Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 113: Người một nhà biến thái nhất

Bắc Đằng

23/05/2018

Trưởng lão khảo nghiệm sau khi tuyên bố kết quả khảo nghỉệm xong, cả người đều lâm vào trạng thái ngây dại.

Nhớ lại hằng năm hắn đều chủ trì việc khảo nghiệm thiên phú của đệ tử Thiên Long học viện, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kết quả khảo nghiệm biến thái như vậy, hắn không thể không kích động.

Cửu trưởng lão từ trên khán phòng phi thân ra, vững vàng tiếp được Long Vũ Đình, may mà không có tổn thương quá lớn, nhưng cũng hù doạ đến Long Vũ Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Vân Tiểu Mặc quay đầu lại, thấy một màn như vậy, lè lưỡi đáng yêu, thì ra tháp khảo nghiệm còn kéo dài kết quả a, may là bé rời đi, bằng không người bị bắn bay chính là bé nha.

Ở bên cạnh bé, tất cả bọn nhỏ tham gia khảo nghiệm thiên phú đều xem ngây người, một đám giống như thấy quái vật nhìn chằm chằm Vân Tiểu Mặc. Long Vũ Hiên thập phần vui vẻ, tiến lên hướng Vân Tiểu Mặc chúc mừng, với hắn, Vân Tiểu Mặc chính là bạn tốt, bạn tốt đạt được thành tựu, so với hắn đạt được đều đáng mừng như nhau.

“Nhi tử của ai vậy a? Làm sao lại giỏi như vậy đây?” Vân Khê nắm chặt tay Long Thiên Tuyệt, vô cùng tự hào nói.

“Đương nhiên là nhi tử của chúng ta” Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng mặt mày hớn hở, trong lòng rung động, nhịn không được cúi đầu hôn lên tóc mai nàng.

Chung quanh chỉ một thoáng vang lên một mảnh âm “khụ khụ”

Bạch Sở Mục là người thứ nhất nhảy ra, trêu chọc nói: “Nếu trên đời này có bình bầu vị trí đôi vợ chồng tự kỉ nhất, ta khẳng định bọn họ trúng tuyển”

“Nếu có bình bầu đôi vợ chồng keo kiệt nhất, khẳng định cũng là vợ chồng bọn họ trúng”. Dung Thiếu Hoa nhẹ phe phẩy cây quạt, ra vẻ phong nhã nói, hắn cũng không quên ban đầu mình là làm sao bị lừa vơ vét tài sản mất một triệu lượng bạc.

Dạ Hàn Nguyệt nghe vậy, vội vàng giơ tay phụ họa: “Ta cực kì đồng ý! Vị trí đôi vợ chồng keo kiệt nhất, tuyệt đối không ai ngoài hai người bọn họ.”

“A, còn có, còn có! Nếu có bình bầu đôi vợ chồng giảo hoạt lòng dạ hiểm độc nhất, khẳng định cũng là hai người bọn họ” Long Thiên Thần vội vã bổ sung, ai ngờ vừa mới nói xong, liền bị ánh mắt rađa của đại tẩu quét ngang. Hắn vô tội chép chép miệng, tại sao những người khác nói không việc gì, cứ hắn nói là bị trừng? Rất không công bằng nha.

Chiến Thiên Dực càng ngày càng thích bầu không khí này, hắng giọng cười lớn, xen vào nói: “Ha ha, muốn ta nói, một nhà bọn họ đều không phải người bình thường. Nếu có bình bầu người một nhà phong cách nhất biến thái nhất, vậy khẳng định không ai ngoài một nhà bọn họ”

“Không sai, chính là phong cách nhất biến thái nhất…”

Một đám thân bằng bạn hữu đi theo cùng cất tiếng cười to, bọn họ cũng giống như đã muốn tụ thành một cỗ lực lượng, đoàn kết ở chung quanh người một nhà Vân Khê, cùng bọn họ đồng bi đồng hoan*. (*cùng khóc cùng cười)

Vân Khê ra vẻ thở phì phì trừng mắt nhìn bọn họ, bên môi cũng là không giấu được ý cười.

Tự kỉ thì sao? Keo kiệt thì sao? Lòng dạ giảo hoạt lại hiểm độc thì sao? Nàng chỉ làm những chuyện mình muốn làm, tự đắc rồi vui mừng, quản người khác nói cái gì?

Cả nhà bọn họ chỉ cần thật vui vẻ ở cùng một chỗ, đó chính là hạnh phúc nhất, bọn họ sẽ là người một nhà phong cách nhất, biến thái nhất.

Không chỉ là phong cách một nhà ba người hiện tại, còn có tương lai phong cách một nhà bốn miệng, năm miệng, sáu miệng …

Long Thiên Tuyệt nhẹ mỉm cười, hắn ôm nhẹ người yêu, nhìn lại con mình, bằng hữu của mình, tuấn mâu tràn đầy vui thích cùng thoả mãn.

“Người một nhà phong cách nhất, biến thái nhất…. ha hả, thú vị” Côn Luân lão giả cúi xuống lầm bầm lầu bầu, híp mắt lại, lộ ra ý cười sâu xa.

Chủ trì trên đài, Âu Ly tiên sinh thản nhiên cười, hắn đã nói rồi, tháp khảo nghiệm của hắn là không có khả năng sai lầm mà. Đệ tử được hắn thu qua cửa, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, ngàn năm khó gặp.

Nếu còn có người hoài nghi, vậy nhất định là mắt người đó có vấn đề.

Kim trưởng lão kích động đứng lên, thanh âm run run nói: “Tốt lắm, khảo nghiệm thiên phú đã chấm dứt, tiếp theo bắt đầu sát hạch cấp bậc luyện khí sư đi”

Dưới đài các thí sinh rối rít từ trong rung động hoàn hồn, tự trở lại chỗ sát hạch của mình, chuẩn bị cho cuộc sát hạch cấp bậc kế tiếp. Sát hạch ngày hôm nay, đối với rất nhiều người mà nói là phi thường quan trọng.

Một cái cấp bậc khác biệt, có thể mang đến biến chuyển rất lớn cho vận mệnh một người, cho nên mỗi người đều rất coi trọng. Mong chóng thu hồi tâm tình, vùi đầu vào cuộc sát hạch cấp bậc.

Hai gã sứ giả Luyện khí minh âm thầm trao đổi, không biết thương lượng cái gì, rất là thần bí, nhưng dư quang cũng không rời Vân Tiểu Mặc, giống như là đánh chủ ý lên người bé.

Âu Ly âm thầm để ý, Luyện khí minh đúng thật là nơi quy tụ tốt của tất cả luyện khí sư, nhưng ông không nghĩ Luyện khí minh trước mắt thích hợp với Tiểu Mặc. Tuổi Tiểu Mặc còn quá nhỏ, bé cần có một người truyền thụ cho bé hệ thống kiến thức luyện khí, ông cũng không cho là trong Luyện khí minh sẽ có người thích hợp hơn ông đến đảm đương vị trí lão sư cho Tiểu Mặc, một mình tận tâm tận sức truyền thụ tài nghệ.

Nhưng nếu là bản thân Tổng minh chủ Luyện khí minh nguyện ý tự mình truyền thụ tài nghệ luyện khí cho Tiểu Mặc, vậy thì lại khác, ông nhất định không nói hai lời, tự mình đem Tiểu Mặc đến Luyện khí minh, bởi vì so sánh với vinh quang cùng thành tựu của ông, ông quan tâm hơn chính là sự phát triển và thành tựu tương lai của Tiểu Mặc.

Vân Tiểu Mặc một lần nữa về lại vị trí sát hạch, chuẩn bị cho sát hạch cấp bậc sắp tới. Bé trái phải dò xét, vật liệu viện sát hạch luyện khí cung cấp lần này thực bình thường, không có gì đặc biệt, đề mục sát hạch ngày hôm nay còn là chế tạo một binh khí có thể dùng để chặt đứt đoạn kiếm thạch.

Đến tột cùng phải làm binh khí nào thì tốt đây?

Trong lúc đang suy tư, Long Vũ Đình đi tới bên người bé, hướng phía bé lạnh lùng nói: “Vân Tiểu Mặc, đừng tưởng rằng thiên phú của ngươi tốt, là có thể luyện ra binh khí tốt. Ta cho ngươi biết, luyện khí cũng không chỉ dựa vào thiên phú, mà còn dựa vào kĩ xảo và kinh nghiệm. Ngươi nhìn coi, ta nhất định sẽ thắng ngươi”.

Long Vũ Đình rút cuộc chịu đủ, hướng Vân Tiểu Mặc hạ chiến thư. Hắn cũng không tin, bằng vào kinh nghiệm hơn hai năm học tập luyện khí của hắn, lại thắng không dược một tiểu tử thúi năm tuổi.

Nếu không phải tuổi hắn so với mười tuổi kém một chút, thì hôm nay hắn đã có thể trực tiếp tham gia sát hạch luyện khí sư cấp hai rồi, cho nên sát hạch luyện khí cấp một với hắn mà nói, không khác gì chơi đùa, hắn không có khả năng không qua.

Vân Tiểu Mặc cũng không để ý tới lời hắn, nhìn mặt hắn, trong đầu bé chợt loé linh quang, có chủ ý.

“Ta đã biết ta muốn luyện chế binh khí gì rồi. Cám ơn ngươi nha”

Long Vũ Đình khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu nhíu, vẻ mặt mê mang, nó nghĩ muốn luyện chế binh khí gì thì liên quan gì tới hắn? Quên đi, mặc kệ nó, hắn cũng phải hảo hảo chuẩn bị một chút, luyện chế ra một tác phẩm đắc ý nhất, đem danh tiếng của đối phương hoàn toàn ép xuống.

“Lấy ba canh giờ làm hạn định, mọi người nắm chắc thời gian bắt đầu đi” Ngay khi trưởng lão sát hạch tuyên bố, sát hạch luyện khí sư cấp một bên này coi như bắt đầu.

Ngày thường sát hạch luyện khí sư cấp một bên này rất ít người chú ý, nhưng hôm nay cũng rất khác thường, phần lớn lực chú ý của mọi người toàn bộ đều quăng hướng bên này, thường xuyên chú ý nhất cử nhất động của người có thiên phú kinh người Vân Tiểu Mặc, rất muốn xem kĩ xảo luyện khí của bé có hay không giống thiên phú của bé, kinh diễm, ngoài dự đoán của mọi người.

“Ba canh giờ? Làm sao lại lâu như vậy? Tiểu Mặc sẽ không mệt chết đi?” Vân Khê có chút đau lòng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng này chiếu vào đầu, vạn nhất đem Tiểu Mặc nhà bọn họ phơi hỏng thì làm thế nào? Còn có lửa trong lò luyện kia cũng vượng như vậy, Tiểu Mặc đứng cạnh đó, làm sao chịu nổi?

“Không có việc gì, bé trai nên học hỏi nhiều kinh nghiệm, thời điểm ta mới bắt đầu học luyện khí, cũng là như vậy” Long Thiên Tuyệt nhẹ giọng an ủi.

“Được rồi”

Không thể không nói, luyện khí quả thật là một quá trình vừa lâu lại buồn tẻ.

Từ nung vật liệu, đến đúc khuôn, lại đến rèn, luyện, cuối cùng thành hình ra lò… là một loạt quá trình, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, ba canh giờ, đối với luyện chế binh khí đơn giản nhất mà nói là đủ rồi, nhưng nếu là luyện chế bảo khí cao cấp hơn, tính ra, thời gian như vậy liền rất không đủ.

Phốc phốc phốc…

Trong lò luyện của mỗi người, mồi lửa lần lượt đốt lên.

Bước đầu tiên của luyện khí, chính là khống chế lửa, một bước này, cũng là một chỗ hiểm trong khảo nghiệm luyện khí sư cấp một. Chỉ có khống hoả trót lọt, bước luyện kế tiếp, đúc khuôn, rèn, luyện mới có thể suôn sẻ.

Long Vũ Đình vừa khống chế ngọn lửa, vừa len lén chú ý Vân Tiểu Mặc, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong, hắn đã bị đả kích thật sâu. Nó xác định là đang khống chế lửa sao? Tại sao hắn cảm thấy Vân Tiểu Mặc không phải đang chế lửa mà là đang nghịch lửa vậy?

Nhìn một cái, ngọn lửa kia dưới sự khống chế từ bàn tay nhỏ bé, muốn tròn có tròn, muốn dẹt có dẹt, vẻ mặt Vân Tiểu Mặc rất dễ dàng.

Bên này hắn vừa vặn mới khống chế tốt ngọn lửa, tiến hành bước nung nguyên liệu tiếp theo thì bên kia Vân Tiểu Mặc đã sớm nung nguyên liệu được một nửa, tốc độ này … Thật sự là quá nhanh đi.

Nó rút cuộc thế nào làm được? Long Vũ Đình nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, chẳng lẽ thiên phú cấp chín cùng thiên phú siêu cấp chín chênh lệch nhiều như vậy sao?

Ở chỗ khán giả kiên nhẫn chờ đợi quan sát, có Vân Tiểu Mặc, các thí sinh khác so với làm nền cũng không khác lắm, mọi người chỉ chú ý quá trình luyện khí của Vân Tiểu Mặc, của những người khác thì ít có người hỏi tới.



Rút cuộc cũng tới quá trình rèn khí cuối cùng, chỉ thấy Vân Tiểu Mặc lấy ra một cái búa nhỏ, ở mũi nhọn loé ra ánh sáng màu bạc, làm loá ánh mắt mọi người, nhất tề phát ra tiếng hô nhỏ.

“Đây là cái gì? Hắn sẽ không phải là muốn lấy cây búa bé này để luyện khí đi?”

“Hình như là vậy, ta càng để ý chính là, hắn đến tột cùng muốn làm ra dạng binh khí gì, tại sao cảm giác mô hình của nó nhỏ đến đáng thương vậy? Hắn xác định là muốn tạo ra binh khí đích thực sao? Thật có thể chặt đứt đoạn kiếm thạch hả?”

“Ai mà biết được, có lẽ là thiên tài có ý nghĩ thiên tài đi”

“Chưa chắc, nói thẳng ra, bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, một đứa nhỏ năm tuổi có thể có năng lực gì? Ta khuyên các ngươi đừng đem thiên phú cùng năng lực của nó đặt cùng một chỗ, mọi người đối với nó cũng không nên kì vọng quá cao”

“….”

Mọi người nghị luận rối rít.

Vân Tiểu Mặc không để ý đến những lời đồn đại nhảm nhí này, bé hết sức chăm chú rèn luyện binh khí, cây búa nhỏ phát ra những tiếng nện leng keng. Lại nhìn thần sắc bé, trừ bỏ chuyên chú vẫn là chuyên chú, không chút cảm giác cố sức.

Một đứa nhỏ năm tuổi, phối cùng một cây búa nhỏ, nhưng thật ra lại vô cùng xứng đôi. Chính là bây giờ hắn đang tham gia sát hạch, đề mục là luyện chế một binh khí có thể chặt đứt đoản kiếm thạch, hắn dùng một cây búa nhỏ như vậy, xác định có thể rèn ra một binh khí đủ tiêu chuẩn sao?

Mọi người rất là hoài nghi.

Không chỉ có một, ngay lúc Vân Tiểu Mặc vung cây búa nhỏ, chăm chú rèn luyện, Long Vũ Đình xếp ở sau cũng tiến tới giai đoạn rèn luyện, từ bên sân, hắn đưa tới một gã cường tráng, mang một cây búa lớn, trợ giúp hắn rèn luyện. Vô cùng châm chọc là, cây búa to kia không biết lớn hơn mấy chục lần cây búa nhỏ, dùng tần suất giống nhau leng keng nện đập.

Long Vũ Đình thỉnh thoảng liếc về phía Vân Tiểu Mặc, thấy bé cầm cây búa nhỏ chăm chú nện xuống, hắn buồn cười đồng thời trong lòng có chút hoài nghi. Từ góc độ của hắn, hắn căn bản không thấy rõ đối phương đến tột cùng rèn loại binh khí gì, chỉ có thể đại khái đoán ra binh khí của đối phương tựa hồ khá nhỏ.

Nó rút cuộc luyện chế binh khí quái gì vậy? Long Vũ Đình tràn ngập tò mò.

Thứ Long Vũ Đình chế tạo chính là một thanh trường kiếm, bởi vì thể tích quá lớn, cho nên phải mượn sức của người ngoài hỗ trợ, dù sao cũng không làm trái với quy định của sát hạch. Hắn tin chắc, chỉ cần trường kiếm của mình chế tạo thành công, nhất định có thể chặt đứt đoản kiếm thạch.

Vân Tiểu Mặc, ngươi cứ đợi đấy. Lần này ta nhất định thắng ngươi!

Trong lúc suy tư, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng kinh hô, hắn ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi ngớ người.

Chỉ thấy búa nhỏ trong tay Vân Tiểu Mặc thoáng cái biến thành một cái búa cỡ vừa, chẳng những búa có thể thành lớn, ngay cả chuôi cầm cũng dài hơn.

Này…này rút cuộc là búa gì? Lại thần kì như thế, có thể lớn có thể nhỏ, có thể dài lại có thể ngắn?

Lần nữa nhìn thần sắc Vân Tiểu Mặc, vẫn như trước thập phần thoải mái, tần số nện búa cũng không có gì thay đổi, giống như cây búa kia vô luận biến hoá to nhỏ thế nào, thì phân lượng cũng đều không có gì khác.

Âu Li mỉm cười, sờ sờ bộ râu ngắn của mình, cái cây búa này là kiệt tác mà lão đắc ý, thích hợp nhất cho Tiểu Mặc dùng. Nhẹ nhàng, nhưng đầy đủ chức năng, lại không phí sức.

“Đó là … thượng phẩm bảo khí” Sứ giả Luyện khí minh kiến thức uyên bác, thoáng cái đã nhận ra phẩm chất binh khí, bọn họ quay đầu, tò mò nhìn về phía Âu Li, vô cùng không muốn tin thượng phẩm bảo khí chính là xuất từ tay lão, nhưng lại không thể không tin.

“Vị tiên sinh này, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?” Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thẳng Âu Li, dùng giọng cung kính nói.

Âu Li cười nhạt lắc đầu: “Vô danh tiểu bối, không đáng nhắc đến”

Hai vị sứ giả liếc nhau một cái, cũng biết là mình đã đắc tội với vị luyện khí đại sư này, không dám tiếp tục hỏi tới nữa, mà âm thầm suy tư xem nên xoay chuyển như thế nào.

Hiện trường sát hạch, các hài tử còn lại cơ hồ đều dùng tới hỗ trợ bên ngoài, phụ giúp rèn binh khí, chỉ có Vân Tiểu Mặc là từ đầu tới cuối một mình hoàn thành nhiệm vụ luyện khí.

“Sát hạch kết thúc! Hiện tại bắt đầu, từng người một dùng binh khí chính mình luyện chế đi tới phía trước đoản kiếm thạch, chỉ cần đoản kiếm thạch có nửa điểm tổn hại, đều được tính là thông qua sát hạch” Sát hạch trưởng lão tuyên bố nói.

“Người thứ nhất, Lý Kỳ”

Thứ tự khảo hạch là chiếu theo thứ tự của cuộc khảo nghiệm thiên phú vừa rồi, cho nên Vân Tiểu Mặc được xếp ở vị trí cuối cùng.

Nhìn người phía trước, mọi người lấy binh khí của mình ra thử, Vân Tiểu Mặc tràn ngập tò mò, binh khí bọn họ luyện chế, có trường kiếm, có loan đao, cũng có lưu tinh chuỳ, điểm giống nhau chính là kích cỡ đều thực khổng lồ. Nhìn nhìn lại binh khí trong tay mình, so sánh với bọn họ, căn bản không phải chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi.

“Thất bại! Kế tiếp, Vương Chung Ngọc”

“Thất bại!”

“Người tiếp theo…”

Sát hạch cứ một người lại một người, trong đó số người thông qua sát hạch, mười người thì chưa tới hai. Tất cả mọi người đều ủ rũ, tâm tình không tốt chút nào.

Rút cuộc đến phiên Long Vũ Đình, chỉ thấy tay hắn nắm trường kiếm, trấn định đứng trước đoản kiếm thạch, đoản kiếm thạch này mặc dù đã bị mười mấy người chém qua, vẫn như cũ không có tổn hại gì. Lấy lại bình tĩnh, hắn toàn thân chăm chú, giơ kiếm hướng đoản kiếm thạch ra sức chém tới.

Oanh!

Đoản kiếm thạch chấn động kịch liệt, kiếm phong khảm vào trong đó, bổ ra một lỗ hổng nho nhỏ. Mặc dù rất nhỏ, cũng đã là thành tích tốt nhất trong số các thí sinh sát hạch hiện nay rồi. Phải biết rằng, có một số thí sinh chẳng những không thể làm cho đoản kiếm thạch có bất kì biến hoá gì, ngược lại còn chặt đứt binh khí của mình, thê thảm không nỡ nhìn, có thể thấy được đoản kiếm thạch kia không phải dễ dàng chém như vậy.

Sát hạch trưởng lão nhìn Long Vũ Đình, hớn hở gật gật đầu, lộ ra sắc mặt vui mừng: “Long Vũ Đình thông qua! Đạt tiêu chuẩn bốn phần. Kế tiếp, Long Vũ Hiên”

Long Vũ Đình nghe vậy, không khỏi ưỡn ngực lên, lộ ra vẻ vui thích. Bắt đầu từ bây giờ, hắn chính là luyện khí sư cấp một chân chính rồi, đây là vinh quang của hắn, cũng là vinh quang của Long gia.

Hắn hướng Vân Tiểu Mặc nhíu mày, ý như đang nói ta đã thông qua sát hạch, hơn nữa còn đạt bốn phần tiêu chuẩn, bây giờ liền xem ngươi.

Vân Tiểu Mặc không để ý đến hắn, chỉ chuyên tâm nhìn biểu hiện của Long Vũ Hiên.

Long Vũ Hiên luyện chế chính là một thanh loan đao, đường cong hoàn mỹ, đủ thấy bản lãnh.

Oanh!

Lại là kịch chấn!

Lưỡi đao khảm vào đoạn kiếm thạch, so với kiếm kia sâu hơn một tấc.

“Long Vũ Hiên thông qua! Đạt năm phần tiêu chuẩn”

“Cái gì?” Long Vũ Đình kinh ngạc nhìn về phía Long Vũ Hiên, khó có thể tiếp nhận, người hắn từ trước giờ luôn xem thường, lại đạt được thành tích cao hơn hắn? Dựa vào cái gì?

“Vũ Hiên, chúc mừng ngươi a” Vân Tiểu Mặc chân thành hướng Long Vũ Hiên chúc mừng.

Long Vũ Hiên xấu hổ cười nói: “Cám ơn, ngươi cũng cố gắng lên nha”

Sát hạch trưởng lão hướng Long Vũ Hiên hài lòng cười, không kiêu ngạo, không nóng nảy, đây mới chính là phong phạm mà một luyện khí sư nên có.

“Người kế tiếp, Vân Tiểu Mặc”

Tên Vân Tiểu Mặc vừa ra khỏi miệng, khán giả vốn đã mơ mơ màng màng liền rối rít trừng lớn mắt, chú ý hiện trường sát hạch, đứa nhỏ thiên phú biến thái này, sẽ mang lại cho bọn họ kinh hỉ cùng chấn động như thế nào đây? Bọn họ rất là chờ mong.

Sau khi Vân Tiểu Mặc luyện chế binh khí xong, liền đem binh khí cẩn thận thu lại, nhét vào trong ngực. Hiện tại đến phiên sát hạch, bé liền mang binh khí từ lồng ngực ra, ba tầng trong ba tầng ngoài, đều được bao bằng vải trắng. Đợi đến khi binh khí chân chính được lộ ra, tất cả đều ngây ngẩn cả người, thế nhưng chỉ là một thanh đoản kiếm nho nhỏ, phía cuối đoản kiếm còn khoét một lỗ hổng, từ bên ngoài nhìn vào rất là quái dị.



“Đây chính là binh khí ngươi luyện chế?” Sát hạch trưởng lão nhíu mày, không nhịn được hỏi.

“Phải” Vân Tiểu Mặc gật đầu

“Vậy tại sao bên trên đoản kiếm lại khoét một lỗ?” Sát hạch trưởng lão cảm thấy nó không trang nhã tý nào, cùng kết quả lão mong đợi kém rất nhiều.

Một ngón tay nhỏ bé của Vân Tiểu Mặc chỉ hướng Long Vũ Đình, giải thích: “Nơi này là dùng để gắn Nam Hải Đại Đông châu mà hắn thua ta, không tin, có thể bảo hắn mang Nam Hải Đại Đông châu ra, xem có vừa hay không?”

Long Vũ Đình nghe vậy, khoé miệng nhịn không được run rẩy, tiểu tử này … Hắn sắp bị nó đả bại rồi, từ trước khi bắt đầu sát hạch, nó vẫn chỉ để ý đến viên Đại Đông châu này của mình, cho tới bây giờ, cũng chỉ để ý đến nó. Còn chưa gặp qua người nào ham tiền như vậy, chấp nhất như vậy, lại làm cho hắn không thể nói gì hết.

“Tốt, bản thân ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể đem nó đặt lên được hay không” Long Vũ Đình cắn răng một cái, lấy ra Nam Hải Đại Đông châu, ném cho Vân Tiểu Mặc. Vân Tiểu Mặc chẳng qua chỉ nhìn một cái, bé cũng không tin hắn thật sự có thể đem Đại Đông châu hoàn hảo vô khuyết lấy đi ra.

Vân Tiểu Mặc cẩn thận tiếp được Đại Đông châu, hướng nó thổi a thổi, cưng vô cùng. Rốt cuộc tới tay, thì phải là của bé a.

“Ngươi nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian của mọi người” Long Vũ Đình chịu không nổi bộ dạng tham tài của nó, hắn không hiểu, sát hạch luyện khí sư là một truyện thần thánh cỡ nào a, làm sao đến phiên nó lại trở nên tục tằng không chịu nổi như vậy?

“Được, được. Ta đây đặt nó lên” Tay nhỏ bé vừa cầm đoản kiếm, vừa cầm Đại Đông châu, đem hai thứ chậm rãi so so.

Lưu quang khác thường nháy mắt lướt qua, sáng rực như sao băng.

Không lớn không nhỏ, vừa khít. Đại đông châu liền phi phường phù hợp khảm ở phía cuối đoản kiếm, nguyên bản một thanh đoản kiếm tầm thường, không có đặc điểm gì, chỉ một thoáng liền tươi mới, như được trao cho sinh mệnh.

Sát hạch trưởng lão cách đó gần nhất, kinh ngạc nhìn tác phẩm hoàn mĩ, hơi há hốc mồm, quên cả khép lại.

“Thực …thực sự khảm lên được?” Long Vũ Đình giật mình không thôi, đoạt đoản kiếm trong tay Vân Tiểu Mặc, định đem đại châu lấy ra, lại phát hiện vô luận hắn cố gắng thế nào, đều là phí công.

Cái này cũng quá tà môn đi, nó làm sao làm được? thật sự có thể chỉ nhìn hai mắt, liền nhớ kĩ kích thước viên Đại châu?

Lúc này đây, Long Vũ Đình không phục không được.

“Nếu đoản kiếm của ngươi có thể chém nứt đoản kiếm thạch, về sau ta liền nhận ngươi làm lão đại”

“Ngươi nói chuyện phải giữ lời nha”

Vân Tiểu Mặc hì hì cười, liền nhận lấy đoản kiếm của mình, đi về phía đoản kiếm thạch. Trong miệng bé lẩm bẩm một câu: “Muội muội, đoản kiếm này là ca ca đích thân chế tạo cho muội làm lễ vật, muội nhất định phải phù hộ ca ca, một kiếm liền thành công nha”

Mặc niệm xong, cổ tay phải khẽ chuyển, đoản kiếm rời tay đi, chỉ nghe hưu một tiếng, đoản kiếm đâm thấu đoản kiếm thạch, không có một kẽ hở nào, chặt chẽ cố định tại đó.

“Ách…” Sát hạch trưởng lão mắt choáng váng, không biết nên bình luận như thế nào.

Lão nhớ rõ đoạn kiếm thạch kia cứng rắn vô cùng, làm sao đến phiên nó, lại giống như dưa hấu, đoản kiếm nói cắm liền cắm vào đi?

“Đoản kiếm của ta” Vân Tiểu Mặc sợ viên Đại Đông châu bị hỏng mất, vội vàng chạy tới xem, chỉ nghe thanh âm cạp cạp lục tục truyền vào trong tai, chờ đến lúc bé tới gần, đoản kiếm thạch đã nứt ra, lộ ra đoản kiếm bên trong, hoàn hảo vô khuyết.

Vân Tiểu Mặc lúc này mới yên tâm, hài lòng thu lại đoản kiếm của mình, bên này xoa một chút, bên kia xoa một chút. Đây là lễ vật bé chuẩn bị muốn tặng cho muội muội, cũng không thể làm hư a.

Những người xung quanh một mảnh tặc lưỡi hít hà, biến thái a biến thái, lại đem cả khối đoạn kiếm thạch làm nứt. Trừ cho bé hai chữ biến thái, bọn họ thực nghĩ không ra còn từ gì thích hợp để hình dung bé nữa.

“Vân Tiểu Mặc, thông qua! Đạt năm phần tiêu chuẩn” Sát hạch trưởng lão nghĩ nửa ngày, vẫn là quyết định cho bé năm phần, bởi vì phân sát hạch cao nhất chính là năm phần, mặc dù thành tích của bé so với năm phần cao hơn chút chút, nhưng là không có biện pháp, chỉ có thể cho năm phần, cũng không thể phá lệ, cho bé một cái siêu năm phần đi?

Trên thính phòng, đám người Vân Khê kích động hoan hô, nhìn Tiểu Mặc sát hạch, chính là thống khoái.

Chủ tịch trên đài, các vị trưởng lão, đám sứ giả kìm lòng không đậu ngẩng đầu lên, thiên tài như vậy, xưa nay chưa từng có a. Người nào có thể thu làm môn hạ, hảo hảo bồi dưỡng, như vậy thành tựu tương lai của nó, là vô hạn a.

Vân Tiểu Mặc biểu hiện xuất sắc, càng làm bọn hắn thêm kiên định quyết tâm muốn đưa bé nhét vào thế lực của mình.

Âu Li sau gáy lạnh lẽo, trong lòng phi thường cảnh giác, hừ, muốn đánh chủ ý lên đồ đệ của lão, cũng không phải dễ dàng như vậy

Long Vũ Đình nuốt nước miếng, nhìn một trận như vậy rút cuộc chịu tiếp nhận chuyện này, nó thật sự làm được, một đoản kiếm nho nhỏ, cư nhiên đem cả khối đoạn kiếm thạch ra đánh nứt tả tơi, đây là điều hắn trăm triệu lần đều không làm được, vậy mà đối phương lại làm được. Hắn không phục cũng không được rồi.

“Lão Đại, ta đối với ngươi tâm phục khẩu phục” Hắn lồng ngực nhô lên, hướng về phía Vân Tiểu Mặc hô. Long Vũ Đình hắn mặc dù tự phụ cao ngạo, nhưng cũng không phải kẻ béo nuốt lời, lời đã nói ra, giống như bát nước đã hắt đi, không bao giờ có thể thu hồi lại. Thua là thua, hắn chịu đánh cuộc thì sẽ chịu thua.

Ba đứa nhỏ khác của Long gia nghe được hắn gọi Vân Tiểu Mặc là lão đại, đều nhìn nhìn nhau, lộ ra vẻ mờ mịt. Ngày thường, bọn chúng đều gọi Long Vũ Đình là lão đại, bây giờ lão đại bọn chúng lại gọi Vân Tiểu Mặc là lão đại, như vậy bọn chúng chẳng phải trở thành tiểu đệ của tiểu đệ người kia sao? Mức chênh lệch thân phận này giống như lòng sông so với mặt biển, không khỏi quá lớn đi??

Long Vũ Đình hiểu rõ suy nghĩ của bọn chúng, hướng phía mấy người trầm mặt, quát khẽ: “Bắt đầu từ hôm nay chúng ta đều nghe hắn, ai muốn rút khỏi, hiện tại liền đứng ra”

Hắn trong lời nói lộ vẻ uy hiếp, tất cả mọi người biết năng lực của hắn, ai còn dám cùng hắn đối nghịch? Một đám cúi đầu, hướng Vân Tiểu Mặc tự nhiên hô: “Lão đại”

Vân Tiểu Mặc liếc mắt cười, cũng không có chối từ, bé vẫn thực hoài niệm khoảng thời gian ở Ngạo Thiên quốc, cuộc sống được tôn làm lão đại.

“Về sau tất cả mọi người đều là bạn tốt của ta, chúng ta có phúc cùng hưởng. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không khi dễ các ngươi”

Bé cười đến chân thành ngọt ngào, làm cho người ta không thể sinh ra phản cảm gì đối với bé.

Mấy đứa nhỏ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất tề nở nụ cười, nhất tiếu mẫn ân cừu (một nụ cười xoá mọi ân oán)

Dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ, thế giới của bọn chúng thật ra rất đơn thuần, bọn chúng có mộng anh hùng của chính mình, có nhân vật cùng mục tiêu mà chính mình truy sùng (truy đuổi + sùng bái), nhưng nói cho cùng, bọn chúng rất đơn giản, không giống thế giới người lớn, tràn ngập hám lợi đen lòng rất ghê tởm.

Khảo hạch đại hội kết thúc trong không khí hoà hợp.

Vợ chồng Vân Khê không có ở lâu, lập tức mang theo Vân Tiểu Mặc rời đi hiện trường sát hạch. Kim trưởng lão cùng hai vị sứ giả tựa hồ có ý tử giữ lại, nhưng bị hai vợ chồng nghiêm túc cự tuyệt, hai bên cũng kiêng kị đối phương, cho nên không có mạnh mẽ giữ lại, mà quyết định sau này tới cửa bái phỏng, tích cực tranh thủ.

Chờ đoàn người Vân Khê trở lại chỗ ở tạm thời, Long Thiên Thần khẩn cấp đem chuyện Hách Liên Tử Ngữ mất tích nói cho đại ca đại tẩu, hy vọng bọn họ có thể trợ giúp mình tìm kiếm Hách Liên Tử Ngữ.

Vân Khê nghe xong mọi chuyện, chân mày khẽ chau lên: “Hách Liên Tử Ngọc đâu? Hắn chạy tới chỗ nào rồi?”

Long Thiên Thần lắc đầu: “Không biết, đệ đã cả ngày nay không gặp hắn rồi”

“Đi thì tốt. Có hắn ở đây, ngươi cùng Tử Ngữ sẽ không thể có cuộc sống yên ổn” Vân Khê thẳng thắn nói, lại lập tức liếc mắt nhìn Long Thiên Thần “Thiên Thần, ngươi cũng đừng lo lắng, ta và đại ca ngươi sẽ dùng hết sức giúp ngươi tím nàng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ta cũng không tin lật tung cả Thiên Long thành, lại tìm không ra một người”

“Đại tẩu, ý của tẩu là, Tử Ngữ nàng thực sự gặp nguy hiểm?” Long Thiên Thần nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Vân Khê.

Vân Khê trầm mặc, căn cứ vào trực giác của nàng, lấy hiểu biết của nàng đối với tính cách của Hách Liên Tử Ngữ, thì cho dù nàng ta tức giận, cũng không thể thật lâu không về. Bởi vì cả Long Tường đại lục, nàng cũng chỉ còn lại mỗi Long Thiên Thần để dựa vào, ca ca ruột của nàng lúc này lại đang gặp khó khăn, mà đệ đệ ruột lại hoàn toàn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, không phải nàng dựa vào hắn, mà là hắn dựa vào nàng.

Hách Liên Tử Ngữ nói cho cùng chỉ là một cô gái miệng cọp gan thỏ, không có chủ kiến gì, ở địa phương xa lạ này, nàng nếu rời đi trụ cột duy nhất Long Thiên Thần, thì nàng căn bản không có cách nào sinh tồn. Cho nên Vân Khê khẳng định mà đoán rằng, Hách Liên Tử Ngữ nhất định gặp nguy, về phần gặp chuyện như thế nào, nàng cũng không thể đoán được.

Long Thiên Tuyệt nhíu nhíu mi tâm, vỗ vỗ đầu vai đệ đệ, an ủi: “Ngươi đừng vội, ta trước phái người đi khắp nơi tìm. Nếu thật sự không thấy, ta sẽ tự mình tới bái phỏng phủ thành chủ, có lẽ thông qua thế lực phủ thành chủ, có thể nhanh chóng tìm được người hơn”

“Phủ thành chủ?” Long Thiên Thần nghe vậy, ánh mắt sáng lên, giống như thấy được chút ít hy vọng.

“Không tồi, chúng ta cũng nên tới thăm phủ thành chủ một chút” Long Thiên Tuyệt quay đầu, cùng Vân Khê liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý lẫn nhau.

Từ trong miệng nha hoàn của Bách Lý Song biết được, Bách Lý Song chính là nữ nhi bảo bối của Thiên Long thành chủ, nữ nhi thành chủ bị hại, bọn họ cũng nên tới cửa bái phỏng một chút, kể ra tình cảnh ngày đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook