Chương 26: Hoa mạn châu sa
Ngọc Khuyết
06/08/2014
Vân Mộng Vũ mang theo Lục Bình tiếp tục ở trên đường cái, nhàn nhã đi dạo, thỉnh thoảng ghé vào các sạp hàng ngắm nghía một chút.
Đột nhiên Vân Mộng Vũ thấy một cái sạp trước mặt, liền kinh ngạc nhìn. Lục Bình thấy tiểu thư đột nhiên dừng lại, thật là tò mò, liền tiến lên phía trước thì chỉ thấy một người bán hoa. Liền tò mò hỏi: “Tiểu thư, loại hoa đó có gì đẹp đâu, trong tướng phủ có rất nhiều loại hoa quý. Ngươi nếu thích chỉ cần nói, ta có thể bảo quản gia lấy một ít.”
“Đây là hoa mạn châu sa, là vĩnh viễn không thể lại trải qua bi thương.” Vân Mộng Vũ si ngốc nhìn, không biết vì sao, giờ khắc này, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được loại cảm giác bi thương này.
“Vị tiểu thư này ánh mắt thật tốt, có thể nhận ra được đây là loài hoa đã tuyệt tích từ lâu.” Trên sạp, lão bản rất vui vẻ mở miệng nói.
“Lão bản, ngươi có bao nhiêu, ta mua hết.”
“Hoa này không bán.”
“Không bán? Vậy ngươi bày quán này ra làm gì?” Vừa nghe lão bản nói, Lục Bình lập tức nhịn không được tức giận hỏi.
“Hoa này xác thực không bán, nó chỉ đưa cho người có duyên. Mà vị tiểu thư này chính là người có duyên đó.” Lão bản cười nói, mắt bao hàm thâm ý nhìn nàng.
“Người có duyên, lão bản làm sao mà biết ta là người có duyên, chỉ là vì ta nói đúng tên của loài hoa này sao?” Vân Mộng Vũ giương mắt ánh mắt nhìn hắn.
“Bởi vì chỉ có ngươi có thể biết loại hoa này. Lần lượt thay đổi thời không xuyên qua, giống như loài hoa này vậy, khó có thể vượt qua số mệnh chướng ngại.”
Vân Mộng Vũ cả kinh vội ngẩng đầu lên, tràn đầy kích động nhìn hắn.
“Ngươi, ngươi làm sao mà biết, vậy ngươi biết cách trở về sao?”
“Khi duyên phận cùng thời cơ đến thì sẽ đi, hiện tại thời cơ còn chưa đến. Đợi thời cơ đến rồi, tự nhiên sẽ có người hữu duyên giúp đỡ ngươi.”
Vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, đem mầm hoa mạn châu sa đóng gói đặt ở trong tay Vân Mộng Vũ liền rời khỏi. Thấy thế, Vân Mộng Vũ lập tức lôi kéo tay hắn lo lắng hỏi: “Xin cao nhân chỉ giáo, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”
“Thời cơ chưa tới, ngươi hỏi cũng là vô dụng. Tiểu thư chỉ cần sống tốt ở đây, làm chuyện ngươi muốn làm. Nhớ kỹ, muốn lưu lại thì phải cẩn thận. Hết thảy đều phải coi bản thân mình là chính.” Nói xong, không hề để ý tới Vân Mộng Vũ liền rời đi.
Nhìn bóng dáng đi xa dần, nàng nhất thời có chút không biết nên làm sao. Ở lại là việc quan trọng nhất, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân ta, điểm này vĩnh viễn không thể thay đổi, lúc này, trong mắt nàng hiện lên một mảnh kiên định. Bởi vì sự kiện này, Vân Mộng Vũ cũng không tiếp tục đi dạo phố, liền sớm hồi phủ. Ai ngờ vừa đến Tâm Mộng cư chợt nghe có người đến báo lão phu nhân cho mời.
Lão thái bà, tốt thôi, nếu làm gì quá đáng, thì đừng nên trách ta vô tình.
Vân Mộng Vũ tháo khăn che mặt xuống, cũng không thay quần áo, liền đi đến Thuỵ Lân viện.
Đi vào trong phòng, nhìn thấy lão phu nhân ngồi ở phía trên, Vân Ngọc hốc mắt phiếm hồng nằm trong lòng lão thái bà, cúi đầu nức nở. Lí Như cùng Vân Dung hốc mắt cũng phiếm hồng đứng bên cạnh.
“Đồ nghiệp chướng này, trong mắt ngươi còn có tổ mẫu này sao, còn có tướng phủ này sao, thế nhưng làm ra việc hãm hại muội muội. Còn không quỳ xuống cho ta.”
Vừa thấy Vân Mộng Vũ đến, khí huyết của bà sôi lên. Cháu gái này, từ nhỏ đã bị hắt hủi, lại ngu dốt, bà lại không thích. Thật vất vả mới gả được cho Dạ vương, ai ngờ lại bị chồng bỏ. Mà nàng lại tung tin vịt bên ngoài là ly hôn, nàng căn bản không tin. Tính tình của nó, làm sao có thể có cơ hội ly hôn. Vốn, nàng trở về sẽ lại đi, tướng phủ cũng không để ý đến nàng ta. Nhưng vạn vạn thật không ngờ, nàng vừa trở về không bao lâu thì lại hãm hại đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất.
Đứa cháu gái này từng được nói là sẽ giàu sang phú quý, hiện tại lại phải gả cho vương gia khố rách áo ôm nhưng chỉ được làm sườn phi. Nghĩ vậy, trong lòng bà cực kỳ không đồng ý.
Mà nay Ngọc nhi lại ở trước mặt bà kể ra mình chịu ủy khuất, nhìn thấy cháu gái từ nhỏ đã được bà nâng niu bây giờ đang trước mặt bà khóc lóc. Bà nhất thời đau lòng vô cùng, liền đem Vân Mộng Vũ kêu đến giáo huấn một chút, làm cho Ngọc nhi hết giận.
Mà Vân Mộng Vũ đối với lời nói lão thái bà lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đứng ở nơi đó. Ngẩng đầu lên, cười khẽ hỏi: “Tổ mẫu nói cái gì, Vũ nhi phạm sai lầm gì rồi, vì sao phải quỳ. Nếu đúng vậy, Vũ nhi vì sao lại phải quỳ, hơn nữa từ lúc ta tiến vào đến bây giờ, đứa con gái là thứ nữ kia nên không được ngồi, chỉ được đứng. Thật không biết học lễ nghĩa như thế nào, không quy củ. Cũng không biết thỉnh an ta.”
Nghe nói như thế, lão phu nhân tức giận liền đứng lên. Vân Ngọc lại tức giận đến cắn chặt hàm răng, chết tiệt vậy mà lại lần nữa nhắc nhở chuyện nàng là thứ nữ.
Đứng ở một bên, Lí Như cùng Vân Dung cũng thay đổi sắc mặt một chút, trở nên cực kì khó coi. Vấn đề thân phận vẫn là cái gai trong lòng các nàng, hiện tại lại bị nói lần nữa, các nàng trong lòng như bị con kiến cắn trúng, cực kỳ khó chịu.
Mà lúc này bà vú, nha hoàn đứng ở một bên mang bộ dáng đang xem kịch vui, đại tiểu thư này làm cho người khác choáng váng. Cứ ngang nhiên chống đối lại mấy vị trưởng bối ở trong phủ, đây không phải là muốn chết sao. Nàng tuy là đại tiểu thư trong tướng phủ nhưng lại không biết điều.
Lão phu nhân chỉ tay vào Vân Mộng Vũ, tức giận đến toàn thân đều run rẩy.
“Ngươi, ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
“Lặp lại lần nữa sao, tổ mẫu, chứ không phải là người đã già rồi sao, không còn nghe rõ được những lời ta nói sao. Hay là phái tiểu thiếp hoặc thứ nữ đứng bên cạnh người đi mời đại phu về khám đi.” Vân Mộng Vũ không chút nể tình trực tiếp trả lời.
Lí Như cũng tức giận đến toàn thân run run, tiểu thiếp, nàng lại bị nữ nhân này gọi là tiểu thiếp trước mặt bao nhiêu người. Về sau nàng sẽ quản gia như thế nào đây, về sau nàng còn có mặt mũi gì ở tướng phủ nữa.
Vân Dung giờ phút này sắc mặt cực kì khó coi, trong mắt nàng mang theo nghi hoặc. Đây là chuyện gì, thái độ nàng ta quá khác thường, không hề chịu đựng. Cứ ngang nhiên náo loạn cùng với tổ mẫu thì có lợi ích gì đối với nàng. Hơn nữa nàng nên xử lí lửa giận của tổ mẫu như thế nào. Chẳng lẽ sau lưng nàng còn có con bài chưa lật mà không muốn người khác biết. Trong lòng nghĩ, nhìn Vân Mộng Vũ ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
“Người đâu, người đâu, đem nghiệp chướng này bắt cho ta, kéo xuống đánh ba mươi trượng.” Lão phu nhân tức giận nhìn ra phía ngoài hô to. Cái này, nàng cư nhiên lại đắc tội với lão phu nhân của tướng phủ.
Chỉ chốc lát liền có rất nhiều bà vú tiến vào, chuẩn bị bắt Vân Mộng Vũ. Mà Vân Mộng Vũ lúc này lại bình tĩnh thong dong đứng ở nơi đó, vẻ mặt và bộ dáng lại thong thả, làm cho người ta có chút không hiểu.
Lão phu nhân hung hăn nhìn Vân Mộng Vũ.
Vân Ngọc lại là vẻ mặt âm độc nhìn nàng.
Lí Như cũng là mang một bộ dáng xem kịch vui.
Vân Dung giờ phút này cũng là có chút nghi ngờ, cảm thấy Vân Mộng Vũ có sự chuẩn bị, sự tình tuyệt đối sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy ......
Quả nhiên......
Đột nhiên Vân Mộng Vũ thấy một cái sạp trước mặt, liền kinh ngạc nhìn. Lục Bình thấy tiểu thư đột nhiên dừng lại, thật là tò mò, liền tiến lên phía trước thì chỉ thấy một người bán hoa. Liền tò mò hỏi: “Tiểu thư, loại hoa đó có gì đẹp đâu, trong tướng phủ có rất nhiều loại hoa quý. Ngươi nếu thích chỉ cần nói, ta có thể bảo quản gia lấy một ít.”
“Đây là hoa mạn châu sa, là vĩnh viễn không thể lại trải qua bi thương.” Vân Mộng Vũ si ngốc nhìn, không biết vì sao, giờ khắc này, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được loại cảm giác bi thương này.
“Vị tiểu thư này ánh mắt thật tốt, có thể nhận ra được đây là loài hoa đã tuyệt tích từ lâu.” Trên sạp, lão bản rất vui vẻ mở miệng nói.
“Lão bản, ngươi có bao nhiêu, ta mua hết.”
“Hoa này không bán.”
“Không bán? Vậy ngươi bày quán này ra làm gì?” Vừa nghe lão bản nói, Lục Bình lập tức nhịn không được tức giận hỏi.
“Hoa này xác thực không bán, nó chỉ đưa cho người có duyên. Mà vị tiểu thư này chính là người có duyên đó.” Lão bản cười nói, mắt bao hàm thâm ý nhìn nàng.
“Người có duyên, lão bản làm sao mà biết ta là người có duyên, chỉ là vì ta nói đúng tên của loài hoa này sao?” Vân Mộng Vũ giương mắt ánh mắt nhìn hắn.
“Bởi vì chỉ có ngươi có thể biết loại hoa này. Lần lượt thay đổi thời không xuyên qua, giống như loài hoa này vậy, khó có thể vượt qua số mệnh chướng ngại.”
Vân Mộng Vũ cả kinh vội ngẩng đầu lên, tràn đầy kích động nhìn hắn.
“Ngươi, ngươi làm sao mà biết, vậy ngươi biết cách trở về sao?”
“Khi duyên phận cùng thời cơ đến thì sẽ đi, hiện tại thời cơ còn chưa đến. Đợi thời cơ đến rồi, tự nhiên sẽ có người hữu duyên giúp đỡ ngươi.”
Vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, đem mầm hoa mạn châu sa đóng gói đặt ở trong tay Vân Mộng Vũ liền rời khỏi. Thấy thế, Vân Mộng Vũ lập tức lôi kéo tay hắn lo lắng hỏi: “Xin cao nhân chỉ giáo, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”
“Thời cơ chưa tới, ngươi hỏi cũng là vô dụng. Tiểu thư chỉ cần sống tốt ở đây, làm chuyện ngươi muốn làm. Nhớ kỹ, muốn lưu lại thì phải cẩn thận. Hết thảy đều phải coi bản thân mình là chính.” Nói xong, không hề để ý tới Vân Mộng Vũ liền rời đi.
Nhìn bóng dáng đi xa dần, nàng nhất thời có chút không biết nên làm sao. Ở lại là việc quan trọng nhất, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân ta, điểm này vĩnh viễn không thể thay đổi, lúc này, trong mắt nàng hiện lên một mảnh kiên định. Bởi vì sự kiện này, Vân Mộng Vũ cũng không tiếp tục đi dạo phố, liền sớm hồi phủ. Ai ngờ vừa đến Tâm Mộng cư chợt nghe có người đến báo lão phu nhân cho mời.
Lão thái bà, tốt thôi, nếu làm gì quá đáng, thì đừng nên trách ta vô tình.
Vân Mộng Vũ tháo khăn che mặt xuống, cũng không thay quần áo, liền đi đến Thuỵ Lân viện.
Đi vào trong phòng, nhìn thấy lão phu nhân ngồi ở phía trên, Vân Ngọc hốc mắt phiếm hồng nằm trong lòng lão thái bà, cúi đầu nức nở. Lí Như cùng Vân Dung hốc mắt cũng phiếm hồng đứng bên cạnh.
“Đồ nghiệp chướng này, trong mắt ngươi còn có tổ mẫu này sao, còn có tướng phủ này sao, thế nhưng làm ra việc hãm hại muội muội. Còn không quỳ xuống cho ta.”
Vừa thấy Vân Mộng Vũ đến, khí huyết của bà sôi lên. Cháu gái này, từ nhỏ đã bị hắt hủi, lại ngu dốt, bà lại không thích. Thật vất vả mới gả được cho Dạ vương, ai ngờ lại bị chồng bỏ. Mà nàng lại tung tin vịt bên ngoài là ly hôn, nàng căn bản không tin. Tính tình của nó, làm sao có thể có cơ hội ly hôn. Vốn, nàng trở về sẽ lại đi, tướng phủ cũng không để ý đến nàng ta. Nhưng vạn vạn thật không ngờ, nàng vừa trở về không bao lâu thì lại hãm hại đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất.
Đứa cháu gái này từng được nói là sẽ giàu sang phú quý, hiện tại lại phải gả cho vương gia khố rách áo ôm nhưng chỉ được làm sườn phi. Nghĩ vậy, trong lòng bà cực kỳ không đồng ý.
Mà nay Ngọc nhi lại ở trước mặt bà kể ra mình chịu ủy khuất, nhìn thấy cháu gái từ nhỏ đã được bà nâng niu bây giờ đang trước mặt bà khóc lóc. Bà nhất thời đau lòng vô cùng, liền đem Vân Mộng Vũ kêu đến giáo huấn một chút, làm cho Ngọc nhi hết giận.
Mà Vân Mộng Vũ đối với lời nói lão thái bà lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đứng ở nơi đó. Ngẩng đầu lên, cười khẽ hỏi: “Tổ mẫu nói cái gì, Vũ nhi phạm sai lầm gì rồi, vì sao phải quỳ. Nếu đúng vậy, Vũ nhi vì sao lại phải quỳ, hơn nữa từ lúc ta tiến vào đến bây giờ, đứa con gái là thứ nữ kia nên không được ngồi, chỉ được đứng. Thật không biết học lễ nghĩa như thế nào, không quy củ. Cũng không biết thỉnh an ta.”
Nghe nói như thế, lão phu nhân tức giận liền đứng lên. Vân Ngọc lại tức giận đến cắn chặt hàm răng, chết tiệt vậy mà lại lần nữa nhắc nhở chuyện nàng là thứ nữ.
Đứng ở một bên, Lí Như cùng Vân Dung cũng thay đổi sắc mặt một chút, trở nên cực kì khó coi. Vấn đề thân phận vẫn là cái gai trong lòng các nàng, hiện tại lại bị nói lần nữa, các nàng trong lòng như bị con kiến cắn trúng, cực kỳ khó chịu.
Mà lúc này bà vú, nha hoàn đứng ở một bên mang bộ dáng đang xem kịch vui, đại tiểu thư này làm cho người khác choáng váng. Cứ ngang nhiên chống đối lại mấy vị trưởng bối ở trong phủ, đây không phải là muốn chết sao. Nàng tuy là đại tiểu thư trong tướng phủ nhưng lại không biết điều.
Lão phu nhân chỉ tay vào Vân Mộng Vũ, tức giận đến toàn thân đều run rẩy.
“Ngươi, ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
“Lặp lại lần nữa sao, tổ mẫu, chứ không phải là người đã già rồi sao, không còn nghe rõ được những lời ta nói sao. Hay là phái tiểu thiếp hoặc thứ nữ đứng bên cạnh người đi mời đại phu về khám đi.” Vân Mộng Vũ không chút nể tình trực tiếp trả lời.
Lí Như cũng tức giận đến toàn thân run run, tiểu thiếp, nàng lại bị nữ nhân này gọi là tiểu thiếp trước mặt bao nhiêu người. Về sau nàng sẽ quản gia như thế nào đây, về sau nàng còn có mặt mũi gì ở tướng phủ nữa.
Vân Dung giờ phút này sắc mặt cực kì khó coi, trong mắt nàng mang theo nghi hoặc. Đây là chuyện gì, thái độ nàng ta quá khác thường, không hề chịu đựng. Cứ ngang nhiên náo loạn cùng với tổ mẫu thì có lợi ích gì đối với nàng. Hơn nữa nàng nên xử lí lửa giận của tổ mẫu như thế nào. Chẳng lẽ sau lưng nàng còn có con bài chưa lật mà không muốn người khác biết. Trong lòng nghĩ, nhìn Vân Mộng Vũ ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
“Người đâu, người đâu, đem nghiệp chướng này bắt cho ta, kéo xuống đánh ba mươi trượng.” Lão phu nhân tức giận nhìn ra phía ngoài hô to. Cái này, nàng cư nhiên lại đắc tội với lão phu nhân của tướng phủ.
Chỉ chốc lát liền có rất nhiều bà vú tiến vào, chuẩn bị bắt Vân Mộng Vũ. Mà Vân Mộng Vũ lúc này lại bình tĩnh thong dong đứng ở nơi đó, vẻ mặt và bộ dáng lại thong thả, làm cho người ta có chút không hiểu.
Lão phu nhân hung hăn nhìn Vân Mộng Vũ.
Vân Ngọc lại là vẻ mặt âm độc nhìn nàng.
Lí Như cũng là mang một bộ dáng xem kịch vui.
Vân Dung giờ phút này cũng là có chút nghi ngờ, cảm thấy Vân Mộng Vũ có sự chuẩn bị, sự tình tuyệt đối sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy ......
Quả nhiên......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.