Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 451: Trách nhiệm của người làm trượng phu
Đang cập nhập
04/02/2023
Sắc mặt Sở Diệp Hàn vẫn hung hăng như vậy: “Bổn vương không tin, bổn vương phải đích thân kiểm tra.”
Nói xong hắn giữ chặt cằm Vân Nhược Linh, lợi dụng bóng đêm và hôn mạnh lên môi nàng.
Hành động vừa bá đạo vừa hoang dã.
Chết tiệt!
Vân Nhược Linh cứ nghĩ rằng Sở Diệp Hàn sẽ nói một hồi sau đó mới hành động.
Nhưng không ngờ là hắn lại thẳng thừng hôn lên, môi nàng lập tức bị hắn ngậm lại.
Nàng nhanh chóng duỗi hai tay hai chân ra đá hắn, đồng thời cắn vào môi hắn một cái.
“A...” Sở Diệp Hàn cảm thấy sự đau đớn trên môi, còn có cả mùi tanh mặn từ trong miệng tràn ra, hắn buông Vân Nhược Linh ra ngay lập tức.
Sau đó đưa tay lên sờ một cái thì thấy môi hắn đã bị nàng cắn đến chảy máu.
Nữ nhân đáng chết này.
“Ngươi là chó sao? Sao cứ cắn bổn vương thế hả?” Sở Diệp Hàn tức giận lên tiếng.
“Ta đến kì kinh nguyệt rồi, ngươi không thể chạm vào ta, nếu không thì ngươi sẽ gặp họa liên quan đến máu đó. Nếu như ngươi không chịu nghe những lời ta nói mà cứ tiếp tục, đến lúc đó nếu như có chuyện gì xảy ra thì không được đổ lỗi cho ta đâu đấy.” Vân Nhược Linh nói một cách tức giận.
Nói xong, nàng quấn chặt lấy chăn của mình, nhảy tót vào tận trong cùng ngủ, hơn nữa còn khoanh hai tay trước ngực, cứ như thể chuẩn bị tấn công Sở Diệp Hàn bất cứ lúc nào vậy.
Sở Diệp Hàn ngờ vực nhìn Vân Nhược Linh, nửa tin nửa không tin nhưng vẫn dừng tay lại.
“Nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể gọi Thu Nhi vào mà hỏi nàng ấy, các nàng ấy đều biết ta đang tới kì kinh nguyệt mấy ngày nay nên không thuận tiện.” Vân Nhược Linh tiếp tục nói.
“Thôi được rồi, ngươi tưởng là bổn vương thèm khát ngươi đến như vậy sao? Chẳng qua là bổn vương đang muốn làm tròn trách nhiệm của người trượng phu mà thôi, nếu như ngươi đã không muốn thì bổn vương cũng không thèm muốn như vậy.” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu mà gọi Thu Nhi các nàng ấy vào thì cái gương mặt này của hắn biết giấu vào đâu.
Lần trước hắn muốn ngủ lại ở Phi Nguyệt Các nhưng đã bị Vân Nhược Linh đuổi đi.
Nếu như hôm nay còn hỏi những chuyện như thế này trước mặt Thu Nhi các nàng thì hắn có còn muốn giữ thể diện nữa không?
Hắn chỉ có thể lặng lẽ nằm xuống và chuẩn bị đi ngủ.
Cứ như vậy, Vân Nhược Linh ngủ ở trong cùng, Sở Diệp Hàn ngủ ở ngoài cùng, hai người cuối cùng cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Vân Nhược Linh vừa chìm vào giấc ngủ thì liền quên mất là có Sở Diệp Hàn đang nằm ở bên cạnh, mà khi nàng ngủ lại thích trở mình và còn thích ôm gối nhỏ của mình ngủ.
Cho nên, nàng trở mình một cái, dương chân lên gác lên người Sở Diệp Hàn, rồi ôm lấy hắn thật chặt.
Nàng ngửi thấy một mùi thơm của cỏ thơm thoang thoảng trên người Sở Diệp Hàn nên bất chợt đưa mũi ra khịt khịt ngửi, rồi lại ngủ ngon lành.
Nhìn Vân Nhược Linh quấn lấy cơ thể mình như vậy, vốn dĩ Sở Diệp Hàn đang không ngủ được liền mở to mắt ra ngay lập tức thì thấy một dáng vẻ vô cùng ỷ lại vào hắn nên hắn cũng duỗi tay ra rồi vòng tay ôm lấy nàng.
Thật không ngờ là khi nàng ngủ lại thích ôm người ngủ.
Đột nhiên hắn nghĩ về những gì nàng đã nói lúc nãy.
Nàng nói nàng đang đến kì kinh nguyệt.
Hắn không tin nên đã quyết định kiểm tra một chút.
Sau khoảng thời gian uống hết một chén trà, sắc mặt của Sở Diệp Hàn tối sầm lại, trong lòng tức giận đến phát hoả.
Hắn sờ rồi, rõ ràng là nàng không hề đến kì kinh nguyệt, trên người cũng không hề mặc trang phục dùng cho lúc đến kì, vậy mà nàng lại dám lừa gạt hắn.
Nữ nhân đáng ghét này.
Nửa canh giờ sau, hắn rút tay lại, trên đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, sau đó tiếp tục ôm lấy nàng, nhưng không dám nhúc nhích nhiều vì sợ sẽ đánh thức nàng dậy.
Có thức ăn ngon đang nằm ngay trước mặt nhưng lại không thể ăn thực sự là rất đau khổ.
Thân thể hắn bí bách đến nỗi rất khó chịu, thật sự chỉ muốn đi tắm nước lạnh.
Nhưng Vân Nhược Linh rất lưu luyến hắn, vẫn cứ bịn rịn ôm chặt lấy hắn không nỡ buông tay, mà hắn cũng luyến tiếc không nỡ buông nàng ra nên đành phải tiếp tục ôm.
Cho dù cánh tay của hắn bị đầu nàng gối lên đến nỗi mỏi nhừ nhưng hắn cũng không một lời oán thán, mà ngược lại như hưởng thụ.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Nhược Linh mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì phát hiện ra là nàng đang dựa vào một cái gối ôm rất ấm áp.
Khi nàng nhìn thấy vòng tay rắn chắc của một nam nhân đang ôm lấy mình thì nàng đã sợ tới mức trợn to hai mắt, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đào hoa của Sở Diệp Hàn.
Nói xong hắn giữ chặt cằm Vân Nhược Linh, lợi dụng bóng đêm và hôn mạnh lên môi nàng.
Hành động vừa bá đạo vừa hoang dã.
Chết tiệt!
Vân Nhược Linh cứ nghĩ rằng Sở Diệp Hàn sẽ nói một hồi sau đó mới hành động.
Nhưng không ngờ là hắn lại thẳng thừng hôn lên, môi nàng lập tức bị hắn ngậm lại.
Nàng nhanh chóng duỗi hai tay hai chân ra đá hắn, đồng thời cắn vào môi hắn một cái.
“A...” Sở Diệp Hàn cảm thấy sự đau đớn trên môi, còn có cả mùi tanh mặn từ trong miệng tràn ra, hắn buông Vân Nhược Linh ra ngay lập tức.
Sau đó đưa tay lên sờ một cái thì thấy môi hắn đã bị nàng cắn đến chảy máu.
Nữ nhân đáng chết này.
“Ngươi là chó sao? Sao cứ cắn bổn vương thế hả?” Sở Diệp Hàn tức giận lên tiếng.
“Ta đến kì kinh nguyệt rồi, ngươi không thể chạm vào ta, nếu không thì ngươi sẽ gặp họa liên quan đến máu đó. Nếu như ngươi không chịu nghe những lời ta nói mà cứ tiếp tục, đến lúc đó nếu như có chuyện gì xảy ra thì không được đổ lỗi cho ta đâu đấy.” Vân Nhược Linh nói một cách tức giận.
Nói xong, nàng quấn chặt lấy chăn của mình, nhảy tót vào tận trong cùng ngủ, hơn nữa còn khoanh hai tay trước ngực, cứ như thể chuẩn bị tấn công Sở Diệp Hàn bất cứ lúc nào vậy.
Sở Diệp Hàn ngờ vực nhìn Vân Nhược Linh, nửa tin nửa không tin nhưng vẫn dừng tay lại.
“Nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể gọi Thu Nhi vào mà hỏi nàng ấy, các nàng ấy đều biết ta đang tới kì kinh nguyệt mấy ngày nay nên không thuận tiện.” Vân Nhược Linh tiếp tục nói.
“Thôi được rồi, ngươi tưởng là bổn vương thèm khát ngươi đến như vậy sao? Chẳng qua là bổn vương đang muốn làm tròn trách nhiệm của người trượng phu mà thôi, nếu như ngươi đã không muốn thì bổn vương cũng không thèm muốn như vậy.” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu mà gọi Thu Nhi các nàng ấy vào thì cái gương mặt này của hắn biết giấu vào đâu.
Lần trước hắn muốn ngủ lại ở Phi Nguyệt Các nhưng đã bị Vân Nhược Linh đuổi đi.
Nếu như hôm nay còn hỏi những chuyện như thế này trước mặt Thu Nhi các nàng thì hắn có còn muốn giữ thể diện nữa không?
Hắn chỉ có thể lặng lẽ nằm xuống và chuẩn bị đi ngủ.
Cứ như vậy, Vân Nhược Linh ngủ ở trong cùng, Sở Diệp Hàn ngủ ở ngoài cùng, hai người cuối cùng cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Vân Nhược Linh vừa chìm vào giấc ngủ thì liền quên mất là có Sở Diệp Hàn đang nằm ở bên cạnh, mà khi nàng ngủ lại thích trở mình và còn thích ôm gối nhỏ của mình ngủ.
Cho nên, nàng trở mình một cái, dương chân lên gác lên người Sở Diệp Hàn, rồi ôm lấy hắn thật chặt.
Nàng ngửi thấy một mùi thơm của cỏ thơm thoang thoảng trên người Sở Diệp Hàn nên bất chợt đưa mũi ra khịt khịt ngửi, rồi lại ngủ ngon lành.
Nhìn Vân Nhược Linh quấn lấy cơ thể mình như vậy, vốn dĩ Sở Diệp Hàn đang không ngủ được liền mở to mắt ra ngay lập tức thì thấy một dáng vẻ vô cùng ỷ lại vào hắn nên hắn cũng duỗi tay ra rồi vòng tay ôm lấy nàng.
Thật không ngờ là khi nàng ngủ lại thích ôm người ngủ.
Đột nhiên hắn nghĩ về những gì nàng đã nói lúc nãy.
Nàng nói nàng đang đến kì kinh nguyệt.
Hắn không tin nên đã quyết định kiểm tra một chút.
Sau khoảng thời gian uống hết một chén trà, sắc mặt của Sở Diệp Hàn tối sầm lại, trong lòng tức giận đến phát hoả.
Hắn sờ rồi, rõ ràng là nàng không hề đến kì kinh nguyệt, trên người cũng không hề mặc trang phục dùng cho lúc đến kì, vậy mà nàng lại dám lừa gạt hắn.
Nữ nhân đáng ghét này.
Nửa canh giờ sau, hắn rút tay lại, trên đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, sau đó tiếp tục ôm lấy nàng, nhưng không dám nhúc nhích nhiều vì sợ sẽ đánh thức nàng dậy.
Có thức ăn ngon đang nằm ngay trước mặt nhưng lại không thể ăn thực sự là rất đau khổ.
Thân thể hắn bí bách đến nỗi rất khó chịu, thật sự chỉ muốn đi tắm nước lạnh.
Nhưng Vân Nhược Linh rất lưu luyến hắn, vẫn cứ bịn rịn ôm chặt lấy hắn không nỡ buông tay, mà hắn cũng luyến tiếc không nỡ buông nàng ra nên đành phải tiếp tục ôm.
Cho dù cánh tay của hắn bị đầu nàng gối lên đến nỗi mỏi nhừ nhưng hắn cũng không một lời oán thán, mà ngược lại như hưởng thụ.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Nhược Linh mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì phát hiện ra là nàng đang dựa vào một cái gối ôm rất ấm áp.
Khi nàng nhìn thấy vòng tay rắn chắc của một nam nhân đang ôm lấy mình thì nàng đã sợ tới mức trợn to hai mắt, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đào hoa của Sở Diệp Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.