Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 6: Nữ nhân xấu xí biến thành mỹ nữ
Đang cập nhập
26/06/2021
Nàng không ngờ chủ tử lại nói như vậy, từ khi bị hủy dung đến nay, chủ tử bên ngoài trông có vẻ tự ti, nhút nhát, không dám đối mặt với người khác nhưng thật ra tính cách bên trong lại rất nóng nảy, điên cuồng.
Trước đây chủ tử luôn hung dữ với nàng, toàn bộ sự quan tâm đều không dành cho nàng, trong mắt chỉ có duy nhất một mình Ly Vương, thậm chí bởi vì nàng hay phạm lỗi nên thường xuyên bị tiểu thư quát mắng.
Lần này sau khi tỉnh lại, nàng cảm giác ánh mắt của tiểu thư đã không còn giống như trước, dường như có vẻ thông minh và tỉnh táo hơn, ngay cả tính cách cũng tốt hơn rất nhiều.
—
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược Linh vốn đang say ngủ lại bị hàng loạt âm thanh khua chiêng gõ trống đánh thức.
Vân Nhược Linh xốc màn giường lên, nhíu mày: “Thu Nhi, có gì bên ngoài mà ầm ĩ vậy?”
“Nương nương, người quên rồi sao, hôm nay là ngày vương gia cưới trắc phi.” – Thu Nhi nói bằng giọng điệu dè dặt.
Nàng ấy biết vương phi yêu vương gia điên cuồng, trước đây khi vương phi biết vương gia muốn cưới trắc phi vào cửa còn làm ầm ĩ một thời gian, không từ thủ đoạn mà bỏ thuốc vào rượu của Vương gia để lấy lòng ngài.
Hiện giờ tân nương của người ta cũng sắp vào cửa rồi, nếu vương phi mà thấy được không khí vui mừng bên ngoài thì chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng không ngờ Vân Nhược Linh lại nở một nụ cười hết sức thản nhiên: “Đi lấy cho ta chậu nước, ta muốn rửa mặt.”
Thu Nhi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thu Nhi vừa đi khỏi, Vân Nhược Linh lập tức xuống giường đi tất, xỏ giày. Nàng cảm thấy cơ thể của mình vẫn rất suy yếu, bệnh cảm lạnh cũng chưa có dấu hiệu suy giảm.
May mà tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng đã uống một viên thuốc hạ sốt mà hệ thống đưa cho mới có thể khiến cơn sốt qua đi.
Chỉ cần không lên cơn sốt, những thứ khác đều có thể nằm trong tầm kiểm soát.
Không lâu sau, Thu Nhi quay lại cùng với chậu nước trên tay, Vân Nhược Linh ngồi trước gương trang điểm, nhẹ nhàng vén chiếc khăn che mặt lên, để lộ ra miếng gạc trên mặt.
Miếng gạc trên mặt đã nhuốm đầy máu độc, hoàn toàn chuyển thành màu đen, Thu Nhi vừa nhìn thấy đã bị dọa sợ ngay lập tức: “Nương nương, mặt của người bị làm sao vậy?”
“Không sao, ta thoa chút dược lên mặt để hút máu độc ra, chỉ cần loại bỏ được máu độc thì mặt của ta sẽ ổn thôi.” Vân Nhược Linh vừa nói vừa tháo miếng gạc xuống.
Trên mặt nàng vẫn còn sót lại một ít máu đen.
Nhưng nàng hiểu rõ đây chỉ là chút máu không may dính lại sau khi toàn bộ độc được hút ra, chỉ cần rửa đi là khuôn mặt của nàng sẽ trở lại như ban đầu.
Nàng vội vàng nhúng tay vào chậu nước rồi thoa lên mặt mình một cách nhẹ nhàng để vết máu khô dần mờ đi, sau đó một lần nữa dùng nước rửa sạch toàn bộ khuôn mặt mình, quá trình này lặp đi lặp lại rất nhiều lần cho đến khi Thu Nhi đột nhiên há hốc miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn nàng.
“Nương nương, mặt của người!” Lần này Thu Nhi thực sự rất bất ngờ, vì thế mà giọng điệu của nàng tràn đầy sự kích động.
“Mặt của ta làm sao?” Vân Nhược Linh lau mặt, nhìn vào gương.
Giọng nói của Thu Nhi hơi run rẩy: “Mặt của người đã lành rồi, toàn bộ độc tố trên mặt đã không còn nữa, nương nương, người làm thế nào vậy? Nhìn người trông đẹp quá!”
Thu Nhi cảm giác như mình đang nhìn thấy tiên nữ vậy, nàng biết nhan sắc của nương nương trước khi bị hủy dung rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến mức này.
Vân Nhược Linh bên cạnh cũng không thể tin được vào mắt mình, nàng nhìn người phụ nữ trong gương, khuôn mặt u ám với vết sẹo đen loang lổ nay đã sáng sủa hơn, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng ngắm nhìn nửa khuôn mặt bên trái giờ đã trở nên vô cùng hài hòa với nửa còn lại, đều mịn màng, không hề đọng lại dấu tích xấu xí lúc trước. Cả khuôn mặt như sáng hẳn lên với làn da trắng như tuyết, đôi mắt to, long lanh gợn nước, đôi môi anh đào yêu kiều, vẻ đẹp này chỉ có thể dùng hai từ tiên nữ để miêu tả.
Đây là một khuôn mặt hoàn toàn toàn khác so với khuôn mặt bình thường, không có gì đặc biệt của nàng lúc trước. Nếu so sánh nhan sắc này với đời trước thì quả thật là nàng đã kiếm được món hời lớn rồi!
Xem ra lọ Anthocyanidin kia thực sự giải được độc tố, chỉ một đêm mà đã có thể hoàn toàn khôi phục lại được khuôn mặt của nàng, đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
***
—
Trước đây chủ tử luôn hung dữ với nàng, toàn bộ sự quan tâm đều không dành cho nàng, trong mắt chỉ có duy nhất một mình Ly Vương, thậm chí bởi vì nàng hay phạm lỗi nên thường xuyên bị tiểu thư quát mắng.
Lần này sau khi tỉnh lại, nàng cảm giác ánh mắt của tiểu thư đã không còn giống như trước, dường như có vẻ thông minh và tỉnh táo hơn, ngay cả tính cách cũng tốt hơn rất nhiều.
—
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược Linh vốn đang say ngủ lại bị hàng loạt âm thanh khua chiêng gõ trống đánh thức.
Vân Nhược Linh xốc màn giường lên, nhíu mày: “Thu Nhi, có gì bên ngoài mà ầm ĩ vậy?”
“Nương nương, người quên rồi sao, hôm nay là ngày vương gia cưới trắc phi.” – Thu Nhi nói bằng giọng điệu dè dặt.
Nàng ấy biết vương phi yêu vương gia điên cuồng, trước đây khi vương phi biết vương gia muốn cưới trắc phi vào cửa còn làm ầm ĩ một thời gian, không từ thủ đoạn mà bỏ thuốc vào rượu của Vương gia để lấy lòng ngài.
Hiện giờ tân nương của người ta cũng sắp vào cửa rồi, nếu vương phi mà thấy được không khí vui mừng bên ngoài thì chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng không ngờ Vân Nhược Linh lại nở một nụ cười hết sức thản nhiên: “Đi lấy cho ta chậu nước, ta muốn rửa mặt.”
Thu Nhi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thu Nhi vừa đi khỏi, Vân Nhược Linh lập tức xuống giường đi tất, xỏ giày. Nàng cảm thấy cơ thể của mình vẫn rất suy yếu, bệnh cảm lạnh cũng chưa có dấu hiệu suy giảm.
May mà tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng đã uống một viên thuốc hạ sốt mà hệ thống đưa cho mới có thể khiến cơn sốt qua đi.
Chỉ cần không lên cơn sốt, những thứ khác đều có thể nằm trong tầm kiểm soát.
Không lâu sau, Thu Nhi quay lại cùng với chậu nước trên tay, Vân Nhược Linh ngồi trước gương trang điểm, nhẹ nhàng vén chiếc khăn che mặt lên, để lộ ra miếng gạc trên mặt.
Miếng gạc trên mặt đã nhuốm đầy máu độc, hoàn toàn chuyển thành màu đen, Thu Nhi vừa nhìn thấy đã bị dọa sợ ngay lập tức: “Nương nương, mặt của người bị làm sao vậy?”
“Không sao, ta thoa chút dược lên mặt để hút máu độc ra, chỉ cần loại bỏ được máu độc thì mặt của ta sẽ ổn thôi.” Vân Nhược Linh vừa nói vừa tháo miếng gạc xuống.
Trên mặt nàng vẫn còn sót lại một ít máu đen.
Nhưng nàng hiểu rõ đây chỉ là chút máu không may dính lại sau khi toàn bộ độc được hút ra, chỉ cần rửa đi là khuôn mặt của nàng sẽ trở lại như ban đầu.
Nàng vội vàng nhúng tay vào chậu nước rồi thoa lên mặt mình một cách nhẹ nhàng để vết máu khô dần mờ đi, sau đó một lần nữa dùng nước rửa sạch toàn bộ khuôn mặt mình, quá trình này lặp đi lặp lại rất nhiều lần cho đến khi Thu Nhi đột nhiên há hốc miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn nàng.
“Nương nương, mặt của người!” Lần này Thu Nhi thực sự rất bất ngờ, vì thế mà giọng điệu của nàng tràn đầy sự kích động.
“Mặt của ta làm sao?” Vân Nhược Linh lau mặt, nhìn vào gương.
Giọng nói của Thu Nhi hơi run rẩy: “Mặt của người đã lành rồi, toàn bộ độc tố trên mặt đã không còn nữa, nương nương, người làm thế nào vậy? Nhìn người trông đẹp quá!”
Thu Nhi cảm giác như mình đang nhìn thấy tiên nữ vậy, nàng biết nhan sắc của nương nương trước khi bị hủy dung rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến mức này.
Vân Nhược Linh bên cạnh cũng không thể tin được vào mắt mình, nàng nhìn người phụ nữ trong gương, khuôn mặt u ám với vết sẹo đen loang lổ nay đã sáng sủa hơn, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng ngắm nhìn nửa khuôn mặt bên trái giờ đã trở nên vô cùng hài hòa với nửa còn lại, đều mịn màng, không hề đọng lại dấu tích xấu xí lúc trước. Cả khuôn mặt như sáng hẳn lên với làn da trắng như tuyết, đôi mắt to, long lanh gợn nước, đôi môi anh đào yêu kiều, vẻ đẹp này chỉ có thể dùng hai từ tiên nữ để miêu tả.
Đây là một khuôn mặt hoàn toàn toàn khác so với khuôn mặt bình thường, không có gì đặc biệt của nàng lúc trước. Nếu so sánh nhan sắc này với đời trước thì quả thật là nàng đã kiếm được món hời lớn rồi!
Xem ra lọ Anthocyanidin kia thực sự giải được độc tố, chỉ một đêm mà đã có thể hoàn toàn khôi phục lại được khuôn mặt của nàng, đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
***
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.