Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 87: Tiểu thiếp đến
Đang cập nhập
29/06/2021
Khoảnh khắc nhìn thấy người tới là Nam Cung Nguyệt, Sở Diệp Hàn rất
muốn đẩy Vân Nhược Linh ra, nhưng giờ chân hắn vẫn rất mềm, chỉ có thể
tiếp tục dựa lên người Vân Nhược.
Linh, gương mặt lại trầm xuống thấy rõ.
Hắn nghĩ Nhu nhi chắc chản hiểu lầm rồi, chờ về đến hắn thích với nàng cẩn thận sau.
Hắn đau lòng nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nhu nhi, sao nàng đến đây? Nàng đang nhiễm lạnh cơ mà? Còn không mau lên xe ngựa đi”
Lời này lộ ra sự quan tâm sâu sắc, Vân Nhược Linh nghe mà ê cả răng.
Nam Cung Nguyệt ra vẻ kiên cường nói: "Ta không sao, Vương gia, ta khá hơn nhiều rồi, ta chỉ o cho hai người nên mới muốn đến xem thử”
Nói xong còn yếu ớt khụ mấy tiếng.
Vân Nhược tính thấy Nam Cung Nguyệt thì sợ đến mức phản xạ có điều kiện đẩy Sở Diệp Hàn ra, còn ý thức mà đẩy hắn về phía nữ tử đổi diện: "Muội muội, xin lỗi muội, không phải ta cố ý chạm vào hắn đâu, chân hắn bị tê ta chỉ đỡ hắn một chút.”
Nam Cung Nguyệt đau lòng đỡ Sở Diệp Hàn, lã chã chực khóc: "Tỷ tỷ đừng nói như vậy, Vương gia cũng là phu quân của tỷ, tỷ dìu chàng cũng là nên.
Vương gia làm sao vậy.
Bị thương sao?
Vân Nhược Linh lúc này mới phản ứng lại.
Con bà nó chứ! Nàng cùng là thê tử của Sở Diệp Hàn, dìu hắn cũng là chuyện bình thường nha.
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ Sở Diệp Hàn là nam nhân của Nam Cung Nguyệt, sợ đến mức vội vã đẩy hắn ra, sợ bị người hiểu lầm dính líu đến hắn.
Mà Sở Diệp Hàn sau khi bị Vân Nhược Linh ghét bỏ cộng thêm vô tình đẩy ra thì mặt càng thêm cứng đờ.
Nữ nhân này ghét bỏ hắn như thế sao? Nóng lòng đẩy hắn ra như vậy? Mậệt hắn vừa rồi còn cho rằng nàng muốn nhân cơ hội sàm sỡ mình, thì ra là hắn nghĩ nhiều.
Vân Nhược Linh nói: “Vừa rồi Vương gia ngồi xổm lâu, chân tê rần nên mới mất cảm giác”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng trừng nàng một cái, không giải thích thêm gì, chỉ quay sang nói với Nam Cung Nguyệt: “Nhu nhi, dìu bổn vương lên xe ngựa, bổn vương cần vào cung, nàng cũng đi cùng, bổn vương đưa nàng đi gặp Trưởng công chúa”
"Được, Lâu rồi ta cũng không gặp Trưởng công chúa, ta rất nhớ nàng ấy”
Nam Cung Nguyệt Lưu luyến nói.
Dứt lời, nàng ta đỡ Sở Diệp Hàn lên xe ngựa, sau đó lại nói: "Vương gia, thân thể chàng không thoải mái, cần nghỉ ngơi.
Tỷ tỷ cũng mệt rồi, bằng không hai người ngồi xe ngựa đi? Ta cưỡi ngựa trở về là được rồi.”
"Không được, thân thể nàng suy yếu, cũng chưa khỏi hẳn phong hàn, sao có thể cưỡi ngựa? Huống chỉ nàng cũng không biết cưỡi ngựa, nàng ngồi xe ngựa với bổn vương, để nàng ta cưỡi ngựa đã được Sở Diệp Hà đàn ông nhìn Nam Cung Nguyệt, cứ như đang nhìn bảo bối quan trọng nhất hắn muốn bảo vệ "Không được, ta nghe các nàng ấy nói tỷ tỷ tới đây trị bệnh cứu người, như vậy tỷ ấy cũng mệt nhọc cả đêm rồi.
Tỷ ấy vất vả như vậy, sao có thể cưỡi ngựa?”
Nam Cung Nguyệt nhỏ giọng nói.Vân Nhược Linh nghe xong trợn trắng mắt với hai người này: “Tranh đến tranh đi làm cái gì? Ba người chúng ta đều ngồi xe không phải được rồi à?”
Nàng thật rất mệt, còn lâu mới cưỡi ngựa về.
Cưỡi ngựa làm sao thoải mái bằng ngồi xe ngựa được.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt như trúng một đòn, vội vàng nói: “Tỷ tỷ nói không sai, là do muội suy nghĩ không thấu đáo.
Mời tỷ tỷ”
Dứt lời, nàng ta đưa tay ý mời Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh lười cùng người này nguyệt giả dối, nếu nàng ta đã thỉnh nàng lên xe trước, nàng cũng không cần nhường nhịn gì ai, tùy ý xốc màn lên xe ngồi.
Nhưng nàng rất tự giác, ngồi ở đối diện Sở Diệp Hàn.
“Nhu nhi, bên ngoài lạnh lẽo, mau lên đây đi, đừng bị đông lạnh”
Sở Diệp Hàn đau lòng kéo Nam Cung Nguyệt lên xe, nhanh chóng cởi áo choàng khoác lên vai nàng ta, ôm nàng ta vào lòng, yêu thương nhìn nàng ta chăm chú.
Ánh mắt kia thật dịu dàng, thương tiếc, chuyên tình, yêu say đắm, đúng là thế gian hiếm thấy.
Linh, gương mặt lại trầm xuống thấy rõ.
Hắn nghĩ Nhu nhi chắc chản hiểu lầm rồi, chờ về đến hắn thích với nàng cẩn thận sau.
Hắn đau lòng nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nhu nhi, sao nàng đến đây? Nàng đang nhiễm lạnh cơ mà? Còn không mau lên xe ngựa đi”
Lời này lộ ra sự quan tâm sâu sắc, Vân Nhược Linh nghe mà ê cả răng.
Nam Cung Nguyệt ra vẻ kiên cường nói: "Ta không sao, Vương gia, ta khá hơn nhiều rồi, ta chỉ o cho hai người nên mới muốn đến xem thử”
Nói xong còn yếu ớt khụ mấy tiếng.
Vân Nhược tính thấy Nam Cung Nguyệt thì sợ đến mức phản xạ có điều kiện đẩy Sở Diệp Hàn ra, còn ý thức mà đẩy hắn về phía nữ tử đổi diện: "Muội muội, xin lỗi muội, không phải ta cố ý chạm vào hắn đâu, chân hắn bị tê ta chỉ đỡ hắn một chút.”
Nam Cung Nguyệt đau lòng đỡ Sở Diệp Hàn, lã chã chực khóc: "Tỷ tỷ đừng nói như vậy, Vương gia cũng là phu quân của tỷ, tỷ dìu chàng cũng là nên.
Vương gia làm sao vậy.
Bị thương sao?
Vân Nhược Linh lúc này mới phản ứng lại.
Con bà nó chứ! Nàng cùng là thê tử của Sở Diệp Hàn, dìu hắn cũng là chuyện bình thường nha.
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ Sở Diệp Hàn là nam nhân của Nam Cung Nguyệt, sợ đến mức vội vã đẩy hắn ra, sợ bị người hiểu lầm dính líu đến hắn.
Mà Sở Diệp Hàn sau khi bị Vân Nhược Linh ghét bỏ cộng thêm vô tình đẩy ra thì mặt càng thêm cứng đờ.
Nữ nhân này ghét bỏ hắn như thế sao? Nóng lòng đẩy hắn ra như vậy? Mậệt hắn vừa rồi còn cho rằng nàng muốn nhân cơ hội sàm sỡ mình, thì ra là hắn nghĩ nhiều.
Vân Nhược Linh nói: “Vừa rồi Vương gia ngồi xổm lâu, chân tê rần nên mới mất cảm giác”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng trừng nàng một cái, không giải thích thêm gì, chỉ quay sang nói với Nam Cung Nguyệt: “Nhu nhi, dìu bổn vương lên xe ngựa, bổn vương cần vào cung, nàng cũng đi cùng, bổn vương đưa nàng đi gặp Trưởng công chúa”
"Được, Lâu rồi ta cũng không gặp Trưởng công chúa, ta rất nhớ nàng ấy”
Nam Cung Nguyệt Lưu luyến nói.
Dứt lời, nàng ta đỡ Sở Diệp Hàn lên xe ngựa, sau đó lại nói: "Vương gia, thân thể chàng không thoải mái, cần nghỉ ngơi.
Tỷ tỷ cũng mệt rồi, bằng không hai người ngồi xe ngựa đi? Ta cưỡi ngựa trở về là được rồi.”
"Không được, thân thể nàng suy yếu, cũng chưa khỏi hẳn phong hàn, sao có thể cưỡi ngựa? Huống chỉ nàng cũng không biết cưỡi ngựa, nàng ngồi xe ngựa với bổn vương, để nàng ta cưỡi ngựa đã được Sở Diệp Hà đàn ông nhìn Nam Cung Nguyệt, cứ như đang nhìn bảo bối quan trọng nhất hắn muốn bảo vệ "Không được, ta nghe các nàng ấy nói tỷ tỷ tới đây trị bệnh cứu người, như vậy tỷ ấy cũng mệt nhọc cả đêm rồi.
Tỷ ấy vất vả như vậy, sao có thể cưỡi ngựa?”
Nam Cung Nguyệt nhỏ giọng nói.Vân Nhược Linh nghe xong trợn trắng mắt với hai người này: “Tranh đến tranh đi làm cái gì? Ba người chúng ta đều ngồi xe không phải được rồi à?”
Nàng thật rất mệt, còn lâu mới cưỡi ngựa về.
Cưỡi ngựa làm sao thoải mái bằng ngồi xe ngựa được.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt như trúng một đòn, vội vàng nói: “Tỷ tỷ nói không sai, là do muội suy nghĩ không thấu đáo.
Mời tỷ tỷ”
Dứt lời, nàng ta đưa tay ý mời Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh lười cùng người này nguyệt giả dối, nếu nàng ta đã thỉnh nàng lên xe trước, nàng cũng không cần nhường nhịn gì ai, tùy ý xốc màn lên xe ngồi.
Nhưng nàng rất tự giác, ngồi ở đối diện Sở Diệp Hàn.
“Nhu nhi, bên ngoài lạnh lẽo, mau lên đây đi, đừng bị đông lạnh”
Sở Diệp Hàn đau lòng kéo Nam Cung Nguyệt lên xe, nhanh chóng cởi áo choàng khoác lên vai nàng ta, ôm nàng ta vào lòng, yêu thương nhìn nàng ta chăm chú.
Ánh mắt kia thật dịu dàng, thương tiếc, chuyên tình, yêu say đắm, đúng là thế gian hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.