Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 174: Cột thu lôi tự chế
Bắc Đằng
05/07/2017
Edit: Trangtrang92
Beta: Tiểu Mộng
Bóng đêm mê ly, sương đêm bảo phủ xuống, càng lộ vẻ sâu thẳm huyền bí.
Vân Khê thi triển thuật Na Di, ly khai chỗ ở hộ săn bắn, căn cứ vào bản đồ thợ săn cấp, rất dễ dàng liền tìm đến chỗ ở vị thầy thuốc kia
Chỗ ở rất đơn sơ, chỉ có mấy gian nhà nhỏ nhà tranh bình thường, ngoài nhà tranh có vài mẫu vườn thuốc. Bởi vì bóng đêm bao phủ, cả chỗ ở thoạt nhìn thật giống như che bởi một tầng sa mỏng, mông lung mà thần bí.
Bên trong nhà không có bất kỳ tia sáng nào, đen nhánh một mảnh.
“Có ai không?” Vân Khê đẩy cửa vào, chỉ cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, tĩnh như vậy có chút không bình thường, nàng ngay cả hơi thở người cũng không cảm nhận được.
“Có ai không?” Vẫn không có người nào đáp lại.
Trong không khí bay tới một mùi hương quỷ dị, mang theo hơi thở tử vong, Vân Khê nheo mắt, sinh ra dự cảm xấu. Nàng đi nhanh mấy bước, đẩy cửa phòng ra, hơi thở máu tanh đập vào mặt.
Quả nhiên xảy ra chuyện!
Đang lúc nàng bước một bước chân vào cửa phòng, một trận gió mạnh sát đầu vai nàng kiểu lưu tinh xẹt qua, sóng to gió lớn như áng thủy (sóng nước) hướng bốn phía khuếch tán, tạo thanh chấn động khủng khiếp trong phạm vi nhỏ. Vân Khê phản ứng không kịp, cả người bắn ra mạnh mẽ, lực đạo kia giống như một tòa núi lớn hùng hồn áp đảo làm cho nàng vô lực chống cự.
“A!…..Người nào?” Vân Khê từ trên mặt đấy ngửa đẩu lên, khoảnh khắc thân ảnh ẩn hiện đập vào mắt nàng khiến nàng chấn động sâu sắc.
Người đó hơi thở trên thân thật khủng khiếp, làm cho nàng không tự giác nghĩ ngay đến Tử Yêu, nếu không phải nàng cùng Tử Yêu tiếp xúc một thời gian, đối với hắn có một chút hiểu biết, nàng nhất định sẽ cho rằng người trước mặt chính là hắn.
Đáng tiếc, không phải hắn!
Đúng vậy, nhất định không phải Tử Yêu, nguyên nhân vì hơi thở trên thân bọn hắn hoàn toàn bất đồng.
Trong gió đêm, nàng mơ hồ nghe thấy một tia hương vị ngọt ngào, hương vị như vậy tuyệt đối không thể thuộc về Tử Yêu.
Người này rốt cuộc là ai?
Hắn vì sao xuất hiện lúc này? Là hắn giết người trong nhà sao?
Vân Khê trong đầu dần hiện ra vô số dấu chấm hỏi, đối diện nàng là bóng dáng người nọ, bóng dáng ẩn hiện, cùng bóng đêm dung hợp, sau đó, hắn chậm rãi xoay người lại….
Hô…..
Không khí trước mắt thanh âm phá buồn bực, ánh mắt Vân Khê một mảnh đau nhói, phảng phất như có hàng vạn hàng nghìn châm nhỏ đâm vào vòng mạc nàng, nàng thống khổ gầm thét. Trong tai lại có một trận gió vù vù, nàng vô lực tê liệt ngã trên mặt đất, mất đi tri giác.
Cái kia một khắc mất đi tri giác, nàng thật giống như nhìn thấy một ánh mắt đáng sợ, rét lạnh thấu xương, ánh mắt kia thoáng cái đã đâm vào đáy mắt nàng, làm nàng mất đi tri giác.
Kia bóng người vẫn không có lập tức rời đi, hắn tựa như u linh nhẹ nhàng trôi nổi đến gần Vân Khê, sát khi không tiếng động tràn ngập.
“Ngươi không nên tới….”
Đầu ngón tay hắn nổi lên một chút hàn quang, sát cơ lộ ra.
Đột nhiên, cách đó không xa nổi lên một tia gió nhẹ, cực kì nhỏ bé, người bình thường căn bản phát hiện không được. Hắn dừng tay giết người, trong bóng đêm mày thâm trầm nhíu lại, ống tay áo hắn vung lên, như âm hồn bay khỏi chỗ này.
Không lâu sau có người tới gần nhà tranh.
“Vân Khê cô nương? Vân Khê cô nương?” Nhị chưởng quỹ phát hiện Vân Khê ngã trên mặt đất, lớn tiếng la lên.
Vân Khê vẫn không có tri giác, ở trong đôi mắt nhắm chặt đang rỉ ra máu, máu tươi theo mặt nàng một đường chảy xuống.
Nhị chưởng quỹ hơi ngạc nhiên, hắn một đường theo sau Vân Khê, tập trung vào hơi thở của nàng mà tìm được. Thời gian kéo dài ở giữa nhiều nhất hơn mười mấy hơi thở, ai có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy đánh bại Vân Khê, làm nàng mất đi tri giác? Người này thực lực không phải quá kinh khủng đi, cho dù là hắn, cũng không nhiều nắm chắc như thế, trừ phi là……
Không thể nào là chủ tử! Chủ tử còn cần giữ lại Vân Khê tính mạng, giúp hắn luyện chế Tru Tiên đan, hắn lúc này không thể nào hạ thủ với nàng, nếu không chủ tử đã sớm động thủ. Đối phó Vân Khê, chủ tử giống như dẫm chết một con kiến, hoàn toàn không có khó khăn.
Nếu như không phải chủ tử, thì kia là ai đây?
Mang theo nghi vấn, Nhị chưởng quỹ đốt hỏa điệp, dưới ánh sáng của ngọn lửa, hắn tiến vào gian phòng, ý đồ tìm thêm được nhiều manh mối.
Mùi vị máu tanh, còn có hai cỗ thi thể….máu chưa kịp khô cho hắn thấy người nọ vừa mới giết hai người trong phòng không bao lâu sau thì Vân Khê tới nơi này.
Vân Khê là vì tìm kiếm bản đồ vào núi mà đến. Hắn từ trong miệng người thợ săn mà biết được, như vậy nói cách khác, người đó cũng vì bản đồ mà đến.
Hắn ở trong phòng tìm tòi một lần nữa, không tìm thấy bản đồ, càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình.
Bên ngoài cửa, lại thêm hơi thở một người nữa, Nhị chưởng quỹ lao ra cửa phòng, nhìn thấy chủ tử đột nhiên xuất hiện.
“Chủ tử, ngài như thế nào đến đây?”
“Ta trên núi phát hiện hơi thở dao động của một cao thủ, ta theo hơi thở hắn mà đến, người đấy đâu?” Hách Liên Tử Phong nhẹ ngửi hương vị trong gió, hơi hơi chớp mắt, ánh mắt hiện lên vẻ thâm trầm.
Nhị chưởng quỹ sửng sốt, chợt hiểu được trong lời chủ tử “người đấy” đến tột cùng là người nào.
“Đi rồi! Thuộc hạ vừa chạy tới, ngưới đó cũng đã rời đi, chỉ còn lại Vân Khê cô nương nằm ở trên mặt đất. Vân Khê cô nương bị người đó gây thương tích, ánh mắt của nàng sợ là…..”
“Ta thấy được. Ánh mắt của nàng là bị kình khí gây thương tích, chữa không khỏi, trừ phi…..”Hách Liên Tử Phong nhãn thần hơi đổi, bỗng nhiên cong môi, thần bí mở miệng nói: “Có lẽ, đối với chúng ta mà nói lại là cái chuyện tốt.”
Chuyện tốt?
Nhị chưởng quỹ còn chưa hiểu đã thấy chủ tử một tay kéo Vân Khê đi, đem nàng kẹp dưới nách đáp sương đêm mà đi.
Khi Vân Khê tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày thứ hai, trong đôi mắt đau nhói truyền đến nhắc nhở nàng đêm qua đên tột cùng xảy ra chuyện gì.
Trước mắt một mảnh tối đen, trong đôi mắt cũng liên tục đau nhói không biến mất, Vân Khê nhất thời giật mình. Nàng phải tiếp nhận một sự thật, nàng mù rồi!
“A…….đau quá! Đôi mắt của ta đau quá!” Nàng che mắt mình lại kêu lên thống khổ.
Kiến thức y thuật cho nàng biết dây thần kinh ở võng mạc của nàng đã bị đứt hết, điều này có nghĩa là nàng mù thật rồi, không thể khôi phục lại nữa, trừ phi…..
Không được, ít nhất hiện tại tuyệt đối không được!
“A!………..” Không cách nào nhịn được đau đớn ập đến khiến Vân Khê khàn giọng rống to, tận lực phát tiết tâm tình của bản thân, quên đi chỗ này là nơi nào, bên cạnh còn có ai.
“Vân Khê cô nương, ngươi bình tĩnh một chút. Chủ tử đã nhìn giúp ngươi nhìn qua con mắt của mình, mặc dù hi vọng hồi phục thị thương (thương tật ở mắt) không lớn nhưng chỉ cần ngươi có thể sớm luyện chế Tru Tiên đan, con mắt của ngươi có thể lập tức được khôi phục.” Nhị chưởng quỹ bình tĩnh nói.
Vân Khê tự nhiên biết, chỉ cầng mình sử dụng Tru Tiên đan, có thể khôi phục được ánh sáng, nhưng là một khi nàng sử dụng đến Tru Tiên đan, chẳng phải là nói cho Tử Yêu trên người nàng còn dư thừa Tru Tiên đan, là nàng lừa hắn sao?
Nàng không cách nào tưởng tượng, một khi Tử Yêu phát hiện mình lừa gạt hắn, hắn sẽ dùng thủ đoạn như thế nào đối phó với nàng. Có thể so với việc nàng bị mù còn tàn khốc hơn đi?
Cho nên, nếu nàng không mười phần nắm chắc mọi chuyện, nàng cũng không dám tự ý động đến Tru Tiên đan.
Không để ý đến lời khuyên của Nhị trưởng quầy, Vân Khê kêu khóc càng thêm thê lương: “Mắt bị mù cũng là ta, không nhìn thấy mặt người cũng là ta, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh? Cũng là do các người! Cũng là các ngươi làm hại! Nếu không phải các ngươi muốn đến chỗ quỷ quái này ta làm sao có thể bị mù?”
Nhị chưởng quỹ khóe mắt run lên, trong lòng tự nhủ đã bảo ngươi ngồi chờ trong phòng thật tốt, nếu không phải một mình người đi ra ngoài chạy lung tung liệu có thể bị thương sao? Bất quá hắn thật sự chịu không nổi nữ nhân gào khóc thảm thiết, suy nghĩ vì lỗ tai của mình, hắn không muốn cùng so đo với nữ nhân cố tình gây sự.
“Đôi mắt ta nếu vĩnh viễn bị mù. Các người chính là đầu sỏ gây nên, không trị liệu tốt đôt mắt của ta, các ngươi mơ tưởng khiến ta giúp các ngươi luyện chế Tru Tiên đan!”
“Các ngươi hoặc giúp ta chữa khỏi đôi mắt hoặc thay ta giết chết kẻ làm mù mắt ta….”
“Thiên sát hỗn đản! Tất cả các ngươi đều không phải là cái gì tốt!”
Nhị chưởng quỹ bịt lại lỗ tai, thật sự không chịu nổi nàng rít gào, đưa ánh mắt ý hỏi hướng chủ tử. Chủ tử so với mình bình tĩnh hơn chút, Vân Khê gào khóc thảm thiết, về cơ bản đối với hắn không có tạo nhiều ảnh hưởng. Hắn cúi đầu, đầu ngón tay trên mặt bàn vẽ phác thảo, nhìn kỹ đầu ngón tay hắn không chạm vào mặt bàn, nhưng mặt bàn lại lưu lại dấu vết, một bức bản đồ địa hình từ từ được vẽ nên.
Đây là hắn dựa vào trí nhớ mà vẽ nên bản đồ địa hình, Hắc Mãng Sơn địa hình phức tạp, bằng vào thực lực của hắn cũng không thể thuận lợi tiến vào sâu Hắc Mãng Sơn được, chỉ đành phải ở tại cửa cánh đó không xa nhìn vào. Hơn nữa trên đường hắn cảm giác một cỗ hơi thở cường đại xa lạ tại phụ cận dao động, dời đi lực chú ý của hắn, hắn lập tức đi lạc.
Hắc Mãng Sơn ở trong trí nhớ của hắn vẫn là chỗ vô cùng thần bí và nguy hiểm, Phiêu Miểu Địa phủ và Di tích chiến trường cổ những chỗ này không có cách nào so sánh với Hắc Mãng Sơn. Cho dù khi hắn còn trẻ, cũng chưa từng tự mình mạo hiểm du ngoạn sơn thủy. Hắn mơ hồ có loại cảm giác, Hắc Mãng Sơn cất dấu cường đại lực lượng hắn không thể nào kháng cự, hắn từ trước đến giờ luôn có tự tin nhưng chưa chắc có thể thuận lợi xông vào. Đây cũng là nguyên nhân nửa đường hắn bị lạc.
“Che miệng nàng lại, ta không muốn nghe thấy tiếng của nàng nữa.” Nói xong hắn tiếp tục vẽ phác thảo, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Tiếng gầm thét của Vân Khê đột nhiên ngừng lại, huyệt đạo bị phong tỏa, nàng chỉ có thể dùng âm cổ họng mắng, nàng đã thảm như vậy rồi hắn còn thơ ơ, còn để cho thuộc hạ điểm huyệt câm nàng, rốt cuộc có tính người hay không?
Mắng xong, đáy lòng nàng không khỏi chua xót, nếu như trên người nàng không có Tru Tiên đan, nàng không biết phương pháp luyện chế Tru Tiên đan, chẳng lẽ nàng thật sự trở thành người mù? Cũng không thế nhìn thấy ánh sáng nữa?
Bóng tối, cảm giác không thể nhìn thấy cái gì thật là thống khổ.
Nàng không có cách nào nhìn thấy mặt Thiên Tuyệt nữa, không có cách nào nhìn thấy con trai con gái trưởng thành, cuộc sống như vậy, khiến nàng vượt qua như thế nào?
Đau lòng, nàng rơi xuống nước mắt chua xót.
Nước mắt lẫn cùng máu từ hốc mắt nàng chảy xuống…..Nàng không thể không thừa nhận, nàng cũng có thời điểm mềm yếu đau buồn, giờ phút này nàng rất hi vọng Thiên Tuyệt cũng các con nàng có thể bên cạnh nàng, cho dù không nhìn thấy bọn họ, nàng vẫn muốn nghe thấy tiếng của mọi người.
Âm thầm rơi lệ từ từ biến thành cúi đầu khóc nức nở.
Lực chú ý của Hách Liên Tử Phong cuối cùng cũng từ bản đồ rời đến phía nàng, nhìn thấy nước mắt nàng đỏ sẫm rơi xuống trái tim hắn không khỏi kịch liệt co rút, chẳng lẽ đây chính là cảm giác đau lòng sao?
Hách Liên Tử Phong che miệng trái tim mình, mờ mịt nhíu mày, cảm giác này không phải thuộc về hắn, mà là đến từ tận sâu bên trong thân thể người còn lại, mà hắn bị cảm động lây.
“Đau lòng sao? Nàng đã là nữ nhân của người khác, ngươi còn có thể được cái gì?” Hắn cười lạnh, dùng bí âm với người yếu ớt bên trong thân thể, bí âm truyền đến: “Tình yêu là thứ buồn cười nhất! Chúng ta là nam nhân gia tộc Bắc Thần, chưa bao giờ cần tình yêu, chúng ta chỉ cần thực lực, thực lực tuyệt đối, thực lực cao nhất!”
“Đó là bởi vì ngươi chưa bao giờ từng yêu, cho nên không biết tình yêu đẹp như thế nào.” Hách Liên Tử Phong thanh âm yếu ớt truyền đến não của hắn, mấy phần thâm trầm: “Không sai, ta không có được nàng. Nhưng ta cũng không hối hận. Bởi vì ít nhất trong lòng ta còn cất giấu một phần trí nhớ tốt đẹp, có nó, ta thỏa mãn nhớ về quá khứ cả đời.”
“Trí nhớ? Trí nhớ tính là cái gì? Nó có thể cùng thực lực tuyệt đối so sánh cùng sao?” Tử Yêu cười lạnh, khinh thường nói: “Thế gian này cho tới bây giờ thằng làm vua thua làm giặc, ngươi không có được nàng chính là ngươi thua, ngươi chính là kẻ yếu! Một người nhu nhược có tư cách gì bác bỏ lời ta?”
“Ta không phải kẻ yếu!”
“Kẻ yếu!” Một từ này khơi dậy nội tâm kiêu ngạo cùng tự tôn Hách Liên Tử Phong, hắn phản bác nói: “Ta Hách Liên Tử Phong vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ yếu! Mặc dù trong lòng ta có tình yêu, ta vẫn sẽ không yếu hơn so với ngươi, ngươi vốn có được huyết thống cùng thiên phú, ta cũng có được, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ so với người càng thêm xuất sắc! Ta mới chính là hậu duệ xuất sắc nhất của gia tộc Bắc Thần mấy vạn năm qua, ngươi bất quá là sinh ra sớm hơn ta vạn năm, dĩ nhiên ở trước mặt ta muốn cậy già lên mặt, chiếm cứ cơ thể ta, ngươi thật đáng xấu hổ! Người chờ xem, ta nhất định sẽ vượt xa ngươi, trở thành đệ nhất cao thủ Bắc Thần gia tộc!”
Tử Yêu không giận, ngược lại vỗ tay nói: “Tốt! Thế này mới là tôn tử Bắc Thần gia tộc ta nên có khí khái cùng ý chí chiến đấu! Ta sẽ cho ngươi cơ hội, một khi ta khôi phục thực lực và cơ thể, ta liền trả tự do cho ngươi. Ta chờ ngày ngươi tới khiêu chiến!”
Hách Liên Tử Phong thanh âm đột nhiên giảm xuống, một lúc lâu sau, hắn cúi đầu thở dài: “Khê Nhi ánh mắt mù rồi, nàng như thế nào chịu đựng được đả kích lớn như vậy?”
“Rất đơn giản, chỉ cần nàng có thể nhanh chóng luyện chế thành công Tru Tiên đan, lấy công dụng của Tru Tiên đan, khiến cho ánh mắt nàng hồi phục thị lực căn bản không thành vấn đề.” Tử Yêu hừ nói: “Người đừng nhìn nha đầu này gào khóc thảm thiết, tim nàng đập nhanh nhưng vẫn bình thường, điều này chứng tỏ nàng không phải sợ hãi thực sự, nàng biết như thế nào có thể làm cho mình khôi phục thị lực. Hừ, nhà đầu này rất quỷ quái, thường ở sau lưng ta giở trò, còn tưởng rằng ta không biết….Điều này tốt lắm, ánh mắt của nàng bị mù, nàng cũng không có lý do gì trì hoãn thời gian luyện chế đan dược nữa, trừ phi nàng vẫn nghĩ cứ muốn mắt mù như vậy mãi.”
Nhưng lời sau này, Tử Yêu không dùng bí âm nữa, mà cố ý lớn tiếng nói ra, mục đích chính là nói cho Vân Khê nghe thấy.
Vân Khê ngẩn ra, Tử Yêu đây là đang nói chuyện với ai? Nghe giọng hắn, không giống như đặc biệt nói chuyện cùng với nàng, nếu không cũng sẽ không gọi nàng là “Nha đầu”.
Chẳng nhẽ nói với Nhị chưởng quỹ sao?
Trừ Nhị chưởng quỹ với nàng, trong phòng này, chỉ sợ không tìm ra người thứ ba tới lắng nghe hắn “dạy bảo” đi.
Đáng giận, nguyên lai nhịp tim bán đứng nàng với hắn, nàng thật đã xem nhẹ lực quan sát của Tử Yêu rồi.
“Uy, người rốt cuộc có lòng thương người hay không? Đôi mắt của ta không nhìn thấy nữa rồi, còn luyện chế đan dược như thế nào? Người làm như ta là thần dược, nhắm mắt lại cũng có thể luyện đan sao?” Vân Khê không nhịn được trược mắt lên, đáng tiếc bị điểm huyệt: huyệt câm bị phong tỏa, chỉ có thể ở đáy lòng âm thầm phỉ nhổ.
“Chủ tử, ngài mới vừa vào núi đi kiểm tra kết qua như thế nào?” Nhị chưởng quỹ mở miệng nói.
Tử Yêu thần lực tăng lên, đem hồn phách người bên trong thân thể một lần nữa áp chế đi xuống, yên lặng chốc lát, hắn lãnh đạm nói: “Hắc Mãng Sơn quả nhiên không giống bình thường, chẳng những đại hình rắc rối phức tạp, trong núi có nhiều bộ phận lực lượng cổ quái. Ta mới xông tới cửa núi, đã gặp phải tiểu lôi vực (khu vực phạm vi nhỏ sét đánh xuống) oanh tạc, bất quá không tính là cái gì, chân chính lợi hại chính là đến từ lực lượng thần bí từ sâu bên trong rừng, lực lượng quá mức cổ quái, khiến ta cũng không chắc…”
“Lôi vực?!” Nhị chưởng quỹ hai mắt mở lơn, lộ ra kinh hãi, đồng thời phải đối với chủ tử bội phục sát đất. Lôi vực là cái gì đó chính là lực lượng thiên nhiên, không phải người phàm có thể chống đỡ. Chủ tử lại nói đây không tính là cái gì….Chủ tử ngài cũng quá trâu rồi đi?
VK nghe được “ lôi vực ” hai chữ đáy lòng cũng cả kinh, thì ra lối vào Hắc Mãng Sơn có bố trí lôi địa, khó trách nhiều người một đi không trở lại như vậy, thử nghĩ, chính là người phàm làm sao có thể chống đỡ được lôi vực? Cũng chỉ có Tử Yêu không sợ trời không sợ đất, đại nhân vật sức trâu rầm rầm mới không sợ hãi lôi vực là đúng rồi!
Từ lời nói Tử Yêu nhìn thấy lôi vực vẫn chỉ là tiểu hung hiểm, hung hiểm chân chính đến từ lực lượng thần bí đến từ sâu trong núi. Ngay cả Tử Yêu cũng không nắm chắc lực lượng thần bí, liền không cần nói nhiều, đã muốn vượt qua khả năng tượng tưởng của nàng.
Như vậy xem ra, Hắc Mãng Sơn quả nhiên hung hiểm vạn phần!
Vân Khê nhếch mày, không thể tưởng tượng vừa mới đến chân núi Hắc Mãng Sơn một ngày liền đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Giết người trong nhà tranh, cao thủ thần bí xuất hiện, còn có nàng bất ngờ bị tấn công tổn thương đôi mắt….những chuyện xảy ra liên tiếp đều có dấu hiệu không tốt, ai cũng đều không có cách nào đoán trước được đến tột cùng còn phát sinh cái gì.
Trong lúc suy tư, Tử Yêu tiếp tục nói: “Hắc Mãng Sơn hung hiểm, ta đã sớm dự đoán được, nếu không Vân Huyên năm đó cũng không táng thân ở chỗ này. Hiện tại ta muốn biết chính xác là có có cao thủ nào tại Hắc Mãng Sơn cư nhiên có thể dưới mí mắt ta qua lại tự nhiên?”
Hắn biết hồn phách Vân Huyên ngay tại Hắc Mãng Sơn? Hắn quả nhiên là hướng về hồn phách Vân Huyên mà đến!
Vân Khê trong lòng nhảy dựng lên, tiếng lòng thắt chặt lại.
“Chủ tử, người đó hành tung lén lút, thấy chử tử liền bỏ chạy, có thể thấy được thực lực của hắn không bằng chủ tử, chủ tử không cần vì hắn hao tốn tâm trí. Chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp nhanh chóng tiến vào trong núi, đuổi theo cao thủ Vân tộc phía trước tìm được thứ chúng ta muốn mới được.” Nhị chưởng quỹ nói.
Tử Yêu gật đầu lâm vào trầm mặc.
Trong nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, ba người đều đăm chiêu.
Ở lại nghỉ ngơi một ngày, Tử Yêu quyết định lại tiến vào Hắc Mãng Sơn.
Lần này Tử Yêu mang theo Nhị chưởng quỹ cùng Vân Khê, ba người cùng nhau tiến vào núi.
Vân Khê ánh mắt bị bịt kín bằng khối vải trắng, Nhị chưởng quỹ đem nàng vác trên lưng. Theo Tử Yêu dẫn đầu, bao người đi tới sơn khẩu.
Tử Yêu ở lỗi vào đứng lại, đi lên trước ngón tay chỉ phương hương phương mỗ xa xa: “Vị trí kia có tiểu lôi vực, đại khái vài chục bước chân, bên trong lôi vực tất cả thuật kinh công mất đi công dụng, cho nên các ngươi phải đi bộ vài chục bước.”
Vân Khê cổ họng đột nhiên nuốt ngụm nước miếng, lại nghe Tử Yêu nói: “vài chục bước khoảng các không dài, chớp mắt một cái đã trôi quá, hẳn là không làm khó các ngươi,.Ta đi trước, ở đó chờ các ngươi.”
Lần này, Nhị chưởng quỹ cùng Vân Khê nhất tề nuốt ngụm nước miếng.
Vài chục bước lôi vực còn không dài?
Làm ơn đi ngươi có thể từ góc độ bọn của bọn ta mà phán đoán vấn đề được không?
Không đợi hai người tiêu hóa hết chỉ thấy Tử Yêu cất bước đi vào, đột nhiên từ lôi vực xáy ra sét giật lôi đình.
Một khu vực lớn, sấm chớp bổ xuống, sét giật trên không trung lóe sáng, hung hăng nên trên người Tử Yêu, Nhị trưởng quỹ thấy vậy mà giật mình, tưởng tượng thấy nhiều lôi điện như vậy đánh mà nện trên người mình, mình rốt cuộc có thể chịu được bao lâu.
Vân Khê mặc dù không nhìn thấy lại có thể nghe thấy rõ ràng, nhịp tim đập lên càng kịch liệt, nghĩ thầm chẳng lẽ lối vào chỉ có một cái như vậy sao?
Bọn họ phải vượt qua lôi vực, mới có thể tiến vào núi sao?
“Các ngươi mau tới cửa đi, một chút việc cũng không có.” Tử Yêu giọng nói thoải mái truyền tới tai hai người phía sau, hắn lững thững đi qua lôi vực, đối với hắn mà nói, chính xác là một chút việc cũng không có. Bởi vì sấm sét giật đến trên người hắn chính là rối rít biến hóa đi, căn bản là không mảy may làm hắn thương tổn. Xem hắn vượt qua lôi vực một đường tiêu sái thoải mái nào giống như nơi này là khu vực nguy hiểm, mà giống như bước chậm trên núi, bất quá khí hậu núi này có chút ít phức tạp, cũng chỉ là có sấm sét thôi.
Nhị chưởng quỹ sửa sang lại tinh thần, mài mài gót chân, chuẩn bị sắp xếp.
“Chờ một chút!” Vân Khê quát to một tiếng, phút chốc từ trên người rút ra một thanh bảo kiếm. Nhị chưởng quỹ nghe thấy tiếng nàng rút kiếm còn tưởng rằng sẽ đối với mình động thủ, cả người thần kinh căng thẳng.
“Chớ khẩn trương, ngươi cầm kiếm của ta, giúp ta chém một đoạn gỗ cây tới đây.”
“Ngươi muốn làm gì?” Nhị chưởng quỹ không giải thích được, thấy yêu cầu của nàng chỉ đành dựa theo yêu cầu của nàng, cầm kiếm chặt xuống một đoạn gỗ cộc: “Cái cộc gỗ đang ở dưới chân của ngươi, ngươi muốn lấy nó làm cái gì?”
VK giãy giụa từ trên lưng hắn nhảy xuống, thần bí cười nói: “Ta tự có chỗ dùng! Ngươi không cần để ý tới ta, ngươi qua trước đi, ta theo thanh âm nghe được sẽ theo sau.”
“Ngươi xác định?” Nhị chưởng quỹ bản thân đối với chính mình còn không có quá lớn tin tưởng, hơn nữa trên lưng còn có một người, muốn thông qua lôi vực tỷ lệ càng nhỏ hơn. Hiện tại nàng chủ động lên tiếng muốn tách ra, chính là hợp ý hắn.
“Tốt, ta đây đi trước, một mình ngươi bảo trọng đi.”
Nhị chưởng quỹ bỏ lại nàng, một mình một người hướng lôi vực bên trong xông vào.
Vân Khê nhìn không được xem hắn thông qua lôi vực như thế nào, chỉ có thể nghe thấy được tiếng sấm sét đáng xuống so với lúc trước còn ghê hơn, còn có tiếng kêu thảm thiết của Nhị chưởng quỹ, thê thảm không nỡ nhìn.
Mặc dù khó khăn, Nhị chưởng quỹ chung quy vẫn thuận lợi vượt qua lôi vực, đây chính là dựa vào thực lực chính mình.
Vân Khê không vội, khom người mò trên mặt đất một đoạn gậy gỗ, nàng cong môi cười thầm, cầm kiếm bắt đầu buộc trên cọc gỗ, lại khoét lỗ, lại gọt dũa, hành động cổ quái, người xem cũng nghĩ tới được.
Nàng đấy rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Tử Yêu và Nhị chưởng quỹ hai người đồng loạt ôm ngực, đứng ở đầu kia lôi vực, nhìn hành động kỳ quái của Vân Khê, muốn nhìn xem nàng đến tột cùng thế nào có thể thông qua lôi vực. Lấy thực lực của Nhị chưởng quỹ, hắn vượt qua lôi vực như vậy đã vô cùng khó khăn tốn sức rồi, Vân Khê thực lực không bằng hắn, quá trình nhất định càng thêm gian nan.
Song bọn họn đã nghĩ nhầm rồi, khi bọn hắn thấy Vân Khê cầm lấy một thứ phát minh được gọi là “cột thu lôi tự chế” dễ dàng vượt qua lôi vực, hai người choáng váng, thì ra còn có thế như vậy?
Nhị chưởng quỹ nhìn qua Vân Khê trên thân hoàn toàn không tổn thương nào, lại cúi đầu nhìn lại một chút bản thân bị lôi điện đục mười mấy lỗ trên áo, gương mặt nhất thời tái đi.
Nếu có thể vượt qua lôi vực dễ dàng như vậy nàng vì sao không nói sớm? Lương tâm của nàng thật sự quá độc ác rồi. (TM: chính ngài là người muốn thế mà =]]])
Beta: Tiểu Mộng
Bóng đêm mê ly, sương đêm bảo phủ xuống, càng lộ vẻ sâu thẳm huyền bí.
Vân Khê thi triển thuật Na Di, ly khai chỗ ở hộ săn bắn, căn cứ vào bản đồ thợ săn cấp, rất dễ dàng liền tìm đến chỗ ở vị thầy thuốc kia
Chỗ ở rất đơn sơ, chỉ có mấy gian nhà nhỏ nhà tranh bình thường, ngoài nhà tranh có vài mẫu vườn thuốc. Bởi vì bóng đêm bao phủ, cả chỗ ở thoạt nhìn thật giống như che bởi một tầng sa mỏng, mông lung mà thần bí.
Bên trong nhà không có bất kỳ tia sáng nào, đen nhánh một mảnh.
“Có ai không?” Vân Khê đẩy cửa vào, chỉ cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, tĩnh như vậy có chút không bình thường, nàng ngay cả hơi thở người cũng không cảm nhận được.
“Có ai không?” Vẫn không có người nào đáp lại.
Trong không khí bay tới một mùi hương quỷ dị, mang theo hơi thở tử vong, Vân Khê nheo mắt, sinh ra dự cảm xấu. Nàng đi nhanh mấy bước, đẩy cửa phòng ra, hơi thở máu tanh đập vào mặt.
Quả nhiên xảy ra chuyện!
Đang lúc nàng bước một bước chân vào cửa phòng, một trận gió mạnh sát đầu vai nàng kiểu lưu tinh xẹt qua, sóng to gió lớn như áng thủy (sóng nước) hướng bốn phía khuếch tán, tạo thanh chấn động khủng khiếp trong phạm vi nhỏ. Vân Khê phản ứng không kịp, cả người bắn ra mạnh mẽ, lực đạo kia giống như một tòa núi lớn hùng hồn áp đảo làm cho nàng vô lực chống cự.
“A!…..Người nào?” Vân Khê từ trên mặt đấy ngửa đẩu lên, khoảnh khắc thân ảnh ẩn hiện đập vào mắt nàng khiến nàng chấn động sâu sắc.
Người đó hơi thở trên thân thật khủng khiếp, làm cho nàng không tự giác nghĩ ngay đến Tử Yêu, nếu không phải nàng cùng Tử Yêu tiếp xúc một thời gian, đối với hắn có một chút hiểu biết, nàng nhất định sẽ cho rằng người trước mặt chính là hắn.
Đáng tiếc, không phải hắn!
Đúng vậy, nhất định không phải Tử Yêu, nguyên nhân vì hơi thở trên thân bọn hắn hoàn toàn bất đồng.
Trong gió đêm, nàng mơ hồ nghe thấy một tia hương vị ngọt ngào, hương vị như vậy tuyệt đối không thể thuộc về Tử Yêu.
Người này rốt cuộc là ai?
Hắn vì sao xuất hiện lúc này? Là hắn giết người trong nhà sao?
Vân Khê trong đầu dần hiện ra vô số dấu chấm hỏi, đối diện nàng là bóng dáng người nọ, bóng dáng ẩn hiện, cùng bóng đêm dung hợp, sau đó, hắn chậm rãi xoay người lại….
Hô…..
Không khí trước mắt thanh âm phá buồn bực, ánh mắt Vân Khê một mảnh đau nhói, phảng phất như có hàng vạn hàng nghìn châm nhỏ đâm vào vòng mạc nàng, nàng thống khổ gầm thét. Trong tai lại có một trận gió vù vù, nàng vô lực tê liệt ngã trên mặt đất, mất đi tri giác.
Cái kia một khắc mất đi tri giác, nàng thật giống như nhìn thấy một ánh mắt đáng sợ, rét lạnh thấu xương, ánh mắt kia thoáng cái đã đâm vào đáy mắt nàng, làm nàng mất đi tri giác.
Kia bóng người vẫn không có lập tức rời đi, hắn tựa như u linh nhẹ nhàng trôi nổi đến gần Vân Khê, sát khi không tiếng động tràn ngập.
“Ngươi không nên tới….”
Đầu ngón tay hắn nổi lên một chút hàn quang, sát cơ lộ ra.
Đột nhiên, cách đó không xa nổi lên một tia gió nhẹ, cực kì nhỏ bé, người bình thường căn bản phát hiện không được. Hắn dừng tay giết người, trong bóng đêm mày thâm trầm nhíu lại, ống tay áo hắn vung lên, như âm hồn bay khỏi chỗ này.
Không lâu sau có người tới gần nhà tranh.
“Vân Khê cô nương? Vân Khê cô nương?” Nhị chưởng quỹ phát hiện Vân Khê ngã trên mặt đất, lớn tiếng la lên.
Vân Khê vẫn không có tri giác, ở trong đôi mắt nhắm chặt đang rỉ ra máu, máu tươi theo mặt nàng một đường chảy xuống.
Nhị chưởng quỹ hơi ngạc nhiên, hắn một đường theo sau Vân Khê, tập trung vào hơi thở của nàng mà tìm được. Thời gian kéo dài ở giữa nhiều nhất hơn mười mấy hơi thở, ai có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy đánh bại Vân Khê, làm nàng mất đi tri giác? Người này thực lực không phải quá kinh khủng đi, cho dù là hắn, cũng không nhiều nắm chắc như thế, trừ phi là……
Không thể nào là chủ tử! Chủ tử còn cần giữ lại Vân Khê tính mạng, giúp hắn luyện chế Tru Tiên đan, hắn lúc này không thể nào hạ thủ với nàng, nếu không chủ tử đã sớm động thủ. Đối phó Vân Khê, chủ tử giống như dẫm chết một con kiến, hoàn toàn không có khó khăn.
Nếu như không phải chủ tử, thì kia là ai đây?
Mang theo nghi vấn, Nhị chưởng quỹ đốt hỏa điệp, dưới ánh sáng của ngọn lửa, hắn tiến vào gian phòng, ý đồ tìm thêm được nhiều manh mối.
Mùi vị máu tanh, còn có hai cỗ thi thể….máu chưa kịp khô cho hắn thấy người nọ vừa mới giết hai người trong phòng không bao lâu sau thì Vân Khê tới nơi này.
Vân Khê là vì tìm kiếm bản đồ vào núi mà đến. Hắn từ trong miệng người thợ săn mà biết được, như vậy nói cách khác, người đó cũng vì bản đồ mà đến.
Hắn ở trong phòng tìm tòi một lần nữa, không tìm thấy bản đồ, càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình.
Bên ngoài cửa, lại thêm hơi thở một người nữa, Nhị chưởng quỹ lao ra cửa phòng, nhìn thấy chủ tử đột nhiên xuất hiện.
“Chủ tử, ngài như thế nào đến đây?”
“Ta trên núi phát hiện hơi thở dao động của một cao thủ, ta theo hơi thở hắn mà đến, người đấy đâu?” Hách Liên Tử Phong nhẹ ngửi hương vị trong gió, hơi hơi chớp mắt, ánh mắt hiện lên vẻ thâm trầm.
Nhị chưởng quỹ sửng sốt, chợt hiểu được trong lời chủ tử “người đấy” đến tột cùng là người nào.
“Đi rồi! Thuộc hạ vừa chạy tới, ngưới đó cũng đã rời đi, chỉ còn lại Vân Khê cô nương nằm ở trên mặt đất. Vân Khê cô nương bị người đó gây thương tích, ánh mắt của nàng sợ là…..”
“Ta thấy được. Ánh mắt của nàng là bị kình khí gây thương tích, chữa không khỏi, trừ phi…..”Hách Liên Tử Phong nhãn thần hơi đổi, bỗng nhiên cong môi, thần bí mở miệng nói: “Có lẽ, đối với chúng ta mà nói lại là cái chuyện tốt.”
Chuyện tốt?
Nhị chưởng quỹ còn chưa hiểu đã thấy chủ tử một tay kéo Vân Khê đi, đem nàng kẹp dưới nách đáp sương đêm mà đi.
Khi Vân Khê tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày thứ hai, trong đôi mắt đau nhói truyền đến nhắc nhở nàng đêm qua đên tột cùng xảy ra chuyện gì.
Trước mắt một mảnh tối đen, trong đôi mắt cũng liên tục đau nhói không biến mất, Vân Khê nhất thời giật mình. Nàng phải tiếp nhận một sự thật, nàng mù rồi!
“A…….đau quá! Đôi mắt của ta đau quá!” Nàng che mắt mình lại kêu lên thống khổ.
Kiến thức y thuật cho nàng biết dây thần kinh ở võng mạc của nàng đã bị đứt hết, điều này có nghĩa là nàng mù thật rồi, không thể khôi phục lại nữa, trừ phi…..
Không được, ít nhất hiện tại tuyệt đối không được!
“A!………..” Không cách nào nhịn được đau đớn ập đến khiến Vân Khê khàn giọng rống to, tận lực phát tiết tâm tình của bản thân, quên đi chỗ này là nơi nào, bên cạnh còn có ai.
“Vân Khê cô nương, ngươi bình tĩnh một chút. Chủ tử đã nhìn giúp ngươi nhìn qua con mắt của mình, mặc dù hi vọng hồi phục thị thương (thương tật ở mắt) không lớn nhưng chỉ cần ngươi có thể sớm luyện chế Tru Tiên đan, con mắt của ngươi có thể lập tức được khôi phục.” Nhị chưởng quỹ bình tĩnh nói.
Vân Khê tự nhiên biết, chỉ cầng mình sử dụng Tru Tiên đan, có thể khôi phục được ánh sáng, nhưng là một khi nàng sử dụng đến Tru Tiên đan, chẳng phải là nói cho Tử Yêu trên người nàng còn dư thừa Tru Tiên đan, là nàng lừa hắn sao?
Nàng không cách nào tưởng tượng, một khi Tử Yêu phát hiện mình lừa gạt hắn, hắn sẽ dùng thủ đoạn như thế nào đối phó với nàng. Có thể so với việc nàng bị mù còn tàn khốc hơn đi?
Cho nên, nếu nàng không mười phần nắm chắc mọi chuyện, nàng cũng không dám tự ý động đến Tru Tiên đan.
Không để ý đến lời khuyên của Nhị trưởng quầy, Vân Khê kêu khóc càng thêm thê lương: “Mắt bị mù cũng là ta, không nhìn thấy mặt người cũng là ta, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh? Cũng là do các người! Cũng là các ngươi làm hại! Nếu không phải các ngươi muốn đến chỗ quỷ quái này ta làm sao có thể bị mù?”
Nhị chưởng quỹ khóe mắt run lên, trong lòng tự nhủ đã bảo ngươi ngồi chờ trong phòng thật tốt, nếu không phải một mình người đi ra ngoài chạy lung tung liệu có thể bị thương sao? Bất quá hắn thật sự chịu không nổi nữ nhân gào khóc thảm thiết, suy nghĩ vì lỗ tai của mình, hắn không muốn cùng so đo với nữ nhân cố tình gây sự.
“Đôi mắt ta nếu vĩnh viễn bị mù. Các người chính là đầu sỏ gây nên, không trị liệu tốt đôt mắt của ta, các ngươi mơ tưởng khiến ta giúp các ngươi luyện chế Tru Tiên đan!”
“Các ngươi hoặc giúp ta chữa khỏi đôi mắt hoặc thay ta giết chết kẻ làm mù mắt ta….”
“Thiên sát hỗn đản! Tất cả các ngươi đều không phải là cái gì tốt!”
Nhị chưởng quỹ bịt lại lỗ tai, thật sự không chịu nổi nàng rít gào, đưa ánh mắt ý hỏi hướng chủ tử. Chủ tử so với mình bình tĩnh hơn chút, Vân Khê gào khóc thảm thiết, về cơ bản đối với hắn không có tạo nhiều ảnh hưởng. Hắn cúi đầu, đầu ngón tay trên mặt bàn vẽ phác thảo, nhìn kỹ đầu ngón tay hắn không chạm vào mặt bàn, nhưng mặt bàn lại lưu lại dấu vết, một bức bản đồ địa hình từ từ được vẽ nên.
Đây là hắn dựa vào trí nhớ mà vẽ nên bản đồ địa hình, Hắc Mãng Sơn địa hình phức tạp, bằng vào thực lực của hắn cũng không thể thuận lợi tiến vào sâu Hắc Mãng Sơn được, chỉ đành phải ở tại cửa cánh đó không xa nhìn vào. Hơn nữa trên đường hắn cảm giác một cỗ hơi thở cường đại xa lạ tại phụ cận dao động, dời đi lực chú ý của hắn, hắn lập tức đi lạc.
Hắc Mãng Sơn ở trong trí nhớ của hắn vẫn là chỗ vô cùng thần bí và nguy hiểm, Phiêu Miểu Địa phủ và Di tích chiến trường cổ những chỗ này không có cách nào so sánh với Hắc Mãng Sơn. Cho dù khi hắn còn trẻ, cũng chưa từng tự mình mạo hiểm du ngoạn sơn thủy. Hắn mơ hồ có loại cảm giác, Hắc Mãng Sơn cất dấu cường đại lực lượng hắn không thể nào kháng cự, hắn từ trước đến giờ luôn có tự tin nhưng chưa chắc có thể thuận lợi xông vào. Đây cũng là nguyên nhân nửa đường hắn bị lạc.
“Che miệng nàng lại, ta không muốn nghe thấy tiếng của nàng nữa.” Nói xong hắn tiếp tục vẽ phác thảo, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Tiếng gầm thét của Vân Khê đột nhiên ngừng lại, huyệt đạo bị phong tỏa, nàng chỉ có thể dùng âm cổ họng mắng, nàng đã thảm như vậy rồi hắn còn thơ ơ, còn để cho thuộc hạ điểm huyệt câm nàng, rốt cuộc có tính người hay không?
Mắng xong, đáy lòng nàng không khỏi chua xót, nếu như trên người nàng không có Tru Tiên đan, nàng không biết phương pháp luyện chế Tru Tiên đan, chẳng lẽ nàng thật sự trở thành người mù? Cũng không thế nhìn thấy ánh sáng nữa?
Bóng tối, cảm giác không thể nhìn thấy cái gì thật là thống khổ.
Nàng không có cách nào nhìn thấy mặt Thiên Tuyệt nữa, không có cách nào nhìn thấy con trai con gái trưởng thành, cuộc sống như vậy, khiến nàng vượt qua như thế nào?
Đau lòng, nàng rơi xuống nước mắt chua xót.
Nước mắt lẫn cùng máu từ hốc mắt nàng chảy xuống…..Nàng không thể không thừa nhận, nàng cũng có thời điểm mềm yếu đau buồn, giờ phút này nàng rất hi vọng Thiên Tuyệt cũng các con nàng có thể bên cạnh nàng, cho dù không nhìn thấy bọn họ, nàng vẫn muốn nghe thấy tiếng của mọi người.
Âm thầm rơi lệ từ từ biến thành cúi đầu khóc nức nở.
Lực chú ý của Hách Liên Tử Phong cuối cùng cũng từ bản đồ rời đến phía nàng, nhìn thấy nước mắt nàng đỏ sẫm rơi xuống trái tim hắn không khỏi kịch liệt co rút, chẳng lẽ đây chính là cảm giác đau lòng sao?
Hách Liên Tử Phong che miệng trái tim mình, mờ mịt nhíu mày, cảm giác này không phải thuộc về hắn, mà là đến từ tận sâu bên trong thân thể người còn lại, mà hắn bị cảm động lây.
“Đau lòng sao? Nàng đã là nữ nhân của người khác, ngươi còn có thể được cái gì?” Hắn cười lạnh, dùng bí âm với người yếu ớt bên trong thân thể, bí âm truyền đến: “Tình yêu là thứ buồn cười nhất! Chúng ta là nam nhân gia tộc Bắc Thần, chưa bao giờ cần tình yêu, chúng ta chỉ cần thực lực, thực lực tuyệt đối, thực lực cao nhất!”
“Đó là bởi vì ngươi chưa bao giờ từng yêu, cho nên không biết tình yêu đẹp như thế nào.” Hách Liên Tử Phong thanh âm yếu ớt truyền đến não của hắn, mấy phần thâm trầm: “Không sai, ta không có được nàng. Nhưng ta cũng không hối hận. Bởi vì ít nhất trong lòng ta còn cất giấu một phần trí nhớ tốt đẹp, có nó, ta thỏa mãn nhớ về quá khứ cả đời.”
“Trí nhớ? Trí nhớ tính là cái gì? Nó có thể cùng thực lực tuyệt đối so sánh cùng sao?” Tử Yêu cười lạnh, khinh thường nói: “Thế gian này cho tới bây giờ thằng làm vua thua làm giặc, ngươi không có được nàng chính là ngươi thua, ngươi chính là kẻ yếu! Một người nhu nhược có tư cách gì bác bỏ lời ta?”
“Ta không phải kẻ yếu!”
“Kẻ yếu!” Một từ này khơi dậy nội tâm kiêu ngạo cùng tự tôn Hách Liên Tử Phong, hắn phản bác nói: “Ta Hách Liên Tử Phong vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ yếu! Mặc dù trong lòng ta có tình yêu, ta vẫn sẽ không yếu hơn so với ngươi, ngươi vốn có được huyết thống cùng thiên phú, ta cũng có được, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ so với người càng thêm xuất sắc! Ta mới chính là hậu duệ xuất sắc nhất của gia tộc Bắc Thần mấy vạn năm qua, ngươi bất quá là sinh ra sớm hơn ta vạn năm, dĩ nhiên ở trước mặt ta muốn cậy già lên mặt, chiếm cứ cơ thể ta, ngươi thật đáng xấu hổ! Người chờ xem, ta nhất định sẽ vượt xa ngươi, trở thành đệ nhất cao thủ Bắc Thần gia tộc!”
Tử Yêu không giận, ngược lại vỗ tay nói: “Tốt! Thế này mới là tôn tử Bắc Thần gia tộc ta nên có khí khái cùng ý chí chiến đấu! Ta sẽ cho ngươi cơ hội, một khi ta khôi phục thực lực và cơ thể, ta liền trả tự do cho ngươi. Ta chờ ngày ngươi tới khiêu chiến!”
Hách Liên Tử Phong thanh âm đột nhiên giảm xuống, một lúc lâu sau, hắn cúi đầu thở dài: “Khê Nhi ánh mắt mù rồi, nàng như thế nào chịu đựng được đả kích lớn như vậy?”
“Rất đơn giản, chỉ cần nàng có thể nhanh chóng luyện chế thành công Tru Tiên đan, lấy công dụng của Tru Tiên đan, khiến cho ánh mắt nàng hồi phục thị lực căn bản không thành vấn đề.” Tử Yêu hừ nói: “Người đừng nhìn nha đầu này gào khóc thảm thiết, tim nàng đập nhanh nhưng vẫn bình thường, điều này chứng tỏ nàng không phải sợ hãi thực sự, nàng biết như thế nào có thể làm cho mình khôi phục thị lực. Hừ, nhà đầu này rất quỷ quái, thường ở sau lưng ta giở trò, còn tưởng rằng ta không biết….Điều này tốt lắm, ánh mắt của nàng bị mù, nàng cũng không có lý do gì trì hoãn thời gian luyện chế đan dược nữa, trừ phi nàng vẫn nghĩ cứ muốn mắt mù như vậy mãi.”
Nhưng lời sau này, Tử Yêu không dùng bí âm nữa, mà cố ý lớn tiếng nói ra, mục đích chính là nói cho Vân Khê nghe thấy.
Vân Khê ngẩn ra, Tử Yêu đây là đang nói chuyện với ai? Nghe giọng hắn, không giống như đặc biệt nói chuyện cùng với nàng, nếu không cũng sẽ không gọi nàng là “Nha đầu”.
Chẳng nhẽ nói với Nhị chưởng quỹ sao?
Trừ Nhị chưởng quỹ với nàng, trong phòng này, chỉ sợ không tìm ra người thứ ba tới lắng nghe hắn “dạy bảo” đi.
Đáng giận, nguyên lai nhịp tim bán đứng nàng với hắn, nàng thật đã xem nhẹ lực quan sát của Tử Yêu rồi.
“Uy, người rốt cuộc có lòng thương người hay không? Đôi mắt của ta không nhìn thấy nữa rồi, còn luyện chế đan dược như thế nào? Người làm như ta là thần dược, nhắm mắt lại cũng có thể luyện đan sao?” Vân Khê không nhịn được trược mắt lên, đáng tiếc bị điểm huyệt: huyệt câm bị phong tỏa, chỉ có thể ở đáy lòng âm thầm phỉ nhổ.
“Chủ tử, ngài mới vừa vào núi đi kiểm tra kết qua như thế nào?” Nhị chưởng quỹ mở miệng nói.
Tử Yêu thần lực tăng lên, đem hồn phách người bên trong thân thể một lần nữa áp chế đi xuống, yên lặng chốc lát, hắn lãnh đạm nói: “Hắc Mãng Sơn quả nhiên không giống bình thường, chẳng những đại hình rắc rối phức tạp, trong núi có nhiều bộ phận lực lượng cổ quái. Ta mới xông tới cửa núi, đã gặp phải tiểu lôi vực (khu vực phạm vi nhỏ sét đánh xuống) oanh tạc, bất quá không tính là cái gì, chân chính lợi hại chính là đến từ lực lượng thần bí từ sâu bên trong rừng, lực lượng quá mức cổ quái, khiến ta cũng không chắc…”
“Lôi vực?!” Nhị chưởng quỹ hai mắt mở lơn, lộ ra kinh hãi, đồng thời phải đối với chủ tử bội phục sát đất. Lôi vực là cái gì đó chính là lực lượng thiên nhiên, không phải người phàm có thể chống đỡ. Chủ tử lại nói đây không tính là cái gì….Chủ tử ngài cũng quá trâu rồi đi?
VK nghe được “ lôi vực ” hai chữ đáy lòng cũng cả kinh, thì ra lối vào Hắc Mãng Sơn có bố trí lôi địa, khó trách nhiều người một đi không trở lại như vậy, thử nghĩ, chính là người phàm làm sao có thể chống đỡ được lôi vực? Cũng chỉ có Tử Yêu không sợ trời không sợ đất, đại nhân vật sức trâu rầm rầm mới không sợ hãi lôi vực là đúng rồi!
Từ lời nói Tử Yêu nhìn thấy lôi vực vẫn chỉ là tiểu hung hiểm, hung hiểm chân chính đến từ lực lượng thần bí đến từ sâu trong núi. Ngay cả Tử Yêu cũng không nắm chắc lực lượng thần bí, liền không cần nói nhiều, đã muốn vượt qua khả năng tượng tưởng của nàng.
Như vậy xem ra, Hắc Mãng Sơn quả nhiên hung hiểm vạn phần!
Vân Khê nhếch mày, không thể tưởng tượng vừa mới đến chân núi Hắc Mãng Sơn một ngày liền đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Giết người trong nhà tranh, cao thủ thần bí xuất hiện, còn có nàng bất ngờ bị tấn công tổn thương đôi mắt….những chuyện xảy ra liên tiếp đều có dấu hiệu không tốt, ai cũng đều không có cách nào đoán trước được đến tột cùng còn phát sinh cái gì.
Trong lúc suy tư, Tử Yêu tiếp tục nói: “Hắc Mãng Sơn hung hiểm, ta đã sớm dự đoán được, nếu không Vân Huyên năm đó cũng không táng thân ở chỗ này. Hiện tại ta muốn biết chính xác là có có cao thủ nào tại Hắc Mãng Sơn cư nhiên có thể dưới mí mắt ta qua lại tự nhiên?”
Hắn biết hồn phách Vân Huyên ngay tại Hắc Mãng Sơn? Hắn quả nhiên là hướng về hồn phách Vân Huyên mà đến!
Vân Khê trong lòng nhảy dựng lên, tiếng lòng thắt chặt lại.
“Chủ tử, người đó hành tung lén lút, thấy chử tử liền bỏ chạy, có thể thấy được thực lực của hắn không bằng chủ tử, chủ tử không cần vì hắn hao tốn tâm trí. Chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp nhanh chóng tiến vào trong núi, đuổi theo cao thủ Vân tộc phía trước tìm được thứ chúng ta muốn mới được.” Nhị chưởng quỹ nói.
Tử Yêu gật đầu lâm vào trầm mặc.
Trong nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, ba người đều đăm chiêu.
Ở lại nghỉ ngơi một ngày, Tử Yêu quyết định lại tiến vào Hắc Mãng Sơn.
Lần này Tử Yêu mang theo Nhị chưởng quỹ cùng Vân Khê, ba người cùng nhau tiến vào núi.
Vân Khê ánh mắt bị bịt kín bằng khối vải trắng, Nhị chưởng quỹ đem nàng vác trên lưng. Theo Tử Yêu dẫn đầu, bao người đi tới sơn khẩu.
Tử Yêu ở lỗi vào đứng lại, đi lên trước ngón tay chỉ phương hương phương mỗ xa xa: “Vị trí kia có tiểu lôi vực, đại khái vài chục bước chân, bên trong lôi vực tất cả thuật kinh công mất đi công dụng, cho nên các ngươi phải đi bộ vài chục bước.”
Vân Khê cổ họng đột nhiên nuốt ngụm nước miếng, lại nghe Tử Yêu nói: “vài chục bước khoảng các không dài, chớp mắt một cái đã trôi quá, hẳn là không làm khó các ngươi,.Ta đi trước, ở đó chờ các ngươi.”
Lần này, Nhị chưởng quỹ cùng Vân Khê nhất tề nuốt ngụm nước miếng.
Vài chục bước lôi vực còn không dài?
Làm ơn đi ngươi có thể từ góc độ bọn của bọn ta mà phán đoán vấn đề được không?
Không đợi hai người tiêu hóa hết chỉ thấy Tử Yêu cất bước đi vào, đột nhiên từ lôi vực xáy ra sét giật lôi đình.
Một khu vực lớn, sấm chớp bổ xuống, sét giật trên không trung lóe sáng, hung hăng nên trên người Tử Yêu, Nhị trưởng quỹ thấy vậy mà giật mình, tưởng tượng thấy nhiều lôi điện như vậy đánh mà nện trên người mình, mình rốt cuộc có thể chịu được bao lâu.
Vân Khê mặc dù không nhìn thấy lại có thể nghe thấy rõ ràng, nhịp tim đập lên càng kịch liệt, nghĩ thầm chẳng lẽ lối vào chỉ có một cái như vậy sao?
Bọn họ phải vượt qua lôi vực, mới có thể tiến vào núi sao?
“Các ngươi mau tới cửa đi, một chút việc cũng không có.” Tử Yêu giọng nói thoải mái truyền tới tai hai người phía sau, hắn lững thững đi qua lôi vực, đối với hắn mà nói, chính xác là một chút việc cũng không có. Bởi vì sấm sét giật đến trên người hắn chính là rối rít biến hóa đi, căn bản là không mảy may làm hắn thương tổn. Xem hắn vượt qua lôi vực một đường tiêu sái thoải mái nào giống như nơi này là khu vực nguy hiểm, mà giống như bước chậm trên núi, bất quá khí hậu núi này có chút ít phức tạp, cũng chỉ là có sấm sét thôi.
Nhị chưởng quỹ sửa sang lại tinh thần, mài mài gót chân, chuẩn bị sắp xếp.
“Chờ một chút!” Vân Khê quát to một tiếng, phút chốc từ trên người rút ra một thanh bảo kiếm. Nhị chưởng quỹ nghe thấy tiếng nàng rút kiếm còn tưởng rằng sẽ đối với mình động thủ, cả người thần kinh căng thẳng.
“Chớ khẩn trương, ngươi cầm kiếm của ta, giúp ta chém một đoạn gỗ cây tới đây.”
“Ngươi muốn làm gì?” Nhị chưởng quỹ không giải thích được, thấy yêu cầu của nàng chỉ đành dựa theo yêu cầu của nàng, cầm kiếm chặt xuống một đoạn gỗ cộc: “Cái cộc gỗ đang ở dưới chân của ngươi, ngươi muốn lấy nó làm cái gì?”
VK giãy giụa từ trên lưng hắn nhảy xuống, thần bí cười nói: “Ta tự có chỗ dùng! Ngươi không cần để ý tới ta, ngươi qua trước đi, ta theo thanh âm nghe được sẽ theo sau.”
“Ngươi xác định?” Nhị chưởng quỹ bản thân đối với chính mình còn không có quá lớn tin tưởng, hơn nữa trên lưng còn có một người, muốn thông qua lôi vực tỷ lệ càng nhỏ hơn. Hiện tại nàng chủ động lên tiếng muốn tách ra, chính là hợp ý hắn.
“Tốt, ta đây đi trước, một mình ngươi bảo trọng đi.”
Nhị chưởng quỹ bỏ lại nàng, một mình một người hướng lôi vực bên trong xông vào.
Vân Khê nhìn không được xem hắn thông qua lôi vực như thế nào, chỉ có thể nghe thấy được tiếng sấm sét đáng xuống so với lúc trước còn ghê hơn, còn có tiếng kêu thảm thiết của Nhị chưởng quỹ, thê thảm không nỡ nhìn.
Mặc dù khó khăn, Nhị chưởng quỹ chung quy vẫn thuận lợi vượt qua lôi vực, đây chính là dựa vào thực lực chính mình.
Vân Khê không vội, khom người mò trên mặt đất một đoạn gậy gỗ, nàng cong môi cười thầm, cầm kiếm bắt đầu buộc trên cọc gỗ, lại khoét lỗ, lại gọt dũa, hành động cổ quái, người xem cũng nghĩ tới được.
Nàng đấy rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Tử Yêu và Nhị chưởng quỹ hai người đồng loạt ôm ngực, đứng ở đầu kia lôi vực, nhìn hành động kỳ quái của Vân Khê, muốn nhìn xem nàng đến tột cùng thế nào có thể thông qua lôi vực. Lấy thực lực của Nhị chưởng quỹ, hắn vượt qua lôi vực như vậy đã vô cùng khó khăn tốn sức rồi, Vân Khê thực lực không bằng hắn, quá trình nhất định càng thêm gian nan.
Song bọn họn đã nghĩ nhầm rồi, khi bọn hắn thấy Vân Khê cầm lấy một thứ phát minh được gọi là “cột thu lôi tự chế” dễ dàng vượt qua lôi vực, hai người choáng váng, thì ra còn có thế như vậy?
Nhị chưởng quỹ nhìn qua Vân Khê trên thân hoàn toàn không tổn thương nào, lại cúi đầu nhìn lại một chút bản thân bị lôi điện đục mười mấy lỗ trên áo, gương mặt nhất thời tái đi.
Nếu có thể vượt qua lôi vực dễ dàng như vậy nàng vì sao không nói sớm? Lương tâm của nàng thật sự quá độc ác rồi. (TM: chính ngài là người muốn thế mà =]]])
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.