Chương 10: Rèn luyện
Vũ Phong Huyền
01/07/2015
Ánh mặt trời ấm áp theo cửa sổ chiếu vào, bên trong phòng một bé gái khoanh chân ngồi trên giường hai tay đặt trước ngực kết một cái ấn kỳ lạ, hai mắt nhắm chặt, hô hấp nhẹ nhàng. Không khí xung quanh như kết lỏng gợn sóng quanh thân thể bé nhỏ theo hô hấp của nàng. Từng dòng khí lưu màu đỏ từ từ nhạt đi rồi biến mất.
Lúc này nàng mới thở ra một ngụm trọc khí.
“Rốt cuộc cũng không đột phá.” – Tiêu Nguyệt thở dài, đưa chân bước xuống giường, đeo túi càn khôn qua bên hông rồi lấy ra một túi kim tệ.
Tiêu Nguyệt tính đưa hắc tệ trong túi cho Vương thị nhưng nàng biết đây không phải là việc tốt. Theo thời đại này thì hắc tệ là rất lớn, 1 hắc tệ bằng 100 tử tệ, 1 tử tệ bằng 100 kim tệ, 1 kim tệ bằng 100 đồng tệ, 1 đồng tệ bằng 100 văn.
Một hộ gia đình nông dân thì chỉ cần 1 kim tệ đã có thể sống 1 năm. Vậy một hộ nông dân mà có hắc tệ thì ai tin, nàng chỉ tính đem đồng tệ đưa cho Vương thị thì sẽ tốt hơn nhưng trong túi càn khôn thì kim tệ đã là giá trị thấp nhất mà còn ít đến đáng thương, chỉ có khoảng 200 kim tệ mà thôi (ít quá, con ngta ăn 200 năm đấy)
Bước ra khỏi phòng, Tiêu Nguyệt cũng không tính từ biệt Vương thị, nàng để lại túi kim tệ và một lá thư rồi ra đi. Nàng biết Vương thị rất thương yêu mình nên từ biệt chỉ càng thêm nước mắt.
Tiêu Nguyệt đem Hỗn Độn Giới Chỉ xỏ vào một sợi dây rồi đeo lên cổ, ít nhất có thể che dấu, đeo lên tay nhở may có chuyện gì rồi sao.
Tiêu Nguyệt đi thẳng về phía Tây nhưng nàng không hè hay biết, vì đi về phía Tây mà nàng mất thêm năm năm nữa mới có thể tìm được một học viện, mà nếu nàng đi về phía Đông thì chỉ cần đi một tháng là có thể thấy học viện Thánh Thổ, vì nơi nàng ở gần với trung tâm của Thổ quốc.
Phía Tây là lãnh địa của Hỏa Quốc.
- - -
Bên ngoài Lạc Nhật sâm lâm.
“Thiên Lam ngươi nghĩ phía Tây sẽ có gì chờ đón chúng ta?” – Tiêu Nguyệt chọn một gốc cây ngồi xuống, nàng đã đi cả ngày rồi, cả người rất mệt nhưng Thiên Lam cứ khăng khăng bắt nàng đi bộ mà không cho nàng thuê xe.
“Lạc Nhật sâm lâm!” – Thiên Lam lười biếng trả lời câu hỏi của Tiêu Nguyệt.
“Chúng ta tới Lạc Nhật sâm lâm làm gì?” – Tiêu Nguyệt hơi bất ngờ với câu trả lời của Thiên Lam, nhưng chỉ là trong giây lát.
“Tìm dược liệu.” – Lần này là Tiêu Nguyệt bất ngờ rồi, dược liệu? Không phải bên trong Thần Mộc điện có sao? Tại sao lại phải tìm?
“Thần Mộc điện không phải cũng có sao?” – Tiêu Nguyệt hỏi lại làm nhận đến một trận khinh bỉ của Thiên Lam.
“Ngươi tưởng dược liệu trong Thần Mộc điện ngươi có thể với tới sao? Toàn là dược liệu mấy chục vạn năm đó. Lúc hắn trồng đã là một vạn năm trước, thời gian trong Thần Mộc điện nhanh gấp 10 lần ngoài đời, chưa kể trong lúc có hắn ở đây, ta phải điều chỉnh thời gian gấp 100 lần. Ngươi nghĩ đi, liệu nhổ một cọng ngươi cũng có nhổ nổi không?” – Thiên Lam hoàn toàn là vênh mặt lên “chỉ giáo” cho Tiêu Nguyệt.
“Tại sao ta phải nhổ? Còn ngươi làm gì ?” - Tiêu Nguyệt không chịu thua hơi hơi nhỏ giọng oán trách làm Thiên Lam nổi giận hoàn toàn.
“Ngươi còn dám nói, ngươi nghĩ ngươi hấp thu được dược lực này chắc?” – Nổi giận rồi, hoàn toàn sừng sộ toàn bộ lông tơ lên nạt nộ.
Tiêu Nguyệt ủy khuất dẩu môi, hai tay đan vào nhau nhỏ giọng nói, “ Ta có làm gì đâu, thấy ta hiền là bắt nạt ta.”
Thiên Lam mặc kệ bộ dáng lúc này của nàng, nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng lấy lương khô ra gặm, bất quá hơi cứng, Tiêu Nguyệt bèn dùng Hỏa linh lực đun nóng lương khô rồi mới ăn. Lại một lần nữa giọng nói khinh bỉ của Thiên Lam truyền ra.
“Hừ, lãng phí.”
Tiêu Nguyệt làm ngơ ngồi gặm lương khô.
Một tháng sau,…
Nội vi Lạc Nhật sâm lâm, một đạo bóng dáng nhanh như tia chớp, thân thể mạnh mẽ giống như một con báo từ ngọn núi này đảo mắt qua ngọn núi khác. Bộ đồ mộc mạc phát ra từng tiếng phần phật trong gió, phía sau là một con Kim sắc lang vương đang đuổi theo.
Bóng người bé nhỏ chật vật chạy trốn, cả người vả ra mồ hôi, gương mặt đỏ ửng tràn đầy lo lắng.
“Chết tiêt chọc phải Kim lang vương rồi, Thiên Lam hỗn đản, sao không giúp ta che dấu khí tức, hại nó cứ đuổi theo nãy giờ. Ta mà bị ăn thịt thì người đừng mong tốt đẹp. Thiên Lam khốn kiếp, ta đuối sức rồi.” – Tiêu Nguyệt oán hận thét lên giữa rừng.
Thiên Lam thì nhàn hạ trong Hỗn Độn Giới Chỉ bày một bàn trà ra ngồi uống với bánh ngọt.
Tiêu Nguyệt càng nhìn càng tức dứt khoát xài chiêu cuối cùng, nàng bứt sợi dây treo Hỗn Độn Giới Chỉ ra. “Bây giờ ngươi có giúp không? Không là ta quăng ngươi xuống kia ngay lập tức.”
Thiên Lam thừa biết Tiêu Nguyệt sẽ giở chiêu này ra bèn khinh bỉ trả lời. “Ngươi dám vứt chắc. Bất quá thấy ngươi tội nghiệp, ta sẽ giúp ngươi một chút.”
Dứt lời, Thiên Lam điều động một luồng khí bao bọc lấy Tiêu Nguyệt, lúc này Kim lang vương cũng ý thức được, nếu mất dấu thì nó sẽ không thể bắt được con mồi nữa.
Kim lang vương tăng tốc, Tiêu Nguyệt cũng khiếp vía tăng tốc. Vừa chạy vừa mắng. “Sói vàng chết tiệt, ta mệt lắm rồi.” Xong rồi Tiêu Nguyệt cũng cấp tốc quẹo rồi lại rẻ. Cuối cùng nhờ vào thân hình nhỏ nhắn mà tránh thoát khỏi một kiếp.
“Thiên Lam chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi.”
Lúc này nàng mới thở ra một ngụm trọc khí.
“Rốt cuộc cũng không đột phá.” – Tiêu Nguyệt thở dài, đưa chân bước xuống giường, đeo túi càn khôn qua bên hông rồi lấy ra một túi kim tệ.
Tiêu Nguyệt tính đưa hắc tệ trong túi cho Vương thị nhưng nàng biết đây không phải là việc tốt. Theo thời đại này thì hắc tệ là rất lớn, 1 hắc tệ bằng 100 tử tệ, 1 tử tệ bằng 100 kim tệ, 1 kim tệ bằng 100 đồng tệ, 1 đồng tệ bằng 100 văn.
Một hộ gia đình nông dân thì chỉ cần 1 kim tệ đã có thể sống 1 năm. Vậy một hộ nông dân mà có hắc tệ thì ai tin, nàng chỉ tính đem đồng tệ đưa cho Vương thị thì sẽ tốt hơn nhưng trong túi càn khôn thì kim tệ đã là giá trị thấp nhất mà còn ít đến đáng thương, chỉ có khoảng 200 kim tệ mà thôi (ít quá, con ngta ăn 200 năm đấy)
Bước ra khỏi phòng, Tiêu Nguyệt cũng không tính từ biệt Vương thị, nàng để lại túi kim tệ và một lá thư rồi ra đi. Nàng biết Vương thị rất thương yêu mình nên từ biệt chỉ càng thêm nước mắt.
Tiêu Nguyệt đem Hỗn Độn Giới Chỉ xỏ vào một sợi dây rồi đeo lên cổ, ít nhất có thể che dấu, đeo lên tay nhở may có chuyện gì rồi sao.
Tiêu Nguyệt đi thẳng về phía Tây nhưng nàng không hè hay biết, vì đi về phía Tây mà nàng mất thêm năm năm nữa mới có thể tìm được một học viện, mà nếu nàng đi về phía Đông thì chỉ cần đi một tháng là có thể thấy học viện Thánh Thổ, vì nơi nàng ở gần với trung tâm của Thổ quốc.
Phía Tây là lãnh địa của Hỏa Quốc.
- - -
Bên ngoài Lạc Nhật sâm lâm.
“Thiên Lam ngươi nghĩ phía Tây sẽ có gì chờ đón chúng ta?” – Tiêu Nguyệt chọn một gốc cây ngồi xuống, nàng đã đi cả ngày rồi, cả người rất mệt nhưng Thiên Lam cứ khăng khăng bắt nàng đi bộ mà không cho nàng thuê xe.
“Lạc Nhật sâm lâm!” – Thiên Lam lười biếng trả lời câu hỏi của Tiêu Nguyệt.
“Chúng ta tới Lạc Nhật sâm lâm làm gì?” – Tiêu Nguyệt hơi bất ngờ với câu trả lời của Thiên Lam, nhưng chỉ là trong giây lát.
“Tìm dược liệu.” – Lần này là Tiêu Nguyệt bất ngờ rồi, dược liệu? Không phải bên trong Thần Mộc điện có sao? Tại sao lại phải tìm?
“Thần Mộc điện không phải cũng có sao?” – Tiêu Nguyệt hỏi lại làm nhận đến một trận khinh bỉ của Thiên Lam.
“Ngươi tưởng dược liệu trong Thần Mộc điện ngươi có thể với tới sao? Toàn là dược liệu mấy chục vạn năm đó. Lúc hắn trồng đã là một vạn năm trước, thời gian trong Thần Mộc điện nhanh gấp 10 lần ngoài đời, chưa kể trong lúc có hắn ở đây, ta phải điều chỉnh thời gian gấp 100 lần. Ngươi nghĩ đi, liệu nhổ một cọng ngươi cũng có nhổ nổi không?” – Thiên Lam hoàn toàn là vênh mặt lên “chỉ giáo” cho Tiêu Nguyệt.
“Tại sao ta phải nhổ? Còn ngươi làm gì ?” - Tiêu Nguyệt không chịu thua hơi hơi nhỏ giọng oán trách làm Thiên Lam nổi giận hoàn toàn.
“Ngươi còn dám nói, ngươi nghĩ ngươi hấp thu được dược lực này chắc?” – Nổi giận rồi, hoàn toàn sừng sộ toàn bộ lông tơ lên nạt nộ.
Tiêu Nguyệt ủy khuất dẩu môi, hai tay đan vào nhau nhỏ giọng nói, “ Ta có làm gì đâu, thấy ta hiền là bắt nạt ta.”
Thiên Lam mặc kệ bộ dáng lúc này của nàng, nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng lấy lương khô ra gặm, bất quá hơi cứng, Tiêu Nguyệt bèn dùng Hỏa linh lực đun nóng lương khô rồi mới ăn. Lại một lần nữa giọng nói khinh bỉ của Thiên Lam truyền ra.
“Hừ, lãng phí.”
Tiêu Nguyệt làm ngơ ngồi gặm lương khô.
Một tháng sau,…
Nội vi Lạc Nhật sâm lâm, một đạo bóng dáng nhanh như tia chớp, thân thể mạnh mẽ giống như một con báo từ ngọn núi này đảo mắt qua ngọn núi khác. Bộ đồ mộc mạc phát ra từng tiếng phần phật trong gió, phía sau là một con Kim sắc lang vương đang đuổi theo.
Bóng người bé nhỏ chật vật chạy trốn, cả người vả ra mồ hôi, gương mặt đỏ ửng tràn đầy lo lắng.
“Chết tiêt chọc phải Kim lang vương rồi, Thiên Lam hỗn đản, sao không giúp ta che dấu khí tức, hại nó cứ đuổi theo nãy giờ. Ta mà bị ăn thịt thì người đừng mong tốt đẹp. Thiên Lam khốn kiếp, ta đuối sức rồi.” – Tiêu Nguyệt oán hận thét lên giữa rừng.
Thiên Lam thì nhàn hạ trong Hỗn Độn Giới Chỉ bày một bàn trà ra ngồi uống với bánh ngọt.
Tiêu Nguyệt càng nhìn càng tức dứt khoát xài chiêu cuối cùng, nàng bứt sợi dây treo Hỗn Độn Giới Chỉ ra. “Bây giờ ngươi có giúp không? Không là ta quăng ngươi xuống kia ngay lập tức.”
Thiên Lam thừa biết Tiêu Nguyệt sẽ giở chiêu này ra bèn khinh bỉ trả lời. “Ngươi dám vứt chắc. Bất quá thấy ngươi tội nghiệp, ta sẽ giúp ngươi một chút.”
Dứt lời, Thiên Lam điều động một luồng khí bao bọc lấy Tiêu Nguyệt, lúc này Kim lang vương cũng ý thức được, nếu mất dấu thì nó sẽ không thể bắt được con mồi nữa.
Kim lang vương tăng tốc, Tiêu Nguyệt cũng khiếp vía tăng tốc. Vừa chạy vừa mắng. “Sói vàng chết tiệt, ta mệt lắm rồi.” Xong rồi Tiêu Nguyệt cũng cấp tốc quẹo rồi lại rẻ. Cuối cùng nhờ vào thân hình nhỏ nhắn mà tránh thoát khỏi một kiếp.
“Thiên Lam chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.