Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 2: Xuyên không thành vương phi bị ruồng bỏ
Đang cập nhập
26/06/2021
Bên bờ hồ, một đám người của vương phủ đứng thành một hàng dài, tất cả đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vương phi ở bên bờ.
Lúc này, bên người vương phi nương nương chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc.
“Nương nương, ngươi đừng chết mà, người chết rồi nô tỳ phải làm thế nào đây?” Thu Nhi đau lòng khóc.
Dung ma ma ở bên cạnh lạnh lùng trừng mắt nàng: “Khóc cái gì mà khóc? Thật xui xẻo mà, chết cũng không chọn chỗ khác mà chết, hết lần này tới lần khác cứ chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói rồi, đừng để cho thi thể của nàng ta làm dơ bẩn đất của vương phủ, nếu đại phu đã chẩn đoán là đã chết, thì lôi thẳng ra chôn đi!”
“Không được ma ma, không được đối xử với tiểu thư nhà ta như vậy, nàng có thể là con gái của Tể tướng…”
Hiện trường đang rất loạn nên mọi người cũng không nhìn thấy, người vốn đã tắt thở đang từ từ mở mắt.
Vân Nhược Linh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy rõ hết tất cả mọi thứ xung quanh, lúc này đêm không trăng thời tiết khô ráo, một đống nữ nhân mặc áo cổ trang, chỉ chỉ chỏ chỏ vào “thi thể” của nàng.
Một cơn gió rét bất chợt thổi đến khiến nàng rùng mình.
Nàng nhớ ra rồi, nàng mới ba mươi tuổi vốn là một bác sĩ ngoại giao đứng đầu của thế kỷ hai mươi mốt, bởi vì thay các nhà lãnh đạo của các nước chữa trị vô số bệnh nan y phức tạp mà được khen là thiên tài y học, nhưng kết quá trên đường đi về nhà lại bị một người say rượu lái xe đâm chết.
Sau đó, linh hồn nàng xuyên đến nơi này, hơn nữa còn đi vào thân thể này.
Trời ạ, nếu người ở hiện đại biết nàng là một bác sĩ đứng đầu về việc chữa bệnh cứu người mà lại chết vì một tay say rượu, có phải mọi người sẽ hận tên khốn kiếp đó lắm không?
Cùng lúc đó, trong đầu nàng hiện lên một đoạn kí ức xa lạ, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này.
Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên là Vân Nhược Linh, thế mà trùng cả tên cả họ với nàng, chuyện này có phải là một loại duyên phận đặc biệt hay không?
nguyên chủ Vân Nhược Linh là đích nữ của Thừa tướng Vân Thịnh, từ nhỏ nàng đã được được Vân gia xem như là châu báu mà hết lòng dạy dỗ.
Lúc đó, dáng dấp của nàng trông vô cùng đẹp khiến cho người người yêu thích, nhưng cái năm nàng mười tuổi ấy, nàng lại trúng độc kì lạ làm cho cả người biến thành một màu đen.
Lúc ấy nàng suýt chút nữa thì chết, cha vất vả lắm mới tìm được một người chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về được một mạng nhưng mà má phải của nàng bởi vì trúng độc quá sâu nên không thể loại bỏ hết độc tố ở phía trên đi được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí,
Từ đó nàng trở nên rất tự ti.
Dung mạo của nàng cũng trở nên vô cùng xấu xí, con cháu quan lại đều bắt bắt xem thường, bắt nạt, chèn ép nàng, lúc nàng bị một đám con cháu quan lại vây đánh thì Sở Diệp Hàn đột nhiên tiến tới bảo vệ nàng.
Hắn đuổi những kẻ đó đi, còn đưa nó nàng một màng sa che mặt làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Cũng từ lúc đó, nàng đã yêu sâu đậm Sở Diệp Hàn.
Nàng biết là nữ nhân xấu xí không thể nào xứng với Sở Diệp Hàn nên đã đem sự yêu mến của mình giấu kỹ ở trong lòng, nàng chưa bao giờ mơ đến chuyện có thể gả cho Sở Diệp Hàn.
Nhưng cha lại nhìn thấu tâm tư của nàng, vì để cho nàng hạnh phúc, ông đã lợi dụng quan hệ của mình và hoàng đế để cầu hoàng thượng gả nàng cho Sở Diệp Hàn.
Cứ tưởng nàng gả cho Ly Vương là đã mơ đủ, nhưng đáng tiếc, thành thân cả nửa năm, ngay cả cái nhìn thẳng Ly Vương cũng không hề nhìn nàng.
Không chỉ là không nhìn nàng một cái mà hắn còn cưới ngay tân phu nhân vào cửa khiến cho nguyên chủ phải sống trong sự tủi thân.
Trong đầu đang sắp xếp lại những tin tức này thì Vân Nhược Linh chợt phát hiện có người tới kéo nàng, bên cạnh là tiếng mắng chửi của nữ nhân lớn tuổi và tiếng khóc của Thu Nhi.
“Mau lên, đưa đồ sao chổi đi đi chôn đi, để lâu như thế lỡ như quỷ nhập tràng thì làm thế nào?” Dung ma ma nói.
“Dừng tay!” Thấy có người muốn đến gần mình, Vân Nhược Linh liền cố lên tiếng!
“A! Quỷ nhập tràng, vương phi biến thành quỷ rồi!” Mọi người hét lên một tiếng, tất cả đều chạy loạn bốn phía, chỉ có mình Thu Nhi là vẫn không rời đi mà ở lại canh giữ ở bên người Vân Nhược Linh.
***
—
Lúc này, bên người vương phi nương nương chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc.
“Nương nương, ngươi đừng chết mà, người chết rồi nô tỳ phải làm thế nào đây?” Thu Nhi đau lòng khóc.
Dung ma ma ở bên cạnh lạnh lùng trừng mắt nàng: “Khóc cái gì mà khóc? Thật xui xẻo mà, chết cũng không chọn chỗ khác mà chết, hết lần này tới lần khác cứ chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói rồi, đừng để cho thi thể của nàng ta làm dơ bẩn đất của vương phủ, nếu đại phu đã chẩn đoán là đã chết, thì lôi thẳng ra chôn đi!”
“Không được ma ma, không được đối xử với tiểu thư nhà ta như vậy, nàng có thể là con gái của Tể tướng…”
Hiện trường đang rất loạn nên mọi người cũng không nhìn thấy, người vốn đã tắt thở đang từ từ mở mắt.
Vân Nhược Linh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy rõ hết tất cả mọi thứ xung quanh, lúc này đêm không trăng thời tiết khô ráo, một đống nữ nhân mặc áo cổ trang, chỉ chỉ chỏ chỏ vào “thi thể” của nàng.
Một cơn gió rét bất chợt thổi đến khiến nàng rùng mình.
Nàng nhớ ra rồi, nàng mới ba mươi tuổi vốn là một bác sĩ ngoại giao đứng đầu của thế kỷ hai mươi mốt, bởi vì thay các nhà lãnh đạo của các nước chữa trị vô số bệnh nan y phức tạp mà được khen là thiên tài y học, nhưng kết quá trên đường đi về nhà lại bị một người say rượu lái xe đâm chết.
Sau đó, linh hồn nàng xuyên đến nơi này, hơn nữa còn đi vào thân thể này.
Trời ạ, nếu người ở hiện đại biết nàng là một bác sĩ đứng đầu về việc chữa bệnh cứu người mà lại chết vì một tay say rượu, có phải mọi người sẽ hận tên khốn kiếp đó lắm không?
Cùng lúc đó, trong đầu nàng hiện lên một đoạn kí ức xa lạ, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này.
Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên là Vân Nhược Linh, thế mà trùng cả tên cả họ với nàng, chuyện này có phải là một loại duyên phận đặc biệt hay không?
nguyên chủ Vân Nhược Linh là đích nữ của Thừa tướng Vân Thịnh, từ nhỏ nàng đã được được Vân gia xem như là châu báu mà hết lòng dạy dỗ.
Lúc đó, dáng dấp của nàng trông vô cùng đẹp khiến cho người người yêu thích, nhưng cái năm nàng mười tuổi ấy, nàng lại trúng độc kì lạ làm cho cả người biến thành một màu đen.
Lúc ấy nàng suýt chút nữa thì chết, cha vất vả lắm mới tìm được một người chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về được một mạng nhưng mà má phải của nàng bởi vì trúng độc quá sâu nên không thể loại bỏ hết độc tố ở phía trên đi được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí,
Từ đó nàng trở nên rất tự ti.
Dung mạo của nàng cũng trở nên vô cùng xấu xí, con cháu quan lại đều bắt bắt xem thường, bắt nạt, chèn ép nàng, lúc nàng bị một đám con cháu quan lại vây đánh thì Sở Diệp Hàn đột nhiên tiến tới bảo vệ nàng.
Hắn đuổi những kẻ đó đi, còn đưa nó nàng một màng sa che mặt làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Cũng từ lúc đó, nàng đã yêu sâu đậm Sở Diệp Hàn.
Nàng biết là nữ nhân xấu xí không thể nào xứng với Sở Diệp Hàn nên đã đem sự yêu mến của mình giấu kỹ ở trong lòng, nàng chưa bao giờ mơ đến chuyện có thể gả cho Sở Diệp Hàn.
Nhưng cha lại nhìn thấu tâm tư của nàng, vì để cho nàng hạnh phúc, ông đã lợi dụng quan hệ của mình và hoàng đế để cầu hoàng thượng gả nàng cho Sở Diệp Hàn.
Cứ tưởng nàng gả cho Ly Vương là đã mơ đủ, nhưng đáng tiếc, thành thân cả nửa năm, ngay cả cái nhìn thẳng Ly Vương cũng không hề nhìn nàng.
Không chỉ là không nhìn nàng một cái mà hắn còn cưới ngay tân phu nhân vào cửa khiến cho nguyên chủ phải sống trong sự tủi thân.
Trong đầu đang sắp xếp lại những tin tức này thì Vân Nhược Linh chợt phát hiện có người tới kéo nàng, bên cạnh là tiếng mắng chửi của nữ nhân lớn tuổi và tiếng khóc của Thu Nhi.
“Mau lên, đưa đồ sao chổi đi đi chôn đi, để lâu như thế lỡ như quỷ nhập tràng thì làm thế nào?” Dung ma ma nói.
“Dừng tay!” Thấy có người muốn đến gần mình, Vân Nhược Linh liền cố lên tiếng!
“A! Quỷ nhập tràng, vương phi biến thành quỷ rồi!” Mọi người hét lên một tiếng, tất cả đều chạy loạn bốn phía, chỉ có mình Thu Nhi là vẫn không rời đi mà ở lại canh giữ ở bên người Vân Nhược Linh.
***
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.