Chương 38: Đi đến Thánh Hỏa học viện
Vũ Phong Huyền
01/07/2015
Tiêu Nguyệt lại ngây ngốc trong khách điếm một ngày nữa, lúc này nàng chỉ ăn và ngủ, đương nhiên chuyện hấp thu linh khí đã có Tiểu Quang lo liệu.
Tiêu Nguyệt đem khỏa đan dược mà Thiên Lam nói đưa cho Mộ Kình Thiên, hắn cũng thuê một phòng cấp thấp để ở, không phải là hắn không có tiền mà là khách điếm không có phòng a.
- - -
Ngày tuyển sinh của Thánh Hỏa học viện,…
Tiêu Nguyệt đang ngon giấc thì một tiếng động lớn làm nàng cảm thấy phiền lòng, có chuyện gì vậy ? Tiêu Nguyệt mở mắt ra nhìn xung quanh, thì ra tiếng động phát ra từ phía cửa phòng.
Tiêu Nguyệt đứng dậy mở cửa, Mộ Kình Thiên nhìn thấy Tiêu Nguyệt ra mở cửa thì kích động ôm chầm lấy nàng. Hắn đây là quá vui mừng a, hôm qua nhìn khỏa đan dược đen thui của Tiêu Nguyệt làm hắn cảm giác mình đan bị lừa a, vì khỏa đan dược này đen toàn bộ nên không thể kiểm tra được đây là đan dược phẩm cấp như thế nào.
Mộ Kình Thiên đau khổ nuốt vào nhưng khi hấp thụ dược lực thì hắn mừng rỡ không thôi, kinh mạch và đan điền của hắn dần được chữa trị, tuy không được như lúc trước nhưng cũng có thể tu luyện được.
Sáng ra hắn đã đột phá nhị linh Đại Linh Sư, chuyện đầu tiên mà Mộ Kình Thiên nghĩ đến là Tiêu Nguyệt, hắn phải đến báo cho Tiêu Nguyệt biết đã.
Khi hắn nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì kích động ôm lấy nàng, trong khi Tiêu Nguyệt thì còn ngơ ngác mơ ngủ. Bị nhấc lên đến chóng mặt, Tiêu Nguyệt phát cáu.
"Buông ta ra !"
Mộ Kình Thiên nghe vậy thì thả Tiêu Nguyệt xuống đất, khuôn mặt hắn tràn đầy vui sướng. Tiêu Nguyệt thấy vậy thì thầm biểu môi, không biết lúc nhìn thấy khỏa đan dược ai đã đen mặt a.
Tiêu Nguyệt vệ sinh (cá nhân) xong thì vẫn nhìn thấy Mộ Kình Thiên mặt mày tươi cười đứng đó. Nàng cũng lười quản, ôm Tiểu Bạch đi thẳng xuống lầu. Mộ Kình Thiên thấy vậy cũng lẻo đẻo đi theo sau, lúc này hắn không còn phục dụng Hoán Ảnh Đan nữa, trưng ra bộ mặt yêu nghiệt làm hấp dẫn bao ánh mắt.
Tiêu Nguyệt cũng cảm thấy đau đầu a, tại sao lại gây chú ý cơ chứ, nàng quay lại hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Kình Thiên, hắn vẫn trưng là bộ mặt tươi cười.
Tiêu Nguyệt chọn đại vài món ăn (đương nhiên không thiếu hai mươi món của Tiểu Bạch), Mộ Kình Thiên nhìn thấy nàng gọi món ăn nhưng không có phần của hắn cũng không nói gì, tiện tay đem ra một hắc tệ đưa cho tiểu nhị cũng gọi một bàn thức ăn, đem mấy món mặn cho Tiểu Bạch, coi như lấy lòng đi.
Nhìn Tiêu Nguyệt vẫn giữ nguyên hình dáng của một đứa trẻ làm hắn cảm thấy nghi hoặc, không lẽ nàng có nhiều Hóa Đồng Đan đến vậy sau. Vừa nghĩ Mộ Kình Thiên vừa cắn cắn đôi đũa.
Tiêu Nguyệt ăn xong cũng không để ý Mộ Kình Thiên nữa mà đi thẳng tới Thánh Hỏa học viện.
Thánh Hỏa học viện nằm ở phía nam kinh thành, đó là một khoảng đất rất lớn, có thể lớn gấp đôi hoàng cung. Khoảng sân phía trước học viện nay đã đầy kín người. Phân biệt ở cổng lớn và hai cổng nhỏ có ba cái bàn, có lẽ là kiểm tra năng lực đi.
Tất cả những người ở đây chia làm hai phía, phía bên trái thì ít người hơn, họ mặt đồ khá đơn giản, có lẽ là những con cái của nhà nghèo hoặc là những thương nhân nhỏ. Bên phải toàn người mặc gấm vóc, nhìn vào cũng biết là nhà giàu hoặc con cháu quan lại.
Bọn nhà giàu bên tuy hống hách những không dám qua khiêu khích những người bên trái. Có một lần, không biết là con của đại thế gia nào rảnh rỗi mà ăn mặc bình thường đứng bên trái làm bên phải tưởng nhầm ra khiêu khích. Hôm sau những nhà có người khiêu khích đều phá sản hoặc bị tước mũ quan.
Đến sau này có người biết chân tướng truyền ra thì không ai dám khiêu khích bên trái nữa. Những con cháu nhà nghèo bị tách ra vì học phí đóng khác nhau, đó là chính sách khuyến khích nhưng tất nhiên một bên đóng mười một bên đóng một thì sẽ có đãi ngộ khác nhau, bất quá nếu được vào học viện thì vẫn học chung với nhau chỉ khác cơ sở hạ tầng mà thôi.
Tiêu Nguyệt không phải là người thanh cao như trong những tiểu thuyết xuyên không qua bên trái đứng rồi đứng ra làm anh hùng chính nghĩa (@tg : ta muốn ghi là "anh hùng mặc quần sịp đỏ" cơ ~ mà thấy ngại sửa lại, hắc hắc.)
Tiêu Nguyệt thảnh thơi đứng phía bên phải, Mộ Kình Thiên cũng lẻo đẻo ở đằng sau. Tiêu Nguyệt thấy vậy thì ngạc nhiên, không lẽ hắn cũng muốn tuyển sinh, bất quá hắn hơi bị "già" à nha.
Thiên Lam nghe vậy thì hung hăng mắng cho Tiêu Nguyệt một trận, "Hắn không thể đi theo với tư cách là hạ nhân à ? Bao nhiêu người mang theo kia kìa"
Tiêu Nguyệt thầm đau đầu, có hạ nhân nào suất như hắn không ? Không làm phiền toái mang đến cửa thì mới là lạ đó.
Mộ Kình Thiên không hề hay biết cuộc nói chuyện của Tiêu Nguyệt và Thiên Lam, vui vẻ đứng một bên, hắn vẫn còn bị vui mừng ảnh hưởng nha. Tiêu Nguyệt nhìn mặt mày Mộ Kình Thiên vui vẻ càng làm hắn thêm mị hoặc. Nàng giơ tay che trán, làm ơn phiền toái đừng tìm đến a.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy mỗi người đều cầm trên tay một tờ đăng ký nàng cũng định đi lấy thì nhìn thấy gương mặt hơn hở của Mộ Kình Thiên, hắn đang cầm bản đăng ký a.
Tiêu Nguyệt nhẹ giọng cảm ơn hắn rồi điền vào bản đăng ký, Mộ Kình Thiên thì vẫn cười tươi đứng cạnh. Bây giờ cảm giác của Tiêu Nguyệt chính là : "Hình như mình mang về một cái máy biết cười a, hắn không mỏi miệng sao ?"
Tiêu Nguyệt đem khỏa đan dược mà Thiên Lam nói đưa cho Mộ Kình Thiên, hắn cũng thuê một phòng cấp thấp để ở, không phải là hắn không có tiền mà là khách điếm không có phòng a.
- - -
Ngày tuyển sinh của Thánh Hỏa học viện,…
Tiêu Nguyệt đang ngon giấc thì một tiếng động lớn làm nàng cảm thấy phiền lòng, có chuyện gì vậy ? Tiêu Nguyệt mở mắt ra nhìn xung quanh, thì ra tiếng động phát ra từ phía cửa phòng.
Tiêu Nguyệt đứng dậy mở cửa, Mộ Kình Thiên nhìn thấy Tiêu Nguyệt ra mở cửa thì kích động ôm chầm lấy nàng. Hắn đây là quá vui mừng a, hôm qua nhìn khỏa đan dược đen thui của Tiêu Nguyệt làm hắn cảm giác mình đan bị lừa a, vì khỏa đan dược này đen toàn bộ nên không thể kiểm tra được đây là đan dược phẩm cấp như thế nào.
Mộ Kình Thiên đau khổ nuốt vào nhưng khi hấp thụ dược lực thì hắn mừng rỡ không thôi, kinh mạch và đan điền của hắn dần được chữa trị, tuy không được như lúc trước nhưng cũng có thể tu luyện được.
Sáng ra hắn đã đột phá nhị linh Đại Linh Sư, chuyện đầu tiên mà Mộ Kình Thiên nghĩ đến là Tiêu Nguyệt, hắn phải đến báo cho Tiêu Nguyệt biết đã.
Khi hắn nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì kích động ôm lấy nàng, trong khi Tiêu Nguyệt thì còn ngơ ngác mơ ngủ. Bị nhấc lên đến chóng mặt, Tiêu Nguyệt phát cáu.
"Buông ta ra !"
Mộ Kình Thiên nghe vậy thì thả Tiêu Nguyệt xuống đất, khuôn mặt hắn tràn đầy vui sướng. Tiêu Nguyệt thấy vậy thì thầm biểu môi, không biết lúc nhìn thấy khỏa đan dược ai đã đen mặt a.
Tiêu Nguyệt vệ sinh (cá nhân) xong thì vẫn nhìn thấy Mộ Kình Thiên mặt mày tươi cười đứng đó. Nàng cũng lười quản, ôm Tiểu Bạch đi thẳng xuống lầu. Mộ Kình Thiên thấy vậy cũng lẻo đẻo đi theo sau, lúc này hắn không còn phục dụng Hoán Ảnh Đan nữa, trưng ra bộ mặt yêu nghiệt làm hấp dẫn bao ánh mắt.
Tiêu Nguyệt cũng cảm thấy đau đầu a, tại sao lại gây chú ý cơ chứ, nàng quay lại hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Kình Thiên, hắn vẫn trưng là bộ mặt tươi cười.
Tiêu Nguyệt chọn đại vài món ăn (đương nhiên không thiếu hai mươi món của Tiểu Bạch), Mộ Kình Thiên nhìn thấy nàng gọi món ăn nhưng không có phần của hắn cũng không nói gì, tiện tay đem ra một hắc tệ đưa cho tiểu nhị cũng gọi một bàn thức ăn, đem mấy món mặn cho Tiểu Bạch, coi như lấy lòng đi.
Nhìn Tiêu Nguyệt vẫn giữ nguyên hình dáng của một đứa trẻ làm hắn cảm thấy nghi hoặc, không lẽ nàng có nhiều Hóa Đồng Đan đến vậy sau. Vừa nghĩ Mộ Kình Thiên vừa cắn cắn đôi đũa.
Tiêu Nguyệt ăn xong cũng không để ý Mộ Kình Thiên nữa mà đi thẳng tới Thánh Hỏa học viện.
Thánh Hỏa học viện nằm ở phía nam kinh thành, đó là một khoảng đất rất lớn, có thể lớn gấp đôi hoàng cung. Khoảng sân phía trước học viện nay đã đầy kín người. Phân biệt ở cổng lớn và hai cổng nhỏ có ba cái bàn, có lẽ là kiểm tra năng lực đi.
Tất cả những người ở đây chia làm hai phía, phía bên trái thì ít người hơn, họ mặt đồ khá đơn giản, có lẽ là những con cái của nhà nghèo hoặc là những thương nhân nhỏ. Bên phải toàn người mặc gấm vóc, nhìn vào cũng biết là nhà giàu hoặc con cháu quan lại.
Bọn nhà giàu bên tuy hống hách những không dám qua khiêu khích những người bên trái. Có một lần, không biết là con của đại thế gia nào rảnh rỗi mà ăn mặc bình thường đứng bên trái làm bên phải tưởng nhầm ra khiêu khích. Hôm sau những nhà có người khiêu khích đều phá sản hoặc bị tước mũ quan.
Đến sau này có người biết chân tướng truyền ra thì không ai dám khiêu khích bên trái nữa. Những con cháu nhà nghèo bị tách ra vì học phí đóng khác nhau, đó là chính sách khuyến khích nhưng tất nhiên một bên đóng mười một bên đóng một thì sẽ có đãi ngộ khác nhau, bất quá nếu được vào học viện thì vẫn học chung với nhau chỉ khác cơ sở hạ tầng mà thôi.
Tiêu Nguyệt không phải là người thanh cao như trong những tiểu thuyết xuyên không qua bên trái đứng rồi đứng ra làm anh hùng chính nghĩa (@tg : ta muốn ghi là "anh hùng mặc quần sịp đỏ" cơ ~ mà thấy ngại sửa lại, hắc hắc.)
Tiêu Nguyệt thảnh thơi đứng phía bên phải, Mộ Kình Thiên cũng lẻo đẻo ở đằng sau. Tiêu Nguyệt thấy vậy thì ngạc nhiên, không lẽ hắn cũng muốn tuyển sinh, bất quá hắn hơi bị "già" à nha.
Thiên Lam nghe vậy thì hung hăng mắng cho Tiêu Nguyệt một trận, "Hắn không thể đi theo với tư cách là hạ nhân à ? Bao nhiêu người mang theo kia kìa"
Tiêu Nguyệt thầm đau đầu, có hạ nhân nào suất như hắn không ? Không làm phiền toái mang đến cửa thì mới là lạ đó.
Mộ Kình Thiên không hề hay biết cuộc nói chuyện của Tiêu Nguyệt và Thiên Lam, vui vẻ đứng một bên, hắn vẫn còn bị vui mừng ảnh hưởng nha. Tiêu Nguyệt nhìn mặt mày Mộ Kình Thiên vui vẻ càng làm hắn thêm mị hoặc. Nàng giơ tay che trán, làm ơn phiền toái đừng tìm đến a.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy mỗi người đều cầm trên tay một tờ đăng ký nàng cũng định đi lấy thì nhìn thấy gương mặt hơn hở của Mộ Kình Thiên, hắn đang cầm bản đăng ký a.
Tiêu Nguyệt nhẹ giọng cảm ơn hắn rồi điền vào bản đăng ký, Mộ Kình Thiên thì vẫn cười tươi đứng cạnh. Bây giờ cảm giác của Tiêu Nguyệt chính là : "Hình như mình mang về một cái máy biết cười a, hắn không mỏi miệng sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.