Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 436: Lời đồn tự biến mất
Đang cập nhập
04/02/2023
Bởi vì Vân Vũ là do nàng ta và Nam Cung Nguyệt tìm tới, hắn ta không bị
giải đi, nàng ta luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi, là nàng ta có lỗi
với Diệp Hàn.
Cho nên chỉ khi Vân Vũ bị giải đi chịu tội thì trong lòng nàng ta mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Trương phủ doãn nghe Trưởng công chúa nói xong thì gật đầu.
Đồng thời ông ta liếc nhìn Sở Diệp Hàn như có ý muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Sở Diệp Hàn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn sâu thẳm mà lạnh lùng: "Phủ doãn, giải hắn đi."
"Vâng, thưa Vương gia." Chỉ khi nhận lệnh của Vương gia, Trương phủ doãn mới dám giải người đi.
Ông ta lạnh lùng phất tay ra hiệu đám bộ khoái áp giải Vân Vũ và đạo đồng của hắn ta rời đi.
Lúc này, đột nhiên Thanh Phong đạo sư đi đến trước mặt Vân Nhược Linh, trìu mến nhìn nàng nói: "Bần đạo thấy Vương phi có phong vận trong sạch, tính tình quang minh lỗi lạc, không nhiễm bẩn, liền biết Vương phi nhất định là một người rất có phúc đức. Khuôn trán đầy đặn, ánh mắt sáng ngời là điển hình cho một gương mặt phúc hậu, bần đạo từng nghe qua chuyện y thuật của người rất cao siêu, ý chí thiên hạ, một người có tiền đồ tươi sáng như Vương phi, mặt mũi hồng hào, tài vận, tình cảm, ngay cả chuyện gia đình đều rất tốt như người sao có thể là một tà yêu được?"
Nói xong, ông ta mỉm cười nhìn Vân Nhược Linh, sau đó xoay người ra về.
Nghe thấy Thanh Phong đại sư không ngớt lời khen mình, Vân Nhược Linh hơi sửng sốt, nàng vội vàng cúi đầu chắp tay đa lễ, nói: "Đa tạ Thanh Phong đại sư, Thu nhi, mau tiễn đại sư."
Thu nhi nghe xong bèn lấy một ít trà ngon trong phòng rồi nhanh chóng chạy đi tiễn Thanh Phong đại sư.
Vốn dĩ một người như Thanh Phong đại sư không bao giờ nhận quà cáp từ người khác.
Nhưng mà tặng ông ta ít trà ngon chắc là sẽ không từ chối đâu.
Mọi người nghe được lời khen mà Thanh Phong đại sư dành cho Vân Nhược Linh thì dần dần sôi nổi không tiếc lời tán thưởng nàng.
"Thanh Phong đại sư đã nói Vương phi là người thiện lương phúc đức, ai ở bên cạnh nàng cũng sẽ gặp may mắn, vậy sau này chúng ta phải thân thiết hơn với nàng."
"Đúng vậy, Vương phi thực sự không phải yêu quái, lại còn là người giàu phúc đức, chính Thanh Phong đại sư đã khẳng định như thế, sau này nếu có kẻ dám ăn nói hàm hồ nàng ấy, ta sẽ mang lời của đại sư ra đè chết kẻ đó luôn."
Nghe mọi người ồn ào bàn tán, cuối cùng Vân Nhược Linh cũng hiểu được lời mà Thanh Phong đại sư nói trước khi rời đi có ý gì.
Ông ta đã giúp nàng dập tắt tin đồn, chứng minh sự trong sạch cho nàng.
Vốn dĩ nàng và ông ta không có quen biết, vậy mà ông ta lại có lòng giúp đỡ nàng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng biết ơn.
Nhưng có điều mà Vân Nhược Linh không biết, thật ra chính y thuật lợi hại của nàng đã giúp nàng.
Từ trước tới giờ Thanh Phong đại sư vẫn luôn một lòng tôn kính y giả và sư giả, cho nên mới đứng ra nói giúp nàng một phen.
Nhờ Thanh Phong đại sư ra mặt nói giúp, mọi tin đồn thất thiệt về nàng liền tự biến mất.
Đám người Lý Tam. Trương phủ doãn và cả Thanh Phong đại sư nhanh chóng rời đi, cả mấy bà tử, nha hoàn cũng đều lui xuống.
Trong viện chỉ còn lại Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn, Nam Cung Nguyệt và Trưởng công chúa.
Đích thân Sở Diệp Hàn đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đôi mắt tinh anh trở nên lạnh lẽo của hắn nhìn đến Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt, khiến hai người bọn họ vô cùng bất an.
Trưởng công chúa không dám đối mặt với đệ đệ, nàng ta muốn rời khỏi bèn vội vã nói: "Diệp Hàn, chuyện hôm nay ta cũng có phần sai, là do ta không điều tra kỹ thân phận của Vân Vũ đã cho hắn ta vào trong phủ, sau này nhất định ta sẽ chú ý hơn, đứng lâu như vậy khiến ta thấy hơi chóng mặt, ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Sở Diệp Hàn lạnh lùng mà nói: "Suýt chút nữa thì Vương phi bị thiêu chết, nàng ta còn chưa kêu ca cái gì, Trưởng tỷ, có phải tỷ nên cho nàng một lời giải thích? Một chút hỏi thăm?"
Hắn không muốn người của Sở gia lại là kẻ không hiểu chuyện, ức hiêp người khác.
Trưởng công chúa hơi ngẩn ra.
Nàng ta không ngờ rằng đệ đệ vẫn luôn hận Vân gia trước giờ của mình lại bắt đầu bảo vệ Vân Nhược Linh rồi.
Cho nên chỉ khi Vân Vũ bị giải đi chịu tội thì trong lòng nàng ta mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Trương phủ doãn nghe Trưởng công chúa nói xong thì gật đầu.
Đồng thời ông ta liếc nhìn Sở Diệp Hàn như có ý muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Sở Diệp Hàn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn sâu thẳm mà lạnh lùng: "Phủ doãn, giải hắn đi."
"Vâng, thưa Vương gia." Chỉ khi nhận lệnh của Vương gia, Trương phủ doãn mới dám giải người đi.
Ông ta lạnh lùng phất tay ra hiệu đám bộ khoái áp giải Vân Vũ và đạo đồng của hắn ta rời đi.
Lúc này, đột nhiên Thanh Phong đạo sư đi đến trước mặt Vân Nhược Linh, trìu mến nhìn nàng nói: "Bần đạo thấy Vương phi có phong vận trong sạch, tính tình quang minh lỗi lạc, không nhiễm bẩn, liền biết Vương phi nhất định là một người rất có phúc đức. Khuôn trán đầy đặn, ánh mắt sáng ngời là điển hình cho một gương mặt phúc hậu, bần đạo từng nghe qua chuyện y thuật của người rất cao siêu, ý chí thiên hạ, một người có tiền đồ tươi sáng như Vương phi, mặt mũi hồng hào, tài vận, tình cảm, ngay cả chuyện gia đình đều rất tốt như người sao có thể là một tà yêu được?"
Nói xong, ông ta mỉm cười nhìn Vân Nhược Linh, sau đó xoay người ra về.
Nghe thấy Thanh Phong đại sư không ngớt lời khen mình, Vân Nhược Linh hơi sửng sốt, nàng vội vàng cúi đầu chắp tay đa lễ, nói: "Đa tạ Thanh Phong đại sư, Thu nhi, mau tiễn đại sư."
Thu nhi nghe xong bèn lấy một ít trà ngon trong phòng rồi nhanh chóng chạy đi tiễn Thanh Phong đại sư.
Vốn dĩ một người như Thanh Phong đại sư không bao giờ nhận quà cáp từ người khác.
Nhưng mà tặng ông ta ít trà ngon chắc là sẽ không từ chối đâu.
Mọi người nghe được lời khen mà Thanh Phong đại sư dành cho Vân Nhược Linh thì dần dần sôi nổi không tiếc lời tán thưởng nàng.
"Thanh Phong đại sư đã nói Vương phi là người thiện lương phúc đức, ai ở bên cạnh nàng cũng sẽ gặp may mắn, vậy sau này chúng ta phải thân thiết hơn với nàng."
"Đúng vậy, Vương phi thực sự không phải yêu quái, lại còn là người giàu phúc đức, chính Thanh Phong đại sư đã khẳng định như thế, sau này nếu có kẻ dám ăn nói hàm hồ nàng ấy, ta sẽ mang lời của đại sư ra đè chết kẻ đó luôn."
Nghe mọi người ồn ào bàn tán, cuối cùng Vân Nhược Linh cũng hiểu được lời mà Thanh Phong đại sư nói trước khi rời đi có ý gì.
Ông ta đã giúp nàng dập tắt tin đồn, chứng minh sự trong sạch cho nàng.
Vốn dĩ nàng và ông ta không có quen biết, vậy mà ông ta lại có lòng giúp đỡ nàng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng biết ơn.
Nhưng có điều mà Vân Nhược Linh không biết, thật ra chính y thuật lợi hại của nàng đã giúp nàng.
Từ trước tới giờ Thanh Phong đại sư vẫn luôn một lòng tôn kính y giả và sư giả, cho nên mới đứng ra nói giúp nàng một phen.
Nhờ Thanh Phong đại sư ra mặt nói giúp, mọi tin đồn thất thiệt về nàng liền tự biến mất.
Đám người Lý Tam. Trương phủ doãn và cả Thanh Phong đại sư nhanh chóng rời đi, cả mấy bà tử, nha hoàn cũng đều lui xuống.
Trong viện chỉ còn lại Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn, Nam Cung Nguyệt và Trưởng công chúa.
Đích thân Sở Diệp Hàn đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đôi mắt tinh anh trở nên lạnh lẽo của hắn nhìn đến Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt, khiến hai người bọn họ vô cùng bất an.
Trưởng công chúa không dám đối mặt với đệ đệ, nàng ta muốn rời khỏi bèn vội vã nói: "Diệp Hàn, chuyện hôm nay ta cũng có phần sai, là do ta không điều tra kỹ thân phận của Vân Vũ đã cho hắn ta vào trong phủ, sau này nhất định ta sẽ chú ý hơn, đứng lâu như vậy khiến ta thấy hơi chóng mặt, ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Sở Diệp Hàn lạnh lùng mà nói: "Suýt chút nữa thì Vương phi bị thiêu chết, nàng ta còn chưa kêu ca cái gì, Trưởng tỷ, có phải tỷ nên cho nàng một lời giải thích? Một chút hỏi thăm?"
Hắn không muốn người của Sở gia lại là kẻ không hiểu chuyện, ức hiêp người khác.
Trưởng công chúa hơi ngẩn ra.
Nàng ta không ngờ rằng đệ đệ vẫn luôn hận Vân gia trước giờ của mình lại bắt đầu bảo vệ Vân Nhược Linh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.