Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 281: Vương gia có khẩu vị nặng thật
Đang cập nhập
29/11/2022
Chỉ cần không cử động mạnh làm rách vết thương sau lưng hắn, thì hắn có thể nhẹ nhàng tự lau thân thể của mình.
Sau đó, nàng lấy khăn để vào trong thau đồng rồi làm sạch lại lần nữa, vắt khô, sau đó lấy khăn đưa cho Sở Diệp Hàn.
“Ngươi đỡ bổn vương từ phía sau đi.” Nếu như không có ai đỡ lưng hắn từ phía sau, hắn sẽ lập tức ngã xuống.
Nếu hắn nằm ngửa trên giường, vết thương trên lưng hắn sẽ bị ép đến bật máu mất.
Vì vậy, cuối cùng Vân Nhược Linh leo lên giường của Sở Diệp Hàn, ngồi xổm sau lưng hắn, cắn chặt răng, vất vả đỡ lưng hắn.
Sở Diệp Hàn cầm lấy khăn, bắt đầu lau sạch sẽ thân thể của mình, Vân Nhược Linh vội vàng quay mặt đi, đồng thời nhắm mắt lại, nàng lẩm bẩm trong lòng, “Trẻ con không nên, trẻ con không nên.”
Sau thời gian khoảng một tách trà, Sở Diệp Hàn cuối cùng cũng lau xong, đợi hắn tự mình thay quần, rồi đắp chăn, tay của Vân Nhược Linh cũng gần sắp gãy.
Nàng nghiến răng dữ dội, nam nhân quá sạch sẽ thật không thể trêu chọc.
Không phải hai ngày rồi chưa tắm sao? Cần gì phải sạch sẽ đến mức như vậy, bị thương nặng, mà còn muốn tự lau thân thể.
Cuối cùng, Vân Nhược Linh mang thân thể yếu ớt, đỡ lưng bước ra khỏi tẩm điện, nàng quay lại Phi Nguyệt Các với vẻ mặt mệt mỏi.
Mạch Liên, Mạch Lan canh giữ ở bên ngoài, Phong Khánh Dương vừa mới đến nhìn thấy, nàng nhanh chóng lọt vào mắt hắn ta.
Phong Khánh Dương và Mạch Liên liếc nhìn nhau, ngón tay cái chỉ vào bên trong tẩm điện, “Vương gia thật là lợi hại, vết thương đã trở thành như vậy, mà vẫn có thể cùng vương phi ân ái như thế, tại hạ bái phục, bái phục.”
Sau khi Phong Khánh Dương đến, trực tiếp cùng Mạch Liên, Mạch Lan bước vào tẩm điện.
Bọn họ nhìn phía trước, thấy vương gia cởi trần nằm trên giường, trên người phủ một lớp chăn bông mềm bằng lụa màu vàng, trên giường hỗn loạn, trên mặt đất cũng toàn những vết nước, ba người họ lập tức liếc nhìn ngầm hiểu ý nhau.
“Vương gia, thật ra vết thương của ngài khá nghiêm trọng, vừa rồi ngài cùng vương phi…” Mạch Liên bước lên, ngập ngừng nói.
Vương gia này khẩu vị cũng quá nặng rồi, vết thương nặng như vậy mà còn làm.
Hắn ta cảm thấy với tư cách là thị vệ thân cận của vương gia, hắn ta có trách nhiệm nhắc nhở vương gia phải chú ý an toàn.
Phong Khánh Dương gấp chiếc quạt giấy nhỏ trong tay nói: “Vương gia, mặc dù ngài vẫn còn trẻ, tinh lực dồi dào, nhưng bây giờ ngài đang bị thương nặng, phải cần chú ý hạn chế một số khía cạnh nào đó, nếu không sẽ không tốt cho vết thương đang hồi phục của ngài.”
“Các ngươi đang nói bậy cái gì vậy?Lúc nào bổn vương không hạn chế hả? Lúc nãy là vương phi lau thân thể giúp bổn vương, các ngươi nghĩ đi đâu đó?” Sở Diệp Hàn thấy bọn họ hiểu lầm mình, phẫn nộ nói.
Ba người họ lập tức nhướng mày, Mạch Liên tự đánh vào miệng mình, nói: “Thì ra là như vậy, là ta đã hiểu lầm vương gia rồi.”
Hắn ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy.
Sắc mặt của vương gia tốt như vậy, lại nhất định không chịu thừa nhận chuyện đó, bọn họ chỉ có thể giả vờ hiểu lầm thôi.
“Được rồi, Mạch Liên, vậy việc sắp xếp chỗ cho sát thủ như thế nào rồi?” Sở Diệp Hàn hỏi.
“Bẩm báo vương gia, ta đã sắp xếp cho bọn họ hết rồi, chỉ có những người đứng đầu bị lộ mặt, ta đã thay đổi danh tính của bọn họ, chuyển họ đến làng hoặc quân đoàn của người khác, còn những người chưa lộ mặt, đã quay lại chỗ trước đây tiếp tục làm việc rồi.”
“Vương Nhị sao rồi?” Sở Diệp Hàn hỏi.
“Vương gia yên tâm, ta đã tìm người đem thi thể của hắn an táng thật tốt rồi, còn tiền chăm sóc cho người nhà của hắn cũng được phân phát gấp ba lần, ta tin rằng người nhà hắn có thể sẽ không cần phải lo lắng về cuộc sống nửa đời sau đâu.”
Sở Diệp Hàn gật đầu, nhìn vào ba người họ, “Mấy ngày này, vất vả cho các ngươi rồi.”
“Đâu có đâu có, vương gia bị thương nặng, mới thực sự vất vả. Nhưng mà kế sách lần này, thật sự phải cảm ơn Phong quân sư, có hắn ở đây, chúng ta mới có thể làm việc bỏ ít công sức nhưng lại đạt được kết quả tốt, ép hoàng thượng phải hạ chỉ cứu vương gia.” Mạch Liên nhìn Phong Khánh Dương ngưỡng mộ nói.
Sau đó, nàng lấy khăn để vào trong thau đồng rồi làm sạch lại lần nữa, vắt khô, sau đó lấy khăn đưa cho Sở Diệp Hàn.
“Ngươi đỡ bổn vương từ phía sau đi.” Nếu như không có ai đỡ lưng hắn từ phía sau, hắn sẽ lập tức ngã xuống.
Nếu hắn nằm ngửa trên giường, vết thương trên lưng hắn sẽ bị ép đến bật máu mất.
Vì vậy, cuối cùng Vân Nhược Linh leo lên giường của Sở Diệp Hàn, ngồi xổm sau lưng hắn, cắn chặt răng, vất vả đỡ lưng hắn.
Sở Diệp Hàn cầm lấy khăn, bắt đầu lau sạch sẽ thân thể của mình, Vân Nhược Linh vội vàng quay mặt đi, đồng thời nhắm mắt lại, nàng lẩm bẩm trong lòng, “Trẻ con không nên, trẻ con không nên.”
Sau thời gian khoảng một tách trà, Sở Diệp Hàn cuối cùng cũng lau xong, đợi hắn tự mình thay quần, rồi đắp chăn, tay của Vân Nhược Linh cũng gần sắp gãy.
Nàng nghiến răng dữ dội, nam nhân quá sạch sẽ thật không thể trêu chọc.
Không phải hai ngày rồi chưa tắm sao? Cần gì phải sạch sẽ đến mức như vậy, bị thương nặng, mà còn muốn tự lau thân thể.
Cuối cùng, Vân Nhược Linh mang thân thể yếu ớt, đỡ lưng bước ra khỏi tẩm điện, nàng quay lại Phi Nguyệt Các với vẻ mặt mệt mỏi.
Mạch Liên, Mạch Lan canh giữ ở bên ngoài, Phong Khánh Dương vừa mới đến nhìn thấy, nàng nhanh chóng lọt vào mắt hắn ta.
Phong Khánh Dương và Mạch Liên liếc nhìn nhau, ngón tay cái chỉ vào bên trong tẩm điện, “Vương gia thật là lợi hại, vết thương đã trở thành như vậy, mà vẫn có thể cùng vương phi ân ái như thế, tại hạ bái phục, bái phục.”
Sau khi Phong Khánh Dương đến, trực tiếp cùng Mạch Liên, Mạch Lan bước vào tẩm điện.
Bọn họ nhìn phía trước, thấy vương gia cởi trần nằm trên giường, trên người phủ một lớp chăn bông mềm bằng lụa màu vàng, trên giường hỗn loạn, trên mặt đất cũng toàn những vết nước, ba người họ lập tức liếc nhìn ngầm hiểu ý nhau.
“Vương gia, thật ra vết thương của ngài khá nghiêm trọng, vừa rồi ngài cùng vương phi…” Mạch Liên bước lên, ngập ngừng nói.
Vương gia này khẩu vị cũng quá nặng rồi, vết thương nặng như vậy mà còn làm.
Hắn ta cảm thấy với tư cách là thị vệ thân cận của vương gia, hắn ta có trách nhiệm nhắc nhở vương gia phải chú ý an toàn.
Phong Khánh Dương gấp chiếc quạt giấy nhỏ trong tay nói: “Vương gia, mặc dù ngài vẫn còn trẻ, tinh lực dồi dào, nhưng bây giờ ngài đang bị thương nặng, phải cần chú ý hạn chế một số khía cạnh nào đó, nếu không sẽ không tốt cho vết thương đang hồi phục của ngài.”
“Các ngươi đang nói bậy cái gì vậy?Lúc nào bổn vương không hạn chế hả? Lúc nãy là vương phi lau thân thể giúp bổn vương, các ngươi nghĩ đi đâu đó?” Sở Diệp Hàn thấy bọn họ hiểu lầm mình, phẫn nộ nói.
Ba người họ lập tức nhướng mày, Mạch Liên tự đánh vào miệng mình, nói: “Thì ra là như vậy, là ta đã hiểu lầm vương gia rồi.”
Hắn ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy.
Sắc mặt của vương gia tốt như vậy, lại nhất định không chịu thừa nhận chuyện đó, bọn họ chỉ có thể giả vờ hiểu lầm thôi.
“Được rồi, Mạch Liên, vậy việc sắp xếp chỗ cho sát thủ như thế nào rồi?” Sở Diệp Hàn hỏi.
“Bẩm báo vương gia, ta đã sắp xếp cho bọn họ hết rồi, chỉ có những người đứng đầu bị lộ mặt, ta đã thay đổi danh tính của bọn họ, chuyển họ đến làng hoặc quân đoàn của người khác, còn những người chưa lộ mặt, đã quay lại chỗ trước đây tiếp tục làm việc rồi.”
“Vương Nhị sao rồi?” Sở Diệp Hàn hỏi.
“Vương gia yên tâm, ta đã tìm người đem thi thể của hắn an táng thật tốt rồi, còn tiền chăm sóc cho người nhà của hắn cũng được phân phát gấp ba lần, ta tin rằng người nhà hắn có thể sẽ không cần phải lo lắng về cuộc sống nửa đời sau đâu.”
Sở Diệp Hàn gật đầu, nhìn vào ba người họ, “Mấy ngày này, vất vả cho các ngươi rồi.”
“Đâu có đâu có, vương gia bị thương nặng, mới thực sự vất vả. Nhưng mà kế sách lần này, thật sự phải cảm ơn Phong quân sư, có hắn ở đây, chúng ta mới có thể làm việc bỏ ít công sức nhưng lại đạt được kết quả tốt, ép hoàng thượng phải hạ chỉ cứu vương gia.” Mạch Liên nhìn Phong Khánh Dương ngưỡng mộ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.