Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 123: Dã tâm của tình nhân cũ
Đang cập nhập
13/07/2021
“Nàng ta là Vương phi của bổn vương, bổn vương không gặp nàng ta thì gặp ai?” Giọng nói của Sở Diệp Hàn vẫn lạnh lùng như trước, giống như một cây đao xuyên thẳng vào lòng Tô Thường Tiếu.
Hai mặt Tô Thường Tiểu đầm lệ ngay tức khắc sắc mặt tái nhợt mà lắc đầu: “Diệp Hàn, rốt cuộc thì chàng vẫn hận ta, chàng thật sự hiểu lầm ta rồi, thật sự không phải ta tự nguyện gả cho Tấn Vương đầu, ta cũng là bị ép, ta cũng là bất đắc dĩ..”
“Đủ rồi, đừng nói với bổn vương những lời này nữa, bổn vương đã chán nghe rồi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Tuy hắn rất hung bạo nhưng cả người hắn lại không kiềm chế được mà run rẩy, nhìn chằm chằm Tô Thường Tiểu bằng đôi mắt căm hận.
Nữ nhân này vì quyền lợi mà vứt bỏ hắn, dù cho trong lòng hắn có nàng ta nhưng sao hắn có thể tha thứ cho nàng ta được?
“Không, Diệp Hàn, chàng biết không? Khi ta nhìn thấy chàng và Ly Vương phi ngủ chung một giường, trái tim ta cảm thấy rất khó chịu. Ta không có cách nào chịu đựng được việc chàng đụng vào nàng ta, yêu nàng ta, sinh con dưỡng cái cùng nàng ta. Chàng chỉ có thể là của ta, của một mình ta thôi.” Tô Thường Tiểu nói xong thì nhào vào lòng Sở Diệp Hàn.
Ai ngờ Sở Diệp Hàn lại lạnh lùng tránh ra làm nàng ta bị vồ ếch, suýt chút nữa ngã trên mặt đất. May mà nàng ta vịn lấy cây mai bên cạnh mới không bị ngã xuống. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
“ Không ngờ chàng lại tuyệt tình với ta như thế, chàng quá độc ác rồi” Nàng ta nghẹn ngào khó chịu, ngay cả thở cũng không thở được.
Vừa nghĩ đến cảnh Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh không mặc gì mà dây dưa trên giường với nhau là nàng ta lại sinh lòng đố kỵ.
“Tần Vương phi, mong người tự trọng cho, đừng quên thân phận hiện tại của ngươi là gì? Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh thấy thế thì chỉ cảm thấy Tấn Vương phi này đúng là lòng tham vô đáy. Rõ ràng đã có Tần Vương rồi mà còn đến tìm Sở Diệp Hàn. Chẳng lẽ nàng ta muốn bắt cá hai tay, cả hai nam nhân đều muốn?
Tô Thường Tiểu thấy vừa rồi mình suýt chút nữa ngã sấp xuống nhưng Sở Diệp Hàn lại không đỡ thì nàng ta lại nghĩ tới sự che chở và dịu dàng mà hắn dành cho mình lúc đầu, vậy là nàng ta cười đến si mê: “Năm đó chàng yêu thương ta biết bao, nhưng chỉ chớp mắt mà lại vô tình đến vậy. Có phải chàng yêu Vân Nhược Linh rồi không? Vậy nên chàng mới đối xử với ta như thế?”
Tô Thường Tiếu chỉ nhắc đến Vân Nhược Linh bởi vì từ trong ánh mắt của Sở Diệp Hàn, nàng ta nhìn ra tình ý của hắn đối với Vân Nhược Linh, mà hắn lại chưa từng nhìn Nam Cung Nguyệt bằng ánh mắt như vậy.
Nàng ta cũng không coi thế thân Nam Cung Nguyệt này là đối thủ của mình, nàng ta chỉ kiêng dè Vân Nhược Linh mà thôi.
“Bổn vương yêu hay không yêu nàng ta thì đều sẽ đối xử với người như vậy, bởi vì bây giờ ngươi là Tấn Vương phi” Sở Diệp Hàn nói.
Hắn nói xong thì nghiêng người đi, cố ý cách xa Tô Thường Tiểu một mét.
Tô Thường Tiểu cười bị thảm: “Nếu như chàng đã muốn vạch rõ ranh giới với ta thì tại sao vừa rồi lại đi ra đây cùng ta? Chàng vẫn còn để ý ta đúng không?”
“Xin thứ lỗi, người hiểu lầm rồi, bổn vương không đi ra ngoài này cùng người mà bổn vương chỉ đi giải quyết mà thôi” Sở Diệp Hàn nói xong thì nhìn về phía nhà xí cách đó không xa.
Tô Thường Tiếu nghe vậy thì lập tức sửng sốt: “Ta không tin, nếu chàng không thích ta thì tại sao lại lấy Nam Cung Nguyệt về làm thiếp? Người đời đều biết rõ ngoại hình của nàng ta và ta khá giống nhau, nàng ta chỉ là thế thân của ta mà thôi.”
“Ngươi hiểu lầm rồi, bổn vương lấy Nguyệt Nhi là vì bổn vương thật sự yêu nàng ấy, hơn nữa bổn vương cũng cảm thấy nàng ấy và người trông không hề giống nhau, hai người không có cùng một phong cách” Lời nói của Sở Diệp Hàn thật sự khiến người nghe bị tổn thương như một mũi dao đâm thẳng vào tim.
“Chàng… Ta không tin, vì chàng hận ta nên mới cố tình ở chung phòng với Vân Nhược Linh, cố ý nạp Nam Cung Nguyệt làm thiếp, chàng làm tất cả những chuyện này đều chỉ là vì giận ta”
“Có tin hay không thì tùy ngươi, bổn vương không có thời gian nói nhảm với người nữa” Sở Diệp Hàn nói xong thì quay người muốn rời đi.
Tô Thường Thiếu thấy thế thì đột nhiên cất tiếng gọi hắn lại: “Diệp Hàn, nếu như ta và Tấn Vương hòa thân, chàng có thể hồi tâm chuyển ý hay không? Chúng còn có khả năng không?”
Hai mặt Tô Thường Tiểu đầm lệ ngay tức khắc sắc mặt tái nhợt mà lắc đầu: “Diệp Hàn, rốt cuộc thì chàng vẫn hận ta, chàng thật sự hiểu lầm ta rồi, thật sự không phải ta tự nguyện gả cho Tấn Vương đầu, ta cũng là bị ép, ta cũng là bất đắc dĩ..”
“Đủ rồi, đừng nói với bổn vương những lời này nữa, bổn vương đã chán nghe rồi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Tuy hắn rất hung bạo nhưng cả người hắn lại không kiềm chế được mà run rẩy, nhìn chằm chằm Tô Thường Tiểu bằng đôi mắt căm hận.
Nữ nhân này vì quyền lợi mà vứt bỏ hắn, dù cho trong lòng hắn có nàng ta nhưng sao hắn có thể tha thứ cho nàng ta được?
“Không, Diệp Hàn, chàng biết không? Khi ta nhìn thấy chàng và Ly Vương phi ngủ chung một giường, trái tim ta cảm thấy rất khó chịu. Ta không có cách nào chịu đựng được việc chàng đụng vào nàng ta, yêu nàng ta, sinh con dưỡng cái cùng nàng ta. Chàng chỉ có thể là của ta, của một mình ta thôi.” Tô Thường Tiểu nói xong thì nhào vào lòng Sở Diệp Hàn.
Ai ngờ Sở Diệp Hàn lại lạnh lùng tránh ra làm nàng ta bị vồ ếch, suýt chút nữa ngã trên mặt đất. May mà nàng ta vịn lấy cây mai bên cạnh mới không bị ngã xuống. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
“ Không ngờ chàng lại tuyệt tình với ta như thế, chàng quá độc ác rồi” Nàng ta nghẹn ngào khó chịu, ngay cả thở cũng không thở được.
Vừa nghĩ đến cảnh Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh không mặc gì mà dây dưa trên giường với nhau là nàng ta lại sinh lòng đố kỵ.
“Tần Vương phi, mong người tự trọng cho, đừng quên thân phận hiện tại của ngươi là gì? Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh thấy thế thì chỉ cảm thấy Tấn Vương phi này đúng là lòng tham vô đáy. Rõ ràng đã có Tần Vương rồi mà còn đến tìm Sở Diệp Hàn. Chẳng lẽ nàng ta muốn bắt cá hai tay, cả hai nam nhân đều muốn?
Tô Thường Tiểu thấy vừa rồi mình suýt chút nữa ngã sấp xuống nhưng Sở Diệp Hàn lại không đỡ thì nàng ta lại nghĩ tới sự che chở và dịu dàng mà hắn dành cho mình lúc đầu, vậy là nàng ta cười đến si mê: “Năm đó chàng yêu thương ta biết bao, nhưng chỉ chớp mắt mà lại vô tình đến vậy. Có phải chàng yêu Vân Nhược Linh rồi không? Vậy nên chàng mới đối xử với ta như thế?”
Tô Thường Tiếu chỉ nhắc đến Vân Nhược Linh bởi vì từ trong ánh mắt của Sở Diệp Hàn, nàng ta nhìn ra tình ý của hắn đối với Vân Nhược Linh, mà hắn lại chưa từng nhìn Nam Cung Nguyệt bằng ánh mắt như vậy.
Nàng ta cũng không coi thế thân Nam Cung Nguyệt này là đối thủ của mình, nàng ta chỉ kiêng dè Vân Nhược Linh mà thôi.
“Bổn vương yêu hay không yêu nàng ta thì đều sẽ đối xử với người như vậy, bởi vì bây giờ ngươi là Tấn Vương phi” Sở Diệp Hàn nói.
Hắn nói xong thì nghiêng người đi, cố ý cách xa Tô Thường Tiểu một mét.
Tô Thường Tiểu cười bị thảm: “Nếu như chàng đã muốn vạch rõ ranh giới với ta thì tại sao vừa rồi lại đi ra đây cùng ta? Chàng vẫn còn để ý ta đúng không?”
“Xin thứ lỗi, người hiểu lầm rồi, bổn vương không đi ra ngoài này cùng người mà bổn vương chỉ đi giải quyết mà thôi” Sở Diệp Hàn nói xong thì nhìn về phía nhà xí cách đó không xa.
Tô Thường Tiếu nghe vậy thì lập tức sửng sốt: “Ta không tin, nếu chàng không thích ta thì tại sao lại lấy Nam Cung Nguyệt về làm thiếp? Người đời đều biết rõ ngoại hình của nàng ta và ta khá giống nhau, nàng ta chỉ là thế thân của ta mà thôi.”
“Ngươi hiểu lầm rồi, bổn vương lấy Nguyệt Nhi là vì bổn vương thật sự yêu nàng ấy, hơn nữa bổn vương cũng cảm thấy nàng ấy và người trông không hề giống nhau, hai người không có cùng một phong cách” Lời nói của Sở Diệp Hàn thật sự khiến người nghe bị tổn thương như một mũi dao đâm thẳng vào tim.
“Chàng… Ta không tin, vì chàng hận ta nên mới cố tình ở chung phòng với Vân Nhược Linh, cố ý nạp Nam Cung Nguyệt làm thiếp, chàng làm tất cả những chuyện này đều chỉ là vì giận ta”
“Có tin hay không thì tùy ngươi, bổn vương không có thời gian nói nhảm với người nữa” Sở Diệp Hàn nói xong thì quay người muốn rời đi.
Tô Thường Thiếu thấy thế thì đột nhiên cất tiếng gọi hắn lại: “Diệp Hàn, nếu như ta và Tấn Vương hòa thân, chàng có thể hồi tâm chuyển ý hay không? Chúng còn có khả năng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.