Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 10: Nguy Cơ Của Tam Đại Thánh Địa
Bắc Đằng
19/09/2013
“Thập đại thần khí? Là thập đại thần khí của thập đại gia tộc tại
Ngạo Thiên đại lục?” Vẻ mặt Âu Li có chút kích động, “Nghe nói thập đại thần khí có thể mở ra con đường tất yếu thong tới Long Tường đại lục,
xem ra tin đồn quả nhiên là thật. . . . . . Khó trách, khó trách lại như thế. . . . . .”
Thần sắc Âu Li kích động dị thường, khiến cho hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê không giải thích được.
“Âu Li tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Các người hàng năm không có ở tại hải đảo, cho nên không thể nhận thấy, bắt đầu từ mấy ngày trước, một mảnh hải vực đã xảy ra biến hóa đặc thù, cơ hồ tất cả các tiểu đảo phụ cận đều có dấu hiệu trôi về phía trước, cái này cũng chưa tính là cái gì, trọng yếu hơn cả, trong tâm của hải vực có một ngọn núi lửa đã lâu không hoạt động, cũng bắt đầu từ từ phun trào hỏa diễm, dù là ai cũng không cách nào dự đoán được, nó lúc nào sẽ phun trào toàn bộ, thậm chí có thể hủy diệt toàn bộ mọi thứ xung quanh. . . . . .”
“Tại sao có thể như vậy?”
” Nói vậy Long tôn chủ còn nhớ rõ chuyện phát sinh mười lăm năm trước không? Năm đó, thông đạo tất yếu thông giữa Long Tường đại lục và Ngạo Thiên đại lục bị một số cao thủ của Long Tường đại lục mạnh mẽ mở ra, rất nhiều người đổ về phía Ngạo Thiên đại lục, tiến hành cướp đoạt. Trước đó, hải vực cũng xảy ra chuyện đồng dạng như vậy. . . . . .”
“Ý của tiên sinh, đây là dấu hiệu thông đạo giữa hai mảnh đại lục lần nữa sẽ bị mở ra?”
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người liếc nhau một cái, không nghĩ tới sự thể sẽ phát triển như thế, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện trên thế gian, trong sự hỗn độn đều đã có an bài trước? Mấy ngày trước hải vực xảy ra biến hóa, mà mấy ngày trước Vân Khê cũng nhận được thập đại thần khí, thúc giục lực lượng của nó đối phó cung chủ, chẳng lẽ là bởi vì nàng vận dụng lực lượng thần khí, cho nên mới đưa đến tất cả những biến cố này?
“Đúng vậy! Không chỉ lão phu nghĩ như vậy, còn có rất nhiều người cùng suy nghĩ với lão phu, những người lánh đời mười lăm năm trước đến từ Long Tường đại lục, nhưng bỏ lỡ cơ hội trở về Long Tường đại lục, tất cả cũng dự liệu được điểm này, cho nên hôm nay mới có nhiều người như vậy cùng nhau đi tới Thánh Đảo, mục đích đúng là vì thương thảo chuyện này.”
“Vậy nếu thông đạo không có mở ra, mà núi lửa tiếp tục phun trào, sẽ như thế nào ?” Vân Khê không nhịn được hỏi.
Âu Li thần sắc vô cùng ngưng trọng: “Lúc thông đạo mở ra, trong lúc đó hải vực sẽ xuật hiện hồng câu (sông đào), đủ để nuốt hết bộc phát của núi lửa, khống chế lực phá hoại. Nhưng nếu thông đạo không kịp mở ra, như vậy tất cả trên hải vực sẽ bị hủy diệt, không chỉ Thánh đảo sẽ không còn tồn tại, mà tam đại Thánh Địa từ đó cũng sẽ biến mất ở trong cuộc sống. Trừ điều đó ra, các ngư dân xung quanh sẽ không thể sinh sống bằng nghề đánh bắt cá, hậu quả thiết tưởng không thể lường trước. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người lâm vào trầm mặc thật lâu, chuyện diễn biến đã vượt ra khỏi phạm trù mà bọn họ có thể dự tính, mở ra thông đạo đã không còn là chuyện của riêng bọn họ, mà là chuyện phải làm, nếu không làm, sẽ mang tới tai nạn hủy diệt.
“Như vậy Tam Đại Thánh Địa có biết chuyện này không?” Vân Khê nói.
Âu Li gật đầu nói: “Tất nhiên! Quan hệ đến sinh tử tồn vong của Tam Đại Thánh Địa, bọn họ tất nhiên có biện pháp áp dụng. Trên thực tế, Dạ Cô Phong, Dạ đảo chủ đã bí mật gửi thư mời tới chúng ta, mời chúng ta tới Huyễn Dạ Tinh Hải thương nghị chuyện này. Lo lắng chuyện quan trọng trước mắt, tránh để người Tam Đại Thánh Địa sợ hãi bàng hoàng, trước mắt chân chính biết được chuyện này cũng không nhiều. Lão phu biết Long tôn chủ là người đến từ Long Tường đại lục, cũng muốn quay về Long Tường đại lục, cho nên mới thẳng thắn nói ra.”
Vân Khê chân mày nhẹ chau lại xuống, nghĩ thầm, nghe hắn nói như thế, như vậy đám người Văn trưởng lão nhất định còn không biết tin tức tam đại Thánh Địa họa đã đến trước mắt, nếu không làm sao còn có thể cướp đoạt thần khí của nàng? Nhưng nếu bọn họ biết, giờ khắc này, bọn họ phải cung phụng nàng, xem như thần Phật mà cung cấp nuôi dưỡng, mong mỏi nàng có tâm tình tốt, tới giúp bọn hắn mở ra thông đạo, cứu vớt Tam Đại Thánh Địa.
Nàng câu môi, lộ ra nụ cười tà khí.
Phải biết rằng một lần thúc giục thần khí, rất phí sức, nàng cũng sẽ không công mà thay bọn họ làm việc, đến tột cùng có muốn mở ra thông đạo hay không, còn phải xem thành ý của bọn hắn như thế nào.
“Đa tạ Âu Li tiên sinh chỉ giáo!” Long Thiên Tuyệt không có nói thêm cái gì nữa, rất nhiều chuyện, bọn họ tinh tế tự đánh giá một phen, mới quyết định.
Âu Li tiên sinh đánh giá hai vợ chồng trong chốc lát, muốn nói lại thôi, thấy bọn họ cũng không nói nữa, liền cũng không nhiều lời.
Ngồi trong chốc lát, Thường bá cùng hai gã người làm lần lượt đem mì cùng đồ ăn sáng vừa mới được làm tốt bưng lên.
“Ừ, thơm quá a! Vừa nghe tới mùi thơm, ta liền chảy nước miếng.” Vân Khê chậc chậc tán thưởng, khẩn cấp muốn nếm thử mùi vị của nó.
Long Thiên Tuyệt mỉm cười nói: ” Tay nghề của Thường bá không tệ! Nàng mau nếm thử xem.”
Thường bá cười híp mắt chờ chực ở một bên, chờ đợi nhìn Vân Khê.
Vân Khê động đũa thưởng thức, cũng không biết là do bản thân mùi vị thật quá tốt, hay là bởi vì trong bụng nàng trống rỗng, đói bụng vô cùng, một miếng trứng cá vừa vào miệng, nàng ca ngợi lớn, ăn một miếng lại một miếng.
“Quả nhiên ăn ngon! Thường bá, tài nấu nướng của ngươi thật là tốt!”
Thường bá cười đến càng thêm vui vẻ: “Thiếu phu nhân thích là tốt rồi! Thiếu phu nhân cùng Tiểu Thiếu chủ còn thích cái gì, xin cứ việc phân phó, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
“Như vậy đã rất tốt rồi, ta cùng Tiểu Mặc đều ăn không nhiều lắm.”
Vân Khê vừa nói xong, Tiểu Bạch liền không vui, lông xù trên thân mình trên bàn lăn lộn, lăn qua lăn lại, tỏ vẻ kháng nghị.
Nó cũng đói, cũng muốn được ăn đây mà!
“Thường gia Gia, Tiểu Bạch cũng đói bụng, cho nó một chén đi.”
Vẫn là Tiểu Mặc Mặc đối với nó tốt nhất. . . . . . Tiểu Bạch lắc lắc đầu phe phẩy, bị vây trong say mê.
Thường bá kinh ngạc trừng mắt nhìn, hồi lâu mới kịp phản ứng, Tiểu Bạch trong miệng Vân Tiểu Mặc chính là tiểu tử lông xù trước mắt kia. Nó cũng muốn ăn? Thường bá có chút bị vây trong ngơn ngẩn.
Âu Ly lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Tiểu Bạch, tò mò nhìn chằm chằm nó, chỉ cảm thấy hết sức thú vị.
“Thường bá, đi chuẩn bị một chén đi! Tên tiểu tử này khẩu vị cũng không nhỏ.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt cười nói.
Tiểu Bạch dùng sức gật đầu, vô cùng đồng ý với lời giải thích của hắn, nó là một con rồng a, khẩu vị có thể so sánh với người thường sao?
Thường bá nhìn Tiểu Bạch hiểu tiếng người như thế, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, đang muốn vào phía sau nhà bếp làm cho nó một bát mì, lúc này, từ ngoài cửa đi vào bốn năm người, phục sức đồng nhất, làm người khác chú ý một chút, hình như là cùng môn phái.
“Tiểu sư thúc, chúng ta ăn ở chỗ này đi, từ bên ngoài đã nghe đến một mùi thơm, những thứ kia khẳng định không kém.”
“Tốt, ăn ở chỗ này đi.”
Đoàn người vây quanh tiến vào tiểu điếm.
Thường bá thấy thế, vội vàng đi lên trước ngăn trở: “Các vị, thật xin lỗi, tiểu điếm hôm nay không buôn bán, không nhận khách.”
“Không nhận khách? Vậy bọn họ ở chỗ này thì sao?” Một đệ tử trẻ tuổi trong đó mở miệng nói, giọng nói có vẻ tức giận.
Thường bá ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Bọn họ là khách quý được chiêu đãi đặc biệt của tiểu điếm, nên tất nhiên ở chỗ này.”
“Bọn họ là khách quý, chẳng lẽ chúng ta cũng không phải là khách quý? Ngươi cũng đã biết chúng ta là người nào? Chúng ta là đệ tử của Nhất đại tông sư luyện đan Ứng Ngũ, tiểu sư thúc của ta càng lợi hại hơn, hắn chính là đệ tử nhập môn của sự phụ chúng ta! Ngươi nói, chúng ta có phải là khách quý hay không?” Đệ tử trẻ tuổi có chút tự hào nói.
“Ứng Ngũ? Nhất đại tông sư luyện đan?” Vân Khê nghe mấy danh từ này, không khỏi sản sinh tò mò, trong ấn tượng của nàng, ở phương diện thuật luyện đan có thể được xưng là luyện đan sư cũng không có mấy người, trong đó có Mộ lão cùng sư đệ của hắn Ứng Thừa Li, trừ những đó ra, nàng thật không có nghe nói qua những người khác, chẳng lẽ vị này Ứng Ngũ cũng cùng một loại với Âu Ly tiên sinh, chính là người lánh đời?
” Ứng Ngũ năm đó ở Long Tường đại lục , cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng, thuật luyện đan của hắn mặc dù không được xưng là tốt nhất, nhưng hắn đối với luyện đan có một chút thành tựu, có một bộ lĩnh ngộ của mình, có thể nói nhất đại luyện đan tông sư.” Âu Li thấy Vân Khê tò mò, liền giải thích nghi hoặc cho nàng.
Vân Khê gật đầu, Âu Li tiên sinh lần này đánh giá rất đúng trọng tâm, ở nơi này, thế gian nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ai cũng không phải là tốt nhất, phàm là thành tựu tự mình lãnh ngộ, cũng coi như là thành tựu rất lớn.
Trong đó có một người bộ dáng chừng ba mươi ra mặt, ngoại hình xuất sắc, thành thục ổn trọng, nghe được Âu Li giải thích một phen, ánh mắt của hắn chợt sáng, một đôi mắt như đại dương mênh mông hiện lên vài tinh quang.
Hắn vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc, không có lên tiếng, ngược lại đệ tử trẻ tuổi bên cạnh hắn, chỉ cao khí ngang nói: “Các ngươi biết sư tôn của ta lợi hại là tốt rồi! Chúng ta có thể tới thăm tiểu điếm của các ngươi, đó là vinh hạnh của tiểu điếm của các ngươi, còn không nhanh chuẩn bị đồ ăn ngon tới?”
Đệ tử trẻ tuổi cho là đối phương nhất định sẽ bị danh hiệu của sư tôn uy hiếp, ngoan ngoãn chiêu đãi đám bọn hắn, đáng tiếc hắn đã đoán sai. Thường bá như không có việc gì phủi phủi bột mì lây dính trên thân, lạnh lùng nói: “Chúng ta chẳng qua là tiểu điếm nhỏ, có thể không chiêu đãi nổi nhân vật lớn như các người! Hơn nữa, tiểu điếm của chúng ta chỉ cần gạo muối củi lửa, lại không cần đan dược, ta nghĩ các ngươi hay là đi tìm dược điếm mà ăn cơm đi.”
“Ngươi đừng không biết tốt xấu! Có tin hay không ta một cái tay bóp chết ngươi?” Đệ tử trẻ tuổi nổi giận, đưa tay sẽ phải đánh úp về phía Thường bá.
“Ôi!” Thanh âm các đốt ngón tay bị bẻ có thể nghe thấy, đệ tử trẻ tuổi vịn tay của mình, thất thanh hô đau.
Các đệ tử đi theo hắn, bao gồm cả tiểu sư thúc cầm đầu nhất thời lâm vào kinh ngạc. Ai cũng không nhìn tới Thường bá ra tay như thế nào, các đốt ngón tay của đệ tử trẻ tuổi như bị bẻ gãy, bọn họ xác định, vừa rồi nhất định là Thường bá ra tay, bởi vì chỉ có hắn ở gần đệ tử trẻ tuổi nhất.
Ai có thể nghĩ đến, đầu bếp của một tiểu điếm, lại có một công phu xuất thần nhập hóa như vậy?
Nam tử được gọi là tiểu sư thúc ngưng thần nhìn chằm chằm Thường bá quan sát hồi lâu, hắn phất phất tay, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi!”
“Nhưng mà, Tiểu sư thúc. . . . . .” Đệ tử trẻ tuổi tay đau đớn vô cùng, lúc này sao chịu bỏ qua?
Nói tới một nửa, bị kiên quyết cắt đứt: “Đi!”
Đoàn người ngượng ngùng rời đi, chỉ còn lại vị Tiểu sư thúc để lại ánh mắt bí hiểm trước khi đi, làm người ta khó hiểu.
” Tiểu tử này rất bảo trì bình thản!” Âu Li đưa mắt nhìn phương hướng đoàn người rời đi, thở dài nói, “Người này tên là Tần Tú, chính là Nhị công tử thành chủ trong Tần thành của Long Tường đại lục, đối với luyện đan rất có thiên phú. Năm tuổi, đã bái luyện đan tong sư Ứng Ngũ làm sư phụ, trở thành quan môn đệ tử của hắn. Mười lăm tuổi , hắn đã nổi danh là luyện đan thiên tài của Tần thành, nổi tiếng xa gần. Sau lại đi theo Ứng Ngũ đi tới Ngạo Thiên đại lục, muốn tìm kiếm dị hỏa chủng trong truyền thuyết, ai ngờ thông đạo lại đóng lại, hắn cùng sư phụ của hắn không kịp trở về, liền lưu tại Ngạo Thiên đại lục, ở lại một lần chính là mười lăm năm. . . . . .”
“Luyện đan thiên tài?” Vân Khê nghe bốn chữ như thế, cảm thấy rất chói tai, có lẽ là bất bình trời phú giữa các tài năng với nhau.
“Có cơ hội, ta muốn so tài với hắn.”
Thần sắc Âu Li kích động dị thường, khiến cho hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê không giải thích được.
“Âu Li tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Các người hàng năm không có ở tại hải đảo, cho nên không thể nhận thấy, bắt đầu từ mấy ngày trước, một mảnh hải vực đã xảy ra biến hóa đặc thù, cơ hồ tất cả các tiểu đảo phụ cận đều có dấu hiệu trôi về phía trước, cái này cũng chưa tính là cái gì, trọng yếu hơn cả, trong tâm của hải vực có một ngọn núi lửa đã lâu không hoạt động, cũng bắt đầu từ từ phun trào hỏa diễm, dù là ai cũng không cách nào dự đoán được, nó lúc nào sẽ phun trào toàn bộ, thậm chí có thể hủy diệt toàn bộ mọi thứ xung quanh. . . . . .”
“Tại sao có thể như vậy?”
” Nói vậy Long tôn chủ còn nhớ rõ chuyện phát sinh mười lăm năm trước không? Năm đó, thông đạo tất yếu thông giữa Long Tường đại lục và Ngạo Thiên đại lục bị một số cao thủ của Long Tường đại lục mạnh mẽ mở ra, rất nhiều người đổ về phía Ngạo Thiên đại lục, tiến hành cướp đoạt. Trước đó, hải vực cũng xảy ra chuyện đồng dạng như vậy. . . . . .”
“Ý của tiên sinh, đây là dấu hiệu thông đạo giữa hai mảnh đại lục lần nữa sẽ bị mở ra?”
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người liếc nhau một cái, không nghĩ tới sự thể sẽ phát triển như thế, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện trên thế gian, trong sự hỗn độn đều đã có an bài trước? Mấy ngày trước hải vực xảy ra biến hóa, mà mấy ngày trước Vân Khê cũng nhận được thập đại thần khí, thúc giục lực lượng của nó đối phó cung chủ, chẳng lẽ là bởi vì nàng vận dụng lực lượng thần khí, cho nên mới đưa đến tất cả những biến cố này?
“Đúng vậy! Không chỉ lão phu nghĩ như vậy, còn có rất nhiều người cùng suy nghĩ với lão phu, những người lánh đời mười lăm năm trước đến từ Long Tường đại lục, nhưng bỏ lỡ cơ hội trở về Long Tường đại lục, tất cả cũng dự liệu được điểm này, cho nên hôm nay mới có nhiều người như vậy cùng nhau đi tới Thánh Đảo, mục đích đúng là vì thương thảo chuyện này.”
“Vậy nếu thông đạo không có mở ra, mà núi lửa tiếp tục phun trào, sẽ như thế nào ?” Vân Khê không nhịn được hỏi.
Âu Li thần sắc vô cùng ngưng trọng: “Lúc thông đạo mở ra, trong lúc đó hải vực sẽ xuật hiện hồng câu (sông đào), đủ để nuốt hết bộc phát của núi lửa, khống chế lực phá hoại. Nhưng nếu thông đạo không kịp mở ra, như vậy tất cả trên hải vực sẽ bị hủy diệt, không chỉ Thánh đảo sẽ không còn tồn tại, mà tam đại Thánh Địa từ đó cũng sẽ biến mất ở trong cuộc sống. Trừ điều đó ra, các ngư dân xung quanh sẽ không thể sinh sống bằng nghề đánh bắt cá, hậu quả thiết tưởng không thể lường trước. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người lâm vào trầm mặc thật lâu, chuyện diễn biến đã vượt ra khỏi phạm trù mà bọn họ có thể dự tính, mở ra thông đạo đã không còn là chuyện của riêng bọn họ, mà là chuyện phải làm, nếu không làm, sẽ mang tới tai nạn hủy diệt.
“Như vậy Tam Đại Thánh Địa có biết chuyện này không?” Vân Khê nói.
Âu Li gật đầu nói: “Tất nhiên! Quan hệ đến sinh tử tồn vong của Tam Đại Thánh Địa, bọn họ tất nhiên có biện pháp áp dụng. Trên thực tế, Dạ Cô Phong, Dạ đảo chủ đã bí mật gửi thư mời tới chúng ta, mời chúng ta tới Huyễn Dạ Tinh Hải thương nghị chuyện này. Lo lắng chuyện quan trọng trước mắt, tránh để người Tam Đại Thánh Địa sợ hãi bàng hoàng, trước mắt chân chính biết được chuyện này cũng không nhiều. Lão phu biết Long tôn chủ là người đến từ Long Tường đại lục, cũng muốn quay về Long Tường đại lục, cho nên mới thẳng thắn nói ra.”
Vân Khê chân mày nhẹ chau lại xuống, nghĩ thầm, nghe hắn nói như thế, như vậy đám người Văn trưởng lão nhất định còn không biết tin tức tam đại Thánh Địa họa đã đến trước mắt, nếu không làm sao còn có thể cướp đoạt thần khí của nàng? Nhưng nếu bọn họ biết, giờ khắc này, bọn họ phải cung phụng nàng, xem như thần Phật mà cung cấp nuôi dưỡng, mong mỏi nàng có tâm tình tốt, tới giúp bọn hắn mở ra thông đạo, cứu vớt Tam Đại Thánh Địa.
Nàng câu môi, lộ ra nụ cười tà khí.
Phải biết rằng một lần thúc giục thần khí, rất phí sức, nàng cũng sẽ không công mà thay bọn họ làm việc, đến tột cùng có muốn mở ra thông đạo hay không, còn phải xem thành ý của bọn hắn như thế nào.
“Đa tạ Âu Li tiên sinh chỉ giáo!” Long Thiên Tuyệt không có nói thêm cái gì nữa, rất nhiều chuyện, bọn họ tinh tế tự đánh giá một phen, mới quyết định.
Âu Li tiên sinh đánh giá hai vợ chồng trong chốc lát, muốn nói lại thôi, thấy bọn họ cũng không nói nữa, liền cũng không nhiều lời.
Ngồi trong chốc lát, Thường bá cùng hai gã người làm lần lượt đem mì cùng đồ ăn sáng vừa mới được làm tốt bưng lên.
“Ừ, thơm quá a! Vừa nghe tới mùi thơm, ta liền chảy nước miếng.” Vân Khê chậc chậc tán thưởng, khẩn cấp muốn nếm thử mùi vị của nó.
Long Thiên Tuyệt mỉm cười nói: ” Tay nghề của Thường bá không tệ! Nàng mau nếm thử xem.”
Thường bá cười híp mắt chờ chực ở một bên, chờ đợi nhìn Vân Khê.
Vân Khê động đũa thưởng thức, cũng không biết là do bản thân mùi vị thật quá tốt, hay là bởi vì trong bụng nàng trống rỗng, đói bụng vô cùng, một miếng trứng cá vừa vào miệng, nàng ca ngợi lớn, ăn một miếng lại một miếng.
“Quả nhiên ăn ngon! Thường bá, tài nấu nướng của ngươi thật là tốt!”
Thường bá cười đến càng thêm vui vẻ: “Thiếu phu nhân thích là tốt rồi! Thiếu phu nhân cùng Tiểu Thiếu chủ còn thích cái gì, xin cứ việc phân phó, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
“Như vậy đã rất tốt rồi, ta cùng Tiểu Mặc đều ăn không nhiều lắm.”
Vân Khê vừa nói xong, Tiểu Bạch liền không vui, lông xù trên thân mình trên bàn lăn lộn, lăn qua lăn lại, tỏ vẻ kháng nghị.
Nó cũng đói, cũng muốn được ăn đây mà!
“Thường gia Gia, Tiểu Bạch cũng đói bụng, cho nó một chén đi.”
Vẫn là Tiểu Mặc Mặc đối với nó tốt nhất. . . . . . Tiểu Bạch lắc lắc đầu phe phẩy, bị vây trong say mê.
Thường bá kinh ngạc trừng mắt nhìn, hồi lâu mới kịp phản ứng, Tiểu Bạch trong miệng Vân Tiểu Mặc chính là tiểu tử lông xù trước mắt kia. Nó cũng muốn ăn? Thường bá có chút bị vây trong ngơn ngẩn.
Âu Ly lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Tiểu Bạch, tò mò nhìn chằm chằm nó, chỉ cảm thấy hết sức thú vị.
“Thường bá, đi chuẩn bị một chén đi! Tên tiểu tử này khẩu vị cũng không nhỏ.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt cười nói.
Tiểu Bạch dùng sức gật đầu, vô cùng đồng ý với lời giải thích của hắn, nó là một con rồng a, khẩu vị có thể so sánh với người thường sao?
Thường bá nhìn Tiểu Bạch hiểu tiếng người như thế, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, đang muốn vào phía sau nhà bếp làm cho nó một bát mì, lúc này, từ ngoài cửa đi vào bốn năm người, phục sức đồng nhất, làm người khác chú ý một chút, hình như là cùng môn phái.
“Tiểu sư thúc, chúng ta ăn ở chỗ này đi, từ bên ngoài đã nghe đến một mùi thơm, những thứ kia khẳng định không kém.”
“Tốt, ăn ở chỗ này đi.”
Đoàn người vây quanh tiến vào tiểu điếm.
Thường bá thấy thế, vội vàng đi lên trước ngăn trở: “Các vị, thật xin lỗi, tiểu điếm hôm nay không buôn bán, không nhận khách.”
“Không nhận khách? Vậy bọn họ ở chỗ này thì sao?” Một đệ tử trẻ tuổi trong đó mở miệng nói, giọng nói có vẻ tức giận.
Thường bá ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Bọn họ là khách quý được chiêu đãi đặc biệt của tiểu điếm, nên tất nhiên ở chỗ này.”
“Bọn họ là khách quý, chẳng lẽ chúng ta cũng không phải là khách quý? Ngươi cũng đã biết chúng ta là người nào? Chúng ta là đệ tử của Nhất đại tông sư luyện đan Ứng Ngũ, tiểu sư thúc của ta càng lợi hại hơn, hắn chính là đệ tử nhập môn của sự phụ chúng ta! Ngươi nói, chúng ta có phải là khách quý hay không?” Đệ tử trẻ tuổi có chút tự hào nói.
“Ứng Ngũ? Nhất đại tông sư luyện đan?” Vân Khê nghe mấy danh từ này, không khỏi sản sinh tò mò, trong ấn tượng của nàng, ở phương diện thuật luyện đan có thể được xưng là luyện đan sư cũng không có mấy người, trong đó có Mộ lão cùng sư đệ của hắn Ứng Thừa Li, trừ những đó ra, nàng thật không có nghe nói qua những người khác, chẳng lẽ vị này Ứng Ngũ cũng cùng một loại với Âu Ly tiên sinh, chính là người lánh đời?
” Ứng Ngũ năm đó ở Long Tường đại lục , cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng, thuật luyện đan của hắn mặc dù không được xưng là tốt nhất, nhưng hắn đối với luyện đan có một chút thành tựu, có một bộ lĩnh ngộ của mình, có thể nói nhất đại luyện đan tông sư.” Âu Li thấy Vân Khê tò mò, liền giải thích nghi hoặc cho nàng.
Vân Khê gật đầu, Âu Li tiên sinh lần này đánh giá rất đúng trọng tâm, ở nơi này, thế gian nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ai cũng không phải là tốt nhất, phàm là thành tựu tự mình lãnh ngộ, cũng coi như là thành tựu rất lớn.
Trong đó có một người bộ dáng chừng ba mươi ra mặt, ngoại hình xuất sắc, thành thục ổn trọng, nghe được Âu Li giải thích một phen, ánh mắt của hắn chợt sáng, một đôi mắt như đại dương mênh mông hiện lên vài tinh quang.
Hắn vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc, không có lên tiếng, ngược lại đệ tử trẻ tuổi bên cạnh hắn, chỉ cao khí ngang nói: “Các ngươi biết sư tôn của ta lợi hại là tốt rồi! Chúng ta có thể tới thăm tiểu điếm của các ngươi, đó là vinh hạnh của tiểu điếm của các ngươi, còn không nhanh chuẩn bị đồ ăn ngon tới?”
Đệ tử trẻ tuổi cho là đối phương nhất định sẽ bị danh hiệu của sư tôn uy hiếp, ngoan ngoãn chiêu đãi đám bọn hắn, đáng tiếc hắn đã đoán sai. Thường bá như không có việc gì phủi phủi bột mì lây dính trên thân, lạnh lùng nói: “Chúng ta chẳng qua là tiểu điếm nhỏ, có thể không chiêu đãi nổi nhân vật lớn như các người! Hơn nữa, tiểu điếm của chúng ta chỉ cần gạo muối củi lửa, lại không cần đan dược, ta nghĩ các ngươi hay là đi tìm dược điếm mà ăn cơm đi.”
“Ngươi đừng không biết tốt xấu! Có tin hay không ta một cái tay bóp chết ngươi?” Đệ tử trẻ tuổi nổi giận, đưa tay sẽ phải đánh úp về phía Thường bá.
“Ôi!” Thanh âm các đốt ngón tay bị bẻ có thể nghe thấy, đệ tử trẻ tuổi vịn tay của mình, thất thanh hô đau.
Các đệ tử đi theo hắn, bao gồm cả tiểu sư thúc cầm đầu nhất thời lâm vào kinh ngạc. Ai cũng không nhìn tới Thường bá ra tay như thế nào, các đốt ngón tay của đệ tử trẻ tuổi như bị bẻ gãy, bọn họ xác định, vừa rồi nhất định là Thường bá ra tay, bởi vì chỉ có hắn ở gần đệ tử trẻ tuổi nhất.
Ai có thể nghĩ đến, đầu bếp của một tiểu điếm, lại có một công phu xuất thần nhập hóa như vậy?
Nam tử được gọi là tiểu sư thúc ngưng thần nhìn chằm chằm Thường bá quan sát hồi lâu, hắn phất phất tay, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi!”
“Nhưng mà, Tiểu sư thúc. . . . . .” Đệ tử trẻ tuổi tay đau đớn vô cùng, lúc này sao chịu bỏ qua?
Nói tới một nửa, bị kiên quyết cắt đứt: “Đi!”
Đoàn người ngượng ngùng rời đi, chỉ còn lại vị Tiểu sư thúc để lại ánh mắt bí hiểm trước khi đi, làm người ta khó hiểu.
” Tiểu tử này rất bảo trì bình thản!” Âu Li đưa mắt nhìn phương hướng đoàn người rời đi, thở dài nói, “Người này tên là Tần Tú, chính là Nhị công tử thành chủ trong Tần thành của Long Tường đại lục, đối với luyện đan rất có thiên phú. Năm tuổi, đã bái luyện đan tong sư Ứng Ngũ làm sư phụ, trở thành quan môn đệ tử của hắn. Mười lăm tuổi , hắn đã nổi danh là luyện đan thiên tài của Tần thành, nổi tiếng xa gần. Sau lại đi theo Ứng Ngũ đi tới Ngạo Thiên đại lục, muốn tìm kiếm dị hỏa chủng trong truyền thuyết, ai ngờ thông đạo lại đóng lại, hắn cùng sư phụ của hắn không kịp trở về, liền lưu tại Ngạo Thiên đại lục, ở lại một lần chính là mười lăm năm. . . . . .”
“Luyện đan thiên tài?” Vân Khê nghe bốn chữ như thế, cảm thấy rất chói tai, có lẽ là bất bình trời phú giữa các tài năng với nhau.
“Có cơ hội, ta muốn so tài với hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.