Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 248: Mỹ nhân của dị vực
Đang cập nhập
06/10/2021
Nói xong, bà ấy từ từ nhắm mắt lại.
“Mẫu hậu, sao người lại nói nghiêm trọng như vậy? Người xưa nay biết nhi tử luôn hiếu thuận với người, cho dù dùng tuổi thọ của con để đổi lại tuổi thọ của người, con cũng nguyện ý. Nhưng chuyện này, xin tha thứ cho con không thể đồng ý, bởi vì hắn sống một ngày là uy hiếp con một ngày, có hắn ở đó, con ăn không ngon ngủ không yên, đêm không thể chợp mắt được. Công trạng của hắn quá cao, uy danh quá lớn, có hẳn ở đó đám người Tẩn Vương mãi mãi không thể có ngày ngẩng đầu. Hắn là Hoàng tôn của người, trẫm là nhi tử của người, người đối xử công bằng với hai bên không được sao.” Hành Nguyên để vô cùng đau đớn nói.
Mẫu thân muốn lấy cái chết để ép ông ta, nếu như là trước kia, ông ta đã đồng ý từ lâu rồi.
Nhưng việc này có liên quan đến Sở Diệp Hàn, ông ta không thể đồng ý.
Thái hậu nhìn Hành Nguyên đế, bà ấy không dám tin vào mắt minh: “Phụ mẫu của hắn đã qua đời chỉ để lại hai tỷ muội, còn con thì con cháu đầy nhà, phúc khí ngất trời, con vẫn còn muốn tranh giành chút sủng ái này với hắn sao? Con không thể tha cho hắn sao?”
“Mẫu hậu, nhi tử tuổi càng lớn, cuộc sống càng tốt, lại càng muốn có được sự thương yêu của mẫu thân.” Hành Nguyên để nhưởng mắt nhìn bà ấy.
Thái hậu sửng sốt một hồi rồi nói:
“Hoàng nhi, chỉ cần con khẳng định buông tha cho hắn, ai gia đồng ý với con, ai gia sẽ khuyên hắn dần dần bỏ quyền lợi trong tay xuống, kêu hắn mang binh quyền giao cho con, con thưởng cho hẳn một vùng đất phong để hắn làm một Vương gia nhàn hạ, vĩnh viễn không uy hiếp được thiên hạ của con, con
thấy thế nào?”
“Với tham vọng của hắn, hắn sẽ nhanh chóng phát triển đất phong, đến lúc đó tự mình giữ binh, núi cao Hoàng để lại ở xa, tai hoạ càng khôn lường.”
“Vậy con bao vây hằn ở trong kinh thành, phải người theo dõi hằn, đề hắn làm một Vương gia hữu danh vô thực.” Thái hậu nói,
“Với tính cách của hắn, hần chịu được cuộc sống bị giam lỏng kiều này sao?” Hành Nguyên để nói.
Sở Diệp Hàn sống ngày nào thì tim ông ta bị ép đến không thể thở được ngày đó, giống như có một cục bông nghẹn lại ở trong yết hầu của ông ta, vô cùng khó chịu.
“Nói tới nói lui, con vẫn không chịu buông tha cho hắn? Hoàng nhỉ, con khiến cho ta quả thất vọng, lần này coi như ta đến phi công rồi, Tuyết ma ma, bãi giá hồi cung.” Thái hậu nói xong, nằm trên xe khó chịu, bà ấy nhằm mất lại, nước mắt trào ra.
Hành Nguyên đế nói: “Nhi tử cung tiễn Thái hậu, Tuyết ma ma nhất thiết phải chăm sóc tốt cho Thái hậu, đừng để cho người tự làm mình bị thương.”
Ý ông ta là kêu Tuyết ma ma cẩn thận quan sát Thái hậu, không được để cho Thái hậu tự sát.
Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, ông ta không còn mặt mũi nào mà đối diện với tổ tiên của Sở gia.
Thái hậu vừa đi, Hành Nguyên để lại nhớ
nhung mỹ nhân trên long sàng.
Mỹ nhân này là một mỹ nhân của nước khác, mấy ngày trước Tô Minh đã chuộc được từ Túy Hương lầu trong thành về. Mỹ nhân này đẹp tựa tiên nữ, da trắng như tuyết, thanh cao thoát tục, tươi sáng thánh thiện, giỏi ca múa, lạnh lùng và quyến rũ, trên người nàng ta có mùi thơm đặc trưng, ông ta vừa nhìn đã thấy thích.
Nghĩ đến việc Sở Diệp Hàn sắp chết, mỗi uy hiếp lớn nhất của ông ta không còn nữa, tâm trạng của ông ta lại vui vẻ trở lại, kích động đi tới long sàng.
“Hoàng thượng.” Tuyết Thiên Hương ở trong bức rèm che vàng óng ánh gọi một tiếng nhẹ nhàng.
“Mỹ nhân, có phải là nàng nhớ trẫm rồi?” Hành Nguyên để nhẹ nhàng nói.
“Hoàng thượng có chuyện quan trọng thì cứ đi làm trước đi, thần thiếp ở đây đợi người. Tuyết Thiên Hương hiểu chuyện nói.
“Mỹ nhân không sợ trẫm lạnh nhạt với nàng sao?”
“Không sợ, Hoàng thượng phải lấy quốc sự làm trọng, thần thiếp đợi ngươi là được rồi.”
“Được, quả nhiên nàng hiểu chuyện hơn bọn họ.” Hành Nguyên để tán thưởng nhìn mỹ nhân trong bức rèm một cái rồi mới ra khỏi nội điện.
Chờ Hành Nguyên để đi rồi Tuyết Thiên Hương mới lạnh lùng ngồi thẳng dậy, trông nàng ta lạnh lùng và quyển rũ, ánh mắt nàng ta hiện rõ vẻ tàn nhẫn đang che giấu.
“Mẫu hậu, sao người lại nói nghiêm trọng như vậy? Người xưa nay biết nhi tử luôn hiếu thuận với người, cho dù dùng tuổi thọ của con để đổi lại tuổi thọ của người, con cũng nguyện ý. Nhưng chuyện này, xin tha thứ cho con không thể đồng ý, bởi vì hắn sống một ngày là uy hiếp con một ngày, có hắn ở đó, con ăn không ngon ngủ không yên, đêm không thể chợp mắt được. Công trạng của hắn quá cao, uy danh quá lớn, có hẳn ở đó đám người Tẩn Vương mãi mãi không thể có ngày ngẩng đầu. Hắn là Hoàng tôn của người, trẫm là nhi tử của người, người đối xử công bằng với hai bên không được sao.” Hành Nguyên để vô cùng đau đớn nói.
Mẫu thân muốn lấy cái chết để ép ông ta, nếu như là trước kia, ông ta đã đồng ý từ lâu rồi.
Nhưng việc này có liên quan đến Sở Diệp Hàn, ông ta không thể đồng ý.
Thái hậu nhìn Hành Nguyên đế, bà ấy không dám tin vào mắt minh: “Phụ mẫu của hắn đã qua đời chỉ để lại hai tỷ muội, còn con thì con cháu đầy nhà, phúc khí ngất trời, con vẫn còn muốn tranh giành chút sủng ái này với hắn sao? Con không thể tha cho hắn sao?”
“Mẫu hậu, nhi tử tuổi càng lớn, cuộc sống càng tốt, lại càng muốn có được sự thương yêu của mẫu thân.” Hành Nguyên để nhưởng mắt nhìn bà ấy.
Thái hậu sửng sốt một hồi rồi nói:
“Hoàng nhi, chỉ cần con khẳng định buông tha cho hắn, ai gia đồng ý với con, ai gia sẽ khuyên hắn dần dần bỏ quyền lợi trong tay xuống, kêu hắn mang binh quyền giao cho con, con thưởng cho hẳn một vùng đất phong để hắn làm một Vương gia nhàn hạ, vĩnh viễn không uy hiếp được thiên hạ của con, con
thấy thế nào?”
“Với tham vọng của hắn, hắn sẽ nhanh chóng phát triển đất phong, đến lúc đó tự mình giữ binh, núi cao Hoàng để lại ở xa, tai hoạ càng khôn lường.”
“Vậy con bao vây hằn ở trong kinh thành, phải người theo dõi hằn, đề hắn làm một Vương gia hữu danh vô thực.” Thái hậu nói,
“Với tính cách của hắn, hần chịu được cuộc sống bị giam lỏng kiều này sao?” Hành Nguyên để nói.
Sở Diệp Hàn sống ngày nào thì tim ông ta bị ép đến không thể thở được ngày đó, giống như có một cục bông nghẹn lại ở trong yết hầu của ông ta, vô cùng khó chịu.
“Nói tới nói lui, con vẫn không chịu buông tha cho hắn? Hoàng nhỉ, con khiến cho ta quả thất vọng, lần này coi như ta đến phi công rồi, Tuyết ma ma, bãi giá hồi cung.” Thái hậu nói xong, nằm trên xe khó chịu, bà ấy nhằm mất lại, nước mắt trào ra.
Hành Nguyên đế nói: “Nhi tử cung tiễn Thái hậu, Tuyết ma ma nhất thiết phải chăm sóc tốt cho Thái hậu, đừng để cho người tự làm mình bị thương.”
Ý ông ta là kêu Tuyết ma ma cẩn thận quan sát Thái hậu, không được để cho Thái hậu tự sát.
Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, ông ta không còn mặt mũi nào mà đối diện với tổ tiên của Sở gia.
Thái hậu vừa đi, Hành Nguyên để lại nhớ
nhung mỹ nhân trên long sàng.
Mỹ nhân này là một mỹ nhân của nước khác, mấy ngày trước Tô Minh đã chuộc được từ Túy Hương lầu trong thành về. Mỹ nhân này đẹp tựa tiên nữ, da trắng như tuyết, thanh cao thoát tục, tươi sáng thánh thiện, giỏi ca múa, lạnh lùng và quyến rũ, trên người nàng ta có mùi thơm đặc trưng, ông ta vừa nhìn đã thấy thích.
Nghĩ đến việc Sở Diệp Hàn sắp chết, mỗi uy hiếp lớn nhất của ông ta không còn nữa, tâm trạng của ông ta lại vui vẻ trở lại, kích động đi tới long sàng.
“Hoàng thượng.” Tuyết Thiên Hương ở trong bức rèm che vàng óng ánh gọi một tiếng nhẹ nhàng.
“Mỹ nhân, có phải là nàng nhớ trẫm rồi?” Hành Nguyên để nhẹ nhàng nói.
“Hoàng thượng có chuyện quan trọng thì cứ đi làm trước đi, thần thiếp ở đây đợi người. Tuyết Thiên Hương hiểu chuyện nói.
“Mỹ nhân không sợ trẫm lạnh nhạt với nàng sao?”
“Không sợ, Hoàng thượng phải lấy quốc sự làm trọng, thần thiếp đợi ngươi là được rồi.”
“Được, quả nhiên nàng hiểu chuyện hơn bọn họ.” Hành Nguyên để tán thưởng nhìn mỹ nhân trong bức rèm một cái rồi mới ra khỏi nội điện.
Chờ Hành Nguyên để đi rồi Tuyết Thiên Hương mới lạnh lùng ngồi thẳng dậy, trông nàng ta lạnh lùng và quyển rũ, ánh mắt nàng ta hiện rõ vẻ tàn nhẫn đang che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.