Thiên Tai Năm Thứ Mười, Cùng Ta Đi Làm Ruộng
Chương 2: Thiên Tai Năm Thứ Mười 2
Nam Cực Lam
18/04/2024
Ông Chung không ngờ Hạ Thanh sẽ nói chuyện với mình, mỉm cười đứng lên hỏi: “Con định ra ngoài đi săn hả? Chừng nào thì về? Có thể chừa cho chú một cân thịt ngon không? Chú trả cho con tích phân gấp 1,5 lần để đổi.”
Sau khi các sinh vật trên toàn Lam Tinh tiến hóa, xương cốt của con người trở nên càng cứng hơn, cơ bắp càng mạnh mẽ hơn, có một số ít người trong số đó cơ thể sẽ tiến hóa gấp mấy lần, thậm chí là mười lần, trở thành người tiến hóa.
Người tiến hóa nắm giữ càng nhiều tài nguyên sinh tồn hơn, điều kiện sinh tồn sẽ tốt hơn những người thường đang giãy dụa bên cạnh lằn ranh sinh tử rất nhiều.
Hạ Thanh là người tiến hóa gấp bốn lần sức mạnh, nói cách khác, sức lực hiện tại của cô là gấp bốn lần người thường. Tuy rằng ở trong những người tiến hóa, gấp bốn lần sức mạnh chẳng tính là gì, nhưng cũng đủ để làm người thường ghen tị, sợ hãi, nịnh nọt.
Hạ Thanh là người tiến hóa, bình thường đều xụ mặt không nói tiếng nào, chủ yếu là vì không muốn phải ứng phó với loại chuyện này.
Nhưng mà sau này cô không cần phải ứng phó nữa rồi.
“Con không đi săn, mà là rời khỏi khu an toàn.” Hạ Thanh mỉm cười, nhưng bởi vì mấy năm nay cô không thường cười nên biểu cảm khá cứng ngắc, ông Chung cảm thấy rất đáng sợ.
Khóe mắt đã bị thối rữa một phần của ông ấy căng ra, con ngươi như sắp rơi ra ngoài, run rẩy hỏi: “Lại có đàn thú tiến hóa cỡ lớn sắp đến nữa hả, căn cứ của chúng ta sắp chịu đựng hết nổi rồi sao? Không phải ngày hôm qua trên quảng bá đã nói là đuổi được đám thú hung dữ kia ra khỏi trăm dặm rồi sao? Làn sóng thú tiến hóa lại đến nữa hả?”
Bốn người thường đang khiêng hòn đá ở phía sau nghe được lời ông Chung nói, sợ đến mức quăng hòn đá ra ngoài, sắp sửa đập trúng một người trong số đó.
Hạ Thanh nhanh tay lẹ mắt bắt đầu hòn đá, đặt nó vững vàng xuống đất, sau đó mới phủi sạch đến trên người đi, giải thích: “Không phải, con muốn đi trồng trọt.”
Trồng trọt? Trồng trọt!
Chuyện này trạm phát thanh đã thông báo vài ngày rồi, nhưng mọi người khó khăn lắm mới sống đến năm thứ mười của tận thế, ai cũng đều rất yêu quý mạng sống của mình, không có ai muốn đi ra ngoài mạo hiểm cả. Khu an toàn đã bắt đầu có lời đồn nghe có vẻ rất đáng tin, nói là nếu không có ai chủ động ra khỏi khu an toàn trồng trọt thì bước tiếp theo sẽ cưỡng ép phân chia người thường đi ra ngoài chịu chết.
Không ngờ rằng thật sự có người muốn đi, hơn nữa còn là người tiến hóa nữa.
Ông Chung phản ứng lại, vội vàng hốt hoảng đuổi theo Hạ Thanh nói: “Trồng trọt cũng tốt lắm! Con còn nhớ con trai cả của chú không? Tên nó là Chung Đào, nó làm việc ở đoàn xe, sau này chú sẽ báo với nó, sau này Thanh con có chuyện gì thì cứ đi tìm anh Đào của con, để nó làm giúp con.”
Con trai của ông Chung là Chung Đào, gia nhập vào quân đội của căn cứ số ba, hiện tại đang phục dịch ở đoàn xe, còn là tiểu đội trưởng, đây là nguyên nhân khiến nhà họ Chung có thể lăn lộn khá tốt ở khu an toàn này, cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay Hạ Thanh lại chủ động nói chuyện với ông Chung.
Hạ Thanh mỉm cười nói: “Được rồi, sau này con sẽ làm phiền anh Đào vận chuyển lương thực và con mồi về đổi vật tư giúp con nhiều lắm đấy.”
Ông Chung cười đến mức phần thịt gồ ghề lồi lõm trên mặt nhảy lên: “Đây là chuyện nó phải làm mà, không phiền, không phiền chứ nào hết. Thanh, con lãnh mảnh đất chỗ nào thế?”
“Còn chưa lãnh nữa, bây giờ mới đi nè.” Sau khi đạt được mục đích, Hạ Thanh cũng không lãng phí sức lực đi xã giao với ông Chung nữa, nhanh chóng chạy đến đại sảnh công bố nhiệm vụ của khu an toàn, đi vòng qua đám người đang đứng nhiều chuyện dưới bản thông báo điện tử của để nhận đất, đi thẳng đến vị trí đầu tiên của bàn làm việc.
Sau khi các sinh vật trên toàn Lam Tinh tiến hóa, xương cốt của con người trở nên càng cứng hơn, cơ bắp càng mạnh mẽ hơn, có một số ít người trong số đó cơ thể sẽ tiến hóa gấp mấy lần, thậm chí là mười lần, trở thành người tiến hóa.
Người tiến hóa nắm giữ càng nhiều tài nguyên sinh tồn hơn, điều kiện sinh tồn sẽ tốt hơn những người thường đang giãy dụa bên cạnh lằn ranh sinh tử rất nhiều.
Hạ Thanh là người tiến hóa gấp bốn lần sức mạnh, nói cách khác, sức lực hiện tại của cô là gấp bốn lần người thường. Tuy rằng ở trong những người tiến hóa, gấp bốn lần sức mạnh chẳng tính là gì, nhưng cũng đủ để làm người thường ghen tị, sợ hãi, nịnh nọt.
Hạ Thanh là người tiến hóa, bình thường đều xụ mặt không nói tiếng nào, chủ yếu là vì không muốn phải ứng phó với loại chuyện này.
Nhưng mà sau này cô không cần phải ứng phó nữa rồi.
“Con không đi săn, mà là rời khỏi khu an toàn.” Hạ Thanh mỉm cười, nhưng bởi vì mấy năm nay cô không thường cười nên biểu cảm khá cứng ngắc, ông Chung cảm thấy rất đáng sợ.
Khóe mắt đã bị thối rữa một phần của ông ấy căng ra, con ngươi như sắp rơi ra ngoài, run rẩy hỏi: “Lại có đàn thú tiến hóa cỡ lớn sắp đến nữa hả, căn cứ của chúng ta sắp chịu đựng hết nổi rồi sao? Không phải ngày hôm qua trên quảng bá đã nói là đuổi được đám thú hung dữ kia ra khỏi trăm dặm rồi sao? Làn sóng thú tiến hóa lại đến nữa hả?”
Bốn người thường đang khiêng hòn đá ở phía sau nghe được lời ông Chung nói, sợ đến mức quăng hòn đá ra ngoài, sắp sửa đập trúng một người trong số đó.
Hạ Thanh nhanh tay lẹ mắt bắt đầu hòn đá, đặt nó vững vàng xuống đất, sau đó mới phủi sạch đến trên người đi, giải thích: “Không phải, con muốn đi trồng trọt.”
Trồng trọt? Trồng trọt!
Chuyện này trạm phát thanh đã thông báo vài ngày rồi, nhưng mọi người khó khăn lắm mới sống đến năm thứ mười của tận thế, ai cũng đều rất yêu quý mạng sống của mình, không có ai muốn đi ra ngoài mạo hiểm cả. Khu an toàn đã bắt đầu có lời đồn nghe có vẻ rất đáng tin, nói là nếu không có ai chủ động ra khỏi khu an toàn trồng trọt thì bước tiếp theo sẽ cưỡng ép phân chia người thường đi ra ngoài chịu chết.
Không ngờ rằng thật sự có người muốn đi, hơn nữa còn là người tiến hóa nữa.
Ông Chung phản ứng lại, vội vàng hốt hoảng đuổi theo Hạ Thanh nói: “Trồng trọt cũng tốt lắm! Con còn nhớ con trai cả của chú không? Tên nó là Chung Đào, nó làm việc ở đoàn xe, sau này chú sẽ báo với nó, sau này Thanh con có chuyện gì thì cứ đi tìm anh Đào của con, để nó làm giúp con.”
Con trai của ông Chung là Chung Đào, gia nhập vào quân đội của căn cứ số ba, hiện tại đang phục dịch ở đoàn xe, còn là tiểu đội trưởng, đây là nguyên nhân khiến nhà họ Chung có thể lăn lộn khá tốt ở khu an toàn này, cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay Hạ Thanh lại chủ động nói chuyện với ông Chung.
Hạ Thanh mỉm cười nói: “Được rồi, sau này con sẽ làm phiền anh Đào vận chuyển lương thực và con mồi về đổi vật tư giúp con nhiều lắm đấy.”
Ông Chung cười đến mức phần thịt gồ ghề lồi lõm trên mặt nhảy lên: “Đây là chuyện nó phải làm mà, không phiền, không phiền chứ nào hết. Thanh, con lãnh mảnh đất chỗ nào thế?”
“Còn chưa lãnh nữa, bây giờ mới đi nè.” Sau khi đạt được mục đích, Hạ Thanh cũng không lãng phí sức lực đi xã giao với ông Chung nữa, nhanh chóng chạy đến đại sảnh công bố nhiệm vụ của khu an toàn, đi vòng qua đám người đang đứng nhiều chuyện dưới bản thông báo điện tử của để nhận đất, đi thẳng đến vị trí đầu tiên của bàn làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.