Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 251: Tấn vương bị đánh
Đang cập nhập
19/10/2021
Tấn Vương vừa nghe, lập tức không phục nói: “Phụ hoàng, Sở quốc chúng ta đâu phải chỉ có một mình hắn là tướng quân, nhi thần cũng có thể giao chiến với Thiên Thịnh quốc, người cho nhi thần dẫn đội quân máu sắt đi chống lại Thiên Thịnh quốc, nhi thần tin tưởng, nhi thần nhất định sẽ thắng trận, bảo vệ bình an cho Sở quốc.
“Con thì thôi đi, con thì được mấy cân mấy lượng, con cho rằng trẫm không biết sao? Nếu như trẫm giao quân đội cho con, còn không bị con làm cho rối tinh rối mù lên sao? Con đến việc lão bách tính ở trước cửa phủ cũng không giải quyết được, trầm sao dám mang tính mạng của dân chúng đặt vào tay con?” Hành Nguyên để tức giận nói.
Tấn Vương bĩu môi không phục: “Người không cho nhi thần cơ hội để nhi thần đi thử, sao lại biết nhi thần không làm được?”
“Trước kia trẫm không cho con thử sao? Để con ở biên cương đánh mấy trận, người ta lấy ít thắng nhiều, kết quả con, mỗi lần đều là lấy nhiều bại ít, dân tộc Hồi đều thắng trận, chưa nói đến việc lãng phí quân lương của trẫm, lại còn hi sinh tính mạng vô ích của biết bao tướng sĩ, làm cho bách tỉnh kêu ca ầm ĩ, dân chúng ở vùng biên ải phải rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Con trước tiên là quản tốt việc nội bộ, sau đó hãy bàn đến chuyện đánh trận, đánh trận không thích hợp với con. Hành Nguyên để chỉ hận rèn sắt không rèn thành thép nói.
“Nhưng mà phụ hoàng..”
Tấn Vương vẫn còn muốn nói tiếp, Hành Nguyên đế đã tức giận cắt lời hắn ta: “Con câm miệng cho trẫm, con làm cho chuyện tối nay loạn thành như vậy còn dám một mình lấy binh phủ đi điều động quân đội. Người đâu, kéo Tấn Vương xuống dưới đánh ba mươi roi thật nặng, sau đó khiêng tới trước mặt lão bách tính, bắt hắn ta nhận sai và xin lỗi bọn họ.
“Phụ hoàng, sao người lại có thể đối xử với nhi thần như vậy? Ba mươi roi nhi thần có thể chịu, nhưng bắt nhi thần nhận sai với đảm điều dân đó vậy chẳng phải biến thành nhi thần thừa nhận mình sai rồi sao? Sau này nhi thần còn mặt mũi nào mà nhìn người trong thiên hạ?” Tấn Vương vẫn luôn xem thường lão bá tánh, cho rằng bọn họ đều là những con kiến, hắn ta sao có thể vác mặt tới trước bọn họ nhận sai chứ.
Tô Minh nhanh chóng chạy tới kéo người Tấn Vương lại, khuyên nhủ:“Vương gia, không thể tiếp tục đối đầu với hoàng thượng nữa, hoàng thượng làm như vậy là vì muốn giúp ngài bình ổn phẫn nộ của dân chúng, cũng chỉ có như vậy, phẫn nộ của lão bách tính mới dừng lại, đây là hoàng thượng đang cứu ngài”
Huống hồ, phạm vào chuyện lớn như vậy, mà chỉ có ba mươi roi, đây đều là phạt nhẹ thôi.
Tấn Vương nghe Tô Minh nói, lập tức không dám kêu la nữa.
Hắn ta biết tính cách của Hoàng thượng, nếu như hắn ta còn tiếp tục kêu la, hậu quả sẽ càng thảm hại hơn.
Cho nên cuối cùng, Tấn vương bị kéo xuống, đánh ba mươi roi thật mạnh, đánh đến mức toàn thân đều là máu, trầy da tróc thịt, một phen hấp hối, sau đó bị khiêng về Tấn vương phủ đến trước mặt người dân.
Hắn ta càng bị đánh thê thảm mới càng nhanh bình ổn sự phẫn nộ của bách tính.
Hoàng thượng lúc ấy còn phái người hạ một đạo thánh chỉ, nói việc này là lỗi của Tấn vương, là do hắn tuổi trẻ ngông cuồng, trời sinh tính tình lỗ mãng mà tạo thành, Hoàng thượng bắt buộc hẳn ta bù đắp lại lỗi lầm của mình, đứng ra nhận sai và xin lỗi dân chúng đang ở trước của vương phủ.
Thánh chỉ còn nói, Ly Vương chưa chết, Ly Vương là trọng thần của quốc gia, là thần bảo hộ của quốc gia, Hoàng thượng vẫn luôn xem trọng hắn, Hoàng thượng đã sai người tận sức cứu mạng của hắn, xin lão bách tính yên tâm.
Như vậy, sự phẫn nộ của lão bách tính mới dần dần bình ổn, nguy hiểm của Tấn vương phủ mới tạm thời được giải trừ.
Hiện tại, lão bách tính chỉ chờ kết quả của Ly vương, nếu như hắn vẫn còn sống thì sự phẫn nộ của dân chúng thật sự bình ổn, nếu như hắn chết rồi, thì sự phẫn nộ của dân chúng không có cách nào bình ổn lại được.
Tiếp theo, Hành Nguyên để lại gấp gáp nghĩ ra một đạo thánh chỉ, kêu Liễu công công đưa tới Ly vương phủ.
Nội dung của thánh chỉ là, Hoàng thượng hạ lệnh, yêu cầu Ly vương phi nhất thiết phải dùng toàn lực để cứu chữa cho Ly vương, nhất định phải chữa trị tốt, hắn không thể chết, nếu như hắn chết đi, Hoàng thượng sẽ hỏi tội cả Ly vương phủ.
“Con thì thôi đi, con thì được mấy cân mấy lượng, con cho rằng trẫm không biết sao? Nếu như trẫm giao quân đội cho con, còn không bị con làm cho rối tinh rối mù lên sao? Con đến việc lão bách tính ở trước cửa phủ cũng không giải quyết được, trầm sao dám mang tính mạng của dân chúng đặt vào tay con?” Hành Nguyên để tức giận nói.
Tấn Vương bĩu môi không phục: “Người không cho nhi thần cơ hội để nhi thần đi thử, sao lại biết nhi thần không làm được?”
“Trước kia trẫm không cho con thử sao? Để con ở biên cương đánh mấy trận, người ta lấy ít thắng nhiều, kết quả con, mỗi lần đều là lấy nhiều bại ít, dân tộc Hồi đều thắng trận, chưa nói đến việc lãng phí quân lương của trẫm, lại còn hi sinh tính mạng vô ích của biết bao tướng sĩ, làm cho bách tỉnh kêu ca ầm ĩ, dân chúng ở vùng biên ải phải rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Con trước tiên là quản tốt việc nội bộ, sau đó hãy bàn đến chuyện đánh trận, đánh trận không thích hợp với con. Hành Nguyên để chỉ hận rèn sắt không rèn thành thép nói.
“Nhưng mà phụ hoàng..”
Tấn Vương vẫn còn muốn nói tiếp, Hành Nguyên đế đã tức giận cắt lời hắn ta: “Con câm miệng cho trẫm, con làm cho chuyện tối nay loạn thành như vậy còn dám một mình lấy binh phủ đi điều động quân đội. Người đâu, kéo Tấn Vương xuống dưới đánh ba mươi roi thật nặng, sau đó khiêng tới trước mặt lão bách tính, bắt hắn ta nhận sai và xin lỗi bọn họ.
“Phụ hoàng, sao người lại có thể đối xử với nhi thần như vậy? Ba mươi roi nhi thần có thể chịu, nhưng bắt nhi thần nhận sai với đảm điều dân đó vậy chẳng phải biến thành nhi thần thừa nhận mình sai rồi sao? Sau này nhi thần còn mặt mũi nào mà nhìn người trong thiên hạ?” Tấn Vương vẫn luôn xem thường lão bá tánh, cho rằng bọn họ đều là những con kiến, hắn ta sao có thể vác mặt tới trước bọn họ nhận sai chứ.
Tô Minh nhanh chóng chạy tới kéo người Tấn Vương lại, khuyên nhủ:“Vương gia, không thể tiếp tục đối đầu với hoàng thượng nữa, hoàng thượng làm như vậy là vì muốn giúp ngài bình ổn phẫn nộ của dân chúng, cũng chỉ có như vậy, phẫn nộ của lão bách tính mới dừng lại, đây là hoàng thượng đang cứu ngài”
Huống hồ, phạm vào chuyện lớn như vậy, mà chỉ có ba mươi roi, đây đều là phạt nhẹ thôi.
Tấn Vương nghe Tô Minh nói, lập tức không dám kêu la nữa.
Hắn ta biết tính cách của Hoàng thượng, nếu như hắn ta còn tiếp tục kêu la, hậu quả sẽ càng thảm hại hơn.
Cho nên cuối cùng, Tấn vương bị kéo xuống, đánh ba mươi roi thật mạnh, đánh đến mức toàn thân đều là máu, trầy da tróc thịt, một phen hấp hối, sau đó bị khiêng về Tấn vương phủ đến trước mặt người dân.
Hắn ta càng bị đánh thê thảm mới càng nhanh bình ổn sự phẫn nộ của bách tính.
Hoàng thượng lúc ấy còn phái người hạ một đạo thánh chỉ, nói việc này là lỗi của Tấn vương, là do hắn tuổi trẻ ngông cuồng, trời sinh tính tình lỗ mãng mà tạo thành, Hoàng thượng bắt buộc hẳn ta bù đắp lại lỗi lầm của mình, đứng ra nhận sai và xin lỗi dân chúng đang ở trước của vương phủ.
Thánh chỉ còn nói, Ly Vương chưa chết, Ly Vương là trọng thần của quốc gia, là thần bảo hộ của quốc gia, Hoàng thượng vẫn luôn xem trọng hắn, Hoàng thượng đã sai người tận sức cứu mạng của hắn, xin lão bách tính yên tâm.
Như vậy, sự phẫn nộ của lão bách tính mới dần dần bình ổn, nguy hiểm của Tấn vương phủ mới tạm thời được giải trừ.
Hiện tại, lão bách tính chỉ chờ kết quả của Ly vương, nếu như hắn vẫn còn sống thì sự phẫn nộ của dân chúng thật sự bình ổn, nếu như hắn chết rồi, thì sự phẫn nộ của dân chúng không có cách nào bình ổn lại được.
Tiếp theo, Hành Nguyên để lại gấp gáp nghĩ ra một đạo thánh chỉ, kêu Liễu công công đưa tới Ly vương phủ.
Nội dung của thánh chỉ là, Hoàng thượng hạ lệnh, yêu cầu Ly vương phi nhất thiết phải dùng toàn lực để cứu chữa cho Ly vương, nhất định phải chữa trị tốt, hắn không thể chết, nếu như hắn chết đi, Hoàng thượng sẽ hỏi tội cả Ly vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.