Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 277: Suýt chút nữa chảy máu mũi
Đang cập nhập
29/11/2022
Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Nam Cung Nguyệt đột nhiên tắt ngúm.
Đây là vương phi đang cố ý tâng bốc nàng ta, nếu sau này có một ngày nào đó nàng ta không tới thỉnh an công chúa, chẳng phải là không xứng với danh xưng hiếu thảo này sao? Cũng may trưởng công chúa cũng không ở vương phủ bao lâu, nàng ta cứ giả bộ mỗi ngày đều tới thỉnh an trước cái đã. Lâu dần, mọi người chắc chắn sẽ khen nàng ta tài đức vẹn toàn rồi đánh giá vương phi không hiểu lễ nghĩa, không có đức hạnh cho mà xem.
Nàng ta nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy chứ? Tỷ và muội đều là thê tử của vương gia, đáng lẽ đều phải đến thỉnh an trưởng tỷ để bày tỏ sự kính trọng chứ.”
“Xin lỗi nha, ta là thê tử của vương gia nhưng muội thì không phải, nếu muội sẵn lòng hầu hạ trưởng công chúa thì tự muội đi đi, nhất định không được đối xử tệ bạc với tỷ ấy, nếu không người khác sẽ đánh giá Ly vương phủ chúng ta đối xử với khách không chu đáo đó.” Vân Nhược Linh bảo.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt trong nháy mắt trở nên tái mét, ý của Vân Nhược Linh là đang mỉa mai nàng ta chỉ là một tiểu thiếp chứ không phải thê tử của vương gia sao. Trái tim nàng ta lập tức trở nên lạnh lẽo. Quả thật nàng ta không phải là nương tử của vương gia, đã là thiếp thì không có tư cách để xưng là thê tử, thiếp thì chỉ tương đương với một nô tài, phải cùng nhau hầu hạ chính thê mà thôi.
Vân Nhược Linh dùng những lời này để chặn họng nàng ta, khiến nàng ta tức giận tới nỗi mặt đỏ bừng bừng, không nói nên lời.
Từ tận đáy lòng nàng ta thề rằng một ngày nào đó nàng ta sẽ phải trở thành chính phi của Ly vương phủ giống như những nữ nhân được phong từ tiểu thiếp lên thành chính thê kia vậy.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự không muốn thỉnh an trưởng công chúa sao, nếu tỷ không muốn thì làm phiền tỷ tự tới nói với tỷ ấy một tiếng đi, tránh cho tỷ ấy trách muội không nhắc nhở tỷ.” Nam Cung Nguyệt vò khăn tay rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta đã từng nói với muội rồi, ta phải chữa trị vết thương cho vương gia, không những thế còn phải bào chế thuốc, sắc thuốc, thực sự không có thời gian để thỉnh an đâu, ta tin muội sẽ nói rõ nỗi khổ tâm của ta cho tỷ ấy nghe, được chứ? Suy cho cùng, muội cũng không hy vọng vương gia xảy ra chuyện gì mà, hơn nữa muội sẽ không chia rẽ mối quan hệ của ta với trưởng công chúa, sẽ không rêu rao chuyện thỉnh an này và sẽ không nói xấu ta, kể tội ta trước mặt trưởng công chúa đâu nhỉ? Muội dịu dàng lại lương thiện như vậy, ta tin muội sẽ biết cách để nói với tỷ ấy như thế nào.” Vân Nhược Linh nhìn thị vệ canh cửa và đám nha hoàn ở xung quanh cười nói.
Nói xong, nàng vỗ vai Nam Cung Nguyệt rồi mỉm cười bước vào tẩm điện.
“Vâng, tỷ tỷ.” Nụ cười của Nam Cung Nguyệt tắt ngúm mà đáp lời, móng tay bấm vào lòng bàn tay đầy tức giận.
Vân Nhược Linh viện cớ chăm sóc vương gia, thế nên nàng ta thực sự không thể bắt bẻ được.
Vân Nhược Linh tâng bốc nàng ta lên cao trước mặt đám hạ nhân, bắt nàng ta phải truyền lời. Tới lúc đó, nếu nàng ta nói năng không cẩn thận thì chẳng phải sẽ thành kẻ nhiều chuyện thích nói xấu sau lưng vương phi hay sao?
Có đám hạ nhân này làm chứng, nàng ta thực sự không dám đặt điều về Vân Nhược Linh trước mặt trưởng công chúa, nếu không trưởng công chúa sẽ trách móc Vân Nhược Linh vì chuyện thỉnh an này mất, như vậy mọi người sẽ nghi ngờ là do nàng ta thêu dệt.
Sau khi nói xong, Vân Nhược Linh đi vào tẩm điện.
Lúc này, Sở Diệp Hàn đã tỉnh, một tỳ nữ đang lau phần da xung quanh miệng vết thương cho hắn. Vân Nhược Linh vừa bước vào đã nhìn thấy tấm lưng xinh đẹp mà rắn chắc của Sở Diệp Hàn đang ngồi trên giường La Hán. Dáng người của hắn quả thật là phải xếp vào hàng bậc nhất với sáu múi cơ bụng cộng với cơ ngực tiêu chuẩn phía trước, bờ mông cong vút phía sau, lưng và eo có đường nét rõ rệt, làn da trên người hắn bóng loáng như ánh đồng, cả người toát lên vẻ gợi cảm đầy hoang dã, quyến rũ và nam tính.
Nhìn thấy dáng người gợi cảm này, Vân Nhược Linh suýt chút nữa chảy máu mũi. Một nam nhân như vậy, e rằng tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều muốn được hắn đè bên dưới mạnh mẽ giày vò. Chẳng trách hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ đều thầm thương trộm nhớ hắn, tất cả đều phát cuồng vì hắn.
Đúng lúc này, nhìn thấy Vân Nhược Linh đi vào, Nam Cung Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo vì sợ bị tụt lại phía sau.
Đây là vương phi đang cố ý tâng bốc nàng ta, nếu sau này có một ngày nào đó nàng ta không tới thỉnh an công chúa, chẳng phải là không xứng với danh xưng hiếu thảo này sao? Cũng may trưởng công chúa cũng không ở vương phủ bao lâu, nàng ta cứ giả bộ mỗi ngày đều tới thỉnh an trước cái đã. Lâu dần, mọi người chắc chắn sẽ khen nàng ta tài đức vẹn toàn rồi đánh giá vương phi không hiểu lễ nghĩa, không có đức hạnh cho mà xem.
Nàng ta nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy chứ? Tỷ và muội đều là thê tử của vương gia, đáng lẽ đều phải đến thỉnh an trưởng tỷ để bày tỏ sự kính trọng chứ.”
“Xin lỗi nha, ta là thê tử của vương gia nhưng muội thì không phải, nếu muội sẵn lòng hầu hạ trưởng công chúa thì tự muội đi đi, nhất định không được đối xử tệ bạc với tỷ ấy, nếu không người khác sẽ đánh giá Ly vương phủ chúng ta đối xử với khách không chu đáo đó.” Vân Nhược Linh bảo.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt trong nháy mắt trở nên tái mét, ý của Vân Nhược Linh là đang mỉa mai nàng ta chỉ là một tiểu thiếp chứ không phải thê tử của vương gia sao. Trái tim nàng ta lập tức trở nên lạnh lẽo. Quả thật nàng ta không phải là nương tử của vương gia, đã là thiếp thì không có tư cách để xưng là thê tử, thiếp thì chỉ tương đương với một nô tài, phải cùng nhau hầu hạ chính thê mà thôi.
Vân Nhược Linh dùng những lời này để chặn họng nàng ta, khiến nàng ta tức giận tới nỗi mặt đỏ bừng bừng, không nói nên lời.
Từ tận đáy lòng nàng ta thề rằng một ngày nào đó nàng ta sẽ phải trở thành chính phi của Ly vương phủ giống như những nữ nhân được phong từ tiểu thiếp lên thành chính thê kia vậy.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự không muốn thỉnh an trưởng công chúa sao, nếu tỷ không muốn thì làm phiền tỷ tự tới nói với tỷ ấy một tiếng đi, tránh cho tỷ ấy trách muội không nhắc nhở tỷ.” Nam Cung Nguyệt vò khăn tay rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta đã từng nói với muội rồi, ta phải chữa trị vết thương cho vương gia, không những thế còn phải bào chế thuốc, sắc thuốc, thực sự không có thời gian để thỉnh an đâu, ta tin muội sẽ nói rõ nỗi khổ tâm của ta cho tỷ ấy nghe, được chứ? Suy cho cùng, muội cũng không hy vọng vương gia xảy ra chuyện gì mà, hơn nữa muội sẽ không chia rẽ mối quan hệ của ta với trưởng công chúa, sẽ không rêu rao chuyện thỉnh an này và sẽ không nói xấu ta, kể tội ta trước mặt trưởng công chúa đâu nhỉ? Muội dịu dàng lại lương thiện như vậy, ta tin muội sẽ biết cách để nói với tỷ ấy như thế nào.” Vân Nhược Linh nhìn thị vệ canh cửa và đám nha hoàn ở xung quanh cười nói.
Nói xong, nàng vỗ vai Nam Cung Nguyệt rồi mỉm cười bước vào tẩm điện.
“Vâng, tỷ tỷ.” Nụ cười của Nam Cung Nguyệt tắt ngúm mà đáp lời, móng tay bấm vào lòng bàn tay đầy tức giận.
Vân Nhược Linh viện cớ chăm sóc vương gia, thế nên nàng ta thực sự không thể bắt bẻ được.
Vân Nhược Linh tâng bốc nàng ta lên cao trước mặt đám hạ nhân, bắt nàng ta phải truyền lời. Tới lúc đó, nếu nàng ta nói năng không cẩn thận thì chẳng phải sẽ thành kẻ nhiều chuyện thích nói xấu sau lưng vương phi hay sao?
Có đám hạ nhân này làm chứng, nàng ta thực sự không dám đặt điều về Vân Nhược Linh trước mặt trưởng công chúa, nếu không trưởng công chúa sẽ trách móc Vân Nhược Linh vì chuyện thỉnh an này mất, như vậy mọi người sẽ nghi ngờ là do nàng ta thêu dệt.
Sau khi nói xong, Vân Nhược Linh đi vào tẩm điện.
Lúc này, Sở Diệp Hàn đã tỉnh, một tỳ nữ đang lau phần da xung quanh miệng vết thương cho hắn. Vân Nhược Linh vừa bước vào đã nhìn thấy tấm lưng xinh đẹp mà rắn chắc của Sở Diệp Hàn đang ngồi trên giường La Hán. Dáng người của hắn quả thật là phải xếp vào hàng bậc nhất với sáu múi cơ bụng cộng với cơ ngực tiêu chuẩn phía trước, bờ mông cong vút phía sau, lưng và eo có đường nét rõ rệt, làn da trên người hắn bóng loáng như ánh đồng, cả người toát lên vẻ gợi cảm đầy hoang dã, quyến rũ và nam tính.
Nhìn thấy dáng người gợi cảm này, Vân Nhược Linh suýt chút nữa chảy máu mũi. Một nam nhân như vậy, e rằng tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều muốn được hắn đè bên dưới mạnh mẽ giày vò. Chẳng trách hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ đều thầm thương trộm nhớ hắn, tất cả đều phát cuồng vì hắn.
Đúng lúc này, nhìn thấy Vân Nhược Linh đi vào, Nam Cung Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo vì sợ bị tụt lại phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.