Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 353: Không muốn mất mặt
Đang cập nhập
25/01/2023
Sở Diệp Hàn giật giật khóe môi không nói gì, hắn mua đồ, luôn luôn mua gấp mười lần, hai mươi lần.
Y phục của Vương phủ cũng được may tới mấy chục bộ, hắn đã sớm quen rồi.
Hắn kéo Vân Nhược Linh sang một bên, bước tới cạnh Vân Nhược Linh, ghé sát bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi lúc ngươi thử, biểu cảm rõ ràng là rất thích, ngươi không cần lừa gạt bổn vương, bổn vương dẫn ngươi đến mua đồ, nếu chỉ mua một chút, người ta sẽ chê cười bổn vương không có bản lĩnh."
"..." Vân Nhược Linh nhìn hắn một cái nhưng cũng không nói gì, người có tiền chính là tùy hứng như vậy: "Nhưng Thu Nhi cũng may y phục cho ta. Nhiều y phục như vậy, mỗi này ta đổi một bộ khác nhau cũng không mặc hết, chuyện này quá lãng phí."
"Ngươi muốn để cho người khác nói bổn vương keo kiệt, bủn xỉn, hay là đối với ngươi không tốt?" Sở Diệp Hàn đột nhiên nói.
Vân Nhược Linh vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không muốn."
Nàng cũng là một người sĩ diện, cũng không muốn người khác nghĩ rằng trượng phu của nàng không tốt với nàng.
"Vậy ngươi còn từ chối làm gì? Ngươi phải lấy tất cả, không được làm mất mặt bổn vương, đừng để cho người ta nói Vương phi của bổn vương ra ngoài mua y phục lại keo kiệt như vậy, không hề hào phóng tý nào. Sau này ngươi ra đường chỉ có tiêu nhiều tiền, tiêu thật nhiều tiền, mới không làm mất mặt bổn vương. Ngươi cũng không muốn người khác mắng bổn vương keo kiệt, bủn xỉn đúng không? Vì thanh danh của bổn vương mà suy nghĩ, ngươi đừng nói dài dòng nữa." Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Vân Nhược Linh bị lời nói của Sở Diệp Hàn làm cho khiếp sợ vô cùng.
Thì ra làm thê tử của hắn, phải ra sức mua, ra sức tiêu tiền mới có thể thay hắn lấy được thể diện, không làm mất mặt hắn?
Thì ra trên đời này còn có lý do phá sản hợp tình hợp lý như vậy.
Tha thứ cho một người nghèo là nàng không hiểu tâm lý của một thổ hào.
Nàng không thể làm gì khác đành miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, vậy lấy hết đi."
Hắn đã không quan tâm đến tiền bạc của hắn thì nàng càng không thèm để ý.
Cuối cùng, Sở Diệp Hàn móc ra một sấp ngân phiếu từ trong ngực, tự mình thanh toán, trên mặt mới lộ ra một chút biểu cảm hài lòng.
Sau khi hắn trả tiền xong, phu xe hiểu chuyện vội vàng chạy vào cửa tiệm, cuối đầu khom lưng cầm y phục cho Vân Nhược Linh rồi mang y phục vào trong xe ngựa.
Chờ hai vị khách hàng này đi ra ngoài, bà chủ len lén liếc nhìn xe ngựa dừng ở ven đường một cái, chỉ thấy trên xe ngựa viết một chữ Ly lớn.
Bà ta lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt.
Trời ạ!
Đôi phu thê vừa rồi đến mua y phục, chắc không phải là đôi phu thê Ly Vương được mọi người bàn tán nhiều nhất trong kinh thành hiện nay chứ?
Nghe đồn Ly Vương vì bảo vệ Ly Vương phi mà bị người ta ám sát. Ly Vương phi lại dùng y thuật thần kỳ của mình cứu hắn.
Lúc đó mọi người đều cảm thán Ly Vương mệnh lớn, cũng rất khâm phục nữ thần y Ly Vương phi.
Không ngờ rằng, hôm nay các nàng ta lại tận mắt nhìn thấy rồi.
Bà ta lại nhìn thấy cặp phu thê thần tiên như vậy, sớm biết đối phương là vợ chồng Ly Vương, bà ta đã kiên trì bớt sáu lần, không, bớt tám lần.
Ly Vương phi không chỉ phát minh ra giá y cho bà ta, mà nàng còn mua nhiều y phục ở cửa tiệm của bà ta như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì bà ta sẽ được bao nhiêu người quảng cáo cho chứ.
Ngay cả Ly Vương phi cũng đang mặc y phục của tiệm bà ta, y phục của tiệm bà ta sẽ ngày càng bán được tốt hơn.
Đến lúc đó, nói không chừng người trong thành đều sẽ nghe danh tiếng mà đến, mua y phục mà Ly Vương phi đã mua.
Nếu cứ tính như vậy, bà ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, giảm giá cho Ly Vương phi một chút cũng có lời.
Lúc Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn đi ra khỏi cửa tiệm y phục, Sở Diệp Hàn lại kéo nàng vào một cửa tiệm trang sức, Vân Nhược Linh mở miệng: "Ngươi mua cho ta nhiều y phục như vậy, chắc không phải còn muốn mua trang sức cho ta chứ?"
"Y phục cũng cần phối hợp với trang sức, nếu như không có trang sức, y phục cũng không đẹp." Sở Diệp Hàn nghiêm túc nói.
Y phục của Vương phủ cũng được may tới mấy chục bộ, hắn đã sớm quen rồi.
Hắn kéo Vân Nhược Linh sang một bên, bước tới cạnh Vân Nhược Linh, ghé sát bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi lúc ngươi thử, biểu cảm rõ ràng là rất thích, ngươi không cần lừa gạt bổn vương, bổn vương dẫn ngươi đến mua đồ, nếu chỉ mua một chút, người ta sẽ chê cười bổn vương không có bản lĩnh."
"..." Vân Nhược Linh nhìn hắn một cái nhưng cũng không nói gì, người có tiền chính là tùy hứng như vậy: "Nhưng Thu Nhi cũng may y phục cho ta. Nhiều y phục như vậy, mỗi này ta đổi một bộ khác nhau cũng không mặc hết, chuyện này quá lãng phí."
"Ngươi muốn để cho người khác nói bổn vương keo kiệt, bủn xỉn, hay là đối với ngươi không tốt?" Sở Diệp Hàn đột nhiên nói.
Vân Nhược Linh vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không muốn."
Nàng cũng là một người sĩ diện, cũng không muốn người khác nghĩ rằng trượng phu của nàng không tốt với nàng.
"Vậy ngươi còn từ chối làm gì? Ngươi phải lấy tất cả, không được làm mất mặt bổn vương, đừng để cho người ta nói Vương phi của bổn vương ra ngoài mua y phục lại keo kiệt như vậy, không hề hào phóng tý nào. Sau này ngươi ra đường chỉ có tiêu nhiều tiền, tiêu thật nhiều tiền, mới không làm mất mặt bổn vương. Ngươi cũng không muốn người khác mắng bổn vương keo kiệt, bủn xỉn đúng không? Vì thanh danh của bổn vương mà suy nghĩ, ngươi đừng nói dài dòng nữa." Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Vân Nhược Linh bị lời nói của Sở Diệp Hàn làm cho khiếp sợ vô cùng.
Thì ra làm thê tử của hắn, phải ra sức mua, ra sức tiêu tiền mới có thể thay hắn lấy được thể diện, không làm mất mặt hắn?
Thì ra trên đời này còn có lý do phá sản hợp tình hợp lý như vậy.
Tha thứ cho một người nghèo là nàng không hiểu tâm lý của một thổ hào.
Nàng không thể làm gì khác đành miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, vậy lấy hết đi."
Hắn đã không quan tâm đến tiền bạc của hắn thì nàng càng không thèm để ý.
Cuối cùng, Sở Diệp Hàn móc ra một sấp ngân phiếu từ trong ngực, tự mình thanh toán, trên mặt mới lộ ra một chút biểu cảm hài lòng.
Sau khi hắn trả tiền xong, phu xe hiểu chuyện vội vàng chạy vào cửa tiệm, cuối đầu khom lưng cầm y phục cho Vân Nhược Linh rồi mang y phục vào trong xe ngựa.
Chờ hai vị khách hàng này đi ra ngoài, bà chủ len lén liếc nhìn xe ngựa dừng ở ven đường một cái, chỉ thấy trên xe ngựa viết một chữ Ly lớn.
Bà ta lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt.
Trời ạ!
Đôi phu thê vừa rồi đến mua y phục, chắc không phải là đôi phu thê Ly Vương được mọi người bàn tán nhiều nhất trong kinh thành hiện nay chứ?
Nghe đồn Ly Vương vì bảo vệ Ly Vương phi mà bị người ta ám sát. Ly Vương phi lại dùng y thuật thần kỳ của mình cứu hắn.
Lúc đó mọi người đều cảm thán Ly Vương mệnh lớn, cũng rất khâm phục nữ thần y Ly Vương phi.
Không ngờ rằng, hôm nay các nàng ta lại tận mắt nhìn thấy rồi.
Bà ta lại nhìn thấy cặp phu thê thần tiên như vậy, sớm biết đối phương là vợ chồng Ly Vương, bà ta đã kiên trì bớt sáu lần, không, bớt tám lần.
Ly Vương phi không chỉ phát minh ra giá y cho bà ta, mà nàng còn mua nhiều y phục ở cửa tiệm của bà ta như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì bà ta sẽ được bao nhiêu người quảng cáo cho chứ.
Ngay cả Ly Vương phi cũng đang mặc y phục của tiệm bà ta, y phục của tiệm bà ta sẽ ngày càng bán được tốt hơn.
Đến lúc đó, nói không chừng người trong thành đều sẽ nghe danh tiếng mà đến, mua y phục mà Ly Vương phi đã mua.
Nếu cứ tính như vậy, bà ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, giảm giá cho Ly Vương phi một chút cũng có lời.
Lúc Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn đi ra khỏi cửa tiệm y phục, Sở Diệp Hàn lại kéo nàng vào một cửa tiệm trang sức, Vân Nhược Linh mở miệng: "Ngươi mua cho ta nhiều y phục như vậy, chắc không phải còn muốn mua trang sức cho ta chứ?"
"Y phục cũng cần phối hợp với trang sức, nếu như không có trang sức, y phục cũng không đẹp." Sở Diệp Hàn nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.