Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 2 - Chương 26

Bắc Đằng

03/09/2013

Chương V26: Chính Biến Cung ĐìnhVân Khê hốt hoảng nhưng lại không trả lời hắn, song câu trả lời của nàng đã không quan trọng nữa.

Nụ hôn của hắn chi chít trên hai má cùng lỗ tai của nàng, hô hấp của hắn nóng rực phun trên da thịt của nàng.

Vân Khê bị hắn hôn đến không cách nào suy tư, làm như không tự chủ được mà quay tròn, mê muội, lâm vào trong vòng xoáy tràn đầy mãnh liệt của mùi hương cây thuốc phiện.

Bóng đêm tịch liêu, đơn độc trên đỉnh núi, nhưng có một ngọn lửa càng, lửa nóng cùng gió lạnh giao nhau, từ từ tan rã một

Đây là một đêm khó ngủ.

Đêm đã thật khuya, trong phủ thái tử, bóng người vẫn lui tới chuyện động không ngớt như cũ.

“Thái tử điện hạ, đã hạ quyết tâm chưa? Chuyện này không nên chậm trể, nếu để cho Tĩnh vương gia nắm tiên cơ, và để cho người Vân gia có thời gian điều động nhân mã, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể bó tay chờ chết.”

La thần tướng đêm tối đến bái phỏng phủ thái tử, trong lòng lo lắng, muốn vì mình tranh thủ một con đường sống cuối cùng. Nhưng nếu qua ngày mai, như vậy hắn sẽ không thể sống nữa.

“Ngươi cho ta suy nghĩ một chút.” Nam Cung Tỉ chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ ánh mắt nhìn không trung, tâm tư có chút hổn độn, rất nhiều chuyện hắn cần suy nghĩ, vội vàng hành động, thì hắn không có mười phần nắm chặc.

“Thái tử điện hạ, không thể lo lắng nữa. Lão thần đã thuyết phục được nhị công tử của Tư Đồ gia , hắn nguyện ý giúp chúng ta cướp lấy ngôi vị hoàng đế, một khi thái tử điện hạ hạ quyết tâm, có người của Tư Đồ gia giúp chúng ta đối phó Vân gia, đại quân Nam Hi Quốc phần lớn do Vân gia điều khiển, nhưng nếu không phải là Vân Dật cùng Vân Mông đến quân doanh, thì người khác không thể nào điều động quân đội, trừ phi trên tay bọn họ có hổ phù”.

Nam Cung Tỉ chân mày chau lên, trong lòng nghi ngờ vẫn không giảm như cũ ”Ngươi tối nay cũng đã nhìn thấy, tiểu tiện nhân Vân Khê kia lại có thể khống chế Thần Long. Nếu đến lúc đó nàng muốn đối phó chúng ta vậy chúng ta chẳng phải chỉ có thể tự chịu diệt vong sao?”

“Xin thái tử yên tâm! Nàng có thần Long, người Thánh cung đồng thời cũng có Thần Long.”

La thần Tướng nói, “Con trai lớn của lão thần chính là đệ tử của Địa Long tôn giả Thánh cung, từ sau khi tay chân hắn bị phế đi đã sai người liên tục đưa thư hàm báo cho Địa Long tôn giả, hi vọng hắn có thể tới Nam Hi quốc một chuyến, báo thù cho hắn.”

” Địa Long tôn giả là nhân vật nào, hắn làm sao có thể vì một đệ tử mà tự mình đi tới Nam Hi quốc một chuyến?” Nam Cung Tỉ lắc đầu cảm thấy chuyện này không tốt.

La thần Tướng quỷ bí cười một tiếng nói: “Hắn tất nhiên sẽ không vì một đệ tử mà đi một chuyến, nhưng nơi này lại có người hắn ghét nhất, hắn không thể không tới!”

“Ngươi là nói. . . . . .” cái trán của Nam Cung Tỉ từ từ giản ra.

La thần Tướng gật đầu nói: “Không sai! Người trong thiên hạ đều biết người Địa Long tôn giả muốn giết nhất chính là tôn chủ Long Thiên Tuyệt của Lăng Thiên Cung , chúng ta đem tin tức Long Thiên Tuyệt ở Nam Hi quốc thả ra, không sợ hắn không đến, nói không chừng hắn vừa được tin tức, lập tức liền ngồi phi long chạy tới nơi này, nếu như hắn tới, tiểu tiện nhân Vân Khê sợ phải bận rộn đối phó hắn, nơi nào còn có công phu, thời gian để ý tới việc của chúng ta? Thái tử điện hạ cứ việc yên tâm chúng ta bây giờ phải hành động trước Tĩnh vương gia để chiếm ngôi vị hoàng đế, nhanh chóng nắm binh mã cùng quyền to của triều đình vào trong tay.” Nam Cung Tỉ nặng nề vỗ một cái, không tiếp tục lưỡng lự nữa: “Tốt, cứ làm như thế!”

Tĩnh Vương phủ, thân thể cao to của Nam Cung Dực đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng, ánh mắt hắn thâm trầm sâu không lường được.

Một cái bóng lặng lẽ rơi ở phía sau hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chỉ từ trong cổ phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Người phía sau nhận được tin tức, vội vàng bẩm báo: “Vương gia, quả nhiên không ngoài dự đoán, La thần tướng tới phủ thái tử, cùng thái tử hai người một mình hàn huyên hồi lâu mới đi ra ngoài. Thuộc hạ lo lắng bị ám vệ thái tử phát hiện, không dám tới gần, cho nên không có nghe toàn bộ nội dung bọn họ nói chuyện với nhau, chẳng qua loáng thoáng nghe được mấy từ, Tư Đồ gia Nhị công tử, Địa Long tôn giả, còn có cái gì hổ phù. . . . . .”

“Hổ Phù? Xem ra Bổn vương phải đi phủ tướng quân một chuyến.”

Khuôn mặt lạnh lùng như tượng đá của Nam Cung Dực rốt cục có biến hóa, hắn mỉm cười nói “Ngươi tiếp tục đi ngó chừng La thần tướng, nếu có bất kỳ động tĩnh gì lập tức trở lại bẩm báo.”

“Dạ Vương gia.” Cái bóng lĩnh mệnh xong liền biến mất trong đêm đen.

Nam Cung Dực một lần nữa đưa mắt nhìn hướng bầu trời đêm, mắt phượng khẽ nheo lại, khóe môi buộc vòng quanh cười lạnh “Đại ca, ngươi rốt cục cũng không nhịn được! Ta đây sẽ giúp ngươi, để thử tư vị ngồi trên Long vị một ngày rốt cuộc ra sao“

Ban đêm ở nơi này vô số sóng ngầm mãnh liệt, mà giờ khắc này trên đỉnh Tây Sơn lại là một cảnh tượng kiều diễm.

“Khê Nhi, ngươi đã ở phía trên hai lần rồi, lần này có phải nên đến lượt ta ở phía trên hay không?” Long Thiên Tuyệt nằm ngang trên da cáo mềm mại, bộ dạng phục tùng nhìn người gục ở trên người hắn thở dốc, gương mặt tuấn tú treo nụ cười thỏa mãn, nhưng vẫn có chút ý vị.

“Không được!” Vân Khê nằm ở trên ngực của hắn, trên người nàng có một tầng mồ hôi thật mỏng, hơi có chút mỏi mệt . Làm chuyện như vậy quả nhiên rất hao phí khí lực, nhất là ở phía trên . . . . . . Nghĩ đến kịch chiến mới vừa rồi, mặt nàng đỏ một mảng lớn, dùng sức ngắt da thịt trước ngực hắn, một miệng phủ quyết.

Trong đầu, vẫn còn quanh quẩn lời nói ngày đó của hắn: “Ta là nam nhân bình thường, hơn nữa hôm đó ta là ở phía dưới ….” Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn cũng từng cùng Vân Khê phát sinh quan hệ như vậy, hơn nữa nàng ta còn ở phía trên hắn, đáy lòng nàng ghen tuông tràn ra bên ngoài.

Long Thiên Tuyệt kêu rên một tiếng, nhìn một tầng mỏng mồ hôi dán chặt lấy gương mặt của nàng, phản chiếu như da thịt càng mịn màng như ngà, lông mi của nàng vừa dài vừa đen, trên môi của nàng tô lên màu hồng nhạt, đầy đặn mềm mại, trơn bóng mê người.

“Khê nhi, nhìn nàng thật giống như mệt mỏi rồi. Nếu không, hay là đến lượt ta đến đi. . . . . .” khóe môi hắn cười mang theo vài phần mùi vị khiêu khích.

Vân Khê đỏ mặt không phục nói: “Mới không có đâu! Ta thể lực rất tốt” Thốt ra lời này xong, vẫn thấy thế nào ấy, nghe sao mập mờ, nàng khẽ cắn hắn một ngụm, lại mắc mưu hắn. Cái tên hạ lưu bại hoại, là hắn dụ dỗ nàng, muốn cùng nàng tiếp tục đây mà, lỡ nói rồi, làm sao bây giờ, hiện tại ngược lại giống như nàng đang cường bạo hắn?

“Vậy cũng tốt, vậy khi nào nàng mệt mỏi không được nữa, thì đến lượt ta.” (TT: -_-’ )

Môi của hắn giương cao hơn, mang theo vài tia đắc ý.

Vân Khê cả người cứng lại, hóa đá luôn.

Long Thiên Tuyệt thừa dịp nàng hết sức sững sờ, đột nhiên tung mình, đem nàng đè phía dưới, hành động vốn nghịch ngợm này, khiến cho tiểu Tuyệt ở trong cơ thể nàng, cũng đi theo một góc độ xoay tròn, hơn nữa càng ngày càng lớn. Đột nhiên xuất hiện kích thích, Vân Khê cả người một trận run rẩy, thanh âm ngâm khẽ tiêu hồn cũng theo miệng nàng bật ra.

Một tiếng này giống như mồi lửa dẫn đến một tràng kịch chiến khác, Long Thiên Tuyệt gầm nhẹ và bắt đầu ở trên người của nàng công thành chiếm đất.

Ngoài xe ngựa, mênh mông tinh không, một đạo ánh sáng xẹt qua màn đêm, sao băng rơi xuống, mang theo một vệt sáng dài tuyệt đẹp.

Vân Khê mệt mỏi một đêm, nên ngủ say sưa, nụ cười sóng gợn vẫn ở trên môi. Lúc này trời đã mờ mờ rõ, vầng sáng màu ló ra phía chân trời, báo hiệu một buổi bình minh, vầng mặt trời đỏ nơi đường chân trời từ từ dâng lên.

Long Thiên Tuyệt ngón tay thon dài cầm nàng mấy sợi tóc để sát vào mũi ngửi, nhàn nhạt hương thơm thấm vào ruột gan. Lại cúi đầu nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng. Lông mi của nàng thật dài, làn da như ngọc vô cùng mịn màng, cùng đôi môi phấn hồng dị thường khả ái.

Hắn cơ hồ là chìm đắm trong dung nhan xinh đẹp của nàng, cúi đầu khẽ hôn xuống đôi môi khả ái kia, chỉ cảm thấy hương vị đặc biệt ngọt ngào.

“Khê nhi, mau dậy đi, đừng bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc.” Hắn cười khẽ nói ở tai của nàng, hơi thở ấm ướt làm cho nàng phải từ trong mộng tỉnh lại. Vân Khê mê mang mở mắt ra, hai mắt còn buồn ngủ nhìn về phía hắn, phía sau hắn có một vầng sáng màu vàng, làm cho nàng không mở mắt được.

“Mặt trời mọc sao?” Vân Khê dụi mắt cùng hắn ngồi dậy.

Một trận gió mát theo khe hở xe ngựa thổi vào, tiếp theo là một luồng sáng váng chói mắt, Vân Khê đưa mắt nhìn phía xa, trong một quần sáng màu vàng mặt trời đỏ từ phía chân trời dâng lên, trong nội tâm nàng một mảnh vui sướng giống như thiếu nữ.

“Thiên Tuyệt, mau nhìn! Mặt trời mọc chúng ta thật thấy mặt trời mọc rồi. Thật là đẹp!”

Tầm mắt của Long Thiên Tuyệt lại dừng ở trên người của nàng, chỉ cảm thấy nàng so với mặt trời mọc còn đẹp hơn rất nhiều, hắn tự tay nhặt lên áo choàng thật dầy đã chuẩn bị trước đó, choàng trên người nàng, áo choàng ôm lấy người nàng. Nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, nhìn nàng vui mừng hắn cảm thấy rất thỏa mãn, phảng phất như đã có toàn bộ thế giới.

Hai người không có ở lâu trên núi, nên thật sớm liền trở về Vân phủ.

Đợi hai người trở lại Vân gia, thì phát hiện ngoài cửa Vân phủ nhiều vô số người theo dõi, hoặc ngoài sáng hoặc trong tối giám thị Vân gia, Vân Khê lập tức cảm thấy không ổn.

“Khê nhi, thái tử muốn khởi sự.” Lời Vân Dật đã giúp Vân Khê giải khai băn khoăn trong lòng, quả nhiên sau đêm qua, bên Nam Cung Tỉ cùng La thần tướng đã kềm nén không được, rục rịch tạo phản “Tinh vương gia có ý gì?”

“Vương gia đêm qua tự mình đến phủ, hắn bảo Vân gia chúng ta tạm án binh, không nên ngăn cản thái tử khởi sự, đợi đến thời cơ chín muồi, mới tính toán hành động . .. . . .”

Vân Khê lạnh lùng cười một tiếng, người hoàng gia quả nhiên cũng không phải là người lương thiện gì, Nam Cung Dực muốn danh chánh ngôn thuận ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nên không để ý tánh mạng phụ hoàng hắn, để có được danh tiếng cần vương cứu giá nhưng mà chờ hắn chân chính cần vương cứu giá, tánh mạng của Nam Cung Thắng còn ở đó hay không, chỉ sợ hắn căn bản là không quan tậm, thậm chí trong nội tâm của hắn sợ là càng hy vọng Nam Cung Thắng chết đi, bởi vì như vậy, sẽ không có người có thể ngăn cản hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, cũng không có người áp chế hắn.

Thật là tâm tư đáng sợ. Bất quá, phụ tử ba người họ cũng không phải là người tốt, bọn họ muốn chó cắn chó, thì liền kệ bọn họ đi, nàng chỉ cầu Vân gia có thể bình an, vậy là đủ rồi.

“Phụ thân, chuyện lần trước ta bảo ngài làm, thế nào rồi?”

“Yên tâm đi! Trong quân phần lớn cũng là bộ hạ cũ của Vân gia, bọn họ phần lớn nguyện ý theo Vân gia, chúng ta đã ước định tốt, chỉ đợi tín hiệu Vân gia bọn họ liền lập tức hưởng ứng chúng ta.”

“Vậy thì tốt! Bất quá Nam Cung Dực cũng không phải là người lương thiện ta không tin hắn, Vân gia chúng ta muốn chân chính ở Nam Hi quốc đặt chân, tuyệt không thể cùng hổ mưu bì. Ta muốn đi gặp một người, hy vọng có thể cùng hắn đạt thành hiệp nghị.”

Vân Dật đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền lĩnh ngộ, không khỏi âm thầm tán thưởng nữ nhi mưu tính sâu xa. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền nhắc nhở: “Tiểu Mặc sáng nay đi theo tiểu quận chúa đến chỗ của Lục vương gia rồi”

Ánh mắt Vân Khê đột nhiên sáng ngời, một chút nghi ngờ tồn tại ở đáy lòng cũng biến mất, nàng quả nhiên không có đoán sai, người hoàng tộc nào mà không có lòng tranh đoạt quyền lực, chỉ bất quá có người thông minh, hiểu được giấu tâm cơ, vận sức chờ phát động, mà có người thì ngu dốt tự phụ, bộc lộ tài năng ra ngoài, cũng đem mình bại lộ ở trước kẻ địch.

“Long Thiên Tuyệt, Vân phủ trên dưới nhờ cậy chàng rồi, ta đi phủ Lục vương gia một chuyến.”

“Cẩn thận một chút, nếu như gặp gỡ chuyện phiền toái gì đừng quên đồ ta đưa cho nàng.”



“Yên tâm đi, ta nhớ được .”

Vườn hoa Vương phủ , ba người tụ ở chung một chỗ. Nam Cung Anh trên búi tóc cắm một đóa hoa nhỏ màu phấn hồng, nổi bật lên gương mặt khả ái xinh đẹp của nàng làm nó càng thêm hoạt bát sinh động, trong tay nàng vừa cầm các loại trái cây khác nhau làm thành thịt nguội, vừa chỉ huy hai người khác nói: “Tiểu Mặc, cắt một mảnh quả táo cho ta, không nên quá mỏng cũng không cần quá dầy! Tiểu Nam, ngươi đi hái ít hoa , ta muốn ở nơi này tiếp tục làm đẹp, như vậy nước của ta quả phòng tựu ghép thành liễu ” Vân Tiểu Mặc cùng Trịnh nam hai người nhìn nhau , vô tinh đả thải, bọn họ thật sự không thích chơi loại này cô bé mới đùa trò chơi.

“Hai người các ngươi nhanh lên một chút a! Còn lo lắng cái gì?” Nam Cung Anh nhìn hai người bất động không khỏi nhăn chân mày nhỏ lo lắng thúc giục.

“Anh Tử, chúng ta không nên chơi trò chơi ngây thơ như vậy có được hay không?” Vân Tiểu Mặc thật sự không nhịn được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Anh đỏ lên, ẩn nhẫn, bất mãn vểnh lên miệng nói: “Cái này làm sao là trò chơi trẻ con? Các ngươi không cảm thấy làm nước trái cây như vậy rất thú vị sao?”

“Chỉ có một mình ngươi cảm thấy thú vị?” Trịnh Nam cúi đầu nói, hắn cũng không dám nói thẳng giống như Vân Tiểu Mặc, nói nàng trẻ con. Nếu là lời này xuất từ miệng của hắn, hắn nhất định sẽ bị nàng đánh tàn bạo một trận.

“Trịnh nam, ngươi muốn chết có phải hay không?”Nam Cung Anh trừng đôi mắt xinh đẹp, cầm lên một thanh cây nho nhỏ, liền hướng trên người hắn đập . Ba giờ người nhất thời ngươi đuổi theo ta đánh, náo thành một mảnh. Làm Vân Khê đi theo hạ nhân Vương Phủ qua vườn hoa , nhìn qua một màn như vậy, thấy nụ cười bọn nhỏ ngây thơ rực rỡ, phảng phất như có thể bị xua tan hết thảy lo lắng cùng bóng tối, làm cho người ta tâm tình cũng nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly đi theo. “Tiểu Mặc, Anh Tử, Tiểu Nam!” Ba hài tử nghe được nàng gọi thanh âm nhất tề ngừng lại, sau đó ba người động chân hướng nàng phương hướng chạy tới.

“Mẫu thân!”

“Vân di!”

“Vân di!”

Vân Khê ngồi chồm hổm ôm lấy ba hài tử mỉm cười nói: “Các ngươi sáng sớm liền bướng bỉnh có phải hay không? Hôm nay không cần đi thư viện học sao?”

“Vân di, là gia gia không để cho chúng ta đi. Hắn bảo hôm nay bên ngoài sẽ rất loạn, nên chúng ta toàn bộ phải ở trong vương phủ nơi nào cũng không cho đi.” Nam Cung Anh hồi đáp.

Vân Khê tâm thần khẽ nhúc nhích, không nghĩ tới Lục vương gia mỗi ngày ẩn trong nhà không ra, nhưng tình thế bên ngoài lại rõ như lòng bàn tay, quả nhiên không phải nhân vật bình thường. Người giống như hắn vậy trí mưu nhất định cao hơn Nam Cung Tỉ cùng Nam Cung Dực rất nhiều, cùng nhân vật như thế liên thủ, trong lòng của nàng mơ hồ sinh ra mấy phần lo lắng. Vạn nhất hắn lại là một Nam Cung Dực, vậy phải làm sao bây giờ? Nàng như thế nào tin tưởng hắn có thể giữ được Vân gia, để cho Vân gia ở Nam Hi quốc vĩnh viễn được hưởng tôn vinh, đứng vững vàng không ngã đây?

Nàng ánh mắt khẽ khép, dắt tay của nhi tử nói: “Tiểu Mặc, mẫu thân tới đón con, hôm nay Tường thúc thúc sẽ phải rời đi Nam Hi quốc, mẫu thân dẫn con đi đưa tiễn hắn.”

“Tường thúc thúc muốn đi sao? Tại sao thúc không có nói cho con biết?” Vân Tiểu Mặc chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút khổ sở. Vân Khê sờ sờ đầu của con khuyên “Hắn là hoàng tử một nước, cũng là sứ thần lần này của Đông Lăng quốc, nơi nào có nhiều thời giờ như vậy cùng con chơi đùa? Chúng ta bây giờ liền đi cửa thành tiễn hắn, hôm nay từ biệt sẽ thật lâu con cũng không nhìn thấy hắn.”

Vân Tiểu Mặc gật đầu: “Vậy chúng ta đi nhanh đi!”

Hạ nhân dẫn đường thấy nàng muốn đi, không khỏi gấp gáp nói: “Vân tiểu thư, ngươi không thấy Vương gia sao?” Vương gia ở trong thư phòng đợi nàng lâu rồi, thật vất vả mới đợi được nàng tự mình đến cửa, lúc này lại đột nhiên nói đi, bảo hắn làm sao giao phó với Vương gia đây?

Vân Khê chân dừng lại quay đầu lại nói: “Mời chuyển cáo Vương gia, ta hôm nay tới là tới đón Tiểu Mặc đi cửa thành đưa tiễn người, đa tạ hắn chiếu khán Tiểu Mặc, ngày khác tới cửa bái phỏng.”

Hạ nhân còn muốn kêu nàng, thì nàng đã xa xa rời đi. Hay là mau sớm đi bẩm báo Vương gia. Hạ nhân vội vả hướng phương hướng thư phòng chạy đi. Vân Khê nghe được phía sau tiếng bước chân đi xa, lúc này mới quay đầu nhìn lại mép nổi lên nụ cười lạnh sóng. Có đôi khi nắm giữ quyền chủ động, mới có thể nói lên đòi hỏi của mình, nàng tin tưởng nếu hắn thật có lòng muốn cùng nàng hợp tác, nhất định sẽ phái người đi tìm nàng. Song, nàng chủ động tới cửa, cùng hắn phái người tìm tới là hai tình cảnh khác xa nhau, quyền chủ động bên nàng sẽ mất, dù sao người gấp gáp hẳn là hắn, mà không phải là nàng.

Phủ thái tử, rất nhanh có người hồi báo tin tức Vân Khê bái phỏng phủ Lục vương gia.

“Nàng lại còn có tâm tư đi đón nhi tử?” Nam Cung Tỉ cúi đầu cười lạnh, đáy mắt thổi qua vẻ âm lãnh, “Rất tốt, điều này nói rõ Vân gia còn không có chút nào phát hiện, không sợ bọn họ phá hư đại sự của bổn thái tử.

“Thái tử điện hạ anh minh. Vân gia như thế nào là đối thủ của thái tử điện hạ chứ? Đợi đến khi thái tử điện hạ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hết thảy đã thành định cục, mà Vân gia lại phải đồng thời đối mặt với Địa Long tôn giả cùng Tư Đồ gia uy hiếp, xem bọn hắn làm sao còn có thể dư thừa tinh lực tới cùng thái tử điện hạ đối nghịch.” Thủ hạ chính là người hầu thấy thái tử tâm tình không tệ, liền vỗ mấy câu vuốt đuôi, nghĩ đến thái tử đi lên ngôi vị hoàng đế, như vậy hắn cũng nhất định có thể được chút phong thưởng, đáy lòng của hắn liền vui vẻ không dứt.

Nam Cung Tỉ thấy hắn sắc mặt vui mừng, lạnh lùng trừng hắn một cái, nói: “Thu hồi tâm tư của ngươi. Chuyện bây giờ còn chưa thành công, ngàn vạn không thể khinh thường. Tiếp tục theo dõi Vân Khê cho bổn thái tử, tuyệt đối không thể xảy ra nửa điểm không may.”

Người hầu trong lòng giật mình, vội vàng cúi đầu nói “dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”

Tĩnh Vương phủ, giờ phút này cũng đồng thời chiếm được tin tức. Nam Cung Dực nhíu lông mày, lâm vào trầm tư. Nàng đi phủ Lục vương gia, đến tột cùng là trùng hợp, hay là có ý đồ khác? Vân Khê lúc nào cùng Lục vương gia đi được gần như thế? Chẳng biết tại sao trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an.

“ Nàng thật sự chỉ đi Vương Phủ đón hài tử, không có ở lại thêm chốc lát?” Nam Cung Dực chất vấn.

Thân ảnh màu đen đứng ở bên người hắn, cúi đầu trả lời: “Đúng vậy. Hôm nay sáng sớm Lục vương gia đã sai người đón tiểu thiếu gia Vân gia tới Vương Phủ, sau đó Vân tiểu thư lại đến Vương Phủ đem tiểu thiếu gia đón đi, hiện tại mẫu tử hai người đi về hướng cửa thành, nghe nói là đi tiễn Đông Lăng quốc nhị hoàng tử.”

” ừ.”Nam Cung Dực âm thầm gật đầu, trong lòng vẫn còn có chút bất an, Vân Khê rốt cuộc muốn làm cái gì hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Tiếp tục đi ngó chừng nàng, không thể có bất kỳ không may gì xảy ra.”

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”

Ngoài cửa thành, Đông Phương Vân Tường một bộ màu xanh nhạt trường bào, chờ ở bên cạnh xe ngựa, kiển chân trông về phía xa cửa thành. Vinh bá đã khuyên nhiều lần, hắn vẫn không muốn đi vào xe ngựa sợ Tiểu Mặc tới thấy không được hắn

” Công tử, phía ngoài gió lớn ngài trước hết vào xe ngựa đi, lão nô ở chỗ này nhìn sẽ không sao đâu.”

“Không có chuyện gì. Lúc trước uống đan dược Vân tiểu thư luyện chế ta đã khá hơn. Thỉnh thoảng còn đi ra ngoài hóng gió đối với bệnh tình cũng có chỗ tốt không phải sao?” tiếng nói ôn nhuận trầm thấp như nước, nhắc tới Vân tiểu thư ba chữ mâu quang trong suốt như nước của Đông Phương Vân Tường cũng nhu hòa đi mấy phần, song chỉ chốc lát sau lại bị ảm đạm thay thế.

Vinh bá quan sát thần sắc công tử trong lòng tựa như hiểu rõ thở dài nói: “Công tử, đừng nghĩ nhiều như vậy, duyên phận chính là do thiên định. Duyên phận của Công tử có lẽ không có ở trên người Vân tiểu thư, cõi đời này rồi sẽ có một người như vậy đang đợi công tử, cùng công tử tam sinh hữu duyên.”

“Sẽ có một người như vậy sao?” Đông Phương Vân Tường thê lương cười.

“Mặc dù thật có một người như vậy, cũng không thể được rồi, thân thể tàn phá của ta đây làm sao có thể làm trễ nãi người ta?”

Vinh bá nhìn thấy mỉm cười nồng nhiệt nói, trong lòng cảm động, quên mất thân phận chủ tớ cầm tay Đông Phương Vân Tường , thanh âm khàn khàn nói: “Công tử, không nên nghĩ cho người khác, ngươi cũng nên vì chính mình suy nghĩ. Hoàng phi nương nương trước khi đi đối với lão nô dặn dò, nhất định phải làm cho công tử bình an vui vui vẻ vẻ, lão nô vô dụng không có biện pháp làm cho công tử chân chính vui vẻ . Công tử nghe lão nô khuyên một tiếng, bất kể tương lai đến tột cùng như thế nào, ngài cũng nên vui vẻ, không nên bị bất cứ chuyện gì ràng buộc, đem tâm buông ra chút ít, muốn làm cái gì thì cứ đi làm cái đó, không cần có quá nhiều băn khoăn. Cuộc đời vội vã mấy chục năm, thời gian qua nhanh ngàn vạn không nên lưu lại bất kỳ tiếc nuối”

“Không nên lưu lại bất kỳ tiếc nuối?” Đông Phương Vân Tường tinh tế lập lại lời của Vinh bá, đuôi lông mày khẽ chau lên.

Lúc này, bên trong cửa thành một tiếng nói trẻ con thanh thúy dễ nghe bên tai hắn vang lên, đưa tâm thần toàn bộ kéo trở lại.

“Tường thúc thúc”

Đông Phương Vân Tường đưa mắt nhìn lại liền thấy một thân ảnh nho nhỏ từ trong đám người vội vàng hướng hắn chạy tới, chỉ chớp mặt một cái đã đến trước mặt hắn.

Đông Phương Vân Tường quỳ gối ôm bé vào trong ngực của mình, mặt mày đều giản ra lộ ra nụ cười vui vẻ. Đứa nhỏ này công phu lại tinh tiến rồi, tự đáy lòng, hắn cảm thấy rất cao hứng.

“Tiểu Mặc, con tới tiễn thúc thúc sao?”

Vân Tiểu Mặc ôm cổ của hắn, gật đầu nói: “ dạ, còn có mẫu thân cũng tới.”

Thân thể Đông Phương Vân Tường rõ ràng cứng lại, ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy Vân Khê đang từ trong đám người qua lại không dứt đi tới, hắn cơ hồ có chút không tin ánh mắt mình, nàng cũng tới tiễn mình, mình không phải là đang nằm mơ chứ? Một trận kinh ngạc, Đông Phương Vân Tường không khỏi thầm cười nhạo mình, tình cảm của hắn khi nào trở nên hèn mọn như thế, lại bởi vì một cô gái tới tiễn đưa mà vui mừng không dứt? Thu liễm lại tâm tình vui vẻ, Đông Phương Vân Tường ôm Tiểu Mặc đứng lên tầm mắt rơi vào trên người Vân Khê nói “Vân tiểu thư, làm sao ngươi cũng tới?”

“Ta thuận đường.”Vân Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng tới đưa tiễn đích xác là tạm thời nảy lên hứng thú, bất quá thấy đáy mắt hắn chiết xạ ra tâm tình vui sướng, đã khiến trong nội tâm nàng sinh ra áy náy nho nhỏ. Có lẽ nàng nên tới tiễn hắn một lần, nói như thế nào cũng quen biết nhau không tiễn thì quá mức vô tình.

Đông Phương Vân Tường nhàn nhạt cười một tiếng một bộ dạng thần sắc đã sớm đoán được, nàng như thế nào lại đặc biệt tới tiễn hắn đây? Nơi tròng mắt tia ảm đạm xẹt qua.

Vân Tiểu Mặc ôm cổ của hắn nói không thôi: “Tường thúc thúc, tại sao nhanh như vậy muốn đi? Tiểu Mặc không nỡ xa người.”

“Tiểu Mặc, cuộc vui nào rồi cũng có kết thúc, Tường thúc thúc không phải là con dân Nam Hi quốc, sớm muộn gì cũng phải rời đi. Tiểu Mặc nếu không nỡ xa Tường thúc thúc, vậy thì sau này tới Đông Lăng quốc gặp Tường thúc thúc có được không?”

Vân Tiểu Mặc gật đầu, vừa quay đầu nhìn về phía Vân Khê: “Mẫu thân, con đi Đông Lăng quốc gặpTường thúc thúc được không?”

Vân Khê khẽ ngẩn, gần đây nàng cũng không có tính toán này, nhưng khi nhìn ánh mắt nhi tử cùng Đông Phương Vân Tường Đô đều có chút kỳ vọng khi nhìn nàng, lòng nàng không khỏi mềm nhũn.

“Ừ, chờ có thời gian mẫu thân dẫn con đi .”

“Vâng, thật tốt quá!”Vân Tiểu Mặc cười sáng lạn.

Đông Phương Vân Tường cũng vui vẻ cười theo.

Vinh bá ở bên cạnh thở dài, công tử cũng chỉ ở thời điểm đối mặt với mẹ con bọn họ mới hiện ra nụ cười chân chính, chỉ tiếc a. . . . .

“Vinh bá, đem ngọc bội của ta mang tới.”

Vinh bá gật đầu, lập tức lui tới bên cạnh xe từ bên trong xe ngựa lấy ra ngọc bội: “Công tử, ngọc bội của ngài.”

Đông Phương Vân Tường nhận lấy ngọc bội, đem nó đưa vào trong tay Vân Tiểu Mặc, nói: “Tiểu Mặc, sau này nếu như nhớ Tường thúc thúc lấy nó xem một chút, trong ngày thường nếu như thiếu bạc xài cũng có thể cầm lấy nó đến cửa hàng bạc ở các quốc gia lấy ra bạc, con muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu không cần thay Tường thúc thúc tiết kiệm bạc biết không?”

“Khối ngọc bội này tốt dùng như vậy?” Vân Tiểu Mặc tò mò lật xem ngọc bội, ngước mắt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng nhiều mấy phần khác thường tình cảm “Tường thúc thúc, ngươi đối với Tiểu Mặc tốt như vậy, Tiểu Mặc nhất định sẽ rất nhớ người. Ngọc bội ta sẽ hảo hảo mà cất giữ, Tường thúc thúc bạc Tiểu Mặc cũng sẽ không tùy tiện hoa .”



Đông Phương Vân Tường hốc mắt đột nhiên nóng lên, đem gương mặt mình cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé kề nhau, hài tử có hiểu biết như thế, sao không để cho người ta yêu thương được?

Lúc trước hắn vì đem Tiểu Mặc từ tụ Bảo đường chuộc ra ngoài, trong một đêm đem ra rất nhiều vàng, lúc ấy nàng cứ nghĩ tới hắn trừ thân phận hoàng tử, sợ là còn có một thân phận khác, bây giờ nghe hắn nói như thế, trong lòng của nàng liền hiểu. Vân Khê không ngờ rằng hắn cư nhiên lại khẳng khái đem một khối ngọc bội có thể lấy bạc vô hạn đưa cho Tiểu Mặc, tình nghĩa như vậy làm cho người ta cảm động.

“Tiểu Mặc, đừng kêu Tường thúc thúc nữa, sau này hắn sẽ là nghĩa phụ của con.”

“Nghĩa phụ?” Vân Tiểu Mặc không hiểu nháy mắt mấy cái.

Đông Phương Vân Tường nhìn hướng Vân Khê với ánh mắt ý vị thâm trường, khẽ gật đầu nói: “Gọi nghĩa phụ cũng bất quá là một hình thức, Tiểu Mặc vẫn nên giống như trước kia kêu ta Tường thúc thúc là được, bất quá ta sẽ đem Tiểu Mặc coi là con của mình đối đãi vĩnh viễn như vậy.”

Vinh bá nhìn một màn này, lại bắt đầu đa sầu đa cảm , lau nước mắt mà không nhịn được thúc giục: “Công tử, thời giờ không còn sớm, chúng ta nên lên đường.”

“Không muốn, ta không muống cùng Tường thúc thúc tách ra”

Vân Tiểu Mặc cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên thật chặc ôm cổ Đông Phương Vân Tường khóc lên không thôi.

Đông Phương Vân Tường vốn trong lòng cũng không đánh, bị bé khóc như vậy, cổ của hắn cũng tắc nghẹn theo.

“Tiểu Mặc nghe lời. Theo mẫu thân trở về đi.”

“Con không muống, con không muốn Tường thúc thúc đi” khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã đeo đầy nước mắt, Vân Tiểu Mặc khóc đến thương tâm.

Vinh bá mới vừa lau nước mắt, thoáng cái đã tràn ra mi, nước mắt tuôn đầy mặt. Trong lúc nhất thời, một già một trẻ khóc thành một mảnh. Ngoài cửa thành dân chúng cũng rối rít tò mò tụ tới chỉ chỏ tò mò.

Vân Khê cau mày nhìn một màn này, có chút im lặng, bất quá chỉ tạm thời tách ra thôi cũng không phải là vĩnh biệt có cần thiết khóc đến thương tâm như vậy không? Nhưng mà đây là lần đầu thấy nhi tử khóc sướt mướt, nhìn nhi tử thương tâm khổ sở, lòng nàng có lạnh đi nữa cũng trở nên mềm mại.

“Tốt lắm, Tiểu Mặc. Chúng ta cần phải trở về, đừng chậm trễ hành trình của Tường thúc thúc.”

Vân Khê thật vất vả mới đem nhi tử từ trong ngực Đông Phương Vân Tường ôm lấy, nhìn kỹ phát hiện hốc mắt Đông Phương Vân Tường cũng là hồng hồng ướt át một mảnh. Chẳng qua là ngắn ngủi chia lìa, nhi tử đã khóc thương tâm như vậy, nếu như nam tử ưu tú ôn nhuận trước mắt hoàn toàn rời đi vậy chẳng phải nhi tử sẽ thương tâm đến chết sao?

Nghĩ đến cái khả năng này, trong lòng Vân Khê than thở, xem ra nàng cần phải để ý nhiều hơn, để đem bệnh của Đông Phương Vân Tường trị lành, nếu không nàng phải làm sao để an ủi nhi tử không cho bé thương tâm đây?

“Đông Phương công tử, đây là hai vị thuốc ta đã nói tới, được miêu tả cặn kẽ cùng tính chất sống đặc thù của nó, hi vọng ngươi có thể tìm được chúng. Ta cũng sẽ hết sức hỗ trợ tìm kiếm, chúng ta tùy thời giữ liên lạc.” Vân Khê đem một tờ giấy giao cho Đông Phương Vân Tường.

“Đa tạ Vân tiểu thư.”Đông Phương Vân Tường nhận lấy, trong hốc mắt ửng đỏ lóe ra tia nhìn trong suốt sáng bóng.

Xe ngựa của Đông Phương Vân Tường cuốn bụi đất, từ từ chạy đi xa, cánh tay nhỏ bé của Vân Tiểu Mặc vẫn quơ theo lệ quang chảy ra cho đến khi bóng dáng xe ngựa biến mất trong tầm mắt, tay của hắn mới từ từ để xuống. Hắn nức nở nói: “Mẫu thân, chúng ta lúc nào mới có thể gặp lại Tường thúc thúc? Bệnh của hắn nặng như vậy, chúng ta có thể sẽ không còn được gặp lại hắn hay không?”

Tim Vân Khê đột nhiên nhói một cái, thì ra hắn đã ý thức được lần này ly biệt có thể chính là vĩnh biệt, cho nên mới khóc đến thương tâm như thế, mắt của nàng cũng mỉm cười theo. Nhi tử tuy nhỏ, nhưng lại có một trái tim nhạy cảm, sao nàng có thể nhẫn tâm nhìn hắn tâm khổ sở đâu?

“Sẽ không. Tường thúc thúc của con sẽ yên bình sống sót , mẫu thân nhất định luyện chế ra đan dược, con quên sao? thuật luyện đan của mẫu thân là độc nhất vô nhị đó, chỉ cần mẫu thân nói có thể luyện chế thành thì chưa có chuyện luyện không được. Chẳng lẽ con đối với mẫu thân không có lòng tin như vậy?”Vân Khê ra vẻ thất vọng sa sút tinh thần thu lại nụ cười.

Vân Tiểu Mặc giơ tay lên xoa xoa nước mắt, nặng nề gật đầu nói: “Con tin tưởng mẫu thân, mẫu thân nói có thể luyện thành, vậy thì nhất định có thể luyện thành.”

“Ừ, vậy con còn khóc cái gì? Xem con khóc đến mặt mũi như mèo xấu hổ quá xấu hổ a?” Ngón tay gãi gãi nách hắn, chọc cho Vân Tiểu Mặc nín khóc mà cười, tiếng cười thanh thúy non nớt, phảng phất như thanh âm tuyệt vời nhất của thế gian này, Vân Khê lòng cũng say theo. Thì ra hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.

Dòng người tụ tạp ở cửa thành vừa giải tán, Vân Khê ôm nhi tử trở về thành, trong đám người có vài bóng người có chút lén lút, Vân Khê âm thầm để ý.

Lúc này hạ nhân của Lục vương gia từ nơi xa đi tới, xa xa hướng nàng ngoắc ngoắc. Vân Khê cười một tiếng, chắc là Lục vương gia phái hắn đến đây mời nàng, nàng vừa chú ý động tĩnh mấy người kia, phát hiện lực chú ý của bọn hắn cũng chỉ nhất tề tập trung vào trên người nàng.

Vân Khê trong lòng khẽ nhúc nhích, không khỏi chau chân mày, không nghĩ tới Nam Cung Tỉ cùng Nam Cung Dực lại xử sự cẩn thận như thế, vừa tính toán thế cục của bọn họ, vừa vẫn không quên phái người tới giám thị hành động của nàng.

Tâm tư ở trong chốc lát trằn trọc, nàng tuyệt không có thể làm cho Lục vương gia vào lúc này bại lộ trước khi bọn hắn song phương đối chiến. Nghĩ tới, nàng chủ động cất bước đi lên trước, hướng về phía hạ nhân nói “Ngươi tới đúng lúc. Tiểu Mặc hắn mới vừa cùng Tường thúc thúc tách ra, tâm tình rất khó chịu ngươi dẫn hắn đi theo tiểu quận chúa cùng nhau chơi đùa.”

Hạ nhân kia ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn đem lời muốn nói trong miệng ngăn ở cổ họng.

Vân Khê đang ở trên gương mặt nhi tử khẽ gắt một cái, dùng thanh âm nhỏ nhất ở bên tai nhi tử nói: ” Tiểu Mặc, con đến gặp Lục vương gia, thay mẫu thân chuyển đạt một câu nói: Vân gia an, thì Nam Hi an. Nhớ kỹ, chỉ có thể chính miệng con nói với Lục vương gia, những người khác ai cũng không thể nói. Chuyện này rất quan trọng, con nhất định phải nhớ kỹ.”

Vân Tiểu Mặc tò mò cau chân mày nhỏ, nhưng ngay sau đó gật đầu nói: “Tiểu Mặc biết rồi.”

Hạ nhân kia vừa định mở miệng nói cái gì đó, lại bị Vân Khê lần nữa cắt đứt: “Ngươi dẫn hắn đi Vương Phủ, nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên xảy ra sai lầm, nếu như con ta thiếu một sợi lông ta nhất định tiêu diệt Vương Phủ các ngươi!” Cuối cùng một câu, nàng cố ý nói lớn tiếng, hạ nhân sợ đến nói cái gì cũng không dám nữa.

Đợi hạ nhân Vương Phủ dẫn Tiểu Mặc rời đi, Vân Khê cũng trở về phủ tướng quân, phía sau mấy cái cái đuôi đi theo liền trở về thông báo chủ tử của bọn họ.

Cũng không lâu lắm, phủ thái tử cùng Tĩnh Vương phủ đồng thời chiếm được tin tức, thám tử đem cảnh tượng lúc đó miêu tả không chút nào sai, Nam Cung Tỉ cùng Nam Cung Dực sau khi nghe xong liền không có những thứ băn khoăn khác, bắt đầu đem lực chú ý tiếp tục chuyển hướng nơi khác.

Từ buổi trưa canh ba bắt đầu, cả Thấm Dương thành liền gió nổi mây phun, thế lực khắp nơi rục rịch chuyển động. Vân Khê cứ ở trong nhà cùng những người khác của Vân gia yên lặng đợi những thay đổi bất ngờ hôm nay của Thấm Dương thành.

Nàng đem Tiểu Mặc gửi ở phủ Lục vương gia, nên cũng yên tâm không ít, Lục vương gia quanh năm không có tiếng tăm gì, tin tưởng chỉ cần Nam CungTỉ cùng Nam Cung Dực không nổi lòng nghi ngờ, thì sẽ không có người động Vương Phủ chút nào, cho nên Tiểu Mặc sẽ an toàn .

Vân phủ bên này, sợ là có ánh mắt của các thế lực khắp nơi gắt gao ngó chừng vì vậy sẽ thành một chỗ hiểm địa.

“Báo báo báo, trong thành xuất hiện đại lượng binh sĩ, đang tuần đường phố, quan binh phòng thủ thành cũng toàn bộ thay quân.”

“Báo báo báo cửa cung cấm nghiêm rồi, hiện tại trừ người của thái tử điện hạ an bài ai cũng không cho phép ra.”

“Báo báo báo trong cung nội truyền ra thanh âm đánh nhau, còn có ánh lửa từ cung điện phía trên xa xa bay ra , . . . . . .”

Một mảnh dài hẹp tin tức, đều tỏ rõ một sự thật, Nam Cung Tỉ rốt cục cũng động thủ.

“Tĩnh vương gia đâu?”

“Nghe nói Tĩnh Vương gia bị người thái tử điện hạ bắt đi.”

“Bắt đi rồi? Điều này sao có thể?”Vân Dật không dám tin, Tĩnh vương gia biết rõ thái tử muốn mưu phản làm sao có thể ngoan ngoãn đợi trong phủ đệ, chờ người thái tử đến bắt đi dễ dàng như thế? Chẳng lẻ bên trong có mưu đồ khác?

“Tĩnh vương gia lúc bị nắm có phát sinh kịch liệt đánh nhau không?” Vân Khê hỏi.

“Không có, nghe nói Tĩnh vương gia không có giãy dụa cũng không có phản kháng, cứ như vậy liền thúc thủ chịu trói. “

Vân Khê cười lạnh, bất kể Nam Cung Dực đến tột cùng giở trò gì, tóm lại đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau, người thắng cuối cùng đến tột cùng là người nào bây giờ cũng còn chưa biết.

Lúc này, Phong hộ pháp từ bên ngoài bước nhanh đến: “Tôn chủ, mấy con chó của Tư Đồ gia, lại nhân cơ hội này bao vây Vân phủ. Người của chúng ta, hiện tại đang giao thủ với bọn họ”

“Đám cẩu tặc, lại cháy nhà hôi của!” Vân Thanh nghe được Tư Đồ gia danh hiệu không khỏi bực tức.

Đầu ngón tay thon dài của Long Thiên Tuyệt gõ lên mặt bàn thần sắc lạnh lùng nói ” Bọn họ muốn chết vậy thì hãy đưa tiễn tốt bọn họ.”

“Chờ một chút!” Vân Khê bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói với Phong hộ pháp “Trước giữ lại từ từ hao tổn thực lực của bọn họ, để cho Nam Cung Tỉ biết Vân gia chúng ta đang gặp nguy rồi, như vậy hắn có thể buông tay buông chân đi làm chuyện lớn, nếu chúng ta cũng vật lộn đọ sức với tay chân của hắn, sẽ làm cho hắn không được thoải mái.”

Trên mặt của nàng cười lạnh, thấy vậy sau lưng Phong hộ pháp một trận lạnh cả người này, biện pháp đánh này không khỏi khó khăn quá cao, từ từ hao tổn, vậy làm sao đánh a? Bất quá không có biện pháp, ai bảo nàng là tôn chủ phu nhân, mà tôn chủ cho tới bây giờ cũng sẽ không phản bác ra lệnh phu nhân đâu, hắn đáng ứng xong liền lĩnh mệnh thối lui ra khỏi đại đường.

Trong hoàng cung, tin chiến thắng liên tục để cho Nam Cung Tỉ tâm càng thêm vui vẻ, không nghĩ tới chuyện thuận lợi như vậy, chẳng những thuận lợi khống chế phòng thủ Thấm Dương thành, ngay cả đệ đệ của hắn Nam Cung Dực cũng bị người của hắn bắt sống, còn có Vân gia, đang bị Tư Đồ gia bao vây, sợ rằng một chốc cũng sẽ không có cái gì động tĩnh.

Hiện tại chướng ngại duy nhất của hắn, chính là công phá đạo phòng thủ cuối cùng là cửa cung, ở phía sau nơi này là cửa cung mà phụ hoàng hắn cùng cấm vệ quân chỉ cách hắn một cánh cửa.

” Người đâu, giết cho ta. Người nào đầu tiên vào cửa cung bổn thái tử cho hắn phong hầu bái tướng!”

Bọn lính nghe hắn cổ động như vậy, nhất thời nhiệt huyết sôi trào xé thanh hô lớn thẳng hướng cửa cung.

Bên trong cửa cung Nam Cung Thắng giận đến thân thể phát run trong miệng hô to : “Nghịch tử! Ngươi lại dám giết cha đoạt vị đến tột cùng là người nào đưa cho ngươi lá gan? Có ai không! Giết cái nghịch tử này cho ta! Ngoài cửa mọi người nghe đây, người nào lấy đầu trên cổ hắn, trẫm liền cho hắn phong hầu bái tướng” Hắn rút ra bội kiếm bên hông.

Thị vệ bên cạnh ngăn cản hắn khuyên nhủ: “Hoàng thượng ngài không thể đi ra ngoài, hiện tại cả hoàng cung cũng đã bị thái tử điện hạ nắm trong tay, ngài hãy là an tâm chờ ở chỗ này, chờ người ở ngoài cung tới cần vương cứu giá sao.”

“Cần vương cứu giá?” sắc mặt Nam Cung Thắng rất là phức tạp trong miệng lẩm bẩm, cần vương cứu giá? Hắn bây giờ có thể mong được ai tới cần vương cứu giá đây? Tĩnh Vương, hay là Vân gia? Hay là La gia?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook