Chương 160: Nguy hiểm
Ngọc Khuyết
15/03/2015
Edit: Sunny Út
Sắc mặt Quân Ánh Nguyệt không vui, nàng mang tâm tình không tốt nhìn mọi người, lúc nhìn đến Vân Y, ánh mắt sáng lên.
Ánh mắt xinh đẹp của Quân Ánh Nguyệt nhẹ nhàng chớp chớp, có vẻ thuần lương vô cùng. Quân Ánh Nguyệt dời ánh mắt nhìn về phía Quân Lạc, Quân Lạc nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Quân Ánh Nguyệt.
Nhìn thấy Vân Y ngồi một mình, Quân Lạc cong khóe miệng, sau đó mở miệng nói:“Nghe nói thừa tướng Bắc quốc văn võ song toàn, nhạc khí cũng vô cùng tốt . Không biết tiểu vương có vinh hạnh được thưởng thức không?”
Quân Lạc nói xong, vẻ mặt mang ý cười nhìn Vân Y.
Vân Y lẳng lặng ngồi đó, cũng không nghĩ có người nhắc tới nàng. Vân Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nói chuyện.
Một thân màu lam xiêm y, đàng hoàng vô cùng.
Quân quốc Lạc vương Quân Lạc, nghe đồn hắn hoang dâm vô độ, tàn nhẫn thị sát. Nhìn hắn, trong ánh mắt có sắc dục chưa rút, cả người lại phù phiếm vô cùng. Người này, muốn nàng biểu diễn, đây không phải làm cho người ta hiểu lầm hắn coi trọng nàng sao!
Nghe đồn, Lạc vương này lại thích nam sắc.
Vân Y cảm thấy bực mình, khóe mắt nhìn về phía Tư Cảnh Hiên, cũng phát hiện bên kia không có phản ứng. Ngược lại Quân Ánh Nguyệt có một tia đắc ý, bị Vân Y nhìn thấy.
Nhìn Quân Ánh Nguyệt đắc ý, Vân Y dâng lên một cỗ tức giận.
Nàng ta khiêu khích nàng?
Một khi đã như vậy, nàng cũng không phải dễ bị khi dễ. Trong mắt Vân Y hiện lên một tia quỷ dị, trong lòng dĩ nhiên có kế hoạch.
Nụ cười của Vân Y nhợt nhạt, ánh mắt nhu hòa, ngữ điệu ôn nhuyễn nói: “Tại hạ am hiểu nhất là đánh đàn, chỉ là đàn của tại hạ ở dịch quán.” Vân Y nói xong, thần sắc mọi người đều khác nhau, nhưng tầm mắt cũng tụ tập trên người Vân Y.
Quân Lạc nghe nói như thế, cũng lơ đễnh, trên mặt vẫn mang ý cười. “Đơn giản a, trong hoàng cung các loại danh cầm đều có, không biết Vân thừa tướng thích loại đàn nào?”
Quân Lạc dứt lời, Vân Y khóe miệng khẽ cong, trên mặt ý cười không giảm. Nhưng lời nói trong miệng, vẫn cự tuyệt.
“Tại hạ quen dùng đàn của mình, tại hạ cũng không dùng loại đàn khác.”
Vân Y dứt lời, thần sắc Quân Lạc nghiêm trọng. Quân Lạc cố gắng muốn duy trì thần sắc của mình, nhưng không áp được cơn giận của mình.
Thừa tướng của tiểu quốc, lại dám cự tuyệt hắn. Vân Y hắn nhớ kỹ.
“Vậy bổn vương phái người đến dịch quán lấy đàn của Vân thừa tướng, không biết Vân thừa tướng có đồng ý hay không?”
Nghe nói như thế, Vân Y khẽ cười. Có như vậy sao?
Đầu tiên thì ra vẻ, sau đó lại hỏi mình có đồng ý hay không.
Vân Y trên mặt vẫn mang ý cười, ánh mắt vẫn ôn hòa như lúc đầu, khóe miệng uyển chuyển, cũng cự tuyệt. “Đến lúc này, cho dù có đi, cũng làm lãng phí thời gian. Không bằng, lần sau có cơ hội ta sẽ biểu diễn a.”
Cái này, sắc mặt của Quân Lạc đã đỏ lên. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, muốn mở miệng nói chuyện. Chỉ là, Quân Lạc chưa kịp nói, đã bị Vân Y đánh gãy.
“Không bằng như vậy đi, sau khi kết thúc thi đấu, tại hạ sẽ hiến một khúc, để chúc mừng, như thế nào?”
Nghe nói như thế, sắc mặt Quân Lạc dịu đi một ít. Nghe Vân Y nói, trong lòng cực kì khinh thường, muốn sau khi kết thúc trận đấu thì đánh đàn, chỉ sợ đến lúc đó chỉ còn mình hắn, không ai có tâm tình nghe.
Trong lòng tuy rằng khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn hiền lành nói: “Một khi đã vậy, vậy theo Vân thừa tướng nói, bổn vương mỏi mắt mong chờ.”
Kết quả ngoài dự kiến của mọi người, lại có tình có lý.
Hạo Minh cũng có chút đăm chiêu nhìn Vân Y, khóe miệng vẫn mang nụ cười lạnh lùng.
Tư Cảnh Hiên tựa hồ chưa từng nhìn qua, chỉ lẳng lặng uống rượu.
Tây Lâm Hạo vẫn khẩn trương nhìn bên này, nhưng không mở miệng. Bọn họ là đại biểu cho quốc gia khác, hắn không thể mở miệng giúp nàng.
Mà lúc Quân lãnh Mạc nghe đến kết quả cuối cùng, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Quân Lãnh Mạc sắc bén nhìn Quân Lạc. Nếu không phải biết đây là Nguyệt nhi bày mưu đặt kế, hắn sẽ nghiêm trị Quân Lạc.
Mà những người khác nhìn Quân Lãnh Mạc không có thái độ, cũng không ai nói chuyện.
Yến hội lại tiếp tục, sau mấy tràng ca múa, yến hội rốt cục cũng kết thúc. Sau yến hội, Vân Y lại nổi danh, bởi vì dũng khí.
Lúc Vân Y trở về, lại giống người rảnh rỗi, từ từ quay về.
Nhìn Vân Y rời đi, ánh mắt Hạo Minh như sói.
Vân Y trở về, cảm thấy bất an. Nhưng lại không biết có chuyện gì.
Sau khi về dịch quán, Vân Y một mình về phòng. Bởi vì trong lòng bất an, Vân Y đem Linh Âm ra, ôm vào trong ngực vuốt ve một phen, lòng mới bình tĩnh một chút.
Không biết vì sao, Vân Y ôm Linh Âm, cảm thấy trong lòng yên ổn. Trong lòng an tâm một chút, Vân Y lại cất Linh Âm đi. Bởi vì cảm xúc của hôm nay, Vân Y cảm thấy có chút mệt mỏi. Bởi vậy, nằm ở trên giường một lúc, Vân Y nhanh chóng ngủ.
Lúc nửa đêm.
Vân Y đang ngủ, đột nhiên cảm giác trên người có một ánh mắt nhìn mình. Nhất thời, nàng mạnh mẽ mở mắt, khi thấy người, Vân Y cả kinh, lập tức xoay người, chuẩn bị công kích.
Hạo Minh nhìn động tác của Vân Y, lại nở nụ cười, cười đến lạnh bạc.
“Như thế nào, sợ ta?” Thanh âm trầm thấp của Hạo Minh lạnh lùng, Vân Y cảm thấy trong lòng có chút rét run.
Nghe xong, Vân Y cũng không trả lời.
Thấy Vân Y không trả lời, Hạo Minh cũng không để ý.
“Vân Mộng Vũ, nhìn thấy ta không ngạc nhiên sao? Nhìn thấy ngươi, ta nhưng rất kinh ngạc! Ta nghĩ, ngươi đã trong tầm mắt ta, xem ra ngươi nhất định thuộc về ta.”
Ngạc nhiên sao? Nàng không có thứ này a!
Người này đêm hôm chạy đến phòng nàng, Vân Y ngẫm lại cảm thấy thân thể rét run.
“Ngươi muốn nói gì?” Vân Y có chút không kiên nhẫn, không muốn nói lời vô nghĩa.
Nghe nói như thế, Hạo Minh cười càng sâu xa.
“Ta nhớ ngươi, cho nên đến đây. Nhớ hương vị của ngươi, không biết ta có vinh hạnh âu yếm ngươi hay không?” Hạo Minh dùng ngữ điệu bình tĩnh, nói câu hạ lưu.
Nghe xong, Vân Y cảm thấy hoảng loạn, thần sắc trên mặt cũng không tốt.
Ánh mắt Vân Y sắc bén, thanh âm lạnh như băng: “Hạo Minh, có chuyện thì nói, không có thì cút!”
“Ha ha......”
Vân Y nói xong, Hạo Minh không chỉ không tức giận, ngược lại cúi đầu nở nụ cười. Lần này, Vân Y cảm thấy nổi da gà.
Hạo Minh cứ như cương thi, cả người âm lãnh.
Vân Y vận nội lực trong người, mới an tâm một chút.
Lúc Vân Y không kiên nhẫn, muốn ra tay, Hạo Minh mở miệng:“Sở Hiên của ngươi nghe nói đã chết.”
“Ngươi nói bậy!”
Vừa nghe đến đây, ánh mắt Vân Y lập tức lạnh như băng, thần sắc sắc bén vô cùng. Lúc hắn dứt lời, Vân Y ra tay với hắn. Chiêu chiêu sắc bén, muốn động sát ý. Hạo Minh lúc đầu không thèm để ý, nháy mắt sắc mặt khó coi vô cùng, ánh mắt cũng lạnh băng.
Nàng lại hạ sát ý với hắn!
Trong khoảnh khắc, Vân Y cảm giác hơi thở trên người Hạo Minh âm trầm vô cùng, cơ hồ muốn cắn nuốt nàng. Vân Y quật cường tiếp tục công kích, trong lúc giao thủ, Vân Y cảm giác được võ công của hắn tiến bộ thần tốc.
Hạo Minh trong lòng lại kinh hãi, võ công Vân Mộng Vũ sao lại cao như thế?
Trước kia, hắn cảm thấy nàng đặc biệt, không phải nữ tử bình thường. Mà hiện tại, hắn mới phát hiện Vân Mộng Vũ là một bí ẩn, cho tới bây giờ hắn luôn không hiểu rõ nàng.
Từ khí nữ của tướng phủ, đến Dạ vương khí phi đến Hiên vương sủng phi. Từ Hiên vương vong phi đến Bắc quốc thừa tướng, trong đó, có bí ẩn gì. Hạo Minh kinh hãi, nhưng trên tay lại không khách khí.
Hạo Minh, võ công chiêu thức cực kỳ kỳ quái, chiêu chiêu xảo quyệt. Càng đánh, Vân Y cảm thấy càng cố hết sức. Sau đó, lại có cảm giác lực bất tòng tâm. Mà Hạo Minh lại không ngừng công kích, không buông tha một tia cơ hội. Hắn muốn chinh phục nữ nhân này, muốn nàng thần phục dưới chân mình.
Vân Y đánh một lúc sau, trong lòng biết mình không phải đối thủ của hắn. Hiện tại việc cấp bách là phải an toàn thoát thân.
Tình huống này, cũng chỉ có thể dùng độc.
Vân Y tiếp tục bị Hạo Minh công kích, làm bộ không địch lại, tiếp chiêu của hắn, thừa dịp này giũ ra một ít bột phấn trong tay áo. Nhất thời, không khí tràn ngập một mùi dễ ngửi.
Ngửi được mùi mày, trên mặt Hạo Minh có vẻ khiếp sợ.
Nữ nhân này, quả nhiên không phải kẻ dễ bắt nạt!
Bất quá, càng là như vậy, không phải càng có thú vui sao?
Hạo Minh làm bộ trúng độc, thân thể nhẹ nhàng lay động, lại ngã xuống.
Nhìn hắn ngã xuống, Vân Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bình tĩnh lại, Vân Y phát hiện toàn thân mình ẩm ướt mồ hôi. Vân Y cảm thấy mệt chết đi, nhưng cũng không thể nghỉ ngơi, phải xử lý Hạo Minh thỏa đáng.
Vân Y đi đến bên người hắn, đạp hắn một cước. Đá xong, Vân Y cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, ngồi xuống cạnh hắn. Tay Vân Y còn chưa chạm đến thân thể hắn, lại thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó người đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Sắc mặt Quân Ánh Nguyệt không vui, nàng mang tâm tình không tốt nhìn mọi người, lúc nhìn đến Vân Y, ánh mắt sáng lên.
Ánh mắt xinh đẹp của Quân Ánh Nguyệt nhẹ nhàng chớp chớp, có vẻ thuần lương vô cùng. Quân Ánh Nguyệt dời ánh mắt nhìn về phía Quân Lạc, Quân Lạc nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Quân Ánh Nguyệt.
Nhìn thấy Vân Y ngồi một mình, Quân Lạc cong khóe miệng, sau đó mở miệng nói:“Nghe nói thừa tướng Bắc quốc văn võ song toàn, nhạc khí cũng vô cùng tốt . Không biết tiểu vương có vinh hạnh được thưởng thức không?”
Quân Lạc nói xong, vẻ mặt mang ý cười nhìn Vân Y.
Vân Y lẳng lặng ngồi đó, cũng không nghĩ có người nhắc tới nàng. Vân Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nói chuyện.
Một thân màu lam xiêm y, đàng hoàng vô cùng.
Quân quốc Lạc vương Quân Lạc, nghe đồn hắn hoang dâm vô độ, tàn nhẫn thị sát. Nhìn hắn, trong ánh mắt có sắc dục chưa rút, cả người lại phù phiếm vô cùng. Người này, muốn nàng biểu diễn, đây không phải làm cho người ta hiểu lầm hắn coi trọng nàng sao!
Nghe đồn, Lạc vương này lại thích nam sắc.
Vân Y cảm thấy bực mình, khóe mắt nhìn về phía Tư Cảnh Hiên, cũng phát hiện bên kia không có phản ứng. Ngược lại Quân Ánh Nguyệt có một tia đắc ý, bị Vân Y nhìn thấy.
Nhìn Quân Ánh Nguyệt đắc ý, Vân Y dâng lên một cỗ tức giận.
Nàng ta khiêu khích nàng?
Một khi đã như vậy, nàng cũng không phải dễ bị khi dễ. Trong mắt Vân Y hiện lên một tia quỷ dị, trong lòng dĩ nhiên có kế hoạch.
Nụ cười của Vân Y nhợt nhạt, ánh mắt nhu hòa, ngữ điệu ôn nhuyễn nói: “Tại hạ am hiểu nhất là đánh đàn, chỉ là đàn của tại hạ ở dịch quán.” Vân Y nói xong, thần sắc mọi người đều khác nhau, nhưng tầm mắt cũng tụ tập trên người Vân Y.
Quân Lạc nghe nói như thế, cũng lơ đễnh, trên mặt vẫn mang ý cười. “Đơn giản a, trong hoàng cung các loại danh cầm đều có, không biết Vân thừa tướng thích loại đàn nào?”
Quân Lạc dứt lời, Vân Y khóe miệng khẽ cong, trên mặt ý cười không giảm. Nhưng lời nói trong miệng, vẫn cự tuyệt.
“Tại hạ quen dùng đàn của mình, tại hạ cũng không dùng loại đàn khác.”
Vân Y dứt lời, thần sắc Quân Lạc nghiêm trọng. Quân Lạc cố gắng muốn duy trì thần sắc của mình, nhưng không áp được cơn giận của mình.
Thừa tướng của tiểu quốc, lại dám cự tuyệt hắn. Vân Y hắn nhớ kỹ.
“Vậy bổn vương phái người đến dịch quán lấy đàn của Vân thừa tướng, không biết Vân thừa tướng có đồng ý hay không?”
Nghe nói như thế, Vân Y khẽ cười. Có như vậy sao?
Đầu tiên thì ra vẻ, sau đó lại hỏi mình có đồng ý hay không.
Vân Y trên mặt vẫn mang ý cười, ánh mắt vẫn ôn hòa như lúc đầu, khóe miệng uyển chuyển, cũng cự tuyệt. “Đến lúc này, cho dù có đi, cũng làm lãng phí thời gian. Không bằng, lần sau có cơ hội ta sẽ biểu diễn a.”
Cái này, sắc mặt của Quân Lạc đã đỏ lên. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, muốn mở miệng nói chuyện. Chỉ là, Quân Lạc chưa kịp nói, đã bị Vân Y đánh gãy.
“Không bằng như vậy đi, sau khi kết thúc thi đấu, tại hạ sẽ hiến một khúc, để chúc mừng, như thế nào?”
Nghe nói như thế, sắc mặt Quân Lạc dịu đi một ít. Nghe Vân Y nói, trong lòng cực kì khinh thường, muốn sau khi kết thúc trận đấu thì đánh đàn, chỉ sợ đến lúc đó chỉ còn mình hắn, không ai có tâm tình nghe.
Trong lòng tuy rằng khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn hiền lành nói: “Một khi đã vậy, vậy theo Vân thừa tướng nói, bổn vương mỏi mắt mong chờ.”
Kết quả ngoài dự kiến của mọi người, lại có tình có lý.
Hạo Minh cũng có chút đăm chiêu nhìn Vân Y, khóe miệng vẫn mang nụ cười lạnh lùng.
Tư Cảnh Hiên tựa hồ chưa từng nhìn qua, chỉ lẳng lặng uống rượu.
Tây Lâm Hạo vẫn khẩn trương nhìn bên này, nhưng không mở miệng. Bọn họ là đại biểu cho quốc gia khác, hắn không thể mở miệng giúp nàng.
Mà lúc Quân lãnh Mạc nghe đến kết quả cuối cùng, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Quân Lãnh Mạc sắc bén nhìn Quân Lạc. Nếu không phải biết đây là Nguyệt nhi bày mưu đặt kế, hắn sẽ nghiêm trị Quân Lạc.
Mà những người khác nhìn Quân Lãnh Mạc không có thái độ, cũng không ai nói chuyện.
Yến hội lại tiếp tục, sau mấy tràng ca múa, yến hội rốt cục cũng kết thúc. Sau yến hội, Vân Y lại nổi danh, bởi vì dũng khí.
Lúc Vân Y trở về, lại giống người rảnh rỗi, từ từ quay về.
Nhìn Vân Y rời đi, ánh mắt Hạo Minh như sói.
Vân Y trở về, cảm thấy bất an. Nhưng lại không biết có chuyện gì.
Sau khi về dịch quán, Vân Y một mình về phòng. Bởi vì trong lòng bất an, Vân Y đem Linh Âm ra, ôm vào trong ngực vuốt ve một phen, lòng mới bình tĩnh một chút.
Không biết vì sao, Vân Y ôm Linh Âm, cảm thấy trong lòng yên ổn. Trong lòng an tâm một chút, Vân Y lại cất Linh Âm đi. Bởi vì cảm xúc của hôm nay, Vân Y cảm thấy có chút mệt mỏi. Bởi vậy, nằm ở trên giường một lúc, Vân Y nhanh chóng ngủ.
Lúc nửa đêm.
Vân Y đang ngủ, đột nhiên cảm giác trên người có một ánh mắt nhìn mình. Nhất thời, nàng mạnh mẽ mở mắt, khi thấy người, Vân Y cả kinh, lập tức xoay người, chuẩn bị công kích.
Hạo Minh nhìn động tác của Vân Y, lại nở nụ cười, cười đến lạnh bạc.
“Như thế nào, sợ ta?” Thanh âm trầm thấp của Hạo Minh lạnh lùng, Vân Y cảm thấy trong lòng có chút rét run.
Nghe xong, Vân Y cũng không trả lời.
Thấy Vân Y không trả lời, Hạo Minh cũng không để ý.
“Vân Mộng Vũ, nhìn thấy ta không ngạc nhiên sao? Nhìn thấy ngươi, ta nhưng rất kinh ngạc! Ta nghĩ, ngươi đã trong tầm mắt ta, xem ra ngươi nhất định thuộc về ta.”
Ngạc nhiên sao? Nàng không có thứ này a!
Người này đêm hôm chạy đến phòng nàng, Vân Y ngẫm lại cảm thấy thân thể rét run.
“Ngươi muốn nói gì?” Vân Y có chút không kiên nhẫn, không muốn nói lời vô nghĩa.
Nghe nói như thế, Hạo Minh cười càng sâu xa.
“Ta nhớ ngươi, cho nên đến đây. Nhớ hương vị của ngươi, không biết ta có vinh hạnh âu yếm ngươi hay không?” Hạo Minh dùng ngữ điệu bình tĩnh, nói câu hạ lưu.
Nghe xong, Vân Y cảm thấy hoảng loạn, thần sắc trên mặt cũng không tốt.
Ánh mắt Vân Y sắc bén, thanh âm lạnh như băng: “Hạo Minh, có chuyện thì nói, không có thì cút!”
“Ha ha......”
Vân Y nói xong, Hạo Minh không chỉ không tức giận, ngược lại cúi đầu nở nụ cười. Lần này, Vân Y cảm thấy nổi da gà.
Hạo Minh cứ như cương thi, cả người âm lãnh.
Vân Y vận nội lực trong người, mới an tâm một chút.
Lúc Vân Y không kiên nhẫn, muốn ra tay, Hạo Minh mở miệng:“Sở Hiên của ngươi nghe nói đã chết.”
“Ngươi nói bậy!”
Vừa nghe đến đây, ánh mắt Vân Y lập tức lạnh như băng, thần sắc sắc bén vô cùng. Lúc hắn dứt lời, Vân Y ra tay với hắn. Chiêu chiêu sắc bén, muốn động sát ý. Hạo Minh lúc đầu không thèm để ý, nháy mắt sắc mặt khó coi vô cùng, ánh mắt cũng lạnh băng.
Nàng lại hạ sát ý với hắn!
Trong khoảnh khắc, Vân Y cảm giác hơi thở trên người Hạo Minh âm trầm vô cùng, cơ hồ muốn cắn nuốt nàng. Vân Y quật cường tiếp tục công kích, trong lúc giao thủ, Vân Y cảm giác được võ công của hắn tiến bộ thần tốc.
Hạo Minh trong lòng lại kinh hãi, võ công Vân Mộng Vũ sao lại cao như thế?
Trước kia, hắn cảm thấy nàng đặc biệt, không phải nữ tử bình thường. Mà hiện tại, hắn mới phát hiện Vân Mộng Vũ là một bí ẩn, cho tới bây giờ hắn luôn không hiểu rõ nàng.
Từ khí nữ của tướng phủ, đến Dạ vương khí phi đến Hiên vương sủng phi. Từ Hiên vương vong phi đến Bắc quốc thừa tướng, trong đó, có bí ẩn gì. Hạo Minh kinh hãi, nhưng trên tay lại không khách khí.
Hạo Minh, võ công chiêu thức cực kỳ kỳ quái, chiêu chiêu xảo quyệt. Càng đánh, Vân Y cảm thấy càng cố hết sức. Sau đó, lại có cảm giác lực bất tòng tâm. Mà Hạo Minh lại không ngừng công kích, không buông tha một tia cơ hội. Hắn muốn chinh phục nữ nhân này, muốn nàng thần phục dưới chân mình.
Vân Y đánh một lúc sau, trong lòng biết mình không phải đối thủ của hắn. Hiện tại việc cấp bách là phải an toàn thoát thân.
Tình huống này, cũng chỉ có thể dùng độc.
Vân Y tiếp tục bị Hạo Minh công kích, làm bộ không địch lại, tiếp chiêu của hắn, thừa dịp này giũ ra một ít bột phấn trong tay áo. Nhất thời, không khí tràn ngập một mùi dễ ngửi.
Ngửi được mùi mày, trên mặt Hạo Minh có vẻ khiếp sợ.
Nữ nhân này, quả nhiên không phải kẻ dễ bắt nạt!
Bất quá, càng là như vậy, không phải càng có thú vui sao?
Hạo Minh làm bộ trúng độc, thân thể nhẹ nhàng lay động, lại ngã xuống.
Nhìn hắn ngã xuống, Vân Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bình tĩnh lại, Vân Y phát hiện toàn thân mình ẩm ướt mồ hôi. Vân Y cảm thấy mệt chết đi, nhưng cũng không thể nghỉ ngơi, phải xử lý Hạo Minh thỏa đáng.
Vân Y đi đến bên người hắn, đạp hắn một cước. Đá xong, Vân Y cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, ngồi xuống cạnh hắn. Tay Vân Y còn chưa chạm đến thân thể hắn, lại thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó người đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.