Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 266: Nam Cung Nguyệt ghen tỵ
Đang cập nhập
19/10/2021
“Đa tạ, ngươi khách sáo rồi.” Vẫn Nhược Linh nói.
“Đây có là gì, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu như không có người thì ta đã chết từ lâu rồi. Vì thế, ta còn chuẩn bị cho ngươi một món quà nhỏ, mong người nhận cho. Nói xong, nha hoàn bên cạnh Triệu Vương phi đã mở chiếc hộp khác ra.
Ngay khi mở ra, cây trâm vàng và miếng ngọc bội đó đã khiến mọi người hoa cả mắt.
Mọi người vươn chiếc cổ dài ra đếm đếm, phát hiện Triệu vương phi đã tặng ít nhất bảy, tám món trang sức, mỗi món trang sức đều được đựng trong hộp riêng, rất đẹp và có giá trị cao, vừa nhìn đã biết ngay là một món đồ có giá trị lớn.
Hơn nữa, người trần mắt thịt, vừa nhìn đã thấy ba chữ Thiên Hương Lâu phía bên trên chiếc hộp.
Đồ trang sức của Thiên Hương Lâu này vừa đắt đỏ vừa xinh đẹp, là sở thích của các phi tần trong cung và phái nữ trong kinh thành.
Người bình thường tặng quà, có thể tặng được một trong số đó, cũng đã là một món tiền lớn.
Nhưng không ngờ Triệu vương phi vì báo đáp ơn cứu mạng lại có thể tặng nhiều đồ trang sức như vậy.
Những món đồ trang sức ở đây cộng lại, đều đáng giá hai vạn lượng bạc, Triệu vương phi quả thật là hào phóng.
Vân Nhược Linh đang thiếu tiền tiêu, không ngờ Triệu vương phi lại tặng nàng món quà lớn như vậy.
Nhưng nàng cũng không thể nhận được, nàng vội vàng từ chối nói: “Điều này là không được, Triệu vương phi, những món quà này đều quá quý rồi, ta không thể nhận được. Ta cứu ngươi chỉ là ra tay cứu giúp, không đáng nhắc đến.”
Triệu vương ở bên cạnh nói: “ Ân tinh lớn như vậy, sao lại không đáng nhắc đến chứ? Ngươi phải biết, sau khi bọn ta truyền cách cứu người của người ra ngoài, đã cứu được không ít người đẩy.”
“Đúng vậy, mấy hôm trước ta nghe nói, có một bé trai khoảng ba bốn tuổi bị mắc kẹt hạt đậu phộng, mẫu thân của bé trai đó nghe cách cứu người của Ly vương phi, lúc đó nhìn thấy con trai mình sắp tắt thở, cũng chẳng quan tâm có tác dụng hay không, trong lúc hoảng loạn đã thử cách của vương phi, không ngờ thật sự đã đẩy được hạt đậu phộng trong họng của con trai mình ra ngoài, cứu con trai nàng ta một mạng, nàng ta đã nói Ly vương phi sáng tạo ra phương pháp này rất lợi hại, nói Ly vương phi là Bồ Tát sống đẩy” Bên cạnh có một đám quần chúng ăn dựa cũng nói.
Triệu vương nói: “Ly vương phi, người biết ngươi lợi hại như thế nào rồi chứ, ngươi đã cứu được rất nhiều người, chút lễ vật này có là gì chứ, bổn vương thật lòng đa tạ ngươi đã cứu bánh bao nhỏ nhà ta một mạng, đây là tâm ý của phu thê bọn ta, ngươi hãy nhận nó đi.”
Triệu vương nói xong, nhẹ nhàng ưu ái ngắm nhìn vị thê tử thích ăn vặt của mình.
Hắn ta vốn rất ghét Vân Nhược Linh, vì Vân Nhược Linh có tiếng là không tốt.
Nhưng nàng đã cứu vương phi của hắn ta, hôm nay lại bận tâm vì Ly vương như vậy, nhất thời hắn ta đã thay đổi cách nhìn về nàng.
Bánh bao nhỏ thích ăn vặt của hắn ta
thích, đương nhiên là hắn ta cũng thích rồi.
Bánh bao nhỏ?
Vẫn Nhược Linh ngây ra, đây là xưng hô tình yêu mà Triệu vương dành cho Triệu vương phi sao?
Có lẽ vì gương mặt Triệu vương phi trắng trẻo, nhỏ nhắn tròn tròn, lúc ăn đồ khuôn mặt nhỏ trông rất đáng yêu, đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh lấp lánh, nhìn rất tinh tế linh hoạt, nên Triệu vương mới gọi nàng ta là bánh bao nhỏ.
Người ta truyền tai nhau rằng Triệu vương và Triệu vương phi là một cặp phu thê ân ái, hắn ta rất sủng Triệu vương phi.
Bây giờ nhìn thấy, quả đúng như vậy.
Lần trước ở trong hoàng cung, hắn ta cũng rất lo lắng cho Triệu vương phi. Hai người họ tình cảm tốt như vậy, ân ái
như vậy, khiến cho Vân Nhược Linh rất ngưỡng mộ.
…
Lúc này, Nam Cung Nguyệt dẫn theo đám thuộc hạ bưng trà tiến vào.
Nàng ta nhìn thấy cảnh này, nhất thời ghen ty đến phát cuồng.
Không ngờ Triệu vương phi lại hào phóng như vậy, lại có thể tặng cho Vân Nhược Linh món đồ trang sức đắt tiền như vậy. Phải biết rằng, nàng ta vừa nhìn những đồ trang sức này, thì biết ngay là trang sức của Thiên Hương Lâu.
Đồ trang sức của Thiên Hương Lâu không chỉ nổi tiếng mà còn khan hiếm, mà chỉ bán cho hoàng thân quốc thích, chuyên cung cấp cho quý nhân trong cung, những người có ít danh tính thân phận, cho dù cầm tiền, thì người ta cũng không bán cho. Vân Nhược Linh này có mặt mũi cỡ nào, mà lại được Triệu vương phi đối đãi như vậy chứ?
“Đây có là gì, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu như không có người thì ta đã chết từ lâu rồi. Vì thế, ta còn chuẩn bị cho ngươi một món quà nhỏ, mong người nhận cho. Nói xong, nha hoàn bên cạnh Triệu Vương phi đã mở chiếc hộp khác ra.
Ngay khi mở ra, cây trâm vàng và miếng ngọc bội đó đã khiến mọi người hoa cả mắt.
Mọi người vươn chiếc cổ dài ra đếm đếm, phát hiện Triệu vương phi đã tặng ít nhất bảy, tám món trang sức, mỗi món trang sức đều được đựng trong hộp riêng, rất đẹp và có giá trị cao, vừa nhìn đã biết ngay là một món đồ có giá trị lớn.
Hơn nữa, người trần mắt thịt, vừa nhìn đã thấy ba chữ Thiên Hương Lâu phía bên trên chiếc hộp.
Đồ trang sức của Thiên Hương Lâu này vừa đắt đỏ vừa xinh đẹp, là sở thích của các phi tần trong cung và phái nữ trong kinh thành.
Người bình thường tặng quà, có thể tặng được một trong số đó, cũng đã là một món tiền lớn.
Nhưng không ngờ Triệu vương phi vì báo đáp ơn cứu mạng lại có thể tặng nhiều đồ trang sức như vậy.
Những món đồ trang sức ở đây cộng lại, đều đáng giá hai vạn lượng bạc, Triệu vương phi quả thật là hào phóng.
Vân Nhược Linh đang thiếu tiền tiêu, không ngờ Triệu vương phi lại tặng nàng món quà lớn như vậy.
Nhưng nàng cũng không thể nhận được, nàng vội vàng từ chối nói: “Điều này là không được, Triệu vương phi, những món quà này đều quá quý rồi, ta không thể nhận được. Ta cứu ngươi chỉ là ra tay cứu giúp, không đáng nhắc đến.”
Triệu vương ở bên cạnh nói: “ Ân tinh lớn như vậy, sao lại không đáng nhắc đến chứ? Ngươi phải biết, sau khi bọn ta truyền cách cứu người của người ra ngoài, đã cứu được không ít người đẩy.”
“Đúng vậy, mấy hôm trước ta nghe nói, có một bé trai khoảng ba bốn tuổi bị mắc kẹt hạt đậu phộng, mẫu thân của bé trai đó nghe cách cứu người của Ly vương phi, lúc đó nhìn thấy con trai mình sắp tắt thở, cũng chẳng quan tâm có tác dụng hay không, trong lúc hoảng loạn đã thử cách của vương phi, không ngờ thật sự đã đẩy được hạt đậu phộng trong họng của con trai mình ra ngoài, cứu con trai nàng ta một mạng, nàng ta đã nói Ly vương phi sáng tạo ra phương pháp này rất lợi hại, nói Ly vương phi là Bồ Tát sống đẩy” Bên cạnh có một đám quần chúng ăn dựa cũng nói.
Triệu vương nói: “Ly vương phi, người biết ngươi lợi hại như thế nào rồi chứ, ngươi đã cứu được rất nhiều người, chút lễ vật này có là gì chứ, bổn vương thật lòng đa tạ ngươi đã cứu bánh bao nhỏ nhà ta một mạng, đây là tâm ý của phu thê bọn ta, ngươi hãy nhận nó đi.”
Triệu vương nói xong, nhẹ nhàng ưu ái ngắm nhìn vị thê tử thích ăn vặt của mình.
Hắn ta vốn rất ghét Vân Nhược Linh, vì Vân Nhược Linh có tiếng là không tốt.
Nhưng nàng đã cứu vương phi của hắn ta, hôm nay lại bận tâm vì Ly vương như vậy, nhất thời hắn ta đã thay đổi cách nhìn về nàng.
Bánh bao nhỏ thích ăn vặt của hắn ta
thích, đương nhiên là hắn ta cũng thích rồi.
Bánh bao nhỏ?
Vẫn Nhược Linh ngây ra, đây là xưng hô tình yêu mà Triệu vương dành cho Triệu vương phi sao?
Có lẽ vì gương mặt Triệu vương phi trắng trẻo, nhỏ nhắn tròn tròn, lúc ăn đồ khuôn mặt nhỏ trông rất đáng yêu, đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh lấp lánh, nhìn rất tinh tế linh hoạt, nên Triệu vương mới gọi nàng ta là bánh bao nhỏ.
Người ta truyền tai nhau rằng Triệu vương và Triệu vương phi là một cặp phu thê ân ái, hắn ta rất sủng Triệu vương phi.
Bây giờ nhìn thấy, quả đúng như vậy.
Lần trước ở trong hoàng cung, hắn ta cũng rất lo lắng cho Triệu vương phi. Hai người họ tình cảm tốt như vậy, ân ái
như vậy, khiến cho Vân Nhược Linh rất ngưỡng mộ.
…
Lúc này, Nam Cung Nguyệt dẫn theo đám thuộc hạ bưng trà tiến vào.
Nàng ta nhìn thấy cảnh này, nhất thời ghen ty đến phát cuồng.
Không ngờ Triệu vương phi lại hào phóng như vậy, lại có thể tặng cho Vân Nhược Linh món đồ trang sức đắt tiền như vậy. Phải biết rằng, nàng ta vừa nhìn những đồ trang sức này, thì biết ngay là trang sức của Thiên Hương Lâu.
Đồ trang sức của Thiên Hương Lâu không chỉ nổi tiếng mà còn khan hiếm, mà chỉ bán cho hoàng thân quốc thích, chuyên cung cấp cho quý nhân trong cung, những người có ít danh tính thân phận, cho dù cầm tiền, thì người ta cũng không bán cho. Vân Nhược Linh này có mặt mũi cỡ nào, mà lại được Triệu vương phi đối đãi như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.