Chương 14: Ngủ say
Vũ Phong Huyền
01/07/2015
“Gràoooo húuuuuuuuu….”
Đại tuyết lang nhìn thấy Tiêu Nguyệt thống khổ thì hú lên một tiếng vang dội. Nó không biết viên châu thần bí đó lại làm ân nhân của nó đau đớn như vậy. đại tuyết lang phóng tới chỗ Tiêu Nguyệt, lúc đại tuyết lang chạm vào vầng sáng bao quanh nàng thì chính nó cũng bị bao quanh.
Hạt châu thần bí đem đại tuyết lang hôn mê bao quanh lại, vầng sáng nhu hòa từ từ chữa lấy những vết thương của đại tuyết lang. Vầng sáng bao trùm lấy Tiêu Nguyệt vẫn khuếch đại rồi tra tấn nàng.
Hầu như các khiếu huyệt của Tiêu Nguyệt đã bị lực lượng thần bí công phá qua, đan điền luôn tràn đầy linh lực lúc này của Tiêu Nguyệt đã cạn kiệt. Toàn thân kinh mạch vỡ nát, khiếu huyệt tan tác, cơ nhục nhầy nhụa.
Cả người Tiêu Nguyệt nhìn vào cứ như là một xác chết, huyết nhục mơ hồ nhìn vào làm người ta cảm thấy gê rợn. Có lẽ sau này sẽ thành một phế nhân cũng không chừng.
Vầng sáng một mặt chữa trị cho đại tuyết lang một mặt cứ tiếp tục tàn phá cơ thể Tiêu Nguyệt không biết đến khi nào mới ngừng lại, chỉ biết bên ngoài sơn động mặt trời lên rồi lại lặng xuống.
Tiêu Nguyệt nhiều lần hôn mê rồi lại tỉnh dậy trong nỗi đau đớn khôn cùng, nàng rất muốn chết được ngay lúc này. Nàng không muốn màng tới trả thù cũng không muốn màng tới sự sống tốt đẹp nàng chỉ muốn chết đi cho rồi.
Nhưng bây giờ đến khí lực để hít thở nàng cũng không có, lồng ngực phập phồng như đang biểu thị nàng còn sống. nàng ước gì nàng có thể gọi cho Thiên Lam một kích kết liễu đi bản thân để không phải chịu sự tra tấn này nữa.
Nàng biết đây là điều không tưởng vì Thiên Lam đã gặp chuyện gì rồi, nàng không cảm giác được sự biến mất của Thiên Lam nhưng cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Nàng bất lực chịu đựng mọi đau khổ không có lối thoát kia. Qua một thời gian rất lâu - nàng cứ ngỡ là cả ngàn năm, đau đớn rốt cuộc cũng chấm dứt. Một luồng khí ôn hòa đang xoa dịu nỗi đau của nàng, dễ chịu quá, buồn ngủ quá.
Tiêu Nguyệt dần thiếp đi trong cơn đau đớn đang giảm dần, nàng yêu lắm giây phút này, cảm giác đau đớn không thể truyền vào đại não nữa nàng có thể yên tâm ngủ.
Trong lúc Tiêu Nguyệt ngủ say thì vầng sáng dần thu nhỏ lại, liên tục chữa trị các vết thương do chính nó gây ra.
Các đường kinh mạch như có lực lượng thần ky liền lại một cách nhanh chóng, các chất độc bài tiết ra ngoài tự động bốc hơi, các khiếu huyệt dần liền lại các tầng bình chướng nhưng nếu để ý kỹ thì độ dẻo dai của nó chỉ bằng một thành lúc đầu mà thôi.
Đan điền của Tiêu Nguyệt dần dần được linh lực lấp đầy, đan điền của dần dần lớn lên, độ co dãn tốt hơn rất nhiều.
Các cơ nhục của Tiêu Nguyệt dần dần được nối liền lại, các vết máu dần dần khô cạn. Vầng sáng càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn đủ để bao bọc Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt lúc này cứ như một linh phẩm được trời đất dưỡng dục, lơ lửng bao giữa hồ nước. Đôi mắt nhắm nghiền lại, khóe môi giương lên một độ cong nhỏ.
- - -
Thiên Lam chìm torng giấc ngủ từ từ tỉnh lại, hắn cố liên lạc với Tiêu Nguyệt nhưng không thể làm được đành hiện ra.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt trôi lơ lửng trên không trung thì Thiên Lam giật mình. Chuyện gì đang xảy ra?
Hắn nhớ rằng sau khi cản giúp Tiêu Nguyệt một kích thì hắn đã chìm vào giấc ngủ để khôi phục nguyên khí, vì khi không có chủ nhân hắn phải hao tổn tu vi để duy trì Hỗn Độn Giới Chỉ vả lại trước đó, Hỗn Độn Giới Chỉ đã bị tổn thương.
Chỉ cản một kích của Linh Vương thôi cũng làm hắn ngủ say. Thật bi ai.
Đại tuyết lang nhìn thấy Tiêu Nguyệt thống khổ thì hú lên một tiếng vang dội. Nó không biết viên châu thần bí đó lại làm ân nhân của nó đau đớn như vậy. đại tuyết lang phóng tới chỗ Tiêu Nguyệt, lúc đại tuyết lang chạm vào vầng sáng bao quanh nàng thì chính nó cũng bị bao quanh.
Hạt châu thần bí đem đại tuyết lang hôn mê bao quanh lại, vầng sáng nhu hòa từ từ chữa lấy những vết thương của đại tuyết lang. Vầng sáng bao trùm lấy Tiêu Nguyệt vẫn khuếch đại rồi tra tấn nàng.
Hầu như các khiếu huyệt của Tiêu Nguyệt đã bị lực lượng thần bí công phá qua, đan điền luôn tràn đầy linh lực lúc này của Tiêu Nguyệt đã cạn kiệt. Toàn thân kinh mạch vỡ nát, khiếu huyệt tan tác, cơ nhục nhầy nhụa.
Cả người Tiêu Nguyệt nhìn vào cứ như là một xác chết, huyết nhục mơ hồ nhìn vào làm người ta cảm thấy gê rợn. Có lẽ sau này sẽ thành một phế nhân cũng không chừng.
Vầng sáng một mặt chữa trị cho đại tuyết lang một mặt cứ tiếp tục tàn phá cơ thể Tiêu Nguyệt không biết đến khi nào mới ngừng lại, chỉ biết bên ngoài sơn động mặt trời lên rồi lại lặng xuống.
Tiêu Nguyệt nhiều lần hôn mê rồi lại tỉnh dậy trong nỗi đau đớn khôn cùng, nàng rất muốn chết được ngay lúc này. Nàng không muốn màng tới trả thù cũng không muốn màng tới sự sống tốt đẹp nàng chỉ muốn chết đi cho rồi.
Nhưng bây giờ đến khí lực để hít thở nàng cũng không có, lồng ngực phập phồng như đang biểu thị nàng còn sống. nàng ước gì nàng có thể gọi cho Thiên Lam một kích kết liễu đi bản thân để không phải chịu sự tra tấn này nữa.
Nàng biết đây là điều không tưởng vì Thiên Lam đã gặp chuyện gì rồi, nàng không cảm giác được sự biến mất của Thiên Lam nhưng cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Nàng bất lực chịu đựng mọi đau khổ không có lối thoát kia. Qua một thời gian rất lâu - nàng cứ ngỡ là cả ngàn năm, đau đớn rốt cuộc cũng chấm dứt. Một luồng khí ôn hòa đang xoa dịu nỗi đau của nàng, dễ chịu quá, buồn ngủ quá.
Tiêu Nguyệt dần thiếp đi trong cơn đau đớn đang giảm dần, nàng yêu lắm giây phút này, cảm giác đau đớn không thể truyền vào đại não nữa nàng có thể yên tâm ngủ.
Trong lúc Tiêu Nguyệt ngủ say thì vầng sáng dần thu nhỏ lại, liên tục chữa trị các vết thương do chính nó gây ra.
Các đường kinh mạch như có lực lượng thần ky liền lại một cách nhanh chóng, các chất độc bài tiết ra ngoài tự động bốc hơi, các khiếu huyệt dần liền lại các tầng bình chướng nhưng nếu để ý kỹ thì độ dẻo dai của nó chỉ bằng một thành lúc đầu mà thôi.
Đan điền của Tiêu Nguyệt dần dần được linh lực lấp đầy, đan điền của dần dần lớn lên, độ co dãn tốt hơn rất nhiều.
Các cơ nhục của Tiêu Nguyệt dần dần được nối liền lại, các vết máu dần dần khô cạn. Vầng sáng càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn đủ để bao bọc Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt lúc này cứ như một linh phẩm được trời đất dưỡng dục, lơ lửng bao giữa hồ nước. Đôi mắt nhắm nghiền lại, khóe môi giương lên một độ cong nhỏ.
- - -
Thiên Lam chìm torng giấc ngủ từ từ tỉnh lại, hắn cố liên lạc với Tiêu Nguyệt nhưng không thể làm được đành hiện ra.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt trôi lơ lửng trên không trung thì Thiên Lam giật mình. Chuyện gì đang xảy ra?
Hắn nhớ rằng sau khi cản giúp Tiêu Nguyệt một kích thì hắn đã chìm vào giấc ngủ để khôi phục nguyên khí, vì khi không có chủ nhân hắn phải hao tổn tu vi để duy trì Hỗn Độn Giới Chỉ vả lại trước đó, Hỗn Độn Giới Chỉ đã bị tổn thương.
Chỉ cản một kích của Linh Vương thôi cũng làm hắn ngủ say. Thật bi ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.