Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 32: Mang Theo Phu Quân Đi Xem Mắt
Bắc Đằng
12/09/2013
Vì Gia chủ Tư Đồ gia – Tư Đồ Khôi cỡi ngựa đi theo ở bên xe ngựa, neân hai mẹ con Nhị phu nhân cùng Thất tiểu thư trong lòng tuy có chứa nhiều bất mãn cùng oán khí, nhöng cũng không dám làm trò phát tác trước mặt Tư Đồ khôi.
Vì thế một đường thập phần an tĩnh.
Tư Đồ gia tộc ở một thành thị phồn hoa của Ngạo Thiên quốc, tên là Lạc Cẩm thành, cách Lăng Thiên Cung không gần không xa, cưỡi ngựa thì mất nửa ngày đường, bởi vì trong đội ngũ có nữ quyến, cho nên đi lại chậm chút ít, đại khái dùng một ngày thời gian mới chạy tới phủ đệ Tư Đồ gia tộc .
Lúc này đêm đã khuya, Vân Khê đi theo Nhị phu nhân, Thất tiểu thư xuống xe ngựa, vào phủ đệ, liền có nha đầu thiếp thân của Tư Đồ Mẫn Mẫn đến đây đón chào.
Từng nghe Tư Đồ Mẫn Mẫn nhắc tới chuyện có liên quan đến thiếp thân nha hoàn của nàng, biết nàng tên gọi Tiểu Trà, từ nhỏ luôn ở bên người hầu hạ Tư Đồ Mẫn Mẫn, đối với Tư Đồ Mẫn mẫn làm việc và nghỉ ngơi cùng thói quen, thì rõ như lòng bàn tay.
Một nha hoàn như vậy, đối với Vân Khê mà nói, là một nhân vật nguy hiểm, bởi vì cải trang dáng ngoài một người dễ dàng, nhưng muốn hoàn toàn bắt chước thói quen một người cũng rất khó khăn. Cho nên chuyện trước mắt cần làm là, thu phục nha hoàn này.
“Đại tiểu thư, nô tỳ nhớ tiểu thư muốn chết, ngài ở Lăng Thiên Cung có bị ủy khuất hay không?”
Vân Khê bị nàng dắt lấy, im lặng không nói, nhưng trong lòng tinh tế tự định kế sách. Tiểu trà thấy nàng không nói lời nào, liền cũng không quấy rầy nữa, dắt lấy nàng một đường đi về khuê phòng.
Đi tới khuê phòng thuộc về Tư Đồ Mẫn Mẫn, lúc này đêm đã khuya, Tiểu trà chuẩn bị xong giường chiếu, thấy “Đại tiểu thư” vẫn ngồi yên ở trước bàn trang điểm như cũ, không nói cũng không rằng, an tĩnh đến rất không tầm thường.
Nàng do dự, cất bước tiến lên: “Đại tiểu thư, người không có sao chứ? Làm sao lại không nói chuyện?”
“Tiểu trà, ta không sao.” ánh mắt Vân Khê do dự, đưa tay từ trong lòng ngực móc ra một hoàn thuốc, bày ở trong lòng bàn tay, nói, “Ta ở Lăng Thiên Cung , Nhị nương cho ta một hoàn thuốc, nói là có thể dưỡng nhan làm đẹp, bổ huyết ngưng khí. Nàng để cho ta ăn ngay vào, ta không dám dùng, ta sợ nàng có lòng muốn hại ta.”
“Tiểu trà, Nhị nương đã sớm đối với ta chứa nhiều bất mãn, thường xuyên muốn hại ta, nhưng ta không có bất kỳ căn cứ chính xác, nên phụ thâncũng chưa chắc sẽ tin lời của ta. Ngươi có thể giúp ta một lần, thay ta vạch trần khuôn mặt thật của Nhị nương hay không?”
Tiểu trà nghe vậy, thì không chút nghĩ ngợi liền gật đầu nói: “Đại tiểu thư đối với Tiểu trà ân trọng như núi, Tiểu trà nguyện ý vì Đại tiểu thư phó thang đạo hỏa, cũng không chối từ.”
Vân Khê ôn nhu suy nghĩ, cố ý bắt chước khí chất mềm mại đáng yêu ôn hòa của Tư Đồ Mẫn Mẫn, nói: “Cám ơn ngươi, Tiểu trà! Vậy ngươi giúp ta ăn vào viên hoàn thuốc này, xem nó có phải có độc hay không, nếu nó thật sự có độc, như vậy ta có thể tố cáo Nhị nương, bắt nàng giao ra giải dược. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi có việc, ngươi nguyện ý tin tưởng ta sao?”
Tiểu trà có chút kinh ngạc, chẳng qua là trong chốc lát, nàng liền đưa tay từ trong tay Vân Khê lấy ra hoàn thuốc, nuốt ngụm nước miếng, nàng không chút do dự uống xuống.
Vân Khê lặng yên nhìn nàng, nhìn thần sắc nàng vẻ mặt anh dũng hy sinh, thì không nhịn được hé miệng cười trộm. Nàng lại từ trong ngực móc ra một phong thư, đưa cho Tiểu trà, đó là trước khi đi, nàng cố ý để cho Tư Đồ Mẫn Mẫn đích thân viết. Sau khi xác nhận Tiểu trà tuyệt đối trung thành, nàng mới yên lòng lấy ra thư.
“Đại tiểu thư, đây là cái gì?”
“Ngươi nhìn sẽ biết.”
Tiểu trà nhận lấy thư, tinh tế xem, thần sắc trên mặt biến hóa. Nàng ngạc nhiên nhìn về người trước mắt, có chút khó tin: “Ngươi, ngươi thật không phải là Đại tiểu thư?”
Vân Khê mở môi không nói.
Tiểu trà liền cúi đầu nhìn kỹ thư, xác định là bút tích Đại tiểu thư cùng giọng không tệ, liền cũng yên tâm lại: “Đại tiểu thư phân phó, để cho nô tỳ hảo hảo mà phối hợp Vân tiểu thư, Tiểu trà tất sẽ không phụ nhờ vã.”
“Được rồi, vậy ngươi bây giờ đem chuyện ngày gần đây của Tư Đồ gia đã phát sinh, nói với ta một chút đi.” Vân Khê thu hồi thư, đưa tới giá cắm nến, đem thư thiêu hủy hầu như không còn lưu dấu vết.
“Dạ, Vân tiểu thư!” Tiểu trà gật đầu nói.
Vân Khê giơ tay lên sửa đúng nàng: ” Trước hay sau lưng người khác cũng gọi ta Đại tiểu thư! Không nên gọi sai.”
Tiểu trà quỳ gối cung kính đáp: “Dạ, Đại tiểu thư.”
Tiểu trà đem chuyện quan trọng phát sinh cuả Tư Đồ gia tộc ngày gần đây đơn giản tự thuật một phen, thì ra là Tư Đồ gia tộc nóng lòng đem Thất tiểu thư cứu về, là bởi vì Tư Đồ gia có ý muốn cùng gia tộc Hách Liên đám hỏi, không phải là độc nhất vô song , Hách Liên Tử Phong đột nhiên đưa tới bái thiếp, tính toán sắp tới, đến bái phỏng Tư Đồ gia. Các trưởng lão Tư Đồ gia rối rít rục rịt, muốn mượn cơ hội lần này, thúc đẩy hôn sự của Thất tiểu thư cùng Hách Liên Tử Phong.
Dựa theo Tiểu trà kể lại, ngày mai Hách Liên Tử Phong sẽ quang lâm Tư Đồ phủ, cho nên Tư Đồ phủ từ trên xuống dưới đều vì thế mà bận rộn.
Vân Khê nghe xong Tiểu trà nói…, trong lòng tối lại, thoạt nhìn cả Tư Đồ gia tộc, người chân chính quan tâm ái hộ Tư Đồ Mẫn mẫn cũng chỉ có gia chủ Tư Đồ Khôi. Hắn thật sự là từ phụ ái nữ, hay là bởi vì Tư Đồ Mẫn Mẫn là người duy nhất có thể mở ra lực lượng thần khí, mà đối đãi như thế.
Tư Đồ Mẫn Mẫn ở Tư Đồ phủ, sợ là hoàn cảnh cũng không lạc quan như thế.
Cho Tiểu trà lui ra, Vân Khê cởi quần áo cùng đồ trang sức trên người, chuẩn bị đi ngủ. Mới vừa đến Tư Đồ phủ, nên không thể tùy tiện hành động, vừa lúc nàng cũng mệt mỏi rồi, quyết định trước tiên nghỉ ngơi một đêm thật tốt, để dưỡng sức.
Trong cơn ngủ mơ, cảm giác có người ôm nàng, còn có mùi vị quen thuộc đem nàng thật chặc bao vây. Trong miệng nàng khẽ ngâm, thân thể không tự chủ được hướng nơi phát ra ấm áp co rúc tới gần.
Long Thiên Tuyệt chưa ngủ, nhìn động tác theo bản năng của nàng, bất đắc dĩ cười khẽ. Nàng chẳng lẽ là quên mất mình bây giờ ở chỗ nào? Có người lặng lẽ tiến nhập gian phòng của nàng, thậm chí vào chăn của nàng, nàng lại một chút tính cảnh giác cũng không có. Nhưng nếu tối nay người tới không phải là hắn, nàng chẳng phải là. . . . . .
Cúi đầu ngưng mắt nhìn dung nhan ôn nhu khi ngủ của nàng, tuy là đổi gương mặt, nhưng trong mắt hắn, nhìn thấy qua cũng là chân thật nhất. Trong lòng không khỏi dâng lên một trên ảo não, nàng không có tính cảnh giác như thế, bảo hắn làm sao an tâm để cho nàng rời đi tầm mắt của mình?
Hắn cúi đầu, một ngụm khẽ cắn ở chóp mũi nàng, lưu lại bốn dấu răng nhợt nhạt.
“Ngô. . . . . .” Vân Khê dằng dặc tỉnh dậy, mơ hồ mở mắt ra, quay đầu , mượn ánh trăng nhàn nhạt, nàng thấy một khuôn mặt nam nhân già nua có chứa nếp nhăn.
Phản xạ có điều kiện, nàng vung một quyền liền đánh tới ánh mắt đối phương, đánh ra hết sức, tận hết sức lực.
“Ừ.” Long Thiên Tuyệt không ngờ đến nàng sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, tránh né không kịp, hung hăng nhận một quyền, nơi mắt phải máu đi loạn, một trận cháng váng.
“Khê Nhi, là ta!” Hắn vừa che mắt phải của mình, vừa lên tiếng nhắc nhở.
Vân Khê vốn còn muốn cho thêm hắn một quyền, chợt nghe được thanh âm của hắn, nàng vội vàng thu tay về, che miệng mình, cũng rút khẩu khí. Nàng thật là ngủ đến hồ đồ, lại quên mất giờ phút này hắn đang giả trang thành bộ dáng Tường trưởng lão, cùng nàng một đường vào Tư Đồ gia tộc.
“Thiên Tuyệt, chàng không sao chứ?” Nàng đau lòng đưa tay vuốt ve mắt phải của hắn, chỉ trong chốc lát thời gian liền sưng đỏ một vòng, xem ra một quyền mới vừa rồi quả là ra tay quá nặng.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu hừ lạnh một tiếng, trong không khí nổi lơ lửng oán khí nồng đậm, thân thể hắn lui về phía sau, liền che mắt phải, ngã thẳng xuống trên giường.
“Thật sinh khí ?” Vân Khê liếc thần sắc của hắn không đúng, giọng nói nhỏ nhẹ, nhẹ giọng hỏi thăm.
“Ta lại không biết là chàng! Ta mới vừa ngủ mơ hồ, tỉnh lại bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt già nua, cho nên ta mới. . . . . .” Nói tới đây, hơi thở quanh người Long Thiên Tuyệt bỗng rơi xuống thấp hơn, vô số bóng ma nhỏ vòng quanh hắn bay múa, tỏa ra vô số oán niệm.
“Thiên Tuyệt, ta thật không phải cố ý . Mau cho ta nhìn xem, rốt cuộc bị thương thế nào.” Vân Khê hướng về phía trước, muốn ngăn tay của hắn, ai ngờ hắn trở mình, lưng quay về phía nàng.
Vân Khê cắn môi dưới, đột nhiên có chút không biết làm sao, ngộ thương hắn là nàng không đúng, nhưng nàng cũng không phải là cố ý , hắn làm gì tức giận như vậy sao? Thấy hắn sinh hờn dỗi, nàng có chút mộng, không biết nên nào khuyên giải như thế.
“Thiên Tuyệt, đừng nóng giận! Ta sai lầm rồi, ta hướng chàng nói xin lỗi, còn không được sao?” Kéo kéo xiêm y của hắn.
Hắn trong mũi hừ hừ, không phản ứng.
“Thiên Tuyệt ——” lắc cánh tay hắn.
Không để ý.
“Phu quân ——” tay nhỏ bé xoa lồng ngực của hắn.
Hắn cúi đầu kêu rên, hay là không để ý.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt ——” tay nhỏ bé một tấc một tấc về phía trước, đầu ngón tay cực kỳ nghịch ngợm ở trên Tiểu Tuyệt Tuyệt khảy đàn mấy cái, rồi nhanh chóng rút lui.
“Ừ. . . . . . Tiểu bại hoại!” Hắn rốt cục không có cách nào giả bộ đi xuống, bàn tay to giơ ra, đem nàng ôm vào trước ngực, bàn tay to hung hăng bóp cái mông có lồi có lõm của nàng, làm ra trả thù.
Vân Khê nép vào trong ngực của hắn khanh khách cười không ngừng, tiếng cười khinh linh, chui vào trong tai Long Thiên Tuyệt, cái gì đau đớn đều tản đi. Vân Khê ngẩng đầu nhìn mặt của hắn cùng mắt phải đen một vòng kia, khóe môi hướng về phía trước câu khởi, đầu ngón tay trên mặt hắn vẽ miêu tả bề ngoài, cánh môi khẽ mở: “Thật xấu!”
Long Thiên Tuyệt mặt nhất thời đen một vòng, giọng nói không vui: “Chờ ta già rồi, biến thành bộ dạng này, có phải nàng cũng sẽ ghét bỏ ta hay không, thậm chí ta vừa đụng nàng, nàng liền cho ta một quyền?”
Vân Khê hơi sửng sờ, cảm giác được hắn oán khí, nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ, thì ra hắn tức giận không phải vì cái gì khác, mà là sợ nàng sau này thấy bộ dáng hắn tuổi già sức yếu, sẽ không thích hắn nữa, thậm chí ghét bỏ hắn. Người nam nhân này. . . . . . Nàng thật là hết chỗ nói rồi!
“Có a! Nếu như khi đó, ta còn có lực khí đánh chàng. . . . . .” Vân Khê hé miệng cười trộm, cái tay nhỏ bé chuyển đến trước ngực hắn, tùy ý vẽ nên các vòng tròn, nhưng trong lòng thì ấm áp, bọn họ hiện tại vừa mới thành thân không lâu, hắn đã nghĩ ngợi đến những chuyện sau này, thật là khả ái chết đi được.
“Không cho ghét bỏ ta!” Hắn bá đạo buộc chặc cánh tay, đem nàng vững vàng nhốt lại.
Vân Khê mím môi cười, đưa tay sờ dọc theo gương mặt của hắn, tiểu tâm dực dực kéo xuống mặt nạ trên mặt hắn, nhìn xem khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần từ từ hiện ra ở trước mặt nàng, ánh mắt của nàng từ từ dâng lên sóng ngầm.
“Cho dù chàng già rồi, thì ở trong lòng ta vĩnh viễn là chàng như lúc ban đầu, tuấn mỹ như thiên thần, thiên hạ không ai bằng!”
Long Thiên Tuyệt khóe môi đắc ý nhếch lên một độ cung, đối với lời khen của nàng rất là Mãn Ý, hắn giơ tay sờ sờ cái càm trơn bóng của của mình, giọng tự tin nói: “Bổn Tôn trời sanh chính là gương mặt này, từ nhỏ đến lớn, không biết vì thế mà có bao nhiêu phiền não. . . . . .”
Khóe môi vung lên một nửa, hắn liền thu trở lại, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Nàng cũng chỉ yêu thích dáng ngoài ta?”
Vân Khê hướng về phía trước liếc mắt, nói hắn đẹp, hắn còn không hài lòng.
“Được rồi, trừ thích dáng ngoài của chàng, ta còn thích rắm thúi của chàng, chàng tự luyến, chàng bá đạo nữa . . . . . .”
Long Thiên Tuyệt khóe mắt giật giậ , rất là kinh ngạc, cảm tình của nàng cũng chỉ thấy được khuyết điểm trên người hắn thơi sao?
Khóe mắt run run như vậy, vết ứ mới vừa đọng lại bắt đầu thấy đau rồi, hắn giơ tay xoa mắt phải của mình, rầu rĩ nói: “Nàng thật ác độc! Đều đem phu quân nàng đánh bị thương thành như vậy, cũng không có một câu an ủi, cũng may là ở chỗ này, nếu là chỗ nguy hiểm khác. Chờ ngày nào đó ta bị nàng ngược chết, nàng liền đợi thủ tiết đi. . . . . .”
Vân Khê vội vàng đưa tay bưng kín cái miệng của hắn: “Không cho nói nhảm! Phi phi, Đồng Ngôn Vô Kỵ, Đồng Ngôn Vô Kỵ. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt khóe mắt lại là run lên, rất im lặng, hắn cũng không phải là Tiểu Mặc, cái gì Đồng Ngôn Vô Kỵ?
“Ngoan, sau này không cho nói lời xui!Để phu nhân ta hảo hảo mà thương chàng nha. . . . . .” Vân Khê mím môi cười, từ trong lòng ngực móc ra một lọ thuốc bột, tỉ mỉ thay hắn thoa thuốc.
“Phu nhân, có thể không đem ta xem như là Tiểu Mặc hay không, ta sẽ ghen .”
“Cùng nhi tử ghen, là không có tiền đồ nhất!”
“. . . . . .” Long Thiên Tuyệt tiếp tục ăn quắt.
Đầu ngón tay Vân Khê nhẹ nhàng ôn nhu vuốt lấy các huyệt vị ở vành mắt phải, trong miệng tiếp tục nói: “Ta thích nhất đúng là nhi tử, nếu như chàng không muốn ta đem chàng trở thành nhi tử mà đối đãi, vậy chàng cũng ở trong lòng ta chỉ chiếm vị trí thứ hai.”
Trong lòng nàng, từ trước đích xác là nhi tử an vị thứ nhất, nhưng là từ khi nhận biết hắn, hắn trong lòng nàng liền từ phía sau vượt lên trước, cùng nhi tử ngồi ngang hàng.
“. . . . . . Ta muốn vị thứ nhất! Nhi tử sớm muộn gì cũng phải xuất giá , gả đi rồi, như nước hắt ra ngoài!” Long Thiên Tuyệt ôm eo nhỏ của nàng, hừ hừ nói.
“Đó là nữ nhi mà?” Vân Khê lau mồ hôi lạnh, lời này hắn cũng có thể nói được?
Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày cao gầy, nói: ” Chúng ta sẽ làm cho nhi tử gả đi ra ngoài, như vậy chúng ta có thể có thế giới hai người rồi.”
Vân Khê hướng về phía trước liếc mắt: “Nhi tử sẽ nguyền rủa chàng.”
Long Thiên Tuyệt dứt khoác nói: “Vậy hãy để cho hắn nguyền rủa đi, ta không cần !”
Vân Khê yên lặng nhìn hắn: “. . . . . . Ta hẳn là trực tiếp đem chàng đánh ngất xỉu.”
Đêm thứ nhất mới tới Tư Đồ phủ, hai vợ chồng ôm nhau ngủ, công khai ngủ ở trong khuê phòng Đại tiểu thư Tư Đồ phủ, đem phòng coi là của mình, một chút cũng không thấy ngại.
Nhưng nếu gia chủ Tư Đồ gia biết được con gái của mình cùng thái thượng trưởng lão bị đã đánh tráo, mà giờ khắc này đang ở trong khuê phòng nữ nhi tình chàng ý thiếp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hắn nhất định sẽ tức đến không thở nổi.
Hừng sáng , người bên gối đã rời đi.
Tiểu Trà hầu hạ Vân Khê rửa mặt thay y phục, thật giống như nàng chính là Đại tiểu thư Tư Đồ phủ, hưởng thụ tất cả đãi ngộ Đại tiểu thư nên có.
“Đại tiểu thư, mới vừa Nhị phu nhân bên kia truyền lời tới đây, nói là để cho ngài dùng qua đồ ăn sáng sau đó, nàng có chuyện quan trọng cùng ngài thương lượng.”
“Nàng có thể có chuyện quan trọng gì?” Vân Khê khẽ cau mày dưới, đáy lòng trầm xuống, lần này sau khi trơ về từ Lăng Thiên Cung, mẹ con Nhị phu nhân đối với Tư Đồ Mẫn Mẫn ghen ghét trong lòng, rõ rành rành, mới trở về ngày thứ hai liền gọi nàng đi qua, sợ là kẻ đến thì không thiện, nhất định không có lòng tốt.
Bất quá nếu nàng không đi, tựa hồ không có lý do để nói, còn bị coi là không tôn kính trưởng bối, nàng muốn ở Tư Đồ gia tìm kiếm thần khí, không nên chọc vào phiền toái không cần thiết. Thôi, đi thì đi, xem một chút nàng ta rốt cuộc muốn chơi trò gì.
” Như thế ngươi dẫn ta đi qua.”
Đêm qua tới Tư Đồ phủ , bởi vì sắc trời đã tối, không còn kịp tinh tế quan sát. Hiện tại đi lại ở Tư Đồ phủ, Vân Khê chỉ cảm thấy chung quanh đình đài lầu các, tinh sảo mỹ quan, mang một phong cách khác biệt.
Cùng Tiểu Trà hỏi thăm, mới biết được cả Tư Đồ phủ để chia làm Đông Nam Tây Bắc chung quanh viện, Tư Đồ Khôi làm gia chủ, cả nhà bọn họ mọi người ở tại Bắc viện, Bắc viện vừa là chỗ ở, cũng là nơi dùng để tiếp đãi khách nhân; Nam viện là yên lặng nhất, để cho trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão trong gia tộc ẩn cư tu luyện, người bình thường cũng không được tùy ý xuất nhập, quấy rầy đến trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão thanh tu; đang ở phía đông viện cùng phía tây viện, phần lớn là các tộc nhân dòng chính của Tư Đồ gia. . . . . . Cả một Tư Đồ phủ to lớn, diện tích rộng, khí thế rộng rãi, có thể so với hoàng cung một nước!
Khó trách thế lực của thập đại gia tộc có thể Lâm giá trên quân chủ ngũ quốc, không bị hoàng quyền thống trị, ngoại trừ thực lực bản thân bọn họ ra, gia tộc của bọn họ có bề dày lịch sử truyền thừa cùng địa vị lâu đời, nên quân chủ ngũ quốc không cách nào sánh bằng.
Vân Khê vừa nghe Tiểu Trà giới thiệu, thì vừa âm thầm lưu ý đi về phía đường nhỏ Nam viện, cả Tư Đồ phủ, chỗ có khả năng để thần khí trân quý nhất, chính là nơi trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão ở Nam viện rồi, cũng chính là chỗ ở lại của Long Thiên Tuyệt hóa trang thành Tường trưởng lão.
May mà bọn họ tâm tư thành thục, đồng thời đã chuẩn bị hai tay, nàng giả dạng Thành Tư Đồ Mẫn Mẫn, thử đến gần Tư Đồ Khôi, mà Long Thiên Tuyệt thì giả trang thành Tường trưởng lão, lẫn vào đến ở giữa trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão Tư Đồ gia, tùy thời tìm kiếm chỗ thần khí cất dấu.
“Đại tiểu thư, phía trước chính là gian phòng Nhị phu nhân .”
Vân Khê theo Tiểu Trà chỉ điểm nhìn lại, chỗ ở của Nhị phu nhân nhiều loại hoa tựa như gấm, xuân ý dạt dào, cùng người của nàng giống nhau, đem tất cả tốt đẹp toàn bộ triển lộ ở bên ngoài, làm cho người ta nhìn một cái là có thể thấy, lại quá nhiều tốt đẹp chồng chất tại một chỗ, có thể gánh nặng hoặc là vô cùng tục khí.
Nghe thấy Tư Đồ khôi từng cưới quá sáu phòng thê thiếp, trừ Đại phu nhân sanh ra một trai một gái, cũng chỉ có Nhị phu nhân sanh ra một nữ nhi, cũng chính là Thất tiểu thư, về phần mấy phòng khác trước sau cũng chưa từng có hài tử,vừa ra đời liền chết non, không có ai là ngoại lệ. Thê thiếp trong Đại gia tộc tranh giành với nhau, cũng giống như hoàng tộc, tràn đầy máu tanh, về phần trong chuyện này rốt cuộc có bí ẩn thế nào, thì cũng chỉ có thân ở trong cột nước xoáy mới biết được.
Vân Khê cố ý thả chậm cước bộ, đạp bước liên tục, ưu nhã mà đi.
Ai, làm một đại gia khuê tú, thật đúng là không dễ dàng.
Tiểu Trà đi theo ở phía sau của nàng, nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng một trận hoảng hốt, nếu không phải là nàng tận mắt nhìn thấy phong thư, quả thật là khó khăn phân biệt thiệt giả, bất quá nhìn kỹ , lại có thể phát hiện trên người vị này Vân tiểu thư so sánh với Đại tiểu thư tăng thêm một phần tự tin cùng anh khí quả cảm.
Nha hoàn chỗ ở Nhị phu nhân thấy được các nàng, vội vàng chạy đến bên trong nhà thông báo.
“Nhị phu nhân, Đại tiểu thư tới.”
Nhị phu nhân đang cùng nữ nhi trò chuyện với nhau, nghe được truyền báo, thì con ngươi chuyển động, đứng dậy tự mình đi ra ngoài đón.
“Mẫn Mẫn tới, mau vào ngồi!” Nhị phu nhân một thân gấm vóc hoa lệ, giống như con bướm hoa lòe loạt, hướng mây tía đánh tới, nhiệt tình có chút thái quá.
Vân Khê chân mày nhíu lại, bị nàng dắt cánh tay vào nhà, cho dù trong lòng chán ghét, nàng cũng không cách nào biểu lộ ra, bởi vì Tư Đồ Mẫn mẫn là một cô gái nhu nhược, không biết võ nghệ.
“Nhị nương tìm Mẫn Mẫn , không biết cần làm gì?” Vân Khê tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt cả gian phòng, chỉ thấy trong tay Thất tiểu thư đang cầm một quyển danh sách, Hồng sổ thiếp vàng ghi chép, có chút long trọng.
Mẫu tử đều chú ý tới tầm mắt nàng, vội vàng thu hồi danh sách, Nhị phu nhân mở miệng nói: “Mẫn Mẫn, mẫu thân ngươi qua đời sớm, Nhị nương làm trưởng bối của ngươi, lý ra phải quan tâm ngươi nhiều hơn. Ngươi nhìn ngươi đều nhanh đến hai mươi, nhưng vẫn không có gả đi ra ngoài, Nhị nương vẫn đều rất quan tâm hôn nhân đại sự của ngươi. Cho nên, lúc trước Nhị nương liền cho người làm mai giúp ngươi tìm mấy thế gia đệ tử môn đăng hộ đối, mỗi người bọn họ là nhân trung long phượng ngàn dặm mới tìm được một, tuyệt đối cùng Tư Đồ gia ta xứng đôi. Hôm nay vừa lúc bọn họ đều đến Lạc Cẩm thành, Nhị nương liền hẹn bọn họ, cho ngươi gặp mặt một lần. Nhưng nếu trong bọn họ có người ngươi nhìn trúng, vậy Nhị nương sẽ đi bẩm báo phụ thân ngươi, để cho hắn nhanh chóng đem hôn sự của ngươi làm xong, chớ để làm trễ nãi thanh xuân của ngươi. . . . . .”
Sắc mặt Vân Khê khẽ biến thành hơi chìm, Nhị phu nhân đến tột cùng là có âm mưu gì, sao lại muốn cho nàng, không phải, là cho Tư Đồ Mẫn mẫn tìm vị hôn phu? Chẳng lẽ là nàng cảm thấy Tư Đồ Mẫn mẫn chướng mắt, muốn mau sớm đem nàng ấy đuổi khỏi Tư Đồ phủ?
“Nhị nương đã bận tâm rồi, Mẫn Mẫn còn chưa từng nghĩ muốn gả.” Nàng nhàn nhạt từ chối.
“Vậy làm sao được? Hôm nay đã hẹn ba vị công tử, đều là đệ tử xuất sắc trong thập đại gia tộc, nếu ngươi không đi, chẳng phải là làm cho Tư Đồ gia cùng mấy đại gia tộc kết oán sao?”
Nhị phu nhân ra vẻ từ ái vỗ vỗ tay nàng, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói, “Nhị nương cũng là vì ngươi mà suy nghĩ, ngươi cũng không thể cô phụ Ý tốt của Nhị nương! Nhị nương biết trong ngày thường ngươi là rất hiếu thuận Nhị nương, tuyệt đối sẽ không làm trái ý Nhị nương.”
Thất tiểu thư cũng khuyên theo: “Tỷ tỷ, ngươi hãy đi đi! Cũng không thể cô phụ hảo ý của nương.”
Vân Khê nhìn hai mẹ con đang mờ ám nháy mắt với nhau, thật giống như quyết định, không thể để nàng không đi xem mắt. Nàng tâm tư vòng vo mấy vòng, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua Tiểu Trà nói, hôm nay là Hách Liên Tử Phong tới Tư Đồ phủ, hai mẹ con Nhị phu nhân vội vàng nghĩ muốn đẩy nàng đi như thế, chẳng lẽ là sợ nàng cùng Hách Liên Tử Phong đối mặt, đoạt danh tiếng của con gái nàng ta?
Nói thật, nếu bàn về vẻ thùy mị, bàn về khí chất, bàn về phẩm tính, Thất tiểu thư mọi thứ đều không bằng Tư Đồ Mẫn mẫn, ngay cả đổi lại là nàng, nàng cũng nhất định sẽ chọn đường tẩu tương lai là Tư Đồ Mẫn mẫn, mà không phải là Thất tiểu thư điêu ngoa bốc đồng làm vợ. Cũng khó trách các nàng sẽ lo lắng như thế. . . . . .
Cũng được, Hách Liên Tử Phong cũng không biết nàng giả trang thành Tư Đồ Mẫn Mẫn, tạm thời tránh hắn, cũng có thể tiết kiệm được không ít chuyện. Bất quá chính là đi xem mắt thôi, không có gì không được .
“Đa tạ Nhị nương hảo ý, vậy Mẫn Mẫn cung kính không bằng tuân mệnh. Chẳng qua là Mẫn Mẫn có một yêu cầu, hi vọng Nhị nương có thể đồng ý.”
Nhị phu nhân vui mừng nhướng mày: “Yêu cầu gì? Ngươi cứ việc nói. Chỉ cần Nhị nương có thể làm được , nhất định đáp ứng ngươi.”
Vân Khê giọng nói dịu dàng nói: “Ta muốn xin Tường trưởng lão cùng đi, cũng để bảo vệ Mẫn Mẫn chu toàn.”
Đi xem mắt tại sao có thể không mang theo phu quân nhà mình đây? Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn sẽ có vẻ mặt buồn bực kinh ngạc,thì nàng liền không nhịn được cười ra tiếng.
“Mẫn Mẫn vì sao bật cười?” Nhị phu nhân nhận thấy được nàng khác thường, không khỏi đặt câu hỏi.
“Không có gì! Chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cảm giác buồn cười thôi.” Vân Khê tùy tiện pha trò nói, “Không biết Nhị nương có thể xin Tường trưởng lão cùng Mẫn Mẫn một đường xuất hành hay không?”
Nhị phu nhân vội vàng gật đầu nói: “Cái này không thành vấn đề, để Nhị nương lo.”
Vì thế một đường thập phần an tĩnh.
Tư Đồ gia tộc ở một thành thị phồn hoa của Ngạo Thiên quốc, tên là Lạc Cẩm thành, cách Lăng Thiên Cung không gần không xa, cưỡi ngựa thì mất nửa ngày đường, bởi vì trong đội ngũ có nữ quyến, cho nên đi lại chậm chút ít, đại khái dùng một ngày thời gian mới chạy tới phủ đệ Tư Đồ gia tộc .
Lúc này đêm đã khuya, Vân Khê đi theo Nhị phu nhân, Thất tiểu thư xuống xe ngựa, vào phủ đệ, liền có nha đầu thiếp thân của Tư Đồ Mẫn Mẫn đến đây đón chào.
Từng nghe Tư Đồ Mẫn Mẫn nhắc tới chuyện có liên quan đến thiếp thân nha hoàn của nàng, biết nàng tên gọi Tiểu Trà, từ nhỏ luôn ở bên người hầu hạ Tư Đồ Mẫn Mẫn, đối với Tư Đồ Mẫn mẫn làm việc và nghỉ ngơi cùng thói quen, thì rõ như lòng bàn tay.
Một nha hoàn như vậy, đối với Vân Khê mà nói, là một nhân vật nguy hiểm, bởi vì cải trang dáng ngoài một người dễ dàng, nhưng muốn hoàn toàn bắt chước thói quen một người cũng rất khó khăn. Cho nên chuyện trước mắt cần làm là, thu phục nha hoàn này.
“Đại tiểu thư, nô tỳ nhớ tiểu thư muốn chết, ngài ở Lăng Thiên Cung có bị ủy khuất hay không?”
Vân Khê bị nàng dắt lấy, im lặng không nói, nhưng trong lòng tinh tế tự định kế sách. Tiểu trà thấy nàng không nói lời nào, liền cũng không quấy rầy nữa, dắt lấy nàng một đường đi về khuê phòng.
Đi tới khuê phòng thuộc về Tư Đồ Mẫn Mẫn, lúc này đêm đã khuya, Tiểu trà chuẩn bị xong giường chiếu, thấy “Đại tiểu thư” vẫn ngồi yên ở trước bàn trang điểm như cũ, không nói cũng không rằng, an tĩnh đến rất không tầm thường.
Nàng do dự, cất bước tiến lên: “Đại tiểu thư, người không có sao chứ? Làm sao lại không nói chuyện?”
“Tiểu trà, ta không sao.” ánh mắt Vân Khê do dự, đưa tay từ trong lòng ngực móc ra một hoàn thuốc, bày ở trong lòng bàn tay, nói, “Ta ở Lăng Thiên Cung , Nhị nương cho ta một hoàn thuốc, nói là có thể dưỡng nhan làm đẹp, bổ huyết ngưng khí. Nàng để cho ta ăn ngay vào, ta không dám dùng, ta sợ nàng có lòng muốn hại ta.”
“Tiểu trà, Nhị nương đã sớm đối với ta chứa nhiều bất mãn, thường xuyên muốn hại ta, nhưng ta không có bất kỳ căn cứ chính xác, nên phụ thâncũng chưa chắc sẽ tin lời của ta. Ngươi có thể giúp ta một lần, thay ta vạch trần khuôn mặt thật của Nhị nương hay không?”
Tiểu trà nghe vậy, thì không chút nghĩ ngợi liền gật đầu nói: “Đại tiểu thư đối với Tiểu trà ân trọng như núi, Tiểu trà nguyện ý vì Đại tiểu thư phó thang đạo hỏa, cũng không chối từ.”
Vân Khê ôn nhu suy nghĩ, cố ý bắt chước khí chất mềm mại đáng yêu ôn hòa của Tư Đồ Mẫn Mẫn, nói: “Cám ơn ngươi, Tiểu trà! Vậy ngươi giúp ta ăn vào viên hoàn thuốc này, xem nó có phải có độc hay không, nếu nó thật sự có độc, như vậy ta có thể tố cáo Nhị nương, bắt nàng giao ra giải dược. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi có việc, ngươi nguyện ý tin tưởng ta sao?”
Tiểu trà có chút kinh ngạc, chẳng qua là trong chốc lát, nàng liền đưa tay từ trong tay Vân Khê lấy ra hoàn thuốc, nuốt ngụm nước miếng, nàng không chút do dự uống xuống.
Vân Khê lặng yên nhìn nàng, nhìn thần sắc nàng vẻ mặt anh dũng hy sinh, thì không nhịn được hé miệng cười trộm. Nàng lại từ trong ngực móc ra một phong thư, đưa cho Tiểu trà, đó là trước khi đi, nàng cố ý để cho Tư Đồ Mẫn Mẫn đích thân viết. Sau khi xác nhận Tiểu trà tuyệt đối trung thành, nàng mới yên lòng lấy ra thư.
“Đại tiểu thư, đây là cái gì?”
“Ngươi nhìn sẽ biết.”
Tiểu trà nhận lấy thư, tinh tế xem, thần sắc trên mặt biến hóa. Nàng ngạc nhiên nhìn về người trước mắt, có chút khó tin: “Ngươi, ngươi thật không phải là Đại tiểu thư?”
Vân Khê mở môi không nói.
Tiểu trà liền cúi đầu nhìn kỹ thư, xác định là bút tích Đại tiểu thư cùng giọng không tệ, liền cũng yên tâm lại: “Đại tiểu thư phân phó, để cho nô tỳ hảo hảo mà phối hợp Vân tiểu thư, Tiểu trà tất sẽ không phụ nhờ vã.”
“Được rồi, vậy ngươi bây giờ đem chuyện ngày gần đây của Tư Đồ gia đã phát sinh, nói với ta một chút đi.” Vân Khê thu hồi thư, đưa tới giá cắm nến, đem thư thiêu hủy hầu như không còn lưu dấu vết.
“Dạ, Vân tiểu thư!” Tiểu trà gật đầu nói.
Vân Khê giơ tay lên sửa đúng nàng: ” Trước hay sau lưng người khác cũng gọi ta Đại tiểu thư! Không nên gọi sai.”
Tiểu trà quỳ gối cung kính đáp: “Dạ, Đại tiểu thư.”
Tiểu trà đem chuyện quan trọng phát sinh cuả Tư Đồ gia tộc ngày gần đây đơn giản tự thuật một phen, thì ra là Tư Đồ gia tộc nóng lòng đem Thất tiểu thư cứu về, là bởi vì Tư Đồ gia có ý muốn cùng gia tộc Hách Liên đám hỏi, không phải là độc nhất vô song , Hách Liên Tử Phong đột nhiên đưa tới bái thiếp, tính toán sắp tới, đến bái phỏng Tư Đồ gia. Các trưởng lão Tư Đồ gia rối rít rục rịt, muốn mượn cơ hội lần này, thúc đẩy hôn sự của Thất tiểu thư cùng Hách Liên Tử Phong.
Dựa theo Tiểu trà kể lại, ngày mai Hách Liên Tử Phong sẽ quang lâm Tư Đồ phủ, cho nên Tư Đồ phủ từ trên xuống dưới đều vì thế mà bận rộn.
Vân Khê nghe xong Tiểu trà nói…, trong lòng tối lại, thoạt nhìn cả Tư Đồ gia tộc, người chân chính quan tâm ái hộ Tư Đồ Mẫn mẫn cũng chỉ có gia chủ Tư Đồ Khôi. Hắn thật sự là từ phụ ái nữ, hay là bởi vì Tư Đồ Mẫn Mẫn là người duy nhất có thể mở ra lực lượng thần khí, mà đối đãi như thế.
Tư Đồ Mẫn Mẫn ở Tư Đồ phủ, sợ là hoàn cảnh cũng không lạc quan như thế.
Cho Tiểu trà lui ra, Vân Khê cởi quần áo cùng đồ trang sức trên người, chuẩn bị đi ngủ. Mới vừa đến Tư Đồ phủ, nên không thể tùy tiện hành động, vừa lúc nàng cũng mệt mỏi rồi, quyết định trước tiên nghỉ ngơi một đêm thật tốt, để dưỡng sức.
Trong cơn ngủ mơ, cảm giác có người ôm nàng, còn có mùi vị quen thuộc đem nàng thật chặc bao vây. Trong miệng nàng khẽ ngâm, thân thể không tự chủ được hướng nơi phát ra ấm áp co rúc tới gần.
Long Thiên Tuyệt chưa ngủ, nhìn động tác theo bản năng của nàng, bất đắc dĩ cười khẽ. Nàng chẳng lẽ là quên mất mình bây giờ ở chỗ nào? Có người lặng lẽ tiến nhập gian phòng của nàng, thậm chí vào chăn của nàng, nàng lại một chút tính cảnh giác cũng không có. Nhưng nếu tối nay người tới không phải là hắn, nàng chẳng phải là. . . . . .
Cúi đầu ngưng mắt nhìn dung nhan ôn nhu khi ngủ của nàng, tuy là đổi gương mặt, nhưng trong mắt hắn, nhìn thấy qua cũng là chân thật nhất. Trong lòng không khỏi dâng lên một trên ảo não, nàng không có tính cảnh giác như thế, bảo hắn làm sao an tâm để cho nàng rời đi tầm mắt của mình?
Hắn cúi đầu, một ngụm khẽ cắn ở chóp mũi nàng, lưu lại bốn dấu răng nhợt nhạt.
“Ngô. . . . . .” Vân Khê dằng dặc tỉnh dậy, mơ hồ mở mắt ra, quay đầu , mượn ánh trăng nhàn nhạt, nàng thấy một khuôn mặt nam nhân già nua có chứa nếp nhăn.
Phản xạ có điều kiện, nàng vung một quyền liền đánh tới ánh mắt đối phương, đánh ra hết sức, tận hết sức lực.
“Ừ.” Long Thiên Tuyệt không ngờ đến nàng sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, tránh né không kịp, hung hăng nhận một quyền, nơi mắt phải máu đi loạn, một trận cháng váng.
“Khê Nhi, là ta!” Hắn vừa che mắt phải của mình, vừa lên tiếng nhắc nhở.
Vân Khê vốn còn muốn cho thêm hắn một quyền, chợt nghe được thanh âm của hắn, nàng vội vàng thu tay về, che miệng mình, cũng rút khẩu khí. Nàng thật là ngủ đến hồ đồ, lại quên mất giờ phút này hắn đang giả trang thành bộ dáng Tường trưởng lão, cùng nàng một đường vào Tư Đồ gia tộc.
“Thiên Tuyệt, chàng không sao chứ?” Nàng đau lòng đưa tay vuốt ve mắt phải của hắn, chỉ trong chốc lát thời gian liền sưng đỏ một vòng, xem ra một quyền mới vừa rồi quả là ra tay quá nặng.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu hừ lạnh một tiếng, trong không khí nổi lơ lửng oán khí nồng đậm, thân thể hắn lui về phía sau, liền che mắt phải, ngã thẳng xuống trên giường.
“Thật sinh khí ?” Vân Khê liếc thần sắc của hắn không đúng, giọng nói nhỏ nhẹ, nhẹ giọng hỏi thăm.
“Ta lại không biết là chàng! Ta mới vừa ngủ mơ hồ, tỉnh lại bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt già nua, cho nên ta mới. . . . . .” Nói tới đây, hơi thở quanh người Long Thiên Tuyệt bỗng rơi xuống thấp hơn, vô số bóng ma nhỏ vòng quanh hắn bay múa, tỏa ra vô số oán niệm.
“Thiên Tuyệt, ta thật không phải cố ý . Mau cho ta nhìn xem, rốt cuộc bị thương thế nào.” Vân Khê hướng về phía trước, muốn ngăn tay của hắn, ai ngờ hắn trở mình, lưng quay về phía nàng.
Vân Khê cắn môi dưới, đột nhiên có chút không biết làm sao, ngộ thương hắn là nàng không đúng, nhưng nàng cũng không phải là cố ý , hắn làm gì tức giận như vậy sao? Thấy hắn sinh hờn dỗi, nàng có chút mộng, không biết nên nào khuyên giải như thế.
“Thiên Tuyệt, đừng nóng giận! Ta sai lầm rồi, ta hướng chàng nói xin lỗi, còn không được sao?” Kéo kéo xiêm y của hắn.
Hắn trong mũi hừ hừ, không phản ứng.
“Thiên Tuyệt ——” lắc cánh tay hắn.
Không để ý.
“Phu quân ——” tay nhỏ bé xoa lồng ngực của hắn.
Hắn cúi đầu kêu rên, hay là không để ý.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt ——” tay nhỏ bé một tấc một tấc về phía trước, đầu ngón tay cực kỳ nghịch ngợm ở trên Tiểu Tuyệt Tuyệt khảy đàn mấy cái, rồi nhanh chóng rút lui.
“Ừ. . . . . . Tiểu bại hoại!” Hắn rốt cục không có cách nào giả bộ đi xuống, bàn tay to giơ ra, đem nàng ôm vào trước ngực, bàn tay to hung hăng bóp cái mông có lồi có lõm của nàng, làm ra trả thù.
Vân Khê nép vào trong ngực của hắn khanh khách cười không ngừng, tiếng cười khinh linh, chui vào trong tai Long Thiên Tuyệt, cái gì đau đớn đều tản đi. Vân Khê ngẩng đầu nhìn mặt của hắn cùng mắt phải đen một vòng kia, khóe môi hướng về phía trước câu khởi, đầu ngón tay trên mặt hắn vẽ miêu tả bề ngoài, cánh môi khẽ mở: “Thật xấu!”
Long Thiên Tuyệt mặt nhất thời đen một vòng, giọng nói không vui: “Chờ ta già rồi, biến thành bộ dạng này, có phải nàng cũng sẽ ghét bỏ ta hay không, thậm chí ta vừa đụng nàng, nàng liền cho ta một quyền?”
Vân Khê hơi sửng sờ, cảm giác được hắn oán khí, nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ, thì ra hắn tức giận không phải vì cái gì khác, mà là sợ nàng sau này thấy bộ dáng hắn tuổi già sức yếu, sẽ không thích hắn nữa, thậm chí ghét bỏ hắn. Người nam nhân này. . . . . . Nàng thật là hết chỗ nói rồi!
“Có a! Nếu như khi đó, ta còn có lực khí đánh chàng. . . . . .” Vân Khê hé miệng cười trộm, cái tay nhỏ bé chuyển đến trước ngực hắn, tùy ý vẽ nên các vòng tròn, nhưng trong lòng thì ấm áp, bọn họ hiện tại vừa mới thành thân không lâu, hắn đã nghĩ ngợi đến những chuyện sau này, thật là khả ái chết đi được.
“Không cho ghét bỏ ta!” Hắn bá đạo buộc chặc cánh tay, đem nàng vững vàng nhốt lại.
Vân Khê mím môi cười, đưa tay sờ dọc theo gương mặt của hắn, tiểu tâm dực dực kéo xuống mặt nạ trên mặt hắn, nhìn xem khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần từ từ hiện ra ở trước mặt nàng, ánh mắt của nàng từ từ dâng lên sóng ngầm.
“Cho dù chàng già rồi, thì ở trong lòng ta vĩnh viễn là chàng như lúc ban đầu, tuấn mỹ như thiên thần, thiên hạ không ai bằng!”
Long Thiên Tuyệt khóe môi đắc ý nhếch lên một độ cung, đối với lời khen của nàng rất là Mãn Ý, hắn giơ tay sờ sờ cái càm trơn bóng của của mình, giọng tự tin nói: “Bổn Tôn trời sanh chính là gương mặt này, từ nhỏ đến lớn, không biết vì thế mà có bao nhiêu phiền não. . . . . .”
Khóe môi vung lên một nửa, hắn liền thu trở lại, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Nàng cũng chỉ yêu thích dáng ngoài ta?”
Vân Khê hướng về phía trước liếc mắt, nói hắn đẹp, hắn còn không hài lòng.
“Được rồi, trừ thích dáng ngoài của chàng, ta còn thích rắm thúi của chàng, chàng tự luyến, chàng bá đạo nữa . . . . . .”
Long Thiên Tuyệt khóe mắt giật giậ , rất là kinh ngạc, cảm tình của nàng cũng chỉ thấy được khuyết điểm trên người hắn thơi sao?
Khóe mắt run run như vậy, vết ứ mới vừa đọng lại bắt đầu thấy đau rồi, hắn giơ tay xoa mắt phải của mình, rầu rĩ nói: “Nàng thật ác độc! Đều đem phu quân nàng đánh bị thương thành như vậy, cũng không có một câu an ủi, cũng may là ở chỗ này, nếu là chỗ nguy hiểm khác. Chờ ngày nào đó ta bị nàng ngược chết, nàng liền đợi thủ tiết đi. . . . . .”
Vân Khê vội vàng đưa tay bưng kín cái miệng của hắn: “Không cho nói nhảm! Phi phi, Đồng Ngôn Vô Kỵ, Đồng Ngôn Vô Kỵ. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt khóe mắt lại là run lên, rất im lặng, hắn cũng không phải là Tiểu Mặc, cái gì Đồng Ngôn Vô Kỵ?
“Ngoan, sau này không cho nói lời xui!Để phu nhân ta hảo hảo mà thương chàng nha. . . . . .” Vân Khê mím môi cười, từ trong lòng ngực móc ra một lọ thuốc bột, tỉ mỉ thay hắn thoa thuốc.
“Phu nhân, có thể không đem ta xem như là Tiểu Mặc hay không, ta sẽ ghen .”
“Cùng nhi tử ghen, là không có tiền đồ nhất!”
“. . . . . .” Long Thiên Tuyệt tiếp tục ăn quắt.
Đầu ngón tay Vân Khê nhẹ nhàng ôn nhu vuốt lấy các huyệt vị ở vành mắt phải, trong miệng tiếp tục nói: “Ta thích nhất đúng là nhi tử, nếu như chàng không muốn ta đem chàng trở thành nhi tử mà đối đãi, vậy chàng cũng ở trong lòng ta chỉ chiếm vị trí thứ hai.”
Trong lòng nàng, từ trước đích xác là nhi tử an vị thứ nhất, nhưng là từ khi nhận biết hắn, hắn trong lòng nàng liền từ phía sau vượt lên trước, cùng nhi tử ngồi ngang hàng.
“. . . . . . Ta muốn vị thứ nhất! Nhi tử sớm muộn gì cũng phải xuất giá , gả đi rồi, như nước hắt ra ngoài!” Long Thiên Tuyệt ôm eo nhỏ của nàng, hừ hừ nói.
“Đó là nữ nhi mà?” Vân Khê lau mồ hôi lạnh, lời này hắn cũng có thể nói được?
Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày cao gầy, nói: ” Chúng ta sẽ làm cho nhi tử gả đi ra ngoài, như vậy chúng ta có thể có thế giới hai người rồi.”
Vân Khê hướng về phía trước liếc mắt: “Nhi tử sẽ nguyền rủa chàng.”
Long Thiên Tuyệt dứt khoác nói: “Vậy hãy để cho hắn nguyền rủa đi, ta không cần !”
Vân Khê yên lặng nhìn hắn: “. . . . . . Ta hẳn là trực tiếp đem chàng đánh ngất xỉu.”
Đêm thứ nhất mới tới Tư Đồ phủ, hai vợ chồng ôm nhau ngủ, công khai ngủ ở trong khuê phòng Đại tiểu thư Tư Đồ phủ, đem phòng coi là của mình, một chút cũng không thấy ngại.
Nhưng nếu gia chủ Tư Đồ gia biết được con gái của mình cùng thái thượng trưởng lão bị đã đánh tráo, mà giờ khắc này đang ở trong khuê phòng nữ nhi tình chàng ý thiếp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hắn nhất định sẽ tức đến không thở nổi.
Hừng sáng , người bên gối đã rời đi.
Tiểu Trà hầu hạ Vân Khê rửa mặt thay y phục, thật giống như nàng chính là Đại tiểu thư Tư Đồ phủ, hưởng thụ tất cả đãi ngộ Đại tiểu thư nên có.
“Đại tiểu thư, mới vừa Nhị phu nhân bên kia truyền lời tới đây, nói là để cho ngài dùng qua đồ ăn sáng sau đó, nàng có chuyện quan trọng cùng ngài thương lượng.”
“Nàng có thể có chuyện quan trọng gì?” Vân Khê khẽ cau mày dưới, đáy lòng trầm xuống, lần này sau khi trơ về từ Lăng Thiên Cung, mẹ con Nhị phu nhân đối với Tư Đồ Mẫn Mẫn ghen ghét trong lòng, rõ rành rành, mới trở về ngày thứ hai liền gọi nàng đi qua, sợ là kẻ đến thì không thiện, nhất định không có lòng tốt.
Bất quá nếu nàng không đi, tựa hồ không có lý do để nói, còn bị coi là không tôn kính trưởng bối, nàng muốn ở Tư Đồ gia tìm kiếm thần khí, không nên chọc vào phiền toái không cần thiết. Thôi, đi thì đi, xem một chút nàng ta rốt cuộc muốn chơi trò gì.
” Như thế ngươi dẫn ta đi qua.”
Đêm qua tới Tư Đồ phủ , bởi vì sắc trời đã tối, không còn kịp tinh tế quan sát. Hiện tại đi lại ở Tư Đồ phủ, Vân Khê chỉ cảm thấy chung quanh đình đài lầu các, tinh sảo mỹ quan, mang một phong cách khác biệt.
Cùng Tiểu Trà hỏi thăm, mới biết được cả Tư Đồ phủ để chia làm Đông Nam Tây Bắc chung quanh viện, Tư Đồ Khôi làm gia chủ, cả nhà bọn họ mọi người ở tại Bắc viện, Bắc viện vừa là chỗ ở, cũng là nơi dùng để tiếp đãi khách nhân; Nam viện là yên lặng nhất, để cho trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão trong gia tộc ẩn cư tu luyện, người bình thường cũng không được tùy ý xuất nhập, quấy rầy đến trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão thanh tu; đang ở phía đông viện cùng phía tây viện, phần lớn là các tộc nhân dòng chính của Tư Đồ gia. . . . . . Cả một Tư Đồ phủ to lớn, diện tích rộng, khí thế rộng rãi, có thể so với hoàng cung một nước!
Khó trách thế lực của thập đại gia tộc có thể Lâm giá trên quân chủ ngũ quốc, không bị hoàng quyền thống trị, ngoại trừ thực lực bản thân bọn họ ra, gia tộc của bọn họ có bề dày lịch sử truyền thừa cùng địa vị lâu đời, nên quân chủ ngũ quốc không cách nào sánh bằng.
Vân Khê vừa nghe Tiểu Trà giới thiệu, thì vừa âm thầm lưu ý đi về phía đường nhỏ Nam viện, cả Tư Đồ phủ, chỗ có khả năng để thần khí trân quý nhất, chính là nơi trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão ở Nam viện rồi, cũng chính là chỗ ở lại của Long Thiên Tuyệt hóa trang thành Tường trưởng lão.
May mà bọn họ tâm tư thành thục, đồng thời đã chuẩn bị hai tay, nàng giả dạng Thành Tư Đồ Mẫn Mẫn, thử đến gần Tư Đồ Khôi, mà Long Thiên Tuyệt thì giả trang thành Tường trưởng lão, lẫn vào đến ở giữa trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão Tư Đồ gia, tùy thời tìm kiếm chỗ thần khí cất dấu.
“Đại tiểu thư, phía trước chính là gian phòng Nhị phu nhân .”
Vân Khê theo Tiểu Trà chỉ điểm nhìn lại, chỗ ở của Nhị phu nhân nhiều loại hoa tựa như gấm, xuân ý dạt dào, cùng người của nàng giống nhau, đem tất cả tốt đẹp toàn bộ triển lộ ở bên ngoài, làm cho người ta nhìn một cái là có thể thấy, lại quá nhiều tốt đẹp chồng chất tại một chỗ, có thể gánh nặng hoặc là vô cùng tục khí.
Nghe thấy Tư Đồ khôi từng cưới quá sáu phòng thê thiếp, trừ Đại phu nhân sanh ra một trai một gái, cũng chỉ có Nhị phu nhân sanh ra một nữ nhi, cũng chính là Thất tiểu thư, về phần mấy phòng khác trước sau cũng chưa từng có hài tử,vừa ra đời liền chết non, không có ai là ngoại lệ. Thê thiếp trong Đại gia tộc tranh giành với nhau, cũng giống như hoàng tộc, tràn đầy máu tanh, về phần trong chuyện này rốt cuộc có bí ẩn thế nào, thì cũng chỉ có thân ở trong cột nước xoáy mới biết được.
Vân Khê cố ý thả chậm cước bộ, đạp bước liên tục, ưu nhã mà đi.
Ai, làm một đại gia khuê tú, thật đúng là không dễ dàng.
Tiểu Trà đi theo ở phía sau của nàng, nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng một trận hoảng hốt, nếu không phải là nàng tận mắt nhìn thấy phong thư, quả thật là khó khăn phân biệt thiệt giả, bất quá nhìn kỹ , lại có thể phát hiện trên người vị này Vân tiểu thư so sánh với Đại tiểu thư tăng thêm một phần tự tin cùng anh khí quả cảm.
Nha hoàn chỗ ở Nhị phu nhân thấy được các nàng, vội vàng chạy đến bên trong nhà thông báo.
“Nhị phu nhân, Đại tiểu thư tới.”
Nhị phu nhân đang cùng nữ nhi trò chuyện với nhau, nghe được truyền báo, thì con ngươi chuyển động, đứng dậy tự mình đi ra ngoài đón.
“Mẫn Mẫn tới, mau vào ngồi!” Nhị phu nhân một thân gấm vóc hoa lệ, giống như con bướm hoa lòe loạt, hướng mây tía đánh tới, nhiệt tình có chút thái quá.
Vân Khê chân mày nhíu lại, bị nàng dắt cánh tay vào nhà, cho dù trong lòng chán ghét, nàng cũng không cách nào biểu lộ ra, bởi vì Tư Đồ Mẫn mẫn là một cô gái nhu nhược, không biết võ nghệ.
“Nhị nương tìm Mẫn Mẫn , không biết cần làm gì?” Vân Khê tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt cả gian phòng, chỉ thấy trong tay Thất tiểu thư đang cầm một quyển danh sách, Hồng sổ thiếp vàng ghi chép, có chút long trọng.
Mẫu tử đều chú ý tới tầm mắt nàng, vội vàng thu hồi danh sách, Nhị phu nhân mở miệng nói: “Mẫn Mẫn, mẫu thân ngươi qua đời sớm, Nhị nương làm trưởng bối của ngươi, lý ra phải quan tâm ngươi nhiều hơn. Ngươi nhìn ngươi đều nhanh đến hai mươi, nhưng vẫn không có gả đi ra ngoài, Nhị nương vẫn đều rất quan tâm hôn nhân đại sự của ngươi. Cho nên, lúc trước Nhị nương liền cho người làm mai giúp ngươi tìm mấy thế gia đệ tử môn đăng hộ đối, mỗi người bọn họ là nhân trung long phượng ngàn dặm mới tìm được một, tuyệt đối cùng Tư Đồ gia ta xứng đôi. Hôm nay vừa lúc bọn họ đều đến Lạc Cẩm thành, Nhị nương liền hẹn bọn họ, cho ngươi gặp mặt một lần. Nhưng nếu trong bọn họ có người ngươi nhìn trúng, vậy Nhị nương sẽ đi bẩm báo phụ thân ngươi, để cho hắn nhanh chóng đem hôn sự của ngươi làm xong, chớ để làm trễ nãi thanh xuân của ngươi. . . . . .”
Sắc mặt Vân Khê khẽ biến thành hơi chìm, Nhị phu nhân đến tột cùng là có âm mưu gì, sao lại muốn cho nàng, không phải, là cho Tư Đồ Mẫn mẫn tìm vị hôn phu? Chẳng lẽ là nàng cảm thấy Tư Đồ Mẫn mẫn chướng mắt, muốn mau sớm đem nàng ấy đuổi khỏi Tư Đồ phủ?
“Nhị nương đã bận tâm rồi, Mẫn Mẫn còn chưa từng nghĩ muốn gả.” Nàng nhàn nhạt từ chối.
“Vậy làm sao được? Hôm nay đã hẹn ba vị công tử, đều là đệ tử xuất sắc trong thập đại gia tộc, nếu ngươi không đi, chẳng phải là làm cho Tư Đồ gia cùng mấy đại gia tộc kết oán sao?”
Nhị phu nhân ra vẻ từ ái vỗ vỗ tay nàng, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói, “Nhị nương cũng là vì ngươi mà suy nghĩ, ngươi cũng không thể cô phụ Ý tốt của Nhị nương! Nhị nương biết trong ngày thường ngươi là rất hiếu thuận Nhị nương, tuyệt đối sẽ không làm trái ý Nhị nương.”
Thất tiểu thư cũng khuyên theo: “Tỷ tỷ, ngươi hãy đi đi! Cũng không thể cô phụ hảo ý của nương.”
Vân Khê nhìn hai mẹ con đang mờ ám nháy mắt với nhau, thật giống như quyết định, không thể để nàng không đi xem mắt. Nàng tâm tư vòng vo mấy vòng, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua Tiểu Trà nói, hôm nay là Hách Liên Tử Phong tới Tư Đồ phủ, hai mẹ con Nhị phu nhân vội vàng nghĩ muốn đẩy nàng đi như thế, chẳng lẽ là sợ nàng cùng Hách Liên Tử Phong đối mặt, đoạt danh tiếng của con gái nàng ta?
Nói thật, nếu bàn về vẻ thùy mị, bàn về khí chất, bàn về phẩm tính, Thất tiểu thư mọi thứ đều không bằng Tư Đồ Mẫn mẫn, ngay cả đổi lại là nàng, nàng cũng nhất định sẽ chọn đường tẩu tương lai là Tư Đồ Mẫn mẫn, mà không phải là Thất tiểu thư điêu ngoa bốc đồng làm vợ. Cũng khó trách các nàng sẽ lo lắng như thế. . . . . .
Cũng được, Hách Liên Tử Phong cũng không biết nàng giả trang thành Tư Đồ Mẫn Mẫn, tạm thời tránh hắn, cũng có thể tiết kiệm được không ít chuyện. Bất quá chính là đi xem mắt thôi, không có gì không được .
“Đa tạ Nhị nương hảo ý, vậy Mẫn Mẫn cung kính không bằng tuân mệnh. Chẳng qua là Mẫn Mẫn có một yêu cầu, hi vọng Nhị nương có thể đồng ý.”
Nhị phu nhân vui mừng nhướng mày: “Yêu cầu gì? Ngươi cứ việc nói. Chỉ cần Nhị nương có thể làm được , nhất định đáp ứng ngươi.”
Vân Khê giọng nói dịu dàng nói: “Ta muốn xin Tường trưởng lão cùng đi, cũng để bảo vệ Mẫn Mẫn chu toàn.”
Đi xem mắt tại sao có thể không mang theo phu quân nhà mình đây? Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn sẽ có vẻ mặt buồn bực kinh ngạc,thì nàng liền không nhịn được cười ra tiếng.
“Mẫn Mẫn vì sao bật cười?” Nhị phu nhân nhận thấy được nàng khác thường, không khỏi đặt câu hỏi.
“Không có gì! Chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cảm giác buồn cười thôi.” Vân Khê tùy tiện pha trò nói, “Không biết Nhị nương có thể xin Tường trưởng lão cùng Mẫn Mẫn một đường xuất hành hay không?”
Nhị phu nhân vội vàng gật đầu nói: “Cái này không thành vấn đề, để Nhị nương lo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.