Chương 76: Huyền Hoàng giới chỉ
Vũ Phong Huyền
19/08/2015
Thiên Lam nhìn Nhất Phượng cột bên trong bình chướng thì gãi đầu, trong trận
cổ không hề nói tới việc có bình chướng a~ Xem ra đây là do người bày
trận thêm vào, lại phải tìm kiếm xem bình chướng này là bình chướng loại gì ? Bình chướng trận pháp hay bình chướng linh lực.
Mộ Kình Thiên cũng nhìn bình chướng mà nhíu mày, rốt cuộc tên quái quỷ nào rảnh rỗi tới nổi như vậy ? Lại bố trí trận pháp trong trận pháp !
Vũ Phong thì lại khác, cảm giác quen thuộc tự động dâng lên, hắn biết cách phá giải bình chướng này, và hắn cũng biết người làm ra bình chướng này, người đó… người đó là…
Vũ Phong vừa nghĩ đến đây thì giật mình. Hắn vừa nghĩ gì vậy ? Hắn biết cách giải bình chướng và biết người tạo ra bình chướng này ? Không thể nào ! Vũ Phong cố gắng nhớ lại những gì mình vừa nghĩ, đầu lại bắt đầu đau lên. Hình bóng đó rất quen…
Vũ Phong thống khổ nhắm chặt hai mắt lại, hai tay ôm lấy đầu. Lại đến rồi ! Cảm giác quen thuộc chết tiệt ! Cảm giác biết mà không thể nhớ !
"Aaaaaa !"
Vũ Phong không kìm được hét lên, cả người ngã xuống, co người ôm lấy đầu. Hắn chán ghét cảm giác này…
Mộ Kình Thiên và Thiên Lam cũng nhìn thấy được tình huống của Vũ Phong, Thiên Lam dự tính lấy cho Vũ Phong một viên Định Tâm Đan nhưng lại nhìn thấy một luồng năng lượng quen thuộc ôm lấy người Vũ Phong thì dừng lại.
Nguồn năng lượng mà Thiên Lam nhìn thấy tương tự như năng lượng bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ, nguồn năng lượng này luôn luôn bảo vệ người sở hữu mọi lúc. Nhưng đó là khi có Hỗn Độn Giới Chỉ, còn những thứ khác thì Thiên Lam chưa từng thấy qua.
Không đợi Thiên Lam kịp thắc mắc thì bên cạnh Vũ Phong xuất hiện một bóng dáng màu trắng, không cần nói cũng biết đây là quá trình hình thành linh thể. Việc mà Thiên Lam quen thuộc nhất cho tới bây giờ.
"Lần đầu gặp mặt, Thánh Chỉ Thiên." (Ta cá là mọi người quên tên Thiên Lam hết rồi, ai không có tự giơ tay lên biểu hiện rồi úp mặt vô tường sám hối đi, không là Thiên Lam nhà ta sẽ một chưởng đánh bay đấy, lúc đó ta không dám cứu a~ )
Bóng dáng dần dần hiện rõ, một giọng nói non nớt cũng từ đó phát ra. Đó là một hài tử vận bạch y, có khuôn mặt phấn nộn, và cặp mắt màu lam. Thiên Lam nghe giọng nói của hài tử thì lập tức đề cao cảnh giác, cảm giác quen thuộc này là giới linh. Là một giới linh trí tuệ như hắn.
Giới linh chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là giới linh sơ khai – giới linh này chỉ có thể duy trì cho giới vật hoạt động, thứ hai là giới linh thành thục – đây là loại giới linh tiến hóa của giới linh sơ khai, đã có thể giúp đỡ chữa trị các lỗ hỏng và bù đắp vào sai sót của giới vật. Cuối cùng là giới linh trí tuệ, đây là cấp bậc giới linh cao nhất cũng là cấp bậc giới linh tàn ác nhất – giới linh trí tuệ lúc đầu là một linh hồn có thân thể độc lập như linh thú, linh hoa, tinh linh tộc, tinh hoa của thế giới và cũng có thể là … linh giả.
Đã là một giới linh trí tuệ thì mức độ nguy hiểm rất cao, vì lúc này Vũ Phong đang trong trạng thái khó kiểm soát nên giới linh trí tuệ có thể len lỏi vào các lỗ hỏng luật lệ làm nhiều điều. Chắc chắn là không bất lợi với giới chủ cũng tức là Vũ Phong nhưng nó có thể gây hại cho người xung quanh. Việc giới linh trí tuệ của Vũ Phong biết hắn (Thiên Lam) chắc chắn không phải đơn giản.
Hài tử nhìn thấy Thiên Lam đề cao cảnh giác thì phì cười, giọng nói non nớt lại vang lên.
"Thánh Chỉ Thiên, ta không có ác ý. Chỉ là nhìn thấy đồng loại nên muốn chào hỏi một tý thôi."
Thiên Lam nghe hài tử cười thì không khỏi khó chịu nhưng vẫn mở miệng đáp lại. "Tại sao biết tên ta ?"
Tiểu hài tử vẫn giữ nguyên nụ cười, trả lời Thiên Lam. "Vì người đó từng nhắc đến ngươi." Hai chữ người đó được hài tử nhấn mạnh làm tâm Thiên Lam không khỏi rung lên.
"Người đó là… là…"
Hài tử huyền phù lại trước mặt Thiên Lam, nắm lấy tay hắn nhẹ lắc đầu.
"Quên đi ! Người đó đã biến mất rồi."
Thiên Lam nghe xong thì nhếch môi, hắn cũng biết mà, đã hơn vạn năm trôi qua rồi, vật còn người mất mà thôi, tại sao cứ phải luyến tiếc nhỉ ? Thiên Lam cười cười xoa đầu hài tử bạch y.
"Giới vật của người là gì ?"
Hài tử ngoan ngoãn trả lời. "Là Huyền Hoàng giới chỉ."
Thiên Lam nghe xong thì nắm chặt tay, Huyền Hoàng giới chỉ, hắn biết, đây là giới chỉ do hắn tạo ra, nhưng Huyền Hoàng giới chỉ không có giới linh trí tuệ mà chỉ có giới linh sơ khai. Vậy…
Hài tử cảm nhận được nổi băng khoăn của Thiên Lam, ngẩng đầu lên cười nhẹ. "Là ta tự nguyện làm giới linh ! Ta là Thiên Băng Tinh – tinh hoa của Thiên Băng Hoa."
Thiên Lam nghe xong thì chua xót, ôm ôm Thiên Băng, là tự nguyện, cũng như hắn.
Mộ Kình Thiên cũng nhìn bình chướng mà nhíu mày, rốt cuộc tên quái quỷ nào rảnh rỗi tới nổi như vậy ? Lại bố trí trận pháp trong trận pháp !
Vũ Phong thì lại khác, cảm giác quen thuộc tự động dâng lên, hắn biết cách phá giải bình chướng này, và hắn cũng biết người làm ra bình chướng này, người đó… người đó là…
Vũ Phong vừa nghĩ đến đây thì giật mình. Hắn vừa nghĩ gì vậy ? Hắn biết cách giải bình chướng và biết người tạo ra bình chướng này ? Không thể nào ! Vũ Phong cố gắng nhớ lại những gì mình vừa nghĩ, đầu lại bắt đầu đau lên. Hình bóng đó rất quen…
Vũ Phong thống khổ nhắm chặt hai mắt lại, hai tay ôm lấy đầu. Lại đến rồi ! Cảm giác quen thuộc chết tiệt ! Cảm giác biết mà không thể nhớ !
"Aaaaaa !"
Vũ Phong không kìm được hét lên, cả người ngã xuống, co người ôm lấy đầu. Hắn chán ghét cảm giác này…
Mộ Kình Thiên và Thiên Lam cũng nhìn thấy được tình huống của Vũ Phong, Thiên Lam dự tính lấy cho Vũ Phong một viên Định Tâm Đan nhưng lại nhìn thấy một luồng năng lượng quen thuộc ôm lấy người Vũ Phong thì dừng lại.
Nguồn năng lượng mà Thiên Lam nhìn thấy tương tự như năng lượng bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ, nguồn năng lượng này luôn luôn bảo vệ người sở hữu mọi lúc. Nhưng đó là khi có Hỗn Độn Giới Chỉ, còn những thứ khác thì Thiên Lam chưa từng thấy qua.
Không đợi Thiên Lam kịp thắc mắc thì bên cạnh Vũ Phong xuất hiện một bóng dáng màu trắng, không cần nói cũng biết đây là quá trình hình thành linh thể. Việc mà Thiên Lam quen thuộc nhất cho tới bây giờ.
"Lần đầu gặp mặt, Thánh Chỉ Thiên." (Ta cá là mọi người quên tên Thiên Lam hết rồi, ai không có tự giơ tay lên biểu hiện rồi úp mặt vô tường sám hối đi, không là Thiên Lam nhà ta sẽ một chưởng đánh bay đấy, lúc đó ta không dám cứu a~ )
Bóng dáng dần dần hiện rõ, một giọng nói non nớt cũng từ đó phát ra. Đó là một hài tử vận bạch y, có khuôn mặt phấn nộn, và cặp mắt màu lam. Thiên Lam nghe giọng nói của hài tử thì lập tức đề cao cảnh giác, cảm giác quen thuộc này là giới linh. Là một giới linh trí tuệ như hắn.
Giới linh chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là giới linh sơ khai – giới linh này chỉ có thể duy trì cho giới vật hoạt động, thứ hai là giới linh thành thục – đây là loại giới linh tiến hóa của giới linh sơ khai, đã có thể giúp đỡ chữa trị các lỗ hỏng và bù đắp vào sai sót của giới vật. Cuối cùng là giới linh trí tuệ, đây là cấp bậc giới linh cao nhất cũng là cấp bậc giới linh tàn ác nhất – giới linh trí tuệ lúc đầu là một linh hồn có thân thể độc lập như linh thú, linh hoa, tinh linh tộc, tinh hoa của thế giới và cũng có thể là … linh giả.
Đã là một giới linh trí tuệ thì mức độ nguy hiểm rất cao, vì lúc này Vũ Phong đang trong trạng thái khó kiểm soát nên giới linh trí tuệ có thể len lỏi vào các lỗ hỏng luật lệ làm nhiều điều. Chắc chắn là không bất lợi với giới chủ cũng tức là Vũ Phong nhưng nó có thể gây hại cho người xung quanh. Việc giới linh trí tuệ của Vũ Phong biết hắn (Thiên Lam) chắc chắn không phải đơn giản.
Hài tử nhìn thấy Thiên Lam đề cao cảnh giác thì phì cười, giọng nói non nớt lại vang lên.
"Thánh Chỉ Thiên, ta không có ác ý. Chỉ là nhìn thấy đồng loại nên muốn chào hỏi một tý thôi."
Thiên Lam nghe hài tử cười thì không khỏi khó chịu nhưng vẫn mở miệng đáp lại. "Tại sao biết tên ta ?"
Tiểu hài tử vẫn giữ nguyên nụ cười, trả lời Thiên Lam. "Vì người đó từng nhắc đến ngươi." Hai chữ người đó được hài tử nhấn mạnh làm tâm Thiên Lam không khỏi rung lên.
"Người đó là… là…"
Hài tử huyền phù lại trước mặt Thiên Lam, nắm lấy tay hắn nhẹ lắc đầu.
"Quên đi ! Người đó đã biến mất rồi."
Thiên Lam nghe xong thì nhếch môi, hắn cũng biết mà, đã hơn vạn năm trôi qua rồi, vật còn người mất mà thôi, tại sao cứ phải luyến tiếc nhỉ ? Thiên Lam cười cười xoa đầu hài tử bạch y.
"Giới vật của người là gì ?"
Hài tử ngoan ngoãn trả lời. "Là Huyền Hoàng giới chỉ."
Thiên Lam nghe xong thì nắm chặt tay, Huyền Hoàng giới chỉ, hắn biết, đây là giới chỉ do hắn tạo ra, nhưng Huyền Hoàng giới chỉ không có giới linh trí tuệ mà chỉ có giới linh sơ khai. Vậy…
Hài tử cảm nhận được nổi băng khoăn của Thiên Lam, ngẩng đầu lên cười nhẹ. "Là ta tự nguyện làm giới linh ! Ta là Thiên Băng Tinh – tinh hoa của Thiên Băng Hoa."
Thiên Lam nghe xong thì chua xót, ôm ôm Thiên Băng, là tự nguyện, cũng như hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.