Chương 105: Thẻ tích lũy
Vũ Phong Huyền
02/08/2016
“Đây là thập thành đan dược, chúng tôi có thể mua với giá khá cao, một viên
là mười hắc tệ, ở đây có hai trăm hai mươi viên nên là hai ngàn hai trăm hắc tệ.”
Tiêu Nguyệt nghe xong giá cả thì gật gật đầu, dù là thập thành đan dược nhưng phẩm cấp lại quá thấp, bán được mười hắc tệ một viên đã là không tệ rồi. Chưởng quỹ nhanh chóng thanh toán tiền cho Tiêu Nguyệt kèm theo một tấm thẻ màu trắng.
“Đây là thẻ tích lũy điểm của thương đội chúng tôi, dù ngài mua, bán bất cứ thứ gì đều được tích lũy điểm, đủ điểm thì sẽ có thể nâng cấp thẻ, tùy loại thẻ mà có ưu đãi khác nhau, điểm tích lũy hiện tại là bốn trăm bốn mươi điểm. Để lên được thẻ ngân sắc thì ngài càng một ngàn điểm.”
Tiêu Nguyệt mỉm cười nhận lấy, tiếp tục hỏi thăm chưởng quỹ. “Ta cần mua một số đan dược, mỗi loại hai trăm phần.”
Chưởng quỹ nghe tới sinh ý liền phấn chấn, dù ít hay nhiều có sinh ý là tốt rồi. “Xin hỏi ngài có thể cho tôi xem danh sách đan dược được không? Nếu là đan dược thông thường thì ngài báo tên đan dược cũng được, chúng tôi sẽ chẩn bị ngay.”
Tiêu Nguyệt lấy từ trong túi càn khôn ra một danh sách đã chuẩn bị sẵn đưa cho chưởng quỹ. Chưởng quỹ cũng là người có hiểu biết liếc sơ liền biết Tiêu Nguyệt là luyện đan sư, có lẽ là đang học tập đi, còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể luyện đan thì rất đáng được kết giao. Nhưng nhìn số dược liệu trong danh sách làm chưởng quỹ cảm thấy đau đầu. Đây rõ ràng là phối phương của Tụ Linh Đan tam phẩm mà, không lẽ tiểu cô nương này lại là nhị phẩm luyện đan sư?
Chẳng lẽ là con cháu của đan dược thế gia? Nhưng nếu là con cháu của đan dược thế gia thì làm gì có chuyện bán đan dược rồi mua dược liệu thế này. Nếu không phải là con cháu của đan dược thế gia thì chắc chắn là học viên rất có thiên phú theo các lão nhân trong học viện học tập.
Ánh mắt của chưởng quỹ mang theo một chút tò mò, thấu hiểu rồi nóng rực làm Tiêu Nguyệt cảm thấy ngượng ngùng. Nàng cũng biết chưỡng quỷ đang nghĩ gì a~
Chưa đầy nửa khắc sau, hai trăm phần dược liệu đã được chuẩn bị hoàn tất, chưởng quỹ cũng đem thể tích lũy của Tiêu Nguyệt thay đổi thành bảy trăm bốn mươi điểm. lại trò chuyện thêm một lúc thì Tiêu Nguyệt cáo từ ra về, nàng dự định cứ vài ba ngày thì đem mớ đang dược tồn trữ đi bán, mua thêm dược liệu về luyện tập.
Hai tháng tiếp theo của Tiêu Nguyệt rất có quy luật, ở trong Hỗn Độn Giới Chỉ bốn canh giờ để luyện đan (thực chất là một ngày trong Hỗn Độn Giới Chỉ), bốn canh giờ để tu luyện “Tâm trí kiên định”, thời gian còn lại thì tìm Vũ Phong và Lục Lâm đối chiến.
Thời gian nào có tiết học thì Tiêu Nguyệt sẽ dẹp lịch trình qua một bên tham gia tiết học đó, cứ ba bốn ngày thì Tiêu Nguyệt lại đến Thạch Lữ thương đội bán đan dược, chỉ bán mà không hề mua dược liệu.
Tới bây giờ thẻ tích lũy của Tiêu Nguyệt được gần hai ngàn điểm, đã sớm đổi thành ngân sắc tạp (tạp=thẻ), đan dược nhất phẩm nhị phẩm đều dược bán đi hết, số dược liệu để luyện chế cũng không còn. Số tài sản bên trong túi càn khôn cũng được Tiêu Nguyệt mang vào trong Hỗn Độn giới chỉ thống kê lại.
Công pháp của Tiêu Hàm để lại không nhiều, chỉ là hai ba cuốn vũ kỹ và một cuốn thân pháp, dược liệu trong túi cũng không nhiều, Thiên Lam chướng mắt những dược liệu nhất phẩm và nhị phẩm nên bóp nát rải vào trong Thần Mộc điện làm phân bón mất rồi, những dược liệu tam phẩm trở lên thì Thiên Lam bỏ vào trong Luyện dược điện. Khoáng thạch, nội đan vân vân thì bị Thiên Lam quăng vào trong kho ở Thường Thiên điện.
Tiêu Nguyệt chỉ giữ lại số hắc tệ, cộng thêm số hắc tệ nàng đang có thì Tiêu Nguyệt có hơn mười vạn hắc tệ, Tiêu Nguyệt cảm thấy hơi hơi hạnh phúc rồi, đem mười vạn hắc tệ thu vào trong hắc tạp rồi giao cho Thiên Lam cất giữ, còn lẻ được hơn hai ngàn hắc tệ, Tiêu Nguyệt bỏ vào trong túi càn khôn để dùng khi cần thiết.
Đáng chú ý là trong túi càn khôn có một viên đá màu đen không hề có dao động linh lực gì cả, một mảnh lụa thuê hai chữ Hàm Uyên và một mảnh tàn đồ. Nghiên cứu cả nữa ngày cũng không biết đó là gì nên Tiêu Nguyệt và Thiên Lam nhất trí đem nó bỏ vào trong hộp bỏ vào trong Thường Thiên điện.
“Chủ nhân, có Vũ Phong và Lục Lâm và Vương Vũ Đồng đến tìm.”
Tiêu Nguyệt nghe Mộ Kình Thiên thông báo thì thoát ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ, mở cửa ra ngoài. Vũ Phong, Vương Vũ Đồng và Lục Lâm đã sớm đứng trước cửa phòng chờ Tiêu Nguyệt. Vũ Phong và Lục Lâm không phải là dạng người thích nói nhiều nên lần này Vương Vũ Đồng lại tiếp tục trở thành người mở đầu cho cuộc nói chuyện.
“Tiêu Nguyệt a~ Tối nay là đêm giao thừa, nên hôm nay chúng ta được nghỉ cho đến hết Tết Nguyên Đàn (ở đây tết nguyên đán chỉ có ba ngày đầu năm), dù là linh giả nhưng chúng ta cũng nên đón tết chứ? Ta thì gia tộc ở khá xa nên lười về, nói thì nói vậy chứ thật ra là không muốn về, Vũ Phong và Lục Lâm cũng vậy, chỉ có ngươi là chưa biết. Ngươi có về đón tết với gia đình không? Nếu có thì cho chúng ta đi theo với.”
Tiêu Nguyệt nhìn Vương Vũ Đồng nói không ngừng thì im lặng nghe, chờ đến khi Vương Vũ Đồng không còn nói nữa thì mới đáp lời.
Tiêu Nguyệt nghe xong giá cả thì gật gật đầu, dù là thập thành đan dược nhưng phẩm cấp lại quá thấp, bán được mười hắc tệ một viên đã là không tệ rồi. Chưởng quỹ nhanh chóng thanh toán tiền cho Tiêu Nguyệt kèm theo một tấm thẻ màu trắng.
“Đây là thẻ tích lũy điểm của thương đội chúng tôi, dù ngài mua, bán bất cứ thứ gì đều được tích lũy điểm, đủ điểm thì sẽ có thể nâng cấp thẻ, tùy loại thẻ mà có ưu đãi khác nhau, điểm tích lũy hiện tại là bốn trăm bốn mươi điểm. Để lên được thẻ ngân sắc thì ngài càng một ngàn điểm.”
Tiêu Nguyệt mỉm cười nhận lấy, tiếp tục hỏi thăm chưởng quỹ. “Ta cần mua một số đan dược, mỗi loại hai trăm phần.”
Chưởng quỹ nghe tới sinh ý liền phấn chấn, dù ít hay nhiều có sinh ý là tốt rồi. “Xin hỏi ngài có thể cho tôi xem danh sách đan dược được không? Nếu là đan dược thông thường thì ngài báo tên đan dược cũng được, chúng tôi sẽ chẩn bị ngay.”
Tiêu Nguyệt lấy từ trong túi càn khôn ra một danh sách đã chuẩn bị sẵn đưa cho chưởng quỹ. Chưởng quỹ cũng là người có hiểu biết liếc sơ liền biết Tiêu Nguyệt là luyện đan sư, có lẽ là đang học tập đi, còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể luyện đan thì rất đáng được kết giao. Nhưng nhìn số dược liệu trong danh sách làm chưởng quỹ cảm thấy đau đầu. Đây rõ ràng là phối phương của Tụ Linh Đan tam phẩm mà, không lẽ tiểu cô nương này lại là nhị phẩm luyện đan sư?
Chẳng lẽ là con cháu của đan dược thế gia? Nhưng nếu là con cháu của đan dược thế gia thì làm gì có chuyện bán đan dược rồi mua dược liệu thế này. Nếu không phải là con cháu của đan dược thế gia thì chắc chắn là học viên rất có thiên phú theo các lão nhân trong học viện học tập.
Ánh mắt của chưởng quỹ mang theo một chút tò mò, thấu hiểu rồi nóng rực làm Tiêu Nguyệt cảm thấy ngượng ngùng. Nàng cũng biết chưỡng quỷ đang nghĩ gì a~
Chưa đầy nửa khắc sau, hai trăm phần dược liệu đã được chuẩn bị hoàn tất, chưởng quỹ cũng đem thể tích lũy của Tiêu Nguyệt thay đổi thành bảy trăm bốn mươi điểm. lại trò chuyện thêm một lúc thì Tiêu Nguyệt cáo từ ra về, nàng dự định cứ vài ba ngày thì đem mớ đang dược tồn trữ đi bán, mua thêm dược liệu về luyện tập.
Hai tháng tiếp theo của Tiêu Nguyệt rất có quy luật, ở trong Hỗn Độn Giới Chỉ bốn canh giờ để luyện đan (thực chất là một ngày trong Hỗn Độn Giới Chỉ), bốn canh giờ để tu luyện “Tâm trí kiên định”, thời gian còn lại thì tìm Vũ Phong và Lục Lâm đối chiến.
Thời gian nào có tiết học thì Tiêu Nguyệt sẽ dẹp lịch trình qua một bên tham gia tiết học đó, cứ ba bốn ngày thì Tiêu Nguyệt lại đến Thạch Lữ thương đội bán đan dược, chỉ bán mà không hề mua dược liệu.
Tới bây giờ thẻ tích lũy của Tiêu Nguyệt được gần hai ngàn điểm, đã sớm đổi thành ngân sắc tạp (tạp=thẻ), đan dược nhất phẩm nhị phẩm đều dược bán đi hết, số dược liệu để luyện chế cũng không còn. Số tài sản bên trong túi càn khôn cũng được Tiêu Nguyệt mang vào trong Hỗn Độn giới chỉ thống kê lại.
Công pháp của Tiêu Hàm để lại không nhiều, chỉ là hai ba cuốn vũ kỹ và một cuốn thân pháp, dược liệu trong túi cũng không nhiều, Thiên Lam chướng mắt những dược liệu nhất phẩm và nhị phẩm nên bóp nát rải vào trong Thần Mộc điện làm phân bón mất rồi, những dược liệu tam phẩm trở lên thì Thiên Lam bỏ vào trong Luyện dược điện. Khoáng thạch, nội đan vân vân thì bị Thiên Lam quăng vào trong kho ở Thường Thiên điện.
Tiêu Nguyệt chỉ giữ lại số hắc tệ, cộng thêm số hắc tệ nàng đang có thì Tiêu Nguyệt có hơn mười vạn hắc tệ, Tiêu Nguyệt cảm thấy hơi hơi hạnh phúc rồi, đem mười vạn hắc tệ thu vào trong hắc tạp rồi giao cho Thiên Lam cất giữ, còn lẻ được hơn hai ngàn hắc tệ, Tiêu Nguyệt bỏ vào trong túi càn khôn để dùng khi cần thiết.
Đáng chú ý là trong túi càn khôn có một viên đá màu đen không hề có dao động linh lực gì cả, một mảnh lụa thuê hai chữ Hàm Uyên và một mảnh tàn đồ. Nghiên cứu cả nữa ngày cũng không biết đó là gì nên Tiêu Nguyệt và Thiên Lam nhất trí đem nó bỏ vào trong hộp bỏ vào trong Thường Thiên điện.
“Chủ nhân, có Vũ Phong và Lục Lâm và Vương Vũ Đồng đến tìm.”
Tiêu Nguyệt nghe Mộ Kình Thiên thông báo thì thoát ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ, mở cửa ra ngoài. Vũ Phong, Vương Vũ Đồng và Lục Lâm đã sớm đứng trước cửa phòng chờ Tiêu Nguyệt. Vũ Phong và Lục Lâm không phải là dạng người thích nói nhiều nên lần này Vương Vũ Đồng lại tiếp tục trở thành người mở đầu cho cuộc nói chuyện.
“Tiêu Nguyệt a~ Tối nay là đêm giao thừa, nên hôm nay chúng ta được nghỉ cho đến hết Tết Nguyên Đàn (ở đây tết nguyên đán chỉ có ba ngày đầu năm), dù là linh giả nhưng chúng ta cũng nên đón tết chứ? Ta thì gia tộc ở khá xa nên lười về, nói thì nói vậy chứ thật ra là không muốn về, Vũ Phong và Lục Lâm cũng vậy, chỉ có ngươi là chưa biết. Ngươi có về đón tết với gia đình không? Nếu có thì cho chúng ta đi theo với.”
Tiêu Nguyệt nhìn Vương Vũ Đồng nói không ngừng thì im lặng nghe, chờ đến khi Vương Vũ Đồng không còn nói nữa thì mới đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.