Chương 138
Ngọc Khuyết
24/02/2015
Nghe Mộc Văn nói, ông lão nhất thời sửng sốt.
“Xú tiểu tử, ngươi không nghĩ cho ta sao? Ta đã lớn tuổi, sắp xuống mồ, nếu không phải sợ ngươi sống cô độc cả quãng đời còn lại như ta, sao ta lại đến đây chứ? Ngươi bắt tỷ muội người ta, ngươi phải biết rằng sau lưng người ta là bối cảnh lớn. Sau lưng đôi song thai kia lại có hai đại thế lực là Bích Thủy sơn trang và Thiên Binh các bảo vệ, hôm nay nếu ta không giúp ngươi, hai bọn họ sẽ dễ dàng đi sao? Vân Y kia rất xem trọng đôi tỷ muội này, nếu không phải có ta, bọn họ có thể dễ dàng tin chuyện ngươi bịa ra sao, tất nhiên sẽ mang người đi. Lão gia ta tuổi đã lớn, mà còn phải quan tâm đến ngươi. Nhưng ngươi lại có thái độ này. Ai, ta quá phí công sức rồi.” Nói xong, Cầm ca giả bộ ôm ngực làm bộ dáng đau đớn.
Nhìn hắn như thế, Mộc Văn nhướng mắt lên, bất đắc dĩ nói:“Được rồi, ta phục ngươi rồi.”
Tuy là bất đắc dĩ nhưng không thể không thừa nhận nếu hôm nay không có hắn, vậy mình sẽ không giữ được nha đầu kia.
Mà hắn càng không nghĩ tới Vân Y lại là nữ tử, là Hiên vương phi Vân Mộng Vũ lẫy lừng của Sở quốc. Mà kì lạ là Vân Y vào Bắc quốc có ý gì? Thật khó mà biết mục đích của nàng, trong lòng lại cảm thấy nàng sẽ không làm chuyện xấu, nhưng đối với ý đồ của nàng cũng có chút lo lắng.
Nhìn ra tâm tử của hắn, thanh âm thản nhiên của Cầm ca truyền đến, mang theo ý tứ xa xưa, làm Mộc Văn có cảm giác Thiên Cơ không thể tiết lộ.
“Chuyện của nàng ngươi không nên phá hư, đúng lúc thì giúp nàng một tay. Mạng của nàng là do trời định, làm việc gì cũng có tính toán.”
Có thể làm sư phó nói ra lời này, xem ra Vân Y quả nhiên không phải người bình thường. Khó trách khi hắn thấy nàng, cảm thấy khí chất khác người.
Kỳ thật, cho dù sư phó không nói, hắn cũng sẽ giúp nàng. Chỉ cần nàng không làm chuyện thương tổn Bắc quốc, những chuyện khác, hắn sẽ giúp nàng.
Nhưng, nếu sư phó đã mở miệng, hắn sẽ càng hết sức.
“Vâng, sư phó.”
Sau khi Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên trở lại Bích Thủy sơn trang, hai người cũng không nói gì. Hai người đều trở về phòng mình, không nói câu nào.
Hôm sau, Vân Y đem chuyện Lục Bình nói cho Hồng Mai, Hồng Mai cũng nhịn không được vui mừng mà khóc, trên mặt cũng đã nở nụ cười.
Hai người vui vẻ dùng cơm trưa, chỉ chốc lát Tư Cảnh Hiên phái người đưa đến một quyển sách. Trên sách có ghi rõ tin tức của quan lại trọng yếu ở Bắc quốc.
Khi vào Bắc quốc, Vân Y cũng nhờ lực lượng Thiên Binh các điều tra về tin tức các quan viên ở Bắc quốc. Tuy rằng cũng có thành quả. Nhưng không thể so với thế lực của Bích Thủy sơn trang, Bích Thủy sơn trang là thế lực đứng nhất trong ba thế lực, tổng bộ này lại ở Bắc quốc. Bởi vậy, Bích Thủy sơn trang đưa tài liệu đó ra làm Vân Y nể phục.
Có tư liệu này, chuyện Vân Y làm, có thể nói càng giúp sức cho nàng.
Hôm nay, khí trời trong sáng, Vân Y mặc một thân nguyệt sắc sắc nam trang, một mình đi trên đường ở Bắc quốc.
Nhìn người qua lại, khóe miệng Vân Y gợi nên một độ cong ấm áp. Trong lòng nghĩ cuộc sống như vậy thật tốt, hưởng thụ hương vị nhân sinh tốt đẹp. Mà không cần đối mặt nhiều âm mưu tranh đấu. Cả ngày đối mặt với nhiều vấn đề như vậy, Vân Y đôi khi cũng thấy mệt mỏi, nhưng sau đó, vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Nếu có một ngày, mọi chuyện đã xong, nàng có thể có cuộc sống an bình như vậy không.
Bất giác đã đi được một đoạn, trong lòng không khỏi tự giễu một phen. Hiện tại nhiệm vụ cấp bách là sớm hoàn thành mục tiêu của mình, không nên nghĩ nhiều. Khi nào mà mình trở nên như vậy chứ.
Giấu đi thần sắc không nên có, lại khôi phục thần sắc thường ngày. Vân Y cất bước đi vào Duyệt Cầm hiên.
Duyệt Cầm hiên, bên trong là nơi trao đổi về đàn.
Duyệt Cầm hiên này được Cầm ca tạo thành, khi Bắc quốc chưa thành lập, Duyệt Cầm hiên đã tồn tại.
Mà hôm nay nàng đến chỉ có một mục đích, thiếu niên áo xanh.
Nghe đồn, mười lăm hàng thán, trong Duyệt Cầm hiên sẽ được một người biểu diễn lại tiếng đàn réo rắc gào thét.
Tiếng đàn lượn lờ, làm cho vô số người ghé lại xem.
Mà hôm nay, lại là mười lăm.
Mười lăm, cuộc thi khoa cử tháng sau sẽ bắt đầu.
Lúc Vân Y đi tới, đã thấy rất nhiều người xếp hàng. Vì thế, Vân Y cũng nhập hàng.
Vừa xếp hàng, vừa nghĩ chuyện của Mộc phủ. Khó có thể tưởng tượng, nếu mấy ngày trước nàng thoát ra được, cũng sẽ bị người khác chặn lại.
Nhưng hôm nay, nàng lại nghênh ngang tiêu sái trên đường.
Lại nói, thật đúng là cảm tạ người ốm yếu kia. Nghe nói mấy hôm trước hắn bị đâm, bị trọng thương, hơn nữa ba lão gia của Mộc phủ đã trở lại. Ba bọn họ trở về, lại giấu nhẹm chuyện này đi.
Quả nhiên, bọn họ lập tức chấn chỉnh Mộc phủ. Không chấn chỉnh không được, đầu tiên là Mộc Vũ trúng độc, sau đó quý phủ hai lần gặp thích khách, hơn nữa quý phủ cũng có nhiều người bị thương. Mộc Vũ vì Vân Y rời đi, bệnh tình cũng đã tốt hớn. Nhưng đôi tay của Kim Tử bị hủy, Nhiếp chính vương tự mình đến xem, hơn nữa không biết nói gì với Kim Tử, Kim Tử lập tức thành thật. Nhiếp chính vương đi rồi, Kim Tử lập tức huỷ bỏ lệnh truy sát Vân Y.
Sau đó, Mộc phủ tạm thời yên tĩnh lại. Mà tất cả chuyện này là do Mộc Văn đột nhiên gặp chuyện bắt đầu, xem ra người ốm yếu đó cũng có tác dụng, sau này nếu có cơ hội, xem người kia xem có phải là cố ý giúp nàng hay không.
Bất quá ý nghĩ này, Vân Y chỉ để trong lòng, nàng cũng không chắc Mộc Văn có bản lĩnh này.
Lúc Vân Y thất thần, đã đến phiên nàng.
“Tính danh?”
“Vân Y.”
Nghe cái tên, người phụ trách đăng ký dừng lại một chút.
“Tham gia cấp bậc?”
“Thất cấp.”
Nghe cấp bậc, người phụ trách đăng ký kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn đăng ký, sau đó cho người dẫn Vân Y đến tầng sáu.
Vân Y tiêu sái đi lên, nhưng toàn bộ người sau lưng hóa đá. Ngay sau đó lại cúi đầu bàn tán cùng tiếng cười nhạo.
“Trời ạ, vừa rồi ta nghe được cái gì, hắn là nói thất cấp sao?”
“Đúng vậy, không sai, hắn nói chính là thất cấp. Đã lâu rồi, lại có người muốn khiêu chiến thất cấp.”
“Ta thấy tuổi của hắn, thật sự có bản lĩnh lớn sao? Hay chỉ là tâng bốc lên thôi.”
“Hắn chỉ mơ tưởng thôi, cũng phải xem hắn có bản lĩnh này không a? Hắn nên ở nhà đọc sách thì hơn, lại chạy đến đây, hắn nghĩ hắn là ai vậy a?”
“Phỏng chừng người ta nghĩ mình có thể trở thành Cầm ca.”
Người này nói xong, mọi người đều cười nhạo lên.
Vân Y đang lên lầu, bên tai truyền đến tiếng cười nhạo của mọi người, nàng chỉ cười cười, không nói gì.
Duyệt Cầm Hiên là do Cầm ca sáng lập, sau khi Bắc quốc thành lập, được đưa cho Bắc quốc. Mà vài năm sau, lại càng hoàn thiện Duyệt Cầm Hiên này.
Nơi này có thể xem như là kỳ tích, bởi vì nó có tám tầng, ở thời kì này mà có như vậy thì đã quá đủ. Ngay cả Vân Y nhìn thấy vậy, cũng rất kinh ngạc, thật sự là làm người ta ngoài ý muốn. Tại cổ đại lạc hậu này, lại có thể xây cao như vậy, quả thực là kỳ tích.
Mà Duyệt Cầm hiên này mười lăm hàng tháng đều tổ chức hội trao đổi, để người thích đánh đàn tụ họp lại tán gẫu một phen. Mà trước cuộc thi khoa cử, lại càng có lợi.
Nói đến đây, Vân Y không thể không bội phục Bắc quốc, bực tư tưởng này quả là sáng tạo, quả thực giống ở hiện đại đến tám phần.
Nếu không phải Bắc quốc được thành lập sớm, căn cơ còn nông cạn, bởi vậy lục quốc khác rất chướng mắt Bắc quốc, cho rằng Bắc quốc là nhà giàu mới nổi. Nhưng, Vân Y lại không cho là như vậy, nàng biết Bắc quốc không tầm thường, một thời gian sau, nhất định sẽ kinh diễm lục quốc.
Cuộc thi này là đem cấp bậc đàn chia thành bảy cấp, mỗi người đều có thể thử khiêu chiến, mỗi một cấp bậc đều tính thêm điểm vào cuộc thi của tháng sau. Nguyệt Cầm hiên tám tầng, một tầng một cấp bậc, tầng thứ tám lại rất thần bí, nghe đồn chỉ cần qua bảy cấp là có thể gặp người thần bí trên tầng tám, mà người này sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện.
Vân Y nâng mắt nhìn về phía tầng thứ tám, trong mắt hiện lên tia cứng rắn.
Chậm rãi lên đến tầng thứ bảy, mà người kia cũng đã lui xuống.
Vân Y nhìn cánh cửa trước mắt, nàng đi đến phía trước chậm rãi đẩy cửa ra, thấy bên trong không có một bóng người, chỉ có một con chim đang đứng trên bàn.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, Vân Y có cảm giác hỗn độn.
Đây là tình huống gì, giám khảo đâu? Không phải mỗi tầng đều có một giám khảo sao? Vì sao tầng này lại không có, chỉ có một con chim.
Con chim kia lại không sợ người lạ, lúc này đang dùng một đôi mắt đen nhìn Vân Y.
Con chim này có màu lúc, làm cho người có cảm giác có linh khí. Vân Y nhìn con chim này, cảm thấy rất là thú vị, nàng nhịn không được đưa tay sờ nó.
Nhưng khi tay Vân Y gần chạm đến nó, nó lại mở miệng muốn cắn Vân Y.
“Xú tiểu tử, ngươi không nghĩ cho ta sao? Ta đã lớn tuổi, sắp xuống mồ, nếu không phải sợ ngươi sống cô độc cả quãng đời còn lại như ta, sao ta lại đến đây chứ? Ngươi bắt tỷ muội người ta, ngươi phải biết rằng sau lưng người ta là bối cảnh lớn. Sau lưng đôi song thai kia lại có hai đại thế lực là Bích Thủy sơn trang và Thiên Binh các bảo vệ, hôm nay nếu ta không giúp ngươi, hai bọn họ sẽ dễ dàng đi sao? Vân Y kia rất xem trọng đôi tỷ muội này, nếu không phải có ta, bọn họ có thể dễ dàng tin chuyện ngươi bịa ra sao, tất nhiên sẽ mang người đi. Lão gia ta tuổi đã lớn, mà còn phải quan tâm đến ngươi. Nhưng ngươi lại có thái độ này. Ai, ta quá phí công sức rồi.” Nói xong, Cầm ca giả bộ ôm ngực làm bộ dáng đau đớn.
Nhìn hắn như thế, Mộc Văn nhướng mắt lên, bất đắc dĩ nói:“Được rồi, ta phục ngươi rồi.”
Tuy là bất đắc dĩ nhưng không thể không thừa nhận nếu hôm nay không có hắn, vậy mình sẽ không giữ được nha đầu kia.
Mà hắn càng không nghĩ tới Vân Y lại là nữ tử, là Hiên vương phi Vân Mộng Vũ lẫy lừng của Sở quốc. Mà kì lạ là Vân Y vào Bắc quốc có ý gì? Thật khó mà biết mục đích của nàng, trong lòng lại cảm thấy nàng sẽ không làm chuyện xấu, nhưng đối với ý đồ của nàng cũng có chút lo lắng.
Nhìn ra tâm tử của hắn, thanh âm thản nhiên của Cầm ca truyền đến, mang theo ý tứ xa xưa, làm Mộc Văn có cảm giác Thiên Cơ không thể tiết lộ.
“Chuyện của nàng ngươi không nên phá hư, đúng lúc thì giúp nàng một tay. Mạng của nàng là do trời định, làm việc gì cũng có tính toán.”
Có thể làm sư phó nói ra lời này, xem ra Vân Y quả nhiên không phải người bình thường. Khó trách khi hắn thấy nàng, cảm thấy khí chất khác người.
Kỳ thật, cho dù sư phó không nói, hắn cũng sẽ giúp nàng. Chỉ cần nàng không làm chuyện thương tổn Bắc quốc, những chuyện khác, hắn sẽ giúp nàng.
Nhưng, nếu sư phó đã mở miệng, hắn sẽ càng hết sức.
“Vâng, sư phó.”
Sau khi Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên trở lại Bích Thủy sơn trang, hai người cũng không nói gì. Hai người đều trở về phòng mình, không nói câu nào.
Hôm sau, Vân Y đem chuyện Lục Bình nói cho Hồng Mai, Hồng Mai cũng nhịn không được vui mừng mà khóc, trên mặt cũng đã nở nụ cười.
Hai người vui vẻ dùng cơm trưa, chỉ chốc lát Tư Cảnh Hiên phái người đưa đến một quyển sách. Trên sách có ghi rõ tin tức của quan lại trọng yếu ở Bắc quốc.
Khi vào Bắc quốc, Vân Y cũng nhờ lực lượng Thiên Binh các điều tra về tin tức các quan viên ở Bắc quốc. Tuy rằng cũng có thành quả. Nhưng không thể so với thế lực của Bích Thủy sơn trang, Bích Thủy sơn trang là thế lực đứng nhất trong ba thế lực, tổng bộ này lại ở Bắc quốc. Bởi vậy, Bích Thủy sơn trang đưa tài liệu đó ra làm Vân Y nể phục.
Có tư liệu này, chuyện Vân Y làm, có thể nói càng giúp sức cho nàng.
Hôm nay, khí trời trong sáng, Vân Y mặc một thân nguyệt sắc sắc nam trang, một mình đi trên đường ở Bắc quốc.
Nhìn người qua lại, khóe miệng Vân Y gợi nên một độ cong ấm áp. Trong lòng nghĩ cuộc sống như vậy thật tốt, hưởng thụ hương vị nhân sinh tốt đẹp. Mà không cần đối mặt nhiều âm mưu tranh đấu. Cả ngày đối mặt với nhiều vấn đề như vậy, Vân Y đôi khi cũng thấy mệt mỏi, nhưng sau đó, vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Nếu có một ngày, mọi chuyện đã xong, nàng có thể có cuộc sống an bình như vậy không.
Bất giác đã đi được một đoạn, trong lòng không khỏi tự giễu một phen. Hiện tại nhiệm vụ cấp bách là sớm hoàn thành mục tiêu của mình, không nên nghĩ nhiều. Khi nào mà mình trở nên như vậy chứ.
Giấu đi thần sắc không nên có, lại khôi phục thần sắc thường ngày. Vân Y cất bước đi vào Duyệt Cầm hiên.
Duyệt Cầm hiên, bên trong là nơi trao đổi về đàn.
Duyệt Cầm hiên này được Cầm ca tạo thành, khi Bắc quốc chưa thành lập, Duyệt Cầm hiên đã tồn tại.
Mà hôm nay nàng đến chỉ có một mục đích, thiếu niên áo xanh.
Nghe đồn, mười lăm hàng thán, trong Duyệt Cầm hiên sẽ được một người biểu diễn lại tiếng đàn réo rắc gào thét.
Tiếng đàn lượn lờ, làm cho vô số người ghé lại xem.
Mà hôm nay, lại là mười lăm.
Mười lăm, cuộc thi khoa cử tháng sau sẽ bắt đầu.
Lúc Vân Y đi tới, đã thấy rất nhiều người xếp hàng. Vì thế, Vân Y cũng nhập hàng.
Vừa xếp hàng, vừa nghĩ chuyện của Mộc phủ. Khó có thể tưởng tượng, nếu mấy ngày trước nàng thoát ra được, cũng sẽ bị người khác chặn lại.
Nhưng hôm nay, nàng lại nghênh ngang tiêu sái trên đường.
Lại nói, thật đúng là cảm tạ người ốm yếu kia. Nghe nói mấy hôm trước hắn bị đâm, bị trọng thương, hơn nữa ba lão gia của Mộc phủ đã trở lại. Ba bọn họ trở về, lại giấu nhẹm chuyện này đi.
Quả nhiên, bọn họ lập tức chấn chỉnh Mộc phủ. Không chấn chỉnh không được, đầu tiên là Mộc Vũ trúng độc, sau đó quý phủ hai lần gặp thích khách, hơn nữa quý phủ cũng có nhiều người bị thương. Mộc Vũ vì Vân Y rời đi, bệnh tình cũng đã tốt hớn. Nhưng đôi tay của Kim Tử bị hủy, Nhiếp chính vương tự mình đến xem, hơn nữa không biết nói gì với Kim Tử, Kim Tử lập tức thành thật. Nhiếp chính vương đi rồi, Kim Tử lập tức huỷ bỏ lệnh truy sát Vân Y.
Sau đó, Mộc phủ tạm thời yên tĩnh lại. Mà tất cả chuyện này là do Mộc Văn đột nhiên gặp chuyện bắt đầu, xem ra người ốm yếu đó cũng có tác dụng, sau này nếu có cơ hội, xem người kia xem có phải là cố ý giúp nàng hay không.
Bất quá ý nghĩ này, Vân Y chỉ để trong lòng, nàng cũng không chắc Mộc Văn có bản lĩnh này.
Lúc Vân Y thất thần, đã đến phiên nàng.
“Tính danh?”
“Vân Y.”
Nghe cái tên, người phụ trách đăng ký dừng lại một chút.
“Tham gia cấp bậc?”
“Thất cấp.”
Nghe cấp bậc, người phụ trách đăng ký kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn đăng ký, sau đó cho người dẫn Vân Y đến tầng sáu.
Vân Y tiêu sái đi lên, nhưng toàn bộ người sau lưng hóa đá. Ngay sau đó lại cúi đầu bàn tán cùng tiếng cười nhạo.
“Trời ạ, vừa rồi ta nghe được cái gì, hắn là nói thất cấp sao?”
“Đúng vậy, không sai, hắn nói chính là thất cấp. Đã lâu rồi, lại có người muốn khiêu chiến thất cấp.”
“Ta thấy tuổi của hắn, thật sự có bản lĩnh lớn sao? Hay chỉ là tâng bốc lên thôi.”
“Hắn chỉ mơ tưởng thôi, cũng phải xem hắn có bản lĩnh này không a? Hắn nên ở nhà đọc sách thì hơn, lại chạy đến đây, hắn nghĩ hắn là ai vậy a?”
“Phỏng chừng người ta nghĩ mình có thể trở thành Cầm ca.”
Người này nói xong, mọi người đều cười nhạo lên.
Vân Y đang lên lầu, bên tai truyền đến tiếng cười nhạo của mọi người, nàng chỉ cười cười, không nói gì.
Duyệt Cầm Hiên là do Cầm ca sáng lập, sau khi Bắc quốc thành lập, được đưa cho Bắc quốc. Mà vài năm sau, lại càng hoàn thiện Duyệt Cầm Hiên này.
Nơi này có thể xem như là kỳ tích, bởi vì nó có tám tầng, ở thời kì này mà có như vậy thì đã quá đủ. Ngay cả Vân Y nhìn thấy vậy, cũng rất kinh ngạc, thật sự là làm người ta ngoài ý muốn. Tại cổ đại lạc hậu này, lại có thể xây cao như vậy, quả thực là kỳ tích.
Mà Duyệt Cầm hiên này mười lăm hàng tháng đều tổ chức hội trao đổi, để người thích đánh đàn tụ họp lại tán gẫu một phen. Mà trước cuộc thi khoa cử, lại càng có lợi.
Nói đến đây, Vân Y không thể không bội phục Bắc quốc, bực tư tưởng này quả là sáng tạo, quả thực giống ở hiện đại đến tám phần.
Nếu không phải Bắc quốc được thành lập sớm, căn cơ còn nông cạn, bởi vậy lục quốc khác rất chướng mắt Bắc quốc, cho rằng Bắc quốc là nhà giàu mới nổi. Nhưng, Vân Y lại không cho là như vậy, nàng biết Bắc quốc không tầm thường, một thời gian sau, nhất định sẽ kinh diễm lục quốc.
Cuộc thi này là đem cấp bậc đàn chia thành bảy cấp, mỗi người đều có thể thử khiêu chiến, mỗi một cấp bậc đều tính thêm điểm vào cuộc thi của tháng sau. Nguyệt Cầm hiên tám tầng, một tầng một cấp bậc, tầng thứ tám lại rất thần bí, nghe đồn chỉ cần qua bảy cấp là có thể gặp người thần bí trên tầng tám, mà người này sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện.
Vân Y nâng mắt nhìn về phía tầng thứ tám, trong mắt hiện lên tia cứng rắn.
Chậm rãi lên đến tầng thứ bảy, mà người kia cũng đã lui xuống.
Vân Y nhìn cánh cửa trước mắt, nàng đi đến phía trước chậm rãi đẩy cửa ra, thấy bên trong không có một bóng người, chỉ có một con chim đang đứng trên bàn.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, Vân Y có cảm giác hỗn độn.
Đây là tình huống gì, giám khảo đâu? Không phải mỗi tầng đều có một giám khảo sao? Vì sao tầng này lại không có, chỉ có một con chim.
Con chim kia lại không sợ người lạ, lúc này đang dùng một đôi mắt đen nhìn Vân Y.
Con chim này có màu lúc, làm cho người có cảm giác có linh khí. Vân Y nhìn con chim này, cảm thấy rất là thú vị, nàng nhịn không được đưa tay sờ nó.
Nhưng khi tay Vân Y gần chạm đến nó, nó lại mở miệng muốn cắn Vân Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.