Chương 6: Đã xảy ra chuyện
Ngọc Khuyết
06/08/2014
Vân Mộng Vũ nằm ở trên giường, thật lâu không có đi vào giấc ngủ, trong đầu không ngừng vang lên lời nói của Hồng Mai cùng Lục Bình.
“Lúc trước vú Vương bị Tuyết sườn phi oan uổng, đổ tộ trộm ngọc bội, ta cùng Lục Bình từng đi cầu tình, nhưng lại ta cùng Lục Bình còn có vú Vương đều bị tiểu thư đuổi về tướng phủ.” Khi nói những lời này, Hồng Mai cùng Lục Bình đều cẩn thận nhìn Vân Mộng Vũ. Vân Mộng Vũ nhìn các nàng, trong lòng không khỏi đau xót, những nha đầu nhu thuận, tận tâm a. Vân Mộng Vũ lập tức làm ánh mắt cổ vũ, cho các nàng tiếp tục nói tiếp.
Được cổ vũ, Hồng Mai nói tiếp: “Ta cùng Lục Bình còn có vú Vương vốn định cùng nhau hồi tướng phủ, ai ngờ, ở trên đường trở về, vú Vương đột nhiên bị người bắt lên xe ngựa, ta cùng Lục Bình lúc ấy không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ biết chạy theo xe ngựa. Nhưng chúng ta như thế nào có thể nhanh như xe ngựa, chỉ chốc lát liền mất tung tích vú Vương, chờ khi chúng ta tìm được vú Vương, lại phát hiện.......”
Nói đến đây, Hồng Mai đã khóc không thành tiếng, rốt cuộc nói không được nữa.
Nhìn Hồng Mai khóc không thành tiếng, Lục Bình nghẹn ngào nói tiếp: “Chúng ta trong rừng cây ở ngoài thành tìm được vú Vương, lúc ấy vú Vương toàn thân đều là máut, hơi thở mong manh, chỉ dựa vào ý chí cuối cùng. Mà lúc đó tay chân vú Vương đều đã bị người chém đứt, đầu lưỡi cũng bị rút. Khi vú Vương thấy chúng ta đến đây, dùng một chút khí lực cuối cùng, trên mặt đất viết sáu kí tự, viết xong sáu kí tự này, vú liền đi.” Nói đến đây, Lục Bình ngẩng đầu lên nhìn Vân Mộng Vũ.
“Sáu chữ gì?” Vân Mộng Vũ lãnh liệt hỏi.
“Tuyết gian tế, phải cẩn thận.”
Nằm ở trên giường, sáu chữ kia không ngừng xoay quanh ở trong đầu Vân Mộng Vũ. ‘Tuyết gian tế, phải cẩn thận’. Đây là nói Vương Tuyết Nhi là gian tế, muốn Vân Mộng Vũ phải cẩn thận. Nàng ta đến tột cùng là gian tế của ai, hay là gian tế quốc gia nào đó. Sở Dạ, cuồng vọng đến cực điểm, luôn nghĩ chính mình có bao nhiêu lợi hại, nếu hiện tại biết bị người khác đùa bỡn không biết y có cảm giác gì. Vương Tuyết Nhi, quả nhiên là nhân vật ngoan độc. Bề ngoài nhu nhu nhược nhược, làm cho người ta không hề phòng bị. Nhưng càng như vậy càng nguy hiểm, không biết nàng ta khi nào thì sẽ cắn ngược lại ngươi một cái.
Vương Tuyết Nhi, ta sẽ cho ngươi nhấm nháp một chút tư vị thất bại, tuyệt sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy, tuyệt đối sẽ không. Vú Vương, ngươi hãy ngủ yên đi, thù của ngươi ta nhất định sẽ thay ngươi báo.
Nghĩ đến vú Vương, Vân Mộng Vũ trong lòng một trận đau đớn. Vú Vương vốn là bà vú của mẫu thân Vân Mộng Vũ _ Mộc Lâm, sau vì Mộc Lâm khó sanh mà chết, vú Vương liền toàn tâm toàn ý chiếu cố tiểu Mộng Vũ khi còn trong tã lót. Vú Vương đối đãi Vân Mộng Vũ như cháu gái chính mình, nếu không có vú Vương bảo hộ, Vân Mộng Vũ có lẽ sớm bị Lí Như hại chết trong hữu tướng phủ rồi.
Vú Vương, ân tình của ngươi, Vũ nhi không thể hồi báo. Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo sống tốt, thay ngươi nhìn xem những người từng hại ngươi, nhìn các nàng bị báo ứng.
Ngày kế, dùng thiện xong, liền thấy Lí mama bên người Lí Như, mang theo vài nha hoàn bà tử lại đây, mỗi người trên tay đều cầm một ít này nọ. Có tơ lụa, có châu báu, trâm cài đầu....... Lí mama tiến lên, đối với Vân Mộng Vũ, cung kính nói: “Đại tiểu thư, đây là Lí di nương phân phó nô tỳ đưa tới, di nương còn nói, đại tiểu thư nếu thiếu cái gì cứ việc nói, nàng nhất định sẽ làm hết sức. Còn những nha hoàn bà tử này cũng là di nương đích thân chọn những người lanh lợi đưa lại đây hầu hạ đại tiểu thư. Hơn nữa, quá một hồi, có thể có thợ đến sửa chữa Tâm Mộng cư.”
Vân Mộng Vũ thản nhiên nhìn Lí mama, những nha hoàn bà tử phía sau, ôn hòa có lễ cùng Lí mama nói: “Di nương có tâm, Lí mama trở về thay ta hảo hảo cảm ơn Lí di nương. Hồng Mai đưa Lí mama ra ngoài.” Hồng Mai đáp, đưa Lí mama ra ngoài. Lí mama sau khi lui ra ngoài, trong lòng liền cân nhắc. Đại tiểu thư bây giờ thật sự càng lợi hại, giơ tay nhấc chân đều toát lên phong phạm của tiểu thư khuê các. Nói chuyện ôn hòa có lễ, làm cho người ta hoàn toàn tìm không ra sai sót. Giống như hoàn toàn đã quên chuyện hôm qua ở hoa viên, hôm nay vẫn như cũ cười dịu dàng, thật là đáng sợ, ta về sau cần chú ý tình huống bên này của đại tiểu thư. Không thể cho nàng xúc phạm tới Lí di nương cùng hai vị tiểu thư.
Chỉ chốc lát, Hồng Mai đã trở lại, đứng phía sau Vân Mộng Vũ. Nhìn Hồng Mai trở về, Vân Mộng Vũ nhìn những nha hoàn cùng bà tử phân phó nói: “Từ nay về sau, các ngươi nghe Hồng Mai an bài.”
“Vâng” Các nàng đồng thanh đáp.
“Tốt lắm, các ngươi trước tiên lui xuống đi.” Các nàng liền nhanh chóng lui xuống.
Vân Mộng Vũ quay đầu nhìn Hồng Mai nói: “Về sau các nàng liền do ngươi toàn quyền phụ trách. Ngươi phải tốn nhiều tâm tư giúp ta nhìn các nàng.”
“Tiểu thư, ngươi yên tâm, Hồng Mai nhất định không phụ ngươi.” Hồng Mai nhu thuận đáp.
Nhưng Lục Bình ở một bên cũng không vừa lòng nói, “Tiểu thư, tỷ tỷ có việc làm, vì sao nô tỳ lại một chút việc cũng không có. Tuy rằng nô tỳ bình thường lỗ mãng một chút, nhưng nô tỳ đối với tiểu thư luôn trung thành và tận tâm.” Nhìn Lục Bình bộ dáng sốt ruột, Vân Mộng Vũ bị chọc cười, cười nói: “Ngươi cũng biết ngươi bình thường lỗ mãng một chút a, nếu đã biết, vậy về sau nên hảo hảo sửa chữa, theo Hồng Mai học nhiều một chút. Ta không an bài chuyện trong phủ tình cho ngươi là vì còn có chuyện i khác cần ngươi làm. Qua vài ngày, lập tức an bài cho ngươi.”
Nghe được chính mình cũng có chuyện làm, có thể giúp được tiểu thư, Lục Bình mặt mày lập tức hớn hở.
Một lát sau quả nhiên có thợ đến tu sửa Tâm Mộng cư, nha đầu Lục Bình cũng đi theo bên ngoài, không ngừng bên các thợ tu sữa mà đề nghị. Còn Hồng Mai luôn im lặng đứng ở bên người Vân Mộng Vũ, lặng lẽ đứng nhìn. Vân Mộng Vũ cảm thấy đau đầu, rõ ràng là song thai, nhưng vì sao khác biệt liền lớn như vậy.
Cứ như vậy, một ngày rất nhanh liền trôi qua.
Ngày kế, Vân Mộng Vũ đang ở dùng bữa, Lục Bình liền chạy vào to giọng hô. Chạy đến bên người Vân Mộng Vũ, lo lắng kêu lên: “Tiểu thư, không tốt, đã xảy ra chuyện.”
Nghe nói như thế Vân Mộng Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Lúc trước vú Vương bị Tuyết sườn phi oan uổng, đổ tộ trộm ngọc bội, ta cùng Lục Bình từng đi cầu tình, nhưng lại ta cùng Lục Bình còn có vú Vương đều bị tiểu thư đuổi về tướng phủ.” Khi nói những lời này, Hồng Mai cùng Lục Bình đều cẩn thận nhìn Vân Mộng Vũ. Vân Mộng Vũ nhìn các nàng, trong lòng không khỏi đau xót, những nha đầu nhu thuận, tận tâm a. Vân Mộng Vũ lập tức làm ánh mắt cổ vũ, cho các nàng tiếp tục nói tiếp.
Được cổ vũ, Hồng Mai nói tiếp: “Ta cùng Lục Bình còn có vú Vương vốn định cùng nhau hồi tướng phủ, ai ngờ, ở trên đường trở về, vú Vương đột nhiên bị người bắt lên xe ngựa, ta cùng Lục Bình lúc ấy không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ biết chạy theo xe ngựa. Nhưng chúng ta như thế nào có thể nhanh như xe ngựa, chỉ chốc lát liền mất tung tích vú Vương, chờ khi chúng ta tìm được vú Vương, lại phát hiện.......”
Nói đến đây, Hồng Mai đã khóc không thành tiếng, rốt cuộc nói không được nữa.
Nhìn Hồng Mai khóc không thành tiếng, Lục Bình nghẹn ngào nói tiếp: “Chúng ta trong rừng cây ở ngoài thành tìm được vú Vương, lúc ấy vú Vương toàn thân đều là máut, hơi thở mong manh, chỉ dựa vào ý chí cuối cùng. Mà lúc đó tay chân vú Vương đều đã bị người chém đứt, đầu lưỡi cũng bị rút. Khi vú Vương thấy chúng ta đến đây, dùng một chút khí lực cuối cùng, trên mặt đất viết sáu kí tự, viết xong sáu kí tự này, vú liền đi.” Nói đến đây, Lục Bình ngẩng đầu lên nhìn Vân Mộng Vũ.
“Sáu chữ gì?” Vân Mộng Vũ lãnh liệt hỏi.
“Tuyết gian tế, phải cẩn thận.”
Nằm ở trên giường, sáu chữ kia không ngừng xoay quanh ở trong đầu Vân Mộng Vũ. ‘Tuyết gian tế, phải cẩn thận’. Đây là nói Vương Tuyết Nhi là gian tế, muốn Vân Mộng Vũ phải cẩn thận. Nàng ta đến tột cùng là gian tế của ai, hay là gian tế quốc gia nào đó. Sở Dạ, cuồng vọng đến cực điểm, luôn nghĩ chính mình có bao nhiêu lợi hại, nếu hiện tại biết bị người khác đùa bỡn không biết y có cảm giác gì. Vương Tuyết Nhi, quả nhiên là nhân vật ngoan độc. Bề ngoài nhu nhu nhược nhược, làm cho người ta không hề phòng bị. Nhưng càng như vậy càng nguy hiểm, không biết nàng ta khi nào thì sẽ cắn ngược lại ngươi một cái.
Vương Tuyết Nhi, ta sẽ cho ngươi nhấm nháp một chút tư vị thất bại, tuyệt sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy, tuyệt đối sẽ không. Vú Vương, ngươi hãy ngủ yên đi, thù của ngươi ta nhất định sẽ thay ngươi báo.
Nghĩ đến vú Vương, Vân Mộng Vũ trong lòng một trận đau đớn. Vú Vương vốn là bà vú của mẫu thân Vân Mộng Vũ _ Mộc Lâm, sau vì Mộc Lâm khó sanh mà chết, vú Vương liền toàn tâm toàn ý chiếu cố tiểu Mộng Vũ khi còn trong tã lót. Vú Vương đối đãi Vân Mộng Vũ như cháu gái chính mình, nếu không có vú Vương bảo hộ, Vân Mộng Vũ có lẽ sớm bị Lí Như hại chết trong hữu tướng phủ rồi.
Vú Vương, ân tình của ngươi, Vũ nhi không thể hồi báo. Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo sống tốt, thay ngươi nhìn xem những người từng hại ngươi, nhìn các nàng bị báo ứng.
Ngày kế, dùng thiện xong, liền thấy Lí mama bên người Lí Như, mang theo vài nha hoàn bà tử lại đây, mỗi người trên tay đều cầm một ít này nọ. Có tơ lụa, có châu báu, trâm cài đầu....... Lí mama tiến lên, đối với Vân Mộng Vũ, cung kính nói: “Đại tiểu thư, đây là Lí di nương phân phó nô tỳ đưa tới, di nương còn nói, đại tiểu thư nếu thiếu cái gì cứ việc nói, nàng nhất định sẽ làm hết sức. Còn những nha hoàn bà tử này cũng là di nương đích thân chọn những người lanh lợi đưa lại đây hầu hạ đại tiểu thư. Hơn nữa, quá một hồi, có thể có thợ đến sửa chữa Tâm Mộng cư.”
Vân Mộng Vũ thản nhiên nhìn Lí mama, những nha hoàn bà tử phía sau, ôn hòa có lễ cùng Lí mama nói: “Di nương có tâm, Lí mama trở về thay ta hảo hảo cảm ơn Lí di nương. Hồng Mai đưa Lí mama ra ngoài.” Hồng Mai đáp, đưa Lí mama ra ngoài. Lí mama sau khi lui ra ngoài, trong lòng liền cân nhắc. Đại tiểu thư bây giờ thật sự càng lợi hại, giơ tay nhấc chân đều toát lên phong phạm của tiểu thư khuê các. Nói chuyện ôn hòa có lễ, làm cho người ta hoàn toàn tìm không ra sai sót. Giống như hoàn toàn đã quên chuyện hôm qua ở hoa viên, hôm nay vẫn như cũ cười dịu dàng, thật là đáng sợ, ta về sau cần chú ý tình huống bên này của đại tiểu thư. Không thể cho nàng xúc phạm tới Lí di nương cùng hai vị tiểu thư.
Chỉ chốc lát, Hồng Mai đã trở lại, đứng phía sau Vân Mộng Vũ. Nhìn Hồng Mai trở về, Vân Mộng Vũ nhìn những nha hoàn cùng bà tử phân phó nói: “Từ nay về sau, các ngươi nghe Hồng Mai an bài.”
“Vâng” Các nàng đồng thanh đáp.
“Tốt lắm, các ngươi trước tiên lui xuống đi.” Các nàng liền nhanh chóng lui xuống.
Vân Mộng Vũ quay đầu nhìn Hồng Mai nói: “Về sau các nàng liền do ngươi toàn quyền phụ trách. Ngươi phải tốn nhiều tâm tư giúp ta nhìn các nàng.”
“Tiểu thư, ngươi yên tâm, Hồng Mai nhất định không phụ ngươi.” Hồng Mai nhu thuận đáp.
Nhưng Lục Bình ở một bên cũng không vừa lòng nói, “Tiểu thư, tỷ tỷ có việc làm, vì sao nô tỳ lại một chút việc cũng không có. Tuy rằng nô tỳ bình thường lỗ mãng một chút, nhưng nô tỳ đối với tiểu thư luôn trung thành và tận tâm.” Nhìn Lục Bình bộ dáng sốt ruột, Vân Mộng Vũ bị chọc cười, cười nói: “Ngươi cũng biết ngươi bình thường lỗ mãng một chút a, nếu đã biết, vậy về sau nên hảo hảo sửa chữa, theo Hồng Mai học nhiều một chút. Ta không an bài chuyện trong phủ tình cho ngươi là vì còn có chuyện i khác cần ngươi làm. Qua vài ngày, lập tức an bài cho ngươi.”
Nghe được chính mình cũng có chuyện làm, có thể giúp được tiểu thư, Lục Bình mặt mày lập tức hớn hở.
Một lát sau quả nhiên có thợ đến tu sửa Tâm Mộng cư, nha đầu Lục Bình cũng đi theo bên ngoài, không ngừng bên các thợ tu sữa mà đề nghị. Còn Hồng Mai luôn im lặng đứng ở bên người Vân Mộng Vũ, lặng lẽ đứng nhìn. Vân Mộng Vũ cảm thấy đau đầu, rõ ràng là song thai, nhưng vì sao khác biệt liền lớn như vậy.
Cứ như vậy, một ngày rất nhanh liền trôi qua.
Ngày kế, Vân Mộng Vũ đang ở dùng bữa, Lục Bình liền chạy vào to giọng hô. Chạy đến bên người Vân Mộng Vũ, lo lắng kêu lên: “Tiểu thư, không tốt, đã xảy ra chuyện.”
Nghe nói như thế Vân Mộng Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.