Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 322: Đổi trắng thay đen
Đang cập nhập
06/12/2022
Nàng tức giận chỉ hắn: “Sở Diệp Hàn, ngài cố ý nói những lời này trước mặt
Hoàng thượng, có phải là muốn phá đám, không muốn hòa ly với ta không
hả?”
Sở Diệp Hàn chất chứa tình cảm, vẻ mặt đầy bao dung nhìn nàng: “Nương tử nàng hiểu lầm rồi, vi phu há có thể là loại người này? Nàng vừa nói với Hoàng thượng, nói ta không sủng nàng, nếu ta thật sự không sủng nàng thì hà tất chỉ viên phòng với nàng chứ? Người trong vương phủ đều biết, tuy rằng ta cưới Nguyệt trắc phi, nhưng thành thân hai tháng nay, ta vốn không hề đụng đến nàng ấy, ta còn lấy quyền nắm giữ phủ của nàng ấy, để giao lại quyền nắm giữ phủ cho nàng. Ta kính nàng, yêu nàng, thương nàng đến thế, lại lạnh nhạt với Nguyệt trắc phi, sao nàng có thể vì ghen ta với Nguyệt trắc phi mà đùa giỡn, nói ra điều kiện này với Hoàng thượng chứ?”
Nghe thấy những lời của Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh tức đến độ lông cả người đều dựng đứng lên.
Nàng căm phẫn, tức giận chỉ vào hắn nói: “Ngài, ngài đổi trắng thay đen, ngài quá đáng lắm.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Hành Nguyên đế, vẻ mặt bi phẫn nói: “Hoàng thượng, không phải vậy, là Ly vương ngài ấy đổi trắng thay đen, ngài ấy đang nói dối, ngài ấy vốn không sủng nô tì, cũng không hề yêu thương gì nô tì, nếu không tại sao ngài ấy còn cưới Nguyệt trắc phi? Xin Hoàng thượng minh giám, Hoàng thượng nếu không tin có thể phái người đến Ly vương phủ điều tra sẽ sẽ biết ngay nô tì và Ly vương lời ai nói là thật lời ai nói là giả.”
“Ta cưới Nguyệt trắc phi là bởi vì lúc đầu tâm trạng ta không tốt, lúc ta say ngã xuống tuyết, là nàng ấy đã cứu ta, ta nhớ ơn ơn cứu mạng của nàng ấy, nên cưới nàng ấy, muốn bảo vệ nàng ấy cả đời, để nàng ấy sống những ngày tháng tốt đẹp, không có bất kỳ ý nghĩ gì khác.”
Sở Diệp Hàn nói đến đây, kéo lấy tay Vân Nhược Linh, trong mắt đầy thâm tính nói: “Linh nhi, giữa phu thê với nhau, cho dù có hiểu lầm, chúng ta cũng nên giải quyết trong khuê phòng, Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc, nàng đừng lấy chuyện nhà ra làm phiền ngài ấy. Nàng yên tâm, ta có thể thề với trời, đời này Sở Diệp Hàn ta chỉ yêu một mình nàng.”
Vân Nhược Linh nghe được lời này cả người nổi hết da gà da vịt lên.
“Ngài đừng ở đây mà yêu với không yêu nữa, ta không muốn nghe.” Vân Nhược Linh hất tay Sở Diệp Hàn ra, nhìn về phía Hành Nguyên đế cầu xin: “Hoàng thượng, xin người đừng quyên những lời quỷ quái của ngài ấy, ngài ấy muốn giam cầm nô tì, mới không muốn hòa ly với nô tì, người tuyệt đối đừng mắc mưu của ngài ấy, ngài ấy đang diễn kịch. Nô tì cầu xin người đồng ý cho nô tì hòa ly với ngài ấy.”
Nói xong, mắt nàng đỏ hoe.
Thái giám đứng bên cạnh, kể cả đám người Liễu công công, tất cả đều không thể tin được chằm chằm vào Sở Diệp Hàn.
Ly vương và Ly vương phi thế này là đang hát vở gì vậy?
Hành Nguyên đế không cảm động tí nào.
Ông ta lạnh lùng nhìn hai người, gì mà Sở Diệp Hàn đang diễn?
Ông ta thấy, là phu thê bọn họ đang cùng diễn kịch để làm ông ta mất cảnh giác thì có.
Sở Diệp Hàn cố tình giữ Vân Nhược Linh như vậy, chẳng qua là để tranh thủ sự tín nhiệm của ông ta, để ông ta tin tưởng, Vân Nhược Linh thật sự muốn hòa ly với hắn.
Đôi phu thê này, tâm tư thật sâu.
Bọn họ càng diễn kịch như vậy, ông ta càng không để họ đạt được mục đích.
Bọn họ cho rằng ông ta nói quân vô hí ngôn thì sẽ đồng ý cho bọn họ hòa ly, đáng tiếc, ông ta là hoàng đế, có rất nhiều cớ để không thực hiện lời hứa.
Ông ta lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó đột nhiên dùng sức đập vào ngự án, tức giận nói: “To gan, đây là hoàng cung, không phải nha môn, các ngươi muốn cãi thì về phủ mà cãi!”
Hành Nguyên đế nổi giận, Vân Nhược Linh không dám nói thêm nữa.
Nàng oán hận lườm Sở Diệp Hàn, hận không thể rút gân lột da hắn!
Sở Diệp Hàn rất bình tĩnh, đưa tay ra sau nhìn Vân Nhược Linh mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.
“Hoàng thượng, nô tì vốn không muốn cãi nhau với ngài ấy, chỉ là ngài ấy quá đáng, vậy mà lại đổi trắng thay đen.” Vân Nhược Linh bất đắc dĩ thở dài.
Sở Diệp Hàn chất chứa tình cảm, vẻ mặt đầy bao dung nhìn nàng: “Nương tử nàng hiểu lầm rồi, vi phu há có thể là loại người này? Nàng vừa nói với Hoàng thượng, nói ta không sủng nàng, nếu ta thật sự không sủng nàng thì hà tất chỉ viên phòng với nàng chứ? Người trong vương phủ đều biết, tuy rằng ta cưới Nguyệt trắc phi, nhưng thành thân hai tháng nay, ta vốn không hề đụng đến nàng ấy, ta còn lấy quyền nắm giữ phủ của nàng ấy, để giao lại quyền nắm giữ phủ cho nàng. Ta kính nàng, yêu nàng, thương nàng đến thế, lại lạnh nhạt với Nguyệt trắc phi, sao nàng có thể vì ghen ta với Nguyệt trắc phi mà đùa giỡn, nói ra điều kiện này với Hoàng thượng chứ?”
Nghe thấy những lời của Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh tức đến độ lông cả người đều dựng đứng lên.
Nàng căm phẫn, tức giận chỉ vào hắn nói: “Ngài, ngài đổi trắng thay đen, ngài quá đáng lắm.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Hành Nguyên đế, vẻ mặt bi phẫn nói: “Hoàng thượng, không phải vậy, là Ly vương ngài ấy đổi trắng thay đen, ngài ấy đang nói dối, ngài ấy vốn không sủng nô tì, cũng không hề yêu thương gì nô tì, nếu không tại sao ngài ấy còn cưới Nguyệt trắc phi? Xin Hoàng thượng minh giám, Hoàng thượng nếu không tin có thể phái người đến Ly vương phủ điều tra sẽ sẽ biết ngay nô tì và Ly vương lời ai nói là thật lời ai nói là giả.”
“Ta cưới Nguyệt trắc phi là bởi vì lúc đầu tâm trạng ta không tốt, lúc ta say ngã xuống tuyết, là nàng ấy đã cứu ta, ta nhớ ơn ơn cứu mạng của nàng ấy, nên cưới nàng ấy, muốn bảo vệ nàng ấy cả đời, để nàng ấy sống những ngày tháng tốt đẹp, không có bất kỳ ý nghĩ gì khác.”
Sở Diệp Hàn nói đến đây, kéo lấy tay Vân Nhược Linh, trong mắt đầy thâm tính nói: “Linh nhi, giữa phu thê với nhau, cho dù có hiểu lầm, chúng ta cũng nên giải quyết trong khuê phòng, Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc, nàng đừng lấy chuyện nhà ra làm phiền ngài ấy. Nàng yên tâm, ta có thể thề với trời, đời này Sở Diệp Hàn ta chỉ yêu một mình nàng.”
Vân Nhược Linh nghe được lời này cả người nổi hết da gà da vịt lên.
“Ngài đừng ở đây mà yêu với không yêu nữa, ta không muốn nghe.” Vân Nhược Linh hất tay Sở Diệp Hàn ra, nhìn về phía Hành Nguyên đế cầu xin: “Hoàng thượng, xin người đừng quyên những lời quỷ quái của ngài ấy, ngài ấy muốn giam cầm nô tì, mới không muốn hòa ly với nô tì, người tuyệt đối đừng mắc mưu của ngài ấy, ngài ấy đang diễn kịch. Nô tì cầu xin người đồng ý cho nô tì hòa ly với ngài ấy.”
Nói xong, mắt nàng đỏ hoe.
Thái giám đứng bên cạnh, kể cả đám người Liễu công công, tất cả đều không thể tin được chằm chằm vào Sở Diệp Hàn.
Ly vương và Ly vương phi thế này là đang hát vở gì vậy?
Hành Nguyên đế không cảm động tí nào.
Ông ta lạnh lùng nhìn hai người, gì mà Sở Diệp Hàn đang diễn?
Ông ta thấy, là phu thê bọn họ đang cùng diễn kịch để làm ông ta mất cảnh giác thì có.
Sở Diệp Hàn cố tình giữ Vân Nhược Linh như vậy, chẳng qua là để tranh thủ sự tín nhiệm của ông ta, để ông ta tin tưởng, Vân Nhược Linh thật sự muốn hòa ly với hắn.
Đôi phu thê này, tâm tư thật sâu.
Bọn họ càng diễn kịch như vậy, ông ta càng không để họ đạt được mục đích.
Bọn họ cho rằng ông ta nói quân vô hí ngôn thì sẽ đồng ý cho bọn họ hòa ly, đáng tiếc, ông ta là hoàng đế, có rất nhiều cớ để không thực hiện lời hứa.
Ông ta lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó đột nhiên dùng sức đập vào ngự án, tức giận nói: “To gan, đây là hoàng cung, không phải nha môn, các ngươi muốn cãi thì về phủ mà cãi!”
Hành Nguyên đế nổi giận, Vân Nhược Linh không dám nói thêm nữa.
Nàng oán hận lườm Sở Diệp Hàn, hận không thể rút gân lột da hắn!
Sở Diệp Hàn rất bình tĩnh, đưa tay ra sau nhìn Vân Nhược Linh mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.
“Hoàng thượng, nô tì vốn không muốn cãi nhau với ngài ấy, chỉ là ngài ấy quá đáng, vậy mà lại đổi trắng thay đen.” Vân Nhược Linh bất đắc dĩ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.