Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 16: Bái Sư, Tặng Bảo
Bắc Đằng
19/09/2013
“Cái kia. . . . . . Đại tẩu, ngươi hiểu lầm! Chúng ta không có trơ
mắt nhìn Tiểu Mặc mạo hiểm, chúng ta đang cổ vũ cho hắn đấy!” Long Thiên Thần nhìn đại tẩu nhà mình đại náo buồn cười, không nhịn được mở miệng
nhắc nhở, “Ngươi nhìn, ba tòa tiêm tháp này chính là dùng để khảo nghiệm luyện khí thiên phú . . . . . .”
Long Thiên Thần chỉ chỉ những mảnh tinh cầu nhỏ trên vỡ vụn mặt đất, đầu vai khẽ lay động, dùng sức nén cười.
Cái bộ dáng của đại tẩu lúc này, thật đúng là thú vị !
Náo loạn một trận Ô Long lớn như vậy , không biết nàng làm sao thu thập đây.
Vân Khê sắc mặt hiện lên 囧囧, lại nhìn đến những mảnh tinh cầu nhỏ rải rác trên đất cùng ba toà tháp được đặt trên mặt bàn , khóe mắt nàng co rút lại , cảm thấy lúng túng không dứt.
Nàng làm sao Náo loạn một trận Ô Long lớn như vậy?
Dư quang tà tà quét tới hướng Long Thiên Tuyệt , mang theo vài phần oán niệm. Thiệt là! Hắn làm sao mà không ngăn nàng, làm nàng gây ra một truyện cười lớn như vậy ?
Long Thiên Tuyệt cảm thấy rất oan uổn, hắn từ đầu vẫn chưa kịp phản ứng, nàng đã phấn đấu quên mình xông đến , tốc độ đó , sợ rằng không người nào ngăn cản được nàng!
Vân Tiểu Mặc ở trong ngực nàng ngây người, sau đó vui vẻ nở nụ cười, xoay người lao vào trong ngực của nàng, giãy dụa thân thể nhỏ bé, mềm nhũn hô: “Mẫu thân, người đã tỉnh! Tiểu Mặc mới vừa còn nói, nếu như Tiểu Mặc có thể thông qua khảo nghiệm, nhất định phải làm cho mẫu thân tỉnh lại. Hiện tại mẫu thân thật đã tỉnh rồi, nguyện vọng của Tiểu Mặc trở thành sự thật rồi! Thật sự là quá tốt rồi!”
Nghe được những lời thiếp tâm như thế của nhi tử , cái gì lúng túng, cái gì khốn quẫn, hết thảy đều vứt ra sau đầu , Vân Khê cảm thấy nội tâm tràn ngập ấm áp, khom người đem nhi tử từ trên mặt đất ôm lấy, sau đó rất bình tĩnh hướng về phía mọi người nói câu: “Vừa rồi chỉ đùa mọi người một chút, khiến không khí đừng quá khẩn trương . Hiện tại không có chuyện gì rồi, mọi người có thể coi như không nhìn thấy ta, cứ tiếp tục . . .”
Một đám quạ từ phía trên đầu mọi người bay ngang !
Qụa ~ quạ ~
Mang theo vài phiến lá già bay tà tà ngang . . .
Trò đùa này có phải hơi quá không!
Đúng lúc đó , Long Thiên Tuyệt cất bước đến bên người hai mẫu tử , hắn bao hàm thâm tình khẽ mỉm cười, hơi thở chung quanh dao động, truyền tới cảm giác ấm áp , đem hai mẹ con vây quanh trong đó.
Cảm giác lúng túng của Vân Khê từ từ tản đi, ngước mắt nhìn thẳng hắn, tự nhiên toát ra hơi thở dịu dàng thuộc về nữ nhi nên có , bộ dáng hung thần ác sát lúc nãy đã biến mất đi nơi nào rồi?
“Tiểu Mặc, vậy kết quả khảo nghiệm thiên phú của ngươi như thế nào?” Vân Khê cúi đầu nhìn về phía nhi tử, bây giờ nàng thực sự rất muốn biết.
Vân Tiểu Mặc chỉ chỉ những mảnh tinh cầu nhỏ rơi rải trên mặt đất , thanh âm nhẹ nhàng nói: “Khảo nghiệm khí cụ đã hỏng rồi , cho nên ta cũng không biết rốt cuộc kết quả là gì, dù sao thông qua khảo nghiệm là được rồi”
Vân Khê nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn về Âu Li.
Âu Li ho nhẹ một cái , cất giọng nói: “Thiên phú của Tiểu Mặc thật sự là ngàn năm khó gặp, vô luận là dung hợp lực thuộc tính hỏa, hay là tinh thần lực, linh hồn lực, hết thảy cũng là thuộc về hạng siêu cấp , lão phu dám chắc chắn rằng , hắn tuyệt đối là thiên tài luyện khí sư ngàn năm khó gặp !”
“Thật sao ?” Vân Khê nghe vậy mừng rỡ , khom người đem khuôn mặt bé nhỏ của nhi tử , bẹp bẹp dùng sức hôn vài cái , “Tiểu Mặc là giỏi nhất !”
Cuối cùng, nàng lại đắc ý thêm một câu: “Cũng không nghĩ đến con là con của ai ?”
Long Thiên Tuyệt loan thần khẽ mỉm cười, tiếp lời của nàng nói: “Tất nhiên là con của chúng ta!”
Hai người bèn nhìn nhau cười, ấm áp nơi nào cũng có.
Âu Li nhìn hai vợ chồng một chút , lại nói tiếp : “Chư vị đều thấy được, thiên phú của Tiểu Mặc , lão phu thật sự rất cao hứng, có thể thu được một quan môn đệ tử có thiên phú dị bẩm như vậy . Hôm nay chư vị đều đã chứng kiến, lão phu chính thức thu Vân Tiểu Mặc làm đồ đệ, hi vọng ngày sau lúc Tiểu Mặc hành tẩu giang hồ , các vị có thể chiếu cố hắn nhiều hơn , trợ giúp hắn , lão phu vô cùng cảm kích các vị .”
Các loại ánh mắt hâm mộ trong đám người, đều dành cho Vân Tiểu Mặc .
Long Thiên Tuyệt vuốt vuốt đầu nhi tử , nâng nâng cằm, ý bảo nói: “Tiểu Mặc, còn không mau chính thức bái kiến sư phụ?”
Vân Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn phụ thân một chút , lại quay sang nhìn mẫu thân, sau khi nhận được ánh mắt khích lệ của bọn họ , lúc này hắn mới quỳ gối ở trước gót chân Âu Li , dập đầu ba cái nói : “Tiểu Mặc bái kiến sư phụ, sau này xin sư phụ chỉ giáo nhiều hơn!”
“Ai, hảo hài tử, mau đứng lên đi!” Âu Li kích động tiến lên, tự mình đỡ hắn từ trên mặt đất dậy, ánh mắt nhìn Vân Tiểu Mặc , thật giống như đang nhìn một trân bảo hiếm thế tỏa sáng , vui mừng khôn xiết.
Sau khi Vân Tiểu Mặc đứng dậy , một đôi tay nhỏ bé tại chính mình trên người từ trên xuống dưới vuốt vuốt , nghiêng đầu cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Âu Li kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mặc, có chuyện gì sao? có nơi nào không thoải mái à?”
“Ân . . .” Vân Tiểu Mặc thanh âm kéo dài , bĩu môi nói, “Thật xin lỗi, sư phụ! Hôm nay bận quá rồi, Tiểu Mặc còn không kịp chuẩn bị cho sư phụ hồng bao . . .”
Vân Khê vừa nghe đến “hồng bao” hai chữ, suýt chút nữa liền bất tỉnh đi, tiểu tử thúi thật đúng là biết chọn người đưa hồng bao a. Âu Li chính là luyện khí đại tông sư, trên người nhất định ẩn dấu không ít bảo bối, tùy tiện đưa ra , cũng là giá trị liên thành nha !
Long Thiên tuyệt không biết chuyện xưa của vụ hồng bao này , hơi sững sờ, đuôi lông mày gảy nhẹ , cảm thấy kinh ngạc. Trong đầu nhi tử đang nghĩ cái gì , làm sao đột nhiên nhớ tới muốn đưa hồng bao cho sư phụ ? Cho tới bây giờ đều chỉ có trưởng bối cho vãn bối hồng bao , tại sao đột nhiên đồ đệ lại đưa cho sư phụ hồng bao a?
Trình độ kinh ngạc của Âu Li còn xa hơn cả hắn, sau khi một hồi choáng váng , ngay sau đó nhẹ giọng bảo: “Hảo hài tử, phải là do vi sư đưa ngươi một phần lễ vật ra mắt mới phải .”
Hắn ở trên người tìm kiếm một chút , đột nhiên lấy ra một mặt gương đồng, nhỏ cỡ lòng bàn tay , hoa văn hết sức tinh sảo, cổ kính.
“Tiểu Mặc, Thiên Vương Kính này tặng cho con, cầm lấy chơi nga .”
Lời của hắn âm chưa dứt, Ứng ngũ dẫn đầu kích động kêu lên: “Thiên Vương Kính? Đây là Tuyệt phẩm bảo khí khó gặp a!”
Ứng ngũ thần sắc có chút kích động, đáy mắt là thần sắc hâm mộ. Không hổ là một đời Luyện Khí Tông sư, tùy tùy tiện tiện lấy ra một món đồ đưa cho đệ tử liền chính là một Tuyệt phẩm bảo khí, quả nhiên là xuất thủ hào phóng a!
Ở luyện khí giới, pháp bảo theo như cấp bậc phân chia, gồm có: bảo khí, đạo khí, thần khí cùng tiên khí (TT: các nàng ghi nhớ kỹ cái này nha, sau này sẽ dùng rất nhiều lần đó)
Trong đó mỗi một loại pháp bảo lại chia làm chín phẩm cấp, tỷ như thất phẩm bảo khí, cửu phẩm bảo khí, mà giới hạn cho cửu phẩm bảo khí cùng đạo khí ở giữa phẩm cấp, lại được xưng tụng Tuyệt phẩm bảo khí, phân ra như vậy .
Bảo khí là một loại pháp bảo tương đối thường gặp , tài liệu dùng để luyện chế ra nó dễ dàng nhận được, không giống đạo khí pháp bảo trở lên , bọn họ ở trong quá trình luyện chế cần có tinh thạch đặc thù hết sức khó tìm , hơn nữa đối với bản thân cấp bậc cùng thiên phú của luyện khí sư yêu cầu tương đối cao, kể từ đó liền tăng thêm khó khăn trong việc luyện chế pháp bảo cho bản thân .
Đúng như bán thành phẩm đạo khí mà lúc trước Long Thiên Tuyệt luyện chế , một trong những nguyên nhân hắn thất bại , chính là muốn luyện chế đạo khí bản thân cần có tinh thạch đặc thù quá mức ít, mặc dù hắn luyện khí thiên phú có cao tới đâu, cũng không cách nào đền bù thiếu thốn ở phương diện này .
Âu Li thoáng cái lộ ra một Tuyệt phẩm bảo khí làm lễ vật đưa cho hảo đồ nhi của hắn , không biết những người tại đây cảm thấy vừa hâm mộ lại đáng tiếc có bao nhiêu người .
“Sư phụ, cái này dùng để làm gì a ?” Vân Tiểu Mặc tò mò xoay xoay gương đồng, nhìn trong kính bóng dáng của mình, hắn vẫn không có hiểu được tác dụng thần kỳ của nó ở chỗ nào .
“Cho phụ thân mượn xem .” Long Thiên Tuyệt đưa tay, đem Thiên Vương Kính từ tay hắn nhận lấy, trước sau lật xem , hắn đột nhiên khẽ nhếch khóe môi, nhìn về phía Long Thiên Thần, “Thiên Thần, ngươi thử công kích ta đi!”
“A?” Long Thiên Thần không giải thích được, nhưng vẫn là chiếu theo ý tứ của hắn, rút kiếm, họa xuất một đạo kiếm khí.
Mọi người đều kinh ngạc cử động của hắn , không biết duyên cớ bên trong , chỉ có Âu Li một mình lặng yên gật đầu mỉm cười.
Giữa những ánh mắt kinh ngạc của mọi người , chỉ thấy đạo kiếm khí kia như trường hồng quán nhật đánh úp về phía Long Thiên Tuyệt, mà Long Thiên Tuyệt vẫn đứng yên ở chỗ cũ, tuyệt không chút nào tránh né, chẳng qua là nhẹ nhàng chuyển động thiên Vương Kính trong lòng bàn tay .
Hưu ——
Kiếm khí chưa kịp chạm đến mặt kính, đã bị một đạo cường quang phản xạ trở về, uy lực của nó cực kì hung mãnh, gấp mấy lần kiếm khí của bản thân.
Mọi người ồ lên!
Thì ra là Thiên vương Kính huyền bí ở chỗ đó, nó chẳng những có thể ngăn cản công kích, còn có thể đánh trả lại gấp mấy lần , tuyệt đối là bảo khí có khả năng công thủ nhiều mặt tốt nhất !
Long Thiên Thần hiểm hiểm thoát khỏi tia phản xạ của kiếm khí, mi tâm chấn động , đại thán ngạc nhiên.
“Thật là thứ tốt a!” Trong đám người, ánh mắt Hách Liên Tử Ngọc lóe sáng , trong lòng ghen tỵ không dứt . Đồ tốt như vậy , lại rơi vào tay một tiểu hài tử , thật sự là quá uổng phí mà !
Long Thiên Tuyệt rất hài lòng về hiệu quả của Thiên vương Kính , đem nó trả lại trong tay nhi tử , nói: “Tiểu Mặc, còn không mau tạ ơn sư phụ con? Có Thiên vương Kính này , con có thể bảo vệ bản thân tốt hơn .”
“Tạ ơn sư phụ!” Vân Tiểu Mặc ngọt ngào nhẹ kêu một tiếng , cẩn thận đem Thiên vương Kính cất vào túi .
Trải qua khảo nghiệm thiên phú cùng lễ bái sư đơn giản , không khí kiếm bạt nỗ trương từ sớm của yến hội nổi lên, hiện tại rốt cục trở về bình tĩnh. Các tân khách một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu nghị luận những chuyện lúc trước , tâm tình thật lâu khó có thể bình phục.
Long Thiên Tuyệt dắt tay Vân Khê , trở về chỗ ngồi bên phải , Vân Tiểu Mặc thì đi theo Âu Li đến chỗ ngồi bên trái.
“Khê Nhi, rốt cuộc lúc nãy nàng bị sao vậy? Tại sao ta làm sao kêu mà nàng vẫn không tỉnh?”
Vân Khê suy nghĩ một chút nói: “Ta nói như vậy, không biết chàng tin hay không . Kể từ khi ta rời địa cung , trong đầu thường xuyên xuất hiện thân ảnh của một nữ nhân , nàng một mực múa kiếm, không ngừng không nghỉ. Ta nhìn không rõ dung nhan của nàng, nhưng rõ ràng đã gặp qua kiếm chiêu của nàng , sau đó từ từ theo nàng cùng nhau múa kiếm. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt nhướng nhướng mày: “Vậy là nàng không phải là mỗi lần múa kiếm xong, cũng sẽ cảm giác được tinh lực dư thừa, thật giống như Huyền lực lại tăng lên?”
Vân Khê gật đầu: “Đúng, chính loại cảm giác này! Ta nghĩ đây hết thảy nhất định cùng bí mật địa cung có liên quan, ta nhớ được thời điểm ta ở tầng thứ mười hai cuối cùng của Địa Cung , sau khi quan sát văn tự trên thạch bích , bắt đầu có loại cảm giác quen thuộc này. Sau đó mới vừa rồi , thân ảnh của người đàn bà kia lại xuất hiện , lần này cũng múa kiếm, nhưng trong tay nàng nâng một ngọn lửa, không ngừng hấp dẫn lực chú ý của ta . . . Sau đó ta liền cảm giác rất thống khổ, cố gắng đấu tranh để rời khỏi nơi đó , nhưng thủy chung không có thành công. . . . . . Nhưng mới vừa rồi, ta đột nhiên chợt hiểu cái gì, trong đầu từ từ tạo thành một cỗ hàn lưu , đem nhiệt lực của hỏa diễm nóng rực từ từ xua tan, ta mới có thể thoát ra ngoài, do đó liền tỉnh dậy .”
“Ta mặc dù không rõ ràng cho lắm , nhưng ta tin tưởng tình huống này đối với nàng có lợi mà vô hại, chẳng qua là sau này lúc nàng minh tưởng , nhất định phải cho ta canh giữ bên cạnh nàng, nếu không trong quá trình nàng minh tưởng có thể bị tập kích , mà không hề có lực đánh lại .” Nhớ tới bộ dáng ngủ say bất tỉnh lúc nãy của nàng , Long Thiên tuyệt không khỏi có chút vì nàng lo lắng.
Vân Khê ấm áp cười một tiếng, gật đầu nói: “Ừ, ta nhớ rồi.”
Long Thiên Thần chỉ chỉ những mảnh tinh cầu nhỏ trên vỡ vụn mặt đất, đầu vai khẽ lay động, dùng sức nén cười.
Cái bộ dáng của đại tẩu lúc này, thật đúng là thú vị !
Náo loạn một trận Ô Long lớn như vậy , không biết nàng làm sao thu thập đây.
Vân Khê sắc mặt hiện lên 囧囧, lại nhìn đến những mảnh tinh cầu nhỏ rải rác trên đất cùng ba toà tháp được đặt trên mặt bàn , khóe mắt nàng co rút lại , cảm thấy lúng túng không dứt.
Nàng làm sao Náo loạn một trận Ô Long lớn như vậy?
Dư quang tà tà quét tới hướng Long Thiên Tuyệt , mang theo vài phần oán niệm. Thiệt là! Hắn làm sao mà không ngăn nàng, làm nàng gây ra một truyện cười lớn như vậy ?
Long Thiên Tuyệt cảm thấy rất oan uổn, hắn từ đầu vẫn chưa kịp phản ứng, nàng đã phấn đấu quên mình xông đến , tốc độ đó , sợ rằng không người nào ngăn cản được nàng!
Vân Tiểu Mặc ở trong ngực nàng ngây người, sau đó vui vẻ nở nụ cười, xoay người lao vào trong ngực của nàng, giãy dụa thân thể nhỏ bé, mềm nhũn hô: “Mẫu thân, người đã tỉnh! Tiểu Mặc mới vừa còn nói, nếu như Tiểu Mặc có thể thông qua khảo nghiệm, nhất định phải làm cho mẫu thân tỉnh lại. Hiện tại mẫu thân thật đã tỉnh rồi, nguyện vọng của Tiểu Mặc trở thành sự thật rồi! Thật sự là quá tốt rồi!”
Nghe được những lời thiếp tâm như thế của nhi tử , cái gì lúng túng, cái gì khốn quẫn, hết thảy đều vứt ra sau đầu , Vân Khê cảm thấy nội tâm tràn ngập ấm áp, khom người đem nhi tử từ trên mặt đất ôm lấy, sau đó rất bình tĩnh hướng về phía mọi người nói câu: “Vừa rồi chỉ đùa mọi người một chút, khiến không khí đừng quá khẩn trương . Hiện tại không có chuyện gì rồi, mọi người có thể coi như không nhìn thấy ta, cứ tiếp tục . . .”
Một đám quạ từ phía trên đầu mọi người bay ngang !
Qụa ~ quạ ~
Mang theo vài phiến lá già bay tà tà ngang . . .
Trò đùa này có phải hơi quá không!
Đúng lúc đó , Long Thiên Tuyệt cất bước đến bên người hai mẫu tử , hắn bao hàm thâm tình khẽ mỉm cười, hơi thở chung quanh dao động, truyền tới cảm giác ấm áp , đem hai mẹ con vây quanh trong đó.
Cảm giác lúng túng của Vân Khê từ từ tản đi, ngước mắt nhìn thẳng hắn, tự nhiên toát ra hơi thở dịu dàng thuộc về nữ nhi nên có , bộ dáng hung thần ác sát lúc nãy đã biến mất đi nơi nào rồi?
“Tiểu Mặc, vậy kết quả khảo nghiệm thiên phú của ngươi như thế nào?” Vân Khê cúi đầu nhìn về phía nhi tử, bây giờ nàng thực sự rất muốn biết.
Vân Tiểu Mặc chỉ chỉ những mảnh tinh cầu nhỏ rơi rải trên mặt đất , thanh âm nhẹ nhàng nói: “Khảo nghiệm khí cụ đã hỏng rồi , cho nên ta cũng không biết rốt cuộc kết quả là gì, dù sao thông qua khảo nghiệm là được rồi”
Vân Khê nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn về Âu Li.
Âu Li ho nhẹ một cái , cất giọng nói: “Thiên phú của Tiểu Mặc thật sự là ngàn năm khó gặp, vô luận là dung hợp lực thuộc tính hỏa, hay là tinh thần lực, linh hồn lực, hết thảy cũng là thuộc về hạng siêu cấp , lão phu dám chắc chắn rằng , hắn tuyệt đối là thiên tài luyện khí sư ngàn năm khó gặp !”
“Thật sao ?” Vân Khê nghe vậy mừng rỡ , khom người đem khuôn mặt bé nhỏ của nhi tử , bẹp bẹp dùng sức hôn vài cái , “Tiểu Mặc là giỏi nhất !”
Cuối cùng, nàng lại đắc ý thêm một câu: “Cũng không nghĩ đến con là con của ai ?”
Long Thiên Tuyệt loan thần khẽ mỉm cười, tiếp lời của nàng nói: “Tất nhiên là con của chúng ta!”
Hai người bèn nhìn nhau cười, ấm áp nơi nào cũng có.
Âu Li nhìn hai vợ chồng một chút , lại nói tiếp : “Chư vị đều thấy được, thiên phú của Tiểu Mặc , lão phu thật sự rất cao hứng, có thể thu được một quan môn đệ tử có thiên phú dị bẩm như vậy . Hôm nay chư vị đều đã chứng kiến, lão phu chính thức thu Vân Tiểu Mặc làm đồ đệ, hi vọng ngày sau lúc Tiểu Mặc hành tẩu giang hồ , các vị có thể chiếu cố hắn nhiều hơn , trợ giúp hắn , lão phu vô cùng cảm kích các vị .”
Các loại ánh mắt hâm mộ trong đám người, đều dành cho Vân Tiểu Mặc .
Long Thiên Tuyệt vuốt vuốt đầu nhi tử , nâng nâng cằm, ý bảo nói: “Tiểu Mặc, còn không mau chính thức bái kiến sư phụ?”
Vân Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn phụ thân một chút , lại quay sang nhìn mẫu thân, sau khi nhận được ánh mắt khích lệ của bọn họ , lúc này hắn mới quỳ gối ở trước gót chân Âu Li , dập đầu ba cái nói : “Tiểu Mặc bái kiến sư phụ, sau này xin sư phụ chỉ giáo nhiều hơn!”
“Ai, hảo hài tử, mau đứng lên đi!” Âu Li kích động tiến lên, tự mình đỡ hắn từ trên mặt đất dậy, ánh mắt nhìn Vân Tiểu Mặc , thật giống như đang nhìn một trân bảo hiếm thế tỏa sáng , vui mừng khôn xiết.
Sau khi Vân Tiểu Mặc đứng dậy , một đôi tay nhỏ bé tại chính mình trên người từ trên xuống dưới vuốt vuốt , nghiêng đầu cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Âu Li kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mặc, có chuyện gì sao? có nơi nào không thoải mái à?”
“Ân . . .” Vân Tiểu Mặc thanh âm kéo dài , bĩu môi nói, “Thật xin lỗi, sư phụ! Hôm nay bận quá rồi, Tiểu Mặc còn không kịp chuẩn bị cho sư phụ hồng bao . . .”
Vân Khê vừa nghe đến “hồng bao” hai chữ, suýt chút nữa liền bất tỉnh đi, tiểu tử thúi thật đúng là biết chọn người đưa hồng bao a. Âu Li chính là luyện khí đại tông sư, trên người nhất định ẩn dấu không ít bảo bối, tùy tiện đưa ra , cũng là giá trị liên thành nha !
Long Thiên tuyệt không biết chuyện xưa của vụ hồng bao này , hơi sững sờ, đuôi lông mày gảy nhẹ , cảm thấy kinh ngạc. Trong đầu nhi tử đang nghĩ cái gì , làm sao đột nhiên nhớ tới muốn đưa hồng bao cho sư phụ ? Cho tới bây giờ đều chỉ có trưởng bối cho vãn bối hồng bao , tại sao đột nhiên đồ đệ lại đưa cho sư phụ hồng bao a?
Trình độ kinh ngạc của Âu Li còn xa hơn cả hắn, sau khi một hồi choáng váng , ngay sau đó nhẹ giọng bảo: “Hảo hài tử, phải là do vi sư đưa ngươi một phần lễ vật ra mắt mới phải .”
Hắn ở trên người tìm kiếm một chút , đột nhiên lấy ra một mặt gương đồng, nhỏ cỡ lòng bàn tay , hoa văn hết sức tinh sảo, cổ kính.
“Tiểu Mặc, Thiên Vương Kính này tặng cho con, cầm lấy chơi nga .”
Lời của hắn âm chưa dứt, Ứng ngũ dẫn đầu kích động kêu lên: “Thiên Vương Kính? Đây là Tuyệt phẩm bảo khí khó gặp a!”
Ứng ngũ thần sắc có chút kích động, đáy mắt là thần sắc hâm mộ. Không hổ là một đời Luyện Khí Tông sư, tùy tùy tiện tiện lấy ra một món đồ đưa cho đệ tử liền chính là một Tuyệt phẩm bảo khí, quả nhiên là xuất thủ hào phóng a!
Ở luyện khí giới, pháp bảo theo như cấp bậc phân chia, gồm có: bảo khí, đạo khí, thần khí cùng tiên khí (TT: các nàng ghi nhớ kỹ cái này nha, sau này sẽ dùng rất nhiều lần đó)
Trong đó mỗi một loại pháp bảo lại chia làm chín phẩm cấp, tỷ như thất phẩm bảo khí, cửu phẩm bảo khí, mà giới hạn cho cửu phẩm bảo khí cùng đạo khí ở giữa phẩm cấp, lại được xưng tụng Tuyệt phẩm bảo khí, phân ra như vậy .
Bảo khí là một loại pháp bảo tương đối thường gặp , tài liệu dùng để luyện chế ra nó dễ dàng nhận được, không giống đạo khí pháp bảo trở lên , bọn họ ở trong quá trình luyện chế cần có tinh thạch đặc thù hết sức khó tìm , hơn nữa đối với bản thân cấp bậc cùng thiên phú của luyện khí sư yêu cầu tương đối cao, kể từ đó liền tăng thêm khó khăn trong việc luyện chế pháp bảo cho bản thân .
Đúng như bán thành phẩm đạo khí mà lúc trước Long Thiên Tuyệt luyện chế , một trong những nguyên nhân hắn thất bại , chính là muốn luyện chế đạo khí bản thân cần có tinh thạch đặc thù quá mức ít, mặc dù hắn luyện khí thiên phú có cao tới đâu, cũng không cách nào đền bù thiếu thốn ở phương diện này .
Âu Li thoáng cái lộ ra một Tuyệt phẩm bảo khí làm lễ vật đưa cho hảo đồ nhi của hắn , không biết những người tại đây cảm thấy vừa hâm mộ lại đáng tiếc có bao nhiêu người .
“Sư phụ, cái này dùng để làm gì a ?” Vân Tiểu Mặc tò mò xoay xoay gương đồng, nhìn trong kính bóng dáng của mình, hắn vẫn không có hiểu được tác dụng thần kỳ của nó ở chỗ nào .
“Cho phụ thân mượn xem .” Long Thiên Tuyệt đưa tay, đem Thiên Vương Kính từ tay hắn nhận lấy, trước sau lật xem , hắn đột nhiên khẽ nhếch khóe môi, nhìn về phía Long Thiên Thần, “Thiên Thần, ngươi thử công kích ta đi!”
“A?” Long Thiên Thần không giải thích được, nhưng vẫn là chiếu theo ý tứ của hắn, rút kiếm, họa xuất một đạo kiếm khí.
Mọi người đều kinh ngạc cử động của hắn , không biết duyên cớ bên trong , chỉ có Âu Li một mình lặng yên gật đầu mỉm cười.
Giữa những ánh mắt kinh ngạc của mọi người , chỉ thấy đạo kiếm khí kia như trường hồng quán nhật đánh úp về phía Long Thiên Tuyệt, mà Long Thiên Tuyệt vẫn đứng yên ở chỗ cũ, tuyệt không chút nào tránh né, chẳng qua là nhẹ nhàng chuyển động thiên Vương Kính trong lòng bàn tay .
Hưu ——
Kiếm khí chưa kịp chạm đến mặt kính, đã bị một đạo cường quang phản xạ trở về, uy lực của nó cực kì hung mãnh, gấp mấy lần kiếm khí của bản thân.
Mọi người ồ lên!
Thì ra là Thiên vương Kính huyền bí ở chỗ đó, nó chẳng những có thể ngăn cản công kích, còn có thể đánh trả lại gấp mấy lần , tuyệt đối là bảo khí có khả năng công thủ nhiều mặt tốt nhất !
Long Thiên Thần hiểm hiểm thoát khỏi tia phản xạ của kiếm khí, mi tâm chấn động , đại thán ngạc nhiên.
“Thật là thứ tốt a!” Trong đám người, ánh mắt Hách Liên Tử Ngọc lóe sáng , trong lòng ghen tỵ không dứt . Đồ tốt như vậy , lại rơi vào tay một tiểu hài tử , thật sự là quá uổng phí mà !
Long Thiên Tuyệt rất hài lòng về hiệu quả của Thiên vương Kính , đem nó trả lại trong tay nhi tử , nói: “Tiểu Mặc, còn không mau tạ ơn sư phụ con? Có Thiên vương Kính này , con có thể bảo vệ bản thân tốt hơn .”
“Tạ ơn sư phụ!” Vân Tiểu Mặc ngọt ngào nhẹ kêu một tiếng , cẩn thận đem Thiên vương Kính cất vào túi .
Trải qua khảo nghiệm thiên phú cùng lễ bái sư đơn giản , không khí kiếm bạt nỗ trương từ sớm của yến hội nổi lên, hiện tại rốt cục trở về bình tĩnh. Các tân khách một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu nghị luận những chuyện lúc trước , tâm tình thật lâu khó có thể bình phục.
Long Thiên Tuyệt dắt tay Vân Khê , trở về chỗ ngồi bên phải , Vân Tiểu Mặc thì đi theo Âu Li đến chỗ ngồi bên trái.
“Khê Nhi, rốt cuộc lúc nãy nàng bị sao vậy? Tại sao ta làm sao kêu mà nàng vẫn không tỉnh?”
Vân Khê suy nghĩ một chút nói: “Ta nói như vậy, không biết chàng tin hay không . Kể từ khi ta rời địa cung , trong đầu thường xuyên xuất hiện thân ảnh của một nữ nhân , nàng một mực múa kiếm, không ngừng không nghỉ. Ta nhìn không rõ dung nhan của nàng, nhưng rõ ràng đã gặp qua kiếm chiêu của nàng , sau đó từ từ theo nàng cùng nhau múa kiếm. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt nhướng nhướng mày: “Vậy là nàng không phải là mỗi lần múa kiếm xong, cũng sẽ cảm giác được tinh lực dư thừa, thật giống như Huyền lực lại tăng lên?”
Vân Khê gật đầu: “Đúng, chính loại cảm giác này! Ta nghĩ đây hết thảy nhất định cùng bí mật địa cung có liên quan, ta nhớ được thời điểm ta ở tầng thứ mười hai cuối cùng của Địa Cung , sau khi quan sát văn tự trên thạch bích , bắt đầu có loại cảm giác quen thuộc này. Sau đó mới vừa rồi , thân ảnh của người đàn bà kia lại xuất hiện , lần này cũng múa kiếm, nhưng trong tay nàng nâng một ngọn lửa, không ngừng hấp dẫn lực chú ý của ta . . . Sau đó ta liền cảm giác rất thống khổ, cố gắng đấu tranh để rời khỏi nơi đó , nhưng thủy chung không có thành công. . . . . . Nhưng mới vừa rồi, ta đột nhiên chợt hiểu cái gì, trong đầu từ từ tạo thành một cỗ hàn lưu , đem nhiệt lực của hỏa diễm nóng rực từ từ xua tan, ta mới có thể thoát ra ngoài, do đó liền tỉnh dậy .”
“Ta mặc dù không rõ ràng cho lắm , nhưng ta tin tưởng tình huống này đối với nàng có lợi mà vô hại, chẳng qua là sau này lúc nàng minh tưởng , nhất định phải cho ta canh giữ bên cạnh nàng, nếu không trong quá trình nàng minh tưởng có thể bị tập kích , mà không hề có lực đánh lại .” Nhớ tới bộ dáng ngủ say bất tỉnh lúc nãy của nàng , Long Thiên tuyệt không khỏi có chút vì nàng lo lắng.
Vân Khê ấm áp cười một tiếng, gật đầu nói: “Ừ, ta nhớ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.