Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 79: Sờ gương mặt nàng
Đang cập nhập
26/06/2021
Trầm phó tướng rũ mắt xuống, bởi vì ông †a chưa từng thấy cánh tay ai đã đứt mất mà còn có thể nối lại được.
Ông ta vẫn có chút nghỉ ngại, tâm trạng cũng rất buồn bực: “Vương Gia, mạt tướng biết ngài là vì muốn tốt cho mạt tướng, thế nhưng mạt tướng cũng biết, cánh tay này đã đứt mất rồi, đã đứt rồi thì làm sao có thể nối lại được, càng không có tiền lệ có thể nối lại. Trước kia có một vị đại phụ, vì để có thể nối liên lại chỉ bị đứt đoạn nên đã khâu đoạn chỉ đó vào, thế nhưng qua một thời gian, phần chỉ bị đứt kia bắt đâu mục nát, căn bản là không thể liền lại được.
Nhưng lúc hẳn nhìn lén bên ngoài lều, nghe thấy được Vân Nhược Linh giải thích cho Mạch Liên.
Hắn tự nhiên cũng học được một chút.
Trầm phó tướng nghe được cũng chỉ biết mờ mịt gật đầu, thế nhưng nhìn Vuong Gia nói nghiêm túc như thế, ông ta cũng đã có được một tia hi vọng.
Ông ta thật sự hi vọng rằng, nếu như thế thì ông ta sẽ không phải trở thành phế nhân.
Vân Nhược Linh tối hôm trước không hề ngủ một chút nào, cho nên một khi đã ngủ là ngủ thẳng đến mặt trời lên cao.
“Ngươi có ý gì? Da mặt có dày cũng không dày băng da mặt người, đã nói nước sông không phạm nước giếng, ngươi chọt mặt ta làm gì?”
Vân Nhược Linh tức giận nói.
Sở Diệp Hàn nhíu mày, thực ra hẳn chỉ là muốn nhìn một chút, gương mặt xấu xí của ‘Vân Nhược Linh lúc trước, trở nên xinh đẹp bằng cách nào.
Hắn muốn kiểm tra da của nàng thử xem có phải dịch dung hay không.
Kết quả phát hiện, da của nàng vô cùng mềm mại, trằng trẻo hồng hào, căn bản không phải dịch dung Nhìn bộ dạng này thì nàng ta vẫn là chính bản thân nàng ta, chỉ là gương mặt thay đổi cũng quá nhanh, khiến hẳn sinh nghĩ ngờ.
“Ngươi nói qua nước sông không phạm nước giếng khi nào?”
Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
Vân Nhược Linh chột dạ suy nghĩ, nàng quả thực là không hề nói qua lời này.
Thế nhưng nàng nghĩ qua trong lòng, chỉ là không nói ra miệng thôi.
Có điều nàng cũng không muốn nói ra câu nói này, bởi vì Sở Diệp Hàn trước kia sai người đánh nàng, nàng còn phải tìm hắn báo thù nữa chứ.
Cho nên, cái giếng này của nàng, chắc chắn phải phạm vào con sông lớn kia của hẳn.
“Ngươi mặc kệ ta có nói qua hay không, dù sao, về sau ta sẽ không quan tâm chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng quản chuyện của ta”
Vân Nhược Linh cắn răng.
Tên nam nhân này ban nấy chọt mặt nàng làm gì?
Có khi nào là đang kiểm tra nàng có phải là yêu quái không?
Thấy thái độ của Vân Nhược Linh ương ngạnh, ánh mắt ngạo khí, không giống với Vân Nhược Linh trước kia chỉ biết một dạ hai vâng, Sở Diệp Hàn lập tức nổi giận: “Ngươi ngày nào còn là Ly vương phi, thì ngày đó ngươi vẫn phải bị bổn vương quản chế, trừ khi ngươi không còn là Ly vương phi nữa”
Ông ta vẫn có chút nghỉ ngại, tâm trạng cũng rất buồn bực: “Vương Gia, mạt tướng biết ngài là vì muốn tốt cho mạt tướng, thế nhưng mạt tướng cũng biết, cánh tay này đã đứt mất rồi, đã đứt rồi thì làm sao có thể nối lại được, càng không có tiền lệ có thể nối lại. Trước kia có một vị đại phụ, vì để có thể nối liên lại chỉ bị đứt đoạn nên đã khâu đoạn chỉ đó vào, thế nhưng qua một thời gian, phần chỉ bị đứt kia bắt đâu mục nát, căn bản là không thể liền lại được.
Nhưng lúc hẳn nhìn lén bên ngoài lều, nghe thấy được Vân Nhược Linh giải thích cho Mạch Liên.
Hắn tự nhiên cũng học được một chút.
Trầm phó tướng nghe được cũng chỉ biết mờ mịt gật đầu, thế nhưng nhìn Vuong Gia nói nghiêm túc như thế, ông ta cũng đã có được một tia hi vọng.
Ông ta thật sự hi vọng rằng, nếu như thế thì ông ta sẽ không phải trở thành phế nhân.
Vân Nhược Linh tối hôm trước không hề ngủ một chút nào, cho nên một khi đã ngủ là ngủ thẳng đến mặt trời lên cao.
“Ngươi có ý gì? Da mặt có dày cũng không dày băng da mặt người, đã nói nước sông không phạm nước giếng, ngươi chọt mặt ta làm gì?”
Vân Nhược Linh tức giận nói.
Sở Diệp Hàn nhíu mày, thực ra hẳn chỉ là muốn nhìn một chút, gương mặt xấu xí của ‘Vân Nhược Linh lúc trước, trở nên xinh đẹp bằng cách nào.
Hắn muốn kiểm tra da của nàng thử xem có phải dịch dung hay không.
Kết quả phát hiện, da của nàng vô cùng mềm mại, trằng trẻo hồng hào, căn bản không phải dịch dung Nhìn bộ dạng này thì nàng ta vẫn là chính bản thân nàng ta, chỉ là gương mặt thay đổi cũng quá nhanh, khiến hẳn sinh nghĩ ngờ.
“Ngươi nói qua nước sông không phạm nước giếng khi nào?”
Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
Vân Nhược Linh chột dạ suy nghĩ, nàng quả thực là không hề nói qua lời này.
Thế nhưng nàng nghĩ qua trong lòng, chỉ là không nói ra miệng thôi.
Có điều nàng cũng không muốn nói ra câu nói này, bởi vì Sở Diệp Hàn trước kia sai người đánh nàng, nàng còn phải tìm hắn báo thù nữa chứ.
Cho nên, cái giếng này của nàng, chắc chắn phải phạm vào con sông lớn kia của hẳn.
“Ngươi mặc kệ ta có nói qua hay không, dù sao, về sau ta sẽ không quan tâm chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng quản chuyện của ta”
Vân Nhược Linh cắn răng.
Tên nam nhân này ban nấy chọt mặt nàng làm gì?
Có khi nào là đang kiểm tra nàng có phải là yêu quái không?
Thấy thái độ của Vân Nhược Linh ương ngạnh, ánh mắt ngạo khí, không giống với Vân Nhược Linh trước kia chỉ biết một dạ hai vâng, Sở Diệp Hàn lập tức nổi giận: “Ngươi ngày nào còn là Ly vương phi, thì ngày đó ngươi vẫn phải bị bổn vương quản chế, trừ khi ngươi không còn là Ly vương phi nữa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.