[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Chương 17: Tôi Đã Chết Như Thế Nào? 1
Tác giả: Thập Thất Đinh
13/11/2024
Cô cố gắng tìm kiếm cảm giác vừa rồi, để cho ý thức của mình tiến vào trạng thái trống rỗng, quả nhiên, điều khiển TV dã lại biến mất.
Có lẽ là bởi vì cô đang đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc điều khiển TV, lần này cô có thể nhìn thấy hình ảnh biến mất vô cùng rõ ràng. Chiếc điều khiển vốn đang nằm yên trên mặt bàn như thể đã bị dị một lỗ đen thời không hút đi, trong nháy mắt lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng cô vẫn không biết điều khiển TV biến mất đi đâu.
Chỉ lơ mơ cảm thấy, vào khoảnh khắc chiếc điều khiển biến mất, trong người cô có một cảm giác khác thường rất nhẹ, để nắm bắt và phóng đại loại cảm giác khác thường này, cô lại bắt đầu thử nghiệm mới.
Từng món đồ nhỏ trên bàn trà lần lượt biến mất trong tay cô, khi cô cầm quả táo thử nghiệm lần thứ tám, rốt cuộc cô cũng bắt được dòng điện yếu ớt chợt lóe qua trong ý thức, mà cuối cùng, cô cũng đã men theo dòng điện này, nhảy vào một không gian ý thức đen tối bất tận.
Tống Vũ Sênh rất khó để hình dung góc nhìn của mình lúc này, không phải là nhìn xuống bao quát, nhưng lại có thể thỏa thích nhìn khắp toàn thể, thậm chí cô có thể cảm nhận được rõ ràng kích cỡ của không gian này, cũng có thể dễ dàng chạm tới trong tất cả vật thể không gian.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô biết rất rõ vị trí cụ thể của điều khiển TV, hơn nữa còn có thể tùy ý thay đổi vị trí, thậm chí cô không cần đưa tay chạm vào, chỉ cần dùng suy nghĩ là đã có thể lấy vật thể trong không gian ra.
Trong không gian dường như không có trọng lực, tất cả vật phẩm đều lơ lửng giữa không trung.
"Quả táo, mâm trái cây, cốc nước, điều khiển TV..." Các đồ vật trong không gian theo ý niệm của cô lại xuất hiện trong hiện thực.
Lúc này Tống Vũ Sênh vẫn đang ngồi ở trên sofa, ngay khi tầm mắt chuyển động, các đồ vật bị hút vào không gian lại một lần nữa xuất hiện trên bàn tra.
Đây là... dị năng không gian?
Cô phấn khích không thôi mà điều khiển đồ vật ra vào không gian nhiều lần, mãi đến lúc đã nắm được thông thạo, cô mới xác định rằng, mình đã được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu!
Theo như cô cảm nhận được, không gian ước chừng là một hình lập phương 5x5x5, không gian 125 mét khối đủ để cô lưu trữ tất cả hàng hóa! Hơn nữa không gian này còn có thể tránh né tầm mắt của mọi người một cách hoàn hảo, là khu trữ hàng an toàn của riêng cô!
Có lẽ là bởi vì cô đang đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc điều khiển TV, lần này cô có thể nhìn thấy hình ảnh biến mất vô cùng rõ ràng. Chiếc điều khiển vốn đang nằm yên trên mặt bàn như thể đã bị dị một lỗ đen thời không hút đi, trong nháy mắt lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng cô vẫn không biết điều khiển TV biến mất đi đâu.
Chỉ lơ mơ cảm thấy, vào khoảnh khắc chiếc điều khiển biến mất, trong người cô có một cảm giác khác thường rất nhẹ, để nắm bắt và phóng đại loại cảm giác khác thường này, cô lại bắt đầu thử nghiệm mới.
Từng món đồ nhỏ trên bàn trà lần lượt biến mất trong tay cô, khi cô cầm quả táo thử nghiệm lần thứ tám, rốt cuộc cô cũng bắt được dòng điện yếu ớt chợt lóe qua trong ý thức, mà cuối cùng, cô cũng đã men theo dòng điện này, nhảy vào một không gian ý thức đen tối bất tận.
Tống Vũ Sênh rất khó để hình dung góc nhìn của mình lúc này, không phải là nhìn xuống bao quát, nhưng lại có thể thỏa thích nhìn khắp toàn thể, thậm chí cô có thể cảm nhận được rõ ràng kích cỡ của không gian này, cũng có thể dễ dàng chạm tới trong tất cả vật thể không gian.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô biết rất rõ vị trí cụ thể của điều khiển TV, hơn nữa còn có thể tùy ý thay đổi vị trí, thậm chí cô không cần đưa tay chạm vào, chỉ cần dùng suy nghĩ là đã có thể lấy vật thể trong không gian ra.
Trong không gian dường như không có trọng lực, tất cả vật phẩm đều lơ lửng giữa không trung.
"Quả táo, mâm trái cây, cốc nước, điều khiển TV..." Các đồ vật trong không gian theo ý niệm của cô lại xuất hiện trong hiện thực.
Lúc này Tống Vũ Sênh vẫn đang ngồi ở trên sofa, ngay khi tầm mắt chuyển động, các đồ vật bị hút vào không gian lại một lần nữa xuất hiện trên bàn tra.
Đây là... dị năng không gian?
Cô phấn khích không thôi mà điều khiển đồ vật ra vào không gian nhiều lần, mãi đến lúc đã nắm được thông thạo, cô mới xác định rằng, mình đã được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu!
Theo như cô cảm nhận được, không gian ước chừng là một hình lập phương 5x5x5, không gian 125 mét khối đủ để cô lưu trữ tất cả hàng hóa! Hơn nữa không gian này còn có thể tránh né tầm mắt của mọi người một cách hoàn hảo, là khu trữ hàng an toàn của riêng cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.