Thiên Tai Năm Thứ Sáu, Tôi Xây Dựng Trang Trại
Chương 6: Hàng Lang Hoa Tường Vi (2)
Kinh Cức Chi Ca
28/05/2024
Trên bao bì không được in gì nhiều, bề ngoài nó giống như một gói thạch trái cây. Trên đó chỉ được ghi đơn giản là [ Giải pháp dinh dưỡng cơ bản ], bảng thành phần bị bóng đêm làm mờ không thấy rõ, chỉ mơ hồ biết là vitamin và những thứ tương tự.
Cô tò mò vặn nắp ra nếm thử.
À, có vị chua, vị ngọt nhàn nhạt, còn có chút vị mặn của muối. Còn mùi vị thì… Giống như cặn gỗ ngâm trong nước được thêm chất làm đặc.
Không hề ngon.
Nhưng cái này không quan trọng, một ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô phải tìm hiểu mình là ai đang ở đâu, tại sao lại thành một cái kén rễ cây trên núi Tam Thanh?
Hay cô là… Nốt rễ cây bị đột biến?
A! Cô không dám nghĩ theo chiều hướng này, quá ghê tởm!
Hoài Du nhanh chóng đi vòng quanh, quyết định tạm thời bỏ qua quá khứ, xem xét cuộc sống hiện tại trước.
Ví dụ như, tối nay cô sẽ ngủ ở chỗ nào?
Bốn phía xung quanh ánh sáng mờ nhạt, xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn lờ mờ được bật lên của những tòa nhà cao tầng, sau đó nhanh chóng tắt đi.
Hoài Du kéo kéo bộ quần áo rách rưới của mình, đi đi lại lại hai lần trên mặt đất cằn cỗi đã được xử lý qua, rồi đột nhiên nhận ra…
Không có ai theo dõi, cô cũng không bắt buộc phải ở lại đây qua đêm nha! Về trên núi thôi! Trên núi vẫn còn tổ kén của cô!
Ôi, nói như vậy cũng có chút kỳ quặc, nhưng tóm lại, rễ cây bị vặn xoắn thành hình bầu dục, bên trong còn được nhét đầy lông thông và ít lá khô, ngủ ở trong đó so với ở đây không phải tốt hơn sao?
Đêm khuya, hương thơm của Hành Lang Hoa Tường Vi càng thêm nồng nàn, những chiếc gai hung dữ ẩn mình dưới tán lá xanh mướt, vào đầu xuân tháng 3 này, hiển nhiên là đang vội nở rộ.
Hoài Du đang không nhớ rõ ban ngày mình đi ra từ hướng nào, nhưng ngay khi ngón tay cô chạm vào những cánh hoa mềm mại thơm ngát cách đó không xa, một cây cột cao cao mà Hoài Du không để ý đến, đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
[Giá trị đột biến ở Khu 37 của Hành Lang Hoa Tường Vi đang tăng lên nhanh chóng, nghi ngờ có phát sinh bất thường.]
[Giá trị đột biến ở Khu 37 của Hành Lang Hoa Tường Vi đang tăng lên nhanh chóng, nghi ngờ có phát sinh bất thường.]
[Giá trị đột biến ở Khu 37 của Hành Lang Hoa Tường Vi đang tăng lên nhanh chóng, nghi ngờ có phát sinh bất thường.]
Cô lập tức thu tay lại, sau đó nhìn quanh thấy trên nền móng ngôi nhà có chỗ lõm vào, cô như không có việc gì xảy ra, kiên quyết đi vào.
Ba phút sau, tiếng động cơ gầm rú vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Lại sau hai phút, Hoài Du co ro trong khối kiến trúc xi măng lạnh lẽo, nghe thấy tiếng giày quân đội giẫm lên mặt đất phía trên.
”Đi ra ngoài.”
Có người lớn tiếng quát.
Cô chậm rãi thò đầu ra ngoài, như con chuột nhỏ chui đầu khỏi hang, ngoan ngoãn trả lời:
“Tôi không hề cử động…”
Những lòng súng lạnh lẽo từ từ nâng lên, đám người đang vây quanh cũng hơi thả lỏng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.
”Đã muộn như vậy, cô tới chỗ này làm gì? Ban đêm không được đi lại ở khu vực Hành Lang Hoa Tường Vi.”
Hoài Du rất bối rối: “Nhưng nơi này… bây giờ là chỗ ở của tôi.”
Cô từ từ trèo ra khỏi đường hầm, giống như chú chó nhỏ vô tội chạy tới, quần áo rách tung toé, mái tóc dài cũng vì lúc nãy chui xuống mà lung tung rối loạn.
Sau đó cô chỉ vào đống tàn tích rải rác: “Nhìn xem, đây là đoạn nhà ở khu Tường Vi, hôm nay đã được phân cho tôi.”
Đám người vây xung quanh lập tức choáng váng.
”Cô… Giao cho cô?” Người quân nhân dẫn đầu đeo huy chương Tường Vi trên ngực, bây giờ mới lấy lại phản ứng.
”Ý của cô là hôm nay đăng ký phân phối? Cô chỉ có một mình, sao lại bị phân tới đây? Có người động tay vào điểm đóng góp của cô?”
Dưới mũ áo giáp, vẻ mặt của hắn dần trở nên lạnh lùng.
Cô tò mò vặn nắp ra nếm thử.
À, có vị chua, vị ngọt nhàn nhạt, còn có chút vị mặn của muối. Còn mùi vị thì… Giống như cặn gỗ ngâm trong nước được thêm chất làm đặc.
Không hề ngon.
Nhưng cái này không quan trọng, một ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô phải tìm hiểu mình là ai đang ở đâu, tại sao lại thành một cái kén rễ cây trên núi Tam Thanh?
Hay cô là… Nốt rễ cây bị đột biến?
A! Cô không dám nghĩ theo chiều hướng này, quá ghê tởm!
Hoài Du nhanh chóng đi vòng quanh, quyết định tạm thời bỏ qua quá khứ, xem xét cuộc sống hiện tại trước.
Ví dụ như, tối nay cô sẽ ngủ ở chỗ nào?
Bốn phía xung quanh ánh sáng mờ nhạt, xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn lờ mờ được bật lên của những tòa nhà cao tầng, sau đó nhanh chóng tắt đi.
Hoài Du kéo kéo bộ quần áo rách rưới của mình, đi đi lại lại hai lần trên mặt đất cằn cỗi đã được xử lý qua, rồi đột nhiên nhận ra…
Không có ai theo dõi, cô cũng không bắt buộc phải ở lại đây qua đêm nha! Về trên núi thôi! Trên núi vẫn còn tổ kén của cô!
Ôi, nói như vậy cũng có chút kỳ quặc, nhưng tóm lại, rễ cây bị vặn xoắn thành hình bầu dục, bên trong còn được nhét đầy lông thông và ít lá khô, ngủ ở trong đó so với ở đây không phải tốt hơn sao?
Đêm khuya, hương thơm của Hành Lang Hoa Tường Vi càng thêm nồng nàn, những chiếc gai hung dữ ẩn mình dưới tán lá xanh mướt, vào đầu xuân tháng 3 này, hiển nhiên là đang vội nở rộ.
Hoài Du đang không nhớ rõ ban ngày mình đi ra từ hướng nào, nhưng ngay khi ngón tay cô chạm vào những cánh hoa mềm mại thơm ngát cách đó không xa, một cây cột cao cao mà Hoài Du không để ý đến, đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
[Giá trị đột biến ở Khu 37 của Hành Lang Hoa Tường Vi đang tăng lên nhanh chóng, nghi ngờ có phát sinh bất thường.]
[Giá trị đột biến ở Khu 37 của Hành Lang Hoa Tường Vi đang tăng lên nhanh chóng, nghi ngờ có phát sinh bất thường.]
[Giá trị đột biến ở Khu 37 của Hành Lang Hoa Tường Vi đang tăng lên nhanh chóng, nghi ngờ có phát sinh bất thường.]
Cô lập tức thu tay lại, sau đó nhìn quanh thấy trên nền móng ngôi nhà có chỗ lõm vào, cô như không có việc gì xảy ra, kiên quyết đi vào.
Ba phút sau, tiếng động cơ gầm rú vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Lại sau hai phút, Hoài Du co ro trong khối kiến trúc xi măng lạnh lẽo, nghe thấy tiếng giày quân đội giẫm lên mặt đất phía trên.
”Đi ra ngoài.”
Có người lớn tiếng quát.
Cô chậm rãi thò đầu ra ngoài, như con chuột nhỏ chui đầu khỏi hang, ngoan ngoãn trả lời:
“Tôi không hề cử động…”
Những lòng súng lạnh lẽo từ từ nâng lên, đám người đang vây quanh cũng hơi thả lỏng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.
”Đã muộn như vậy, cô tới chỗ này làm gì? Ban đêm không được đi lại ở khu vực Hành Lang Hoa Tường Vi.”
Hoài Du rất bối rối: “Nhưng nơi này… bây giờ là chỗ ở của tôi.”
Cô từ từ trèo ra khỏi đường hầm, giống như chú chó nhỏ vô tội chạy tới, quần áo rách tung toé, mái tóc dài cũng vì lúc nãy chui xuống mà lung tung rối loạn.
Sau đó cô chỉ vào đống tàn tích rải rác: “Nhìn xem, đây là đoạn nhà ở khu Tường Vi, hôm nay đã được phân cho tôi.”
Đám người vây xung quanh lập tức choáng váng.
”Cô… Giao cho cô?” Người quân nhân dẫn đầu đeo huy chương Tường Vi trên ngực, bây giờ mới lấy lại phản ứng.
”Ý của cô là hôm nay đăng ký phân phối? Cô chỉ có một mình, sao lại bị phân tới đây? Có người động tay vào điểm đóng góp của cô?”
Dưới mũ áo giáp, vẻ mặt của hắn dần trở nên lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.