Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 369: Dáng người như khúc gỗ
Đang cập nhập
25/01/2023
Hiện tại nhiệt độ cơ thể của hắn đã khôi phục bình thường, tất nhiên cũng sẽ không bạo phát thú tình với Vân Nhược Linh.
Cả người Vân Nhược Linh rơi xuống đất, nàng đột nhiên cảm thấy rất an toàn.
Bà nó, nàng không biết bơi, ở trong nước quá đáng sợ.
Chỉ khi đứng trên đất liền nàng mới cảm giác mình còn sống.
Sau khi Sở Diệp Hàn lên bờ thì vắt nước trên người, đồng thời xông lên, khom lưng ôm lấy Vân Nhược Linh đang ướt đẫm vào trong lòng mình.
“Lưu manh, ngươi đang làm gì vậy?” Vân Nhược Linh bị hắn ôm trong lòng, lại còn là kiểu ôm công chúa nên sợ tới mức nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt sợ đến mức trắng bệch.
Có phải tên này lại muốn đùa giỡn lưu manh với nàng không?
Sở Diệp Hàn thấy nàng mắng hắn như vậy thì lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Nếu như không phải bổn vương có nhu cầu sinh lý, bổn vương vốn không có hứng thú đối với dáng người giống như con đường lớn xe nghiền qua của ngươi. Ngươi thật sự cho rằng bổn vương đói khát như vậy sao? Vừa rồi là bổn vương bị hạ dược, bổn vương không thể tự khống chế. Lúc bổn vương tỉnh táo, cho dù ngươi có cởi sạch đứng trước mặt bổn vương, bổn vương cũng sẽ không nhìn ngươi một cái.”
Vân Nhược Linh đột nhiên cười lạnh: “Ta cũng hy vọng như vậy. Lần trước ngươi xông vào trong viện ta tìm ta và Thu Nhi gây rối chắc hẳn cũng không uống rượu.”
Sở Diệp Hàn bị Vân Nhược Linh làm cho nghẹn lại, nhưng hắn không nghĩ ra lời phản bác.
Suy nghĩ một chút, hắn không thể không vì tôn nghiêm và mặt mũi của nam nhân bèn lạnh lùng nói: “Ngày đó bổn vương bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc, cũng không tỉnh táo, không thể khống chế bản than nên không thể trách bổn vương.”
“Phải vậy không? Được rồi, ta tạm thời tin ngươi. Nếu ngươi không có hứng thú với ta, ta hy vọng sau này ngươi đừng nuốt lời, đừng lại lấy cớ tiếp cận ta.” Vân Nhược Linh không chút lưu tình nói.
Sở Diệp Hàn sửng sốt.
Những nữ nhân khác, người nào cũng ước gì được thân cận với trượng phu.
Nàng thì ngược lại, không ngờ lại bài xích hắn như vậy.
Sau khi Vân Nhược Linh nói xong thì phát hiện Sở Diệp Hàn đã ôm nàng trở về trong tẩm điện của hắn, nàng nhìn thấy có mấy gia đinh bưng một ít y phục sạch sẽ đi vào.
Đám người bọn hắn chắc là biết nàng và Vương gia ngâm mình trong suối nước nóng nên chuẩn bị đến hầu hạ họ.
Nàng nhìn thấy những nam gia đinh này thì đột nhiên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Xiêm y của nàng đã ướt đẫm, lại bị Sở Diệp Hàn mập mờ ôm vào trong ngực, nàng cũng không muốn bị những gia đinh này nhìn thấy.
Nàng vội vàng nói: “Sở Diệp Hàn, ngươi thả ta xuống, ta sẽ tự mình đi.”
Sở Diệp Hàn cũng nhìn thấy đám gia đinh, hắn cũng không muốn nữ nhân của mình bị gia đinh nhìn thấy bèn thản nhiên thả Vân Nhược Linh xuống; hắn đi tới phía trước phân phó với các gia đinh: “Bỏ đồ xuống, các ngươi đều lui xuống đi.”
“Vâng, Vương gia.” Các gia đinh nói xong thì tất cả đều thức thời lui xuống, làm sao còn dám ở lại chỗ này.
Chờ các gia đinh lui xuống, lúc này Vân Nhược Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng không hiểu nói: “Tại sao toàn là một đám đại lão gia hầu hạ ở trong phòng ngươi thế? Vì sao ngươi không chọn mấy nha hoàn, chẳng lẽ ngươi yêu thích nam nhân ư?”
Vừa rồi quả thực là nàng xấu hổ muốn chết.
“Làm càn! Ai cho ngươi nói bổn vương như vậy?” Sở Diệp Hàn giận dữ nói.
Nữ nhân này không ngờ còn dám nói hắn yêu thích nam nhân, lá gan của nàng càng lúc càng lớn.
“Vương gia nào mà chẳng có người hầu hạ trong phòng là nha hoàn? Ngươi thì ngược lại, hầu hạ bên người ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi rất kỳ quái sao?” Vân Nhược Linh nói.
“Đó là bởi vì bổn vương không thích những nha hoàn kia, các nàng luôn thích nhìn trộm bổn vương, một đám có mưu tính trong lòng, bổn vương không cần các nàng.” Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh bật cười một tiếng.
Bình thường toàn là nữ nhân sợ bị nam nhân nhìn trộm, sợ bị nam nhân khinh bạc, không nghĩ rằng đến nhà nàng thì lại thay đổi bộ dáng.
Cả người Vân Nhược Linh rơi xuống đất, nàng đột nhiên cảm thấy rất an toàn.
Bà nó, nàng không biết bơi, ở trong nước quá đáng sợ.
Chỉ khi đứng trên đất liền nàng mới cảm giác mình còn sống.
Sau khi Sở Diệp Hàn lên bờ thì vắt nước trên người, đồng thời xông lên, khom lưng ôm lấy Vân Nhược Linh đang ướt đẫm vào trong lòng mình.
“Lưu manh, ngươi đang làm gì vậy?” Vân Nhược Linh bị hắn ôm trong lòng, lại còn là kiểu ôm công chúa nên sợ tới mức nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt sợ đến mức trắng bệch.
Có phải tên này lại muốn đùa giỡn lưu manh với nàng không?
Sở Diệp Hàn thấy nàng mắng hắn như vậy thì lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Nếu như không phải bổn vương có nhu cầu sinh lý, bổn vương vốn không có hứng thú đối với dáng người giống như con đường lớn xe nghiền qua của ngươi. Ngươi thật sự cho rằng bổn vương đói khát như vậy sao? Vừa rồi là bổn vương bị hạ dược, bổn vương không thể tự khống chế. Lúc bổn vương tỉnh táo, cho dù ngươi có cởi sạch đứng trước mặt bổn vương, bổn vương cũng sẽ không nhìn ngươi một cái.”
Vân Nhược Linh đột nhiên cười lạnh: “Ta cũng hy vọng như vậy. Lần trước ngươi xông vào trong viện ta tìm ta và Thu Nhi gây rối chắc hẳn cũng không uống rượu.”
Sở Diệp Hàn bị Vân Nhược Linh làm cho nghẹn lại, nhưng hắn không nghĩ ra lời phản bác.
Suy nghĩ một chút, hắn không thể không vì tôn nghiêm và mặt mũi của nam nhân bèn lạnh lùng nói: “Ngày đó bổn vương bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc, cũng không tỉnh táo, không thể khống chế bản than nên không thể trách bổn vương.”
“Phải vậy không? Được rồi, ta tạm thời tin ngươi. Nếu ngươi không có hứng thú với ta, ta hy vọng sau này ngươi đừng nuốt lời, đừng lại lấy cớ tiếp cận ta.” Vân Nhược Linh không chút lưu tình nói.
Sở Diệp Hàn sửng sốt.
Những nữ nhân khác, người nào cũng ước gì được thân cận với trượng phu.
Nàng thì ngược lại, không ngờ lại bài xích hắn như vậy.
Sau khi Vân Nhược Linh nói xong thì phát hiện Sở Diệp Hàn đã ôm nàng trở về trong tẩm điện của hắn, nàng nhìn thấy có mấy gia đinh bưng một ít y phục sạch sẽ đi vào.
Đám người bọn hắn chắc là biết nàng và Vương gia ngâm mình trong suối nước nóng nên chuẩn bị đến hầu hạ họ.
Nàng nhìn thấy những nam gia đinh này thì đột nhiên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Xiêm y của nàng đã ướt đẫm, lại bị Sở Diệp Hàn mập mờ ôm vào trong ngực, nàng cũng không muốn bị những gia đinh này nhìn thấy.
Nàng vội vàng nói: “Sở Diệp Hàn, ngươi thả ta xuống, ta sẽ tự mình đi.”
Sở Diệp Hàn cũng nhìn thấy đám gia đinh, hắn cũng không muốn nữ nhân của mình bị gia đinh nhìn thấy bèn thản nhiên thả Vân Nhược Linh xuống; hắn đi tới phía trước phân phó với các gia đinh: “Bỏ đồ xuống, các ngươi đều lui xuống đi.”
“Vâng, Vương gia.” Các gia đinh nói xong thì tất cả đều thức thời lui xuống, làm sao còn dám ở lại chỗ này.
Chờ các gia đinh lui xuống, lúc này Vân Nhược Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng không hiểu nói: “Tại sao toàn là một đám đại lão gia hầu hạ ở trong phòng ngươi thế? Vì sao ngươi không chọn mấy nha hoàn, chẳng lẽ ngươi yêu thích nam nhân ư?”
Vừa rồi quả thực là nàng xấu hổ muốn chết.
“Làm càn! Ai cho ngươi nói bổn vương như vậy?” Sở Diệp Hàn giận dữ nói.
Nữ nhân này không ngờ còn dám nói hắn yêu thích nam nhân, lá gan của nàng càng lúc càng lớn.
“Vương gia nào mà chẳng có người hầu hạ trong phòng là nha hoàn? Ngươi thì ngược lại, hầu hạ bên người ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi rất kỳ quái sao?” Vân Nhược Linh nói.
“Đó là bởi vì bổn vương không thích những nha hoàn kia, các nàng luôn thích nhìn trộm bổn vương, một đám có mưu tính trong lòng, bổn vương không cần các nàng.” Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh bật cười một tiếng.
Bình thường toàn là nữ nhân sợ bị nam nhân nhìn trộm, sợ bị nam nhân khinh bạc, không nghĩ rằng đến nhà nàng thì lại thay đổi bộ dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.