[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Chương 24: Sau Này Và Sau Này 3
Tác giả: Thập Thất Đinh
13/11/2024
“Tôi đang rất gấp, không rảnh tốn thời gian vòng vo với ông, nếu đồng ý thì tôi chuyển khoản trực tiếp, chúng ta không cần phải gặp mặt. Chắc ông cũng biết rõ lai lịch của tôi, tôi không cha không mẹ, không có nơi dựa dẫm, lấy tiền mà không làm gì thì ông có thể dễ dàng giết tôi, nếu tôi đã tìm đến ông có nghĩa là tôi đã suy nghĩ rất kỹ.”
“Viện trưởng Lưu, tôi chỉ có hai yêu cần, một là trong vòng mười phút tôi thấy được số dư trong thẻ của tôi, hai là ông chỉ có thể kéo dài thời gian lên tòa. Nếu như ông có thể làm được thì tôi có thể giải quyết.”
Chuyện này cũng không phải chuyện khó, tranh chấp uy học vốn có thời gian giám định rất dài, phải mất khoảng nửa năm các cơ quan giám định lớn nhỏ mới chạy xong một vòng. Nếu ông ấy làm khó dễ thì thời gian kéo dài càng lâu.
Lưu Đức Huy thoải mái đồng ý, sau đó điện thoại lập tức ngắt máy.
Đến hiệu thuốc tiếp theo, Tống Vũ Sênh lại tích trữ thêm năm lô thuốc.
Những gia vị linh tinh như nước tương, giấm, trà đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô, một là không gian có hạn không để được nhiều đồ, hai là cô không thích ăn uống. Lúc nghèo nhất cô chỉ ăn bánh bao cùng dưa muối cũng qua được hơn nửa năm, không đến nỗi lúc tận thế sẽ kén chọn.
Đến khi mua thuốc xong cũng đến giữa trưa, Tống Vũ Sênh vẫn chưa về nhà mà lại lái xe đến trường của Tiểu Cát.
Cô dừng xe lại bên đường, đứng ngay ở bên cạnh quầy đồ nướng ở cổng trường. Lúc tan học có rất nhiều học sinh, cô không thể tìm được Tiểu Cát, nhưng Tiểu Cát lại luôn đi đến quán này, rồi cô sẽ đón cô bé về luôn.
Năm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, bọn học sinh bắt đầu lần lượt ra khỏi cổng. Tống Vũ Sênh chỉ cần nhìn một dàn đồng phục học sinh màu xanh đã cảm thấy hoa mắt chứ đừng nói là tìm người, thậm chí cô còn không phân biệt được người đang đến là nam hay nữ.
Nhưng Tiểu Cát lại đến rất nhanh, khi nhìn thấy cô thì chợt sững sờ. Tống Vũ Sênh vừa định nói chuyện thì thấy Tiểu Cát bị tên mập nhỏ phía sau đẩy mạnh một cái.
Cô bé gầy yếu lảo đảo vài bước suýt té, nhưng dường như cô bé đã quen với việc bị đối xử như thế, sau khi đứng dậy vững vàng mới đi thẳng về phía Tống Vũ Sênh mà không quay đầu lại.
Cậu nhóc phía sau cô bé còn muốn đẩy thêm thì Tống Vũ Sênh nhanh chân đi đến rồi nắm lấy cổ tay nhóc kia.
“Viện trưởng Lưu, tôi chỉ có hai yêu cần, một là trong vòng mười phút tôi thấy được số dư trong thẻ của tôi, hai là ông chỉ có thể kéo dài thời gian lên tòa. Nếu như ông có thể làm được thì tôi có thể giải quyết.”
Chuyện này cũng không phải chuyện khó, tranh chấp uy học vốn có thời gian giám định rất dài, phải mất khoảng nửa năm các cơ quan giám định lớn nhỏ mới chạy xong một vòng. Nếu ông ấy làm khó dễ thì thời gian kéo dài càng lâu.
Lưu Đức Huy thoải mái đồng ý, sau đó điện thoại lập tức ngắt máy.
Đến hiệu thuốc tiếp theo, Tống Vũ Sênh lại tích trữ thêm năm lô thuốc.
Những gia vị linh tinh như nước tương, giấm, trà đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô, một là không gian có hạn không để được nhiều đồ, hai là cô không thích ăn uống. Lúc nghèo nhất cô chỉ ăn bánh bao cùng dưa muối cũng qua được hơn nửa năm, không đến nỗi lúc tận thế sẽ kén chọn.
Đến khi mua thuốc xong cũng đến giữa trưa, Tống Vũ Sênh vẫn chưa về nhà mà lại lái xe đến trường của Tiểu Cát.
Cô dừng xe lại bên đường, đứng ngay ở bên cạnh quầy đồ nướng ở cổng trường. Lúc tan học có rất nhiều học sinh, cô không thể tìm được Tiểu Cát, nhưng Tiểu Cát lại luôn đi đến quán này, rồi cô sẽ đón cô bé về luôn.
Năm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, bọn học sinh bắt đầu lần lượt ra khỏi cổng. Tống Vũ Sênh chỉ cần nhìn một dàn đồng phục học sinh màu xanh đã cảm thấy hoa mắt chứ đừng nói là tìm người, thậm chí cô còn không phân biệt được người đang đến là nam hay nữ.
Nhưng Tiểu Cát lại đến rất nhanh, khi nhìn thấy cô thì chợt sững sờ. Tống Vũ Sênh vừa định nói chuyện thì thấy Tiểu Cát bị tên mập nhỏ phía sau đẩy mạnh một cái.
Cô bé gầy yếu lảo đảo vài bước suýt té, nhưng dường như cô bé đã quen với việc bị đối xử như thế, sau khi đứng dậy vững vàng mới đi thẳng về phía Tống Vũ Sênh mà không quay đầu lại.
Cậu nhóc phía sau cô bé còn muốn đẩy thêm thì Tống Vũ Sênh nhanh chân đi đến rồi nắm lấy cổ tay nhóc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.