Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 319: Sao hắn cũng tiến cung?
Đang cập nhập
06/12/2022
Trong khoảnh khắc mất khống chế này, Vân Nhược Linh sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này nàng nào để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân gì đó nữa, nàng sợ ngã xuống đất, gắt gao quay mặt qua, ôm chặt lấy người Sở Diệp Hàn.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Diệp Hàn gặp nguy không loạn, hắn cứng rắn kéo cương ngựa, mạnh mẽ hô “xùy” ra tiếng, dây cương vừa bị hắn kéo, bốn vó ngựa lập tức vững vàng hạ xuống đất, tạo ra một âm thanh cộc cộc nặng nề.
Ngay khi vó ngựa tiếp đất, trái tim treo lơ lửng của Vân Nhược Linh cũng hạ xuống.
“Truy Phong, bình tĩnh lại nào.” Sở Diệp Hàn nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, xoa dịu nó.
Dưới sự an ủi của Sở Diệp Hàn, Truy Phong dần dần an tĩnh lại, không còn điên cuồng nữa, Sở Diệp Hàn lập tức quát lạnh: “Đi.”
Truy Phong đứng thẳng người, xuất phát, bốn vó giương lên, theo con đường lúc trước ngoan ngoãn chạy đi.
Vân Nhược Linh thấy thế, chỉ cảm thấy Sở Diệp Hàn rất lợi hại, vừa rồi nguy hiểm đến thế, nếu đổi lại là người khác thì bọn họ đã ngã ngựa từ lâu rồi.
Không ngờ lúc đó Sở Diệp Hàn lại bình tĩnh như vậy, còn khiến Truy Phong yên tĩnh trở lại.
“Lần sau lúc cưỡi ngựa, nếu ngươi còn dám tiếp tục quấy rối, bổn vương lập tức đánh ngươi hai mươi đại bản.” Sở Diệp Hàn trầm giọng đe dọa bên tai Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh vừa nghe xong, lập tức tức giận nói: “Nếu không phải ngươi có ý đồ làm loạn với ta, ta sẽ như vậy sao, rõ ràng là lỗi của ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ trách ta?”
“Lúc nào bổn vương muốn làm loạn với ngươi? Phòng ngươi không có gương à?”
“Ý ngươi là gì hả?” Vân Nhược Linh mở to mắt, giận dữ nhìn hắn.
“Nếu trong phòng ngươi có gương, sao ngươi không về soi thử, nhìn xem từ trên xuống dưới của ngươi có chỗ nào đáng để cho bổn vương giở trò không đứng đắn hay không?” Miệng Sở Diệp Hàn đầy lời thâm độc nói.
“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi nhìn đẹp trai mà có thể khinh thường người khác. Ta nói cho ngươi biết, sau này, ngươi không có cơ hội quản việc của ta đâu.” Vân Nhược Linh đắc ý cong môi lên, hừ lạnh.
Đợi nàng rời khỏi vương phủ rồi, hắn cũng chẳng quản được nàng nữa.
Trong mắt Sở Diệp Hàn hiện lên tia rét lạnh, nhìn nàng thật sâu: “Thật sao? Bổn vương cứ thích quản ngươi đấy, còn là muốn quản ngươi cả đời!”
Hắn muốn nhốt nàng giống như nhốt chim nhỏ trong lồng, để xem nàng làm cách nào trốn thoát khỏi hắn.
Muốn chạy đi tìm tự do, có hắn ở đây, vĩnh viễn không thể được.
Nghe được những gì Sở Diệp Hàn vừa nói, trong lòng Vân Nhược Linh không khỏi trợn tròn mắt, ham muốn kiểm soát của gã nam nhân này quá mạnh, không thích nàng, còn muốn kiểm soát nàng, cũng may nàng sắp rời khỏi hắn rồi.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến hoàng cung.
Lúc đến cửa hoàng cung, hai người đổi sang kiệu nội cung.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn mỗi người ngồi một kiệu, kiệu do bọn thái giám khiêng, ngược lại ngồi rất thoải mái.
Vân Nhược Linh đột nhiên hỏi Sở Diệp Hàn: “Sao hôm nay ngươi cũng tiến cung vậy?”
“Ngươi có thể vào, còn bản vương thì không thể vào?” Sở Diệp Hàn lạnh nhạt nói.
Trong lòng Vân Nhược Linh căng thẳng.
Chẳng lẽ tên này biết nàng muốn thỉnh cầu Hoàng thượng, nên chạy tới giám sát nàng sao?
Nàng cảnh giác nhìn Sở Diệp Hàn, nói: “Ta đã hẹn xong với Hoàng thượng từ sớm rồi, ngươi muốn tiến cung diện thánh, ngươi sớm không đến muốn không đến, hết lần này đến lần khác cứ ta tiến cung thì đến, ta nghi ngờ ngươi có lý do nào đó không thể cho người khác biết.”
“Thân thể bản vương khỏe mạnh, may nhờ Hoàng thượng hạ chỉ, để ngươi dốc sức cứu chữa, bản vương tiến cung, một là cảm ơn Hoàng thượng, hai là đến thăm thái hậu, hai lý do này đã được chưa?”Sở Diệp Hàn nhàn nhạt nói.
Thì ra là vậy.
Vân Nhược Linh lạnh lùng cúi đầu, chỉ cần hắn không cố ý tiến cung cùng nàng là được.
Lúc này nàng nào để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân gì đó nữa, nàng sợ ngã xuống đất, gắt gao quay mặt qua, ôm chặt lấy người Sở Diệp Hàn.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Diệp Hàn gặp nguy không loạn, hắn cứng rắn kéo cương ngựa, mạnh mẽ hô “xùy” ra tiếng, dây cương vừa bị hắn kéo, bốn vó ngựa lập tức vững vàng hạ xuống đất, tạo ra một âm thanh cộc cộc nặng nề.
Ngay khi vó ngựa tiếp đất, trái tim treo lơ lửng của Vân Nhược Linh cũng hạ xuống.
“Truy Phong, bình tĩnh lại nào.” Sở Diệp Hàn nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, xoa dịu nó.
Dưới sự an ủi của Sở Diệp Hàn, Truy Phong dần dần an tĩnh lại, không còn điên cuồng nữa, Sở Diệp Hàn lập tức quát lạnh: “Đi.”
Truy Phong đứng thẳng người, xuất phát, bốn vó giương lên, theo con đường lúc trước ngoan ngoãn chạy đi.
Vân Nhược Linh thấy thế, chỉ cảm thấy Sở Diệp Hàn rất lợi hại, vừa rồi nguy hiểm đến thế, nếu đổi lại là người khác thì bọn họ đã ngã ngựa từ lâu rồi.
Không ngờ lúc đó Sở Diệp Hàn lại bình tĩnh như vậy, còn khiến Truy Phong yên tĩnh trở lại.
“Lần sau lúc cưỡi ngựa, nếu ngươi còn dám tiếp tục quấy rối, bổn vương lập tức đánh ngươi hai mươi đại bản.” Sở Diệp Hàn trầm giọng đe dọa bên tai Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh vừa nghe xong, lập tức tức giận nói: “Nếu không phải ngươi có ý đồ làm loạn với ta, ta sẽ như vậy sao, rõ ràng là lỗi của ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ trách ta?”
“Lúc nào bổn vương muốn làm loạn với ngươi? Phòng ngươi không có gương à?”
“Ý ngươi là gì hả?” Vân Nhược Linh mở to mắt, giận dữ nhìn hắn.
“Nếu trong phòng ngươi có gương, sao ngươi không về soi thử, nhìn xem từ trên xuống dưới của ngươi có chỗ nào đáng để cho bổn vương giở trò không đứng đắn hay không?” Miệng Sở Diệp Hàn đầy lời thâm độc nói.
“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi nhìn đẹp trai mà có thể khinh thường người khác. Ta nói cho ngươi biết, sau này, ngươi không có cơ hội quản việc của ta đâu.” Vân Nhược Linh đắc ý cong môi lên, hừ lạnh.
Đợi nàng rời khỏi vương phủ rồi, hắn cũng chẳng quản được nàng nữa.
Trong mắt Sở Diệp Hàn hiện lên tia rét lạnh, nhìn nàng thật sâu: “Thật sao? Bổn vương cứ thích quản ngươi đấy, còn là muốn quản ngươi cả đời!”
Hắn muốn nhốt nàng giống như nhốt chim nhỏ trong lồng, để xem nàng làm cách nào trốn thoát khỏi hắn.
Muốn chạy đi tìm tự do, có hắn ở đây, vĩnh viễn không thể được.
Nghe được những gì Sở Diệp Hàn vừa nói, trong lòng Vân Nhược Linh không khỏi trợn tròn mắt, ham muốn kiểm soát của gã nam nhân này quá mạnh, không thích nàng, còn muốn kiểm soát nàng, cũng may nàng sắp rời khỏi hắn rồi.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến hoàng cung.
Lúc đến cửa hoàng cung, hai người đổi sang kiệu nội cung.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn mỗi người ngồi một kiệu, kiệu do bọn thái giám khiêng, ngược lại ngồi rất thoải mái.
Vân Nhược Linh đột nhiên hỏi Sở Diệp Hàn: “Sao hôm nay ngươi cũng tiến cung vậy?”
“Ngươi có thể vào, còn bản vương thì không thể vào?” Sở Diệp Hàn lạnh nhạt nói.
Trong lòng Vân Nhược Linh căng thẳng.
Chẳng lẽ tên này biết nàng muốn thỉnh cầu Hoàng thượng, nên chạy tới giám sát nàng sao?
Nàng cảnh giác nhìn Sở Diệp Hàn, nói: “Ta đã hẹn xong với Hoàng thượng từ sớm rồi, ngươi muốn tiến cung diện thánh, ngươi sớm không đến muốn không đến, hết lần này đến lần khác cứ ta tiến cung thì đến, ta nghi ngờ ngươi có lý do nào đó không thể cho người khác biết.”
“Thân thể bản vương khỏe mạnh, may nhờ Hoàng thượng hạ chỉ, để ngươi dốc sức cứu chữa, bản vương tiến cung, một là cảm ơn Hoàng thượng, hai là đến thăm thái hậu, hai lý do này đã được chưa?”Sở Diệp Hàn nhàn nhạt nói.
Thì ra là vậy.
Vân Nhược Linh lạnh lùng cúi đầu, chỉ cần hắn không cố ý tiến cung cùng nàng là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.