Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 7 - Chương 17: Quay lại Ngạo Thiên đại lục sao?
Bắc Đằng
05/11/2013
Xa xa, nhìn lại hải đảo bị khí độc màu đen nuốt hết, lòng của mỗi người đều nặng nề.
Những cao thủ Nội tông sinh sống ở đó mấy chục năm, mấy trăm năm, cho tới mấy ngàn năm, khí độc màu đen cắn nuốt nơi bọn họ sinh sống, đáy lòng mọi người tràn ngập tư vị khó .
Đi tới bờ, t tình các cao thủ của Nội tông Vân tộc rất nặng nề, ba người Vô Hi nguyên lão, Vô Thương nguyên lão và Vô T nguyên lão trước là ba người có quyền quyết định cao nhất ở Nội tông, lúc này cũng nghĩ ra biện pháp gì, các cao thủ Nội tông đông đảo như thế, rốt cuộc nên nơi nào?
Dưới đề nghị của Vân Khê, cao thủ Nội tông đồng loạt tới Gia tộc Đoan Mộc, tạm thời đặt .
Lúc này, Gia tộc Đoan Mộc có thể là thành viên đông nghịt, bên trong bên ngoài, bao gồm cả con đường cái cách gia tộc xa, cũng đều có đầy cao thủ.
Nhiều người, thị phi cũng nhiều.
Từ trước đến giờ những cao thủ Nội tông cao ngạo tự phụ quen, khi gặp phải các cao thủ Long gia đến từ Tiêu Dao các, bầu khí giữa bọn họ rất nhanh có tia lửa bắn ra.
“Sư phụ, tốt! Cao thủ Vân tộc và cao thủ Long gia đánh nhau!” Bách Lí Song vội vàng chạy vào, lúc này, Vân Khê cùng đông đảo cao thủ, vây quanh ở trước giường của Đinh Tiêu Dao, bàn bạc vấn đề của Đinh Tiêu Dao.
“Chuyện gì xảy ra?” Vân Khê hỏi.
“Cao thủ Vân tộc nhìn trúng Tây Sương phòng của cao thủ Long gia ở, muốn cao thủ Long gia chuyển ra, nhưng cao thủ Long gia chịu, cho nên hai bên liền đánh nhau.” Bách Lí Song xong, bất đắc dĩ bẹt miệng, đối với hành động của cao thủ Vân tộc, rất đồng tình. Người ta so với bọn họ chuyển vào trước bước, tại sao các ngươi muốn bọn họ chuyển, bọn họ liền phải chuyển? Điều này cũng khỏi quá bá đạo ?
Trong đám cao thủ có mặt ở đây, có mấy vị là nguyên lão của Vân tộc, cũng có mấy vị trưởng lão Long gia của Long Các chủ, nghe tin tức như thế, hai bên liếc nhìn nhau, khí thoáng cái trở nên mấy phần quỷ dị.
“Long Các chủ, chúng ta cũng được coi như là lão bằng hữu, Vân tộc cùng Long gia từ trước đến giờ cũng là giếng phạm sông, hôm nay khó được cơ hội hai nhà có thể chung đụng cùng nơi, coi như là duyên phận. Ngươi nhìn, các ngươi Long gia ở Tây Sương phòng cũng ở lại nhiều ngày rồi, có phải nên đổi Vân tộc chúng ta tới ở hay ?” Vô T nguyên lão cười tủm tỉm .
Các chủ mặt bình tĩnh có sóng, có bất kỳ đáp lại.
Vô Thương nguyên lão tiếp lời : “Thời ểm ta mới vừa vào phủ, cũng quan sát chút, ánh sáng gian phòng của Tây Sương phòng rất tốt, lại gần nguồn , phong thủy vô cùng tốt. Cao thủ Vân tộc chúng ta đa số là nữ nhân, nữ nhân lại chịu nổi hàn, gian phòng của Tây Sương phòng rất thích hợp với chúng ta, ta tin tưởng, Long Các chủ nhất định để ý cho Vân tộc ta đổi gian phòng ?”
“Long gia phần lớn là nam nhân, nam nhân nghỉ ngơi ở đâu cũng được? Ta nghĩ Long Các chủ chắc c hẹp hòi như vậy, chịu chuyển ra khỏi Tây Sương phòng.” Vô T nguyên lão thêm.
“Đương nhiên, danh tiếng Long Các chủ ở giang hồ, đây chính là nổi tiếng, ngài ấy tính toán chi li?” Vô Thương nguyên lão vừa , vừa hướng Bách Lí Song dặn dò , “Ngươi bây giờ liền ra truyền lời, Long Các chủ đáp ứng, đem Tây Sương phòng nhường lại cho cao thủ Vân tộc chúng ta ở lại. Vân tộc chúng ta nhiều người, thể an bài cho mỗi người được, trước hết để cho các nguyên lão tự mình chọn lựa gian phòng, còn lại, mới để cho những người khác chọn lựa. Nhớ kỹ, trước đó giữ lại cho ta và Vô Hi nguyên lão, Vô T nguyên lão ba gian phòng trống.”
“Này. . . . . .” Bách Lí Song chần chờ nhìn về phía Vân Khê, thầm nghĩ vị nguyên lão này tránh khỏi quá "> mẽ ngang ngược !
Vân Khê cau mày, muốn cái gì đó.
“Chờ chút!” Long Các chủ rốt cục lên tiếng.
Vô Thương nguyên lão quay đầu nhìn, lại nghe Long Các chủ : ” Vân tộc các ngươi đa số là nữ nhân, ở cùng với đám nam nhân, đúng là thích hợp. . . . . .”
Vô Thương nguyên lão gật đầu, trong lòng tự nhủ ngươi lão già này coi như thức thời.
“Ta biết nơi, có lẽ rất thích hợp với các ngươi.”
“Nơi nào?” Vô Thương nguyên lão hỏi.
“Chỗ kia ở thành Nam, chỗ phố xá sầm uất, lại an hưởng thanh tĩnh. Ba tầng cao lầu, quay lưng về phía Bắc hướng về phía Nam, ra cửa bộ hơn mười bước, là có thể các loại cửa hàng phấn bột , trang phục tơ, tửu lâu quán trà, giao thông dễ dàng, tấc đất tấc vàng, tuyệt đối là chỗ ở thượng đẳng.” Các chủ nghe rất êm tai.
“Nga? Thật có địa phương tốt như thế?” Vô Thương nguyên lão trong lòng vui mừng, cũng muốn cùng nhiều người ở cùng nhau như vậy, đánh mất mặt mũi thân phận cao thủ Vân tộc của .
Bách Lí Song nghe đến đó, cũng nhịn được nữa, xì tiếng bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Vô Thương nguyên lão bất mãn cau mày, ở xem, Bách Lí Song chỉ là tiểu nha đầu hèn mọn thể hèn mọn thêm nữa, tiểu nha đầu dám ở trước mặt chê cười, lá gan khỏi quá lớn .
Bách Lí Song len lén liếc về phía Long Các chủ, vừa vặn bắt gặp khóe miệng chợt kéo lên rồi biến mất của Long Các chủ, cho nên mới lớn mật ra: “Ta cười là vì Các chủ tìm chỗ ở cho các ngài, đích xác là địa phương tốt, rất thích hợp với các ngài, nhưng, chờ sau khi các ngài vào ở nơi đó, ta sợ trong lầu kia làm ăn náo nhiệt giống như trước nữa.”
“Làm ăn?” Vô Thương nguyên lão ánh sắc bén, mơ hồ cảm giác được chuyện trong miệng , phải nơi tốt đẹp như mình nghĩ.
“Không sai! Thành Nam kia phải là có ngồi Cao Lâu ba tầng sao? Bên ngoài cửa của cao lâu viết ba chữ, hình như tên là. . . . . .” Bách Lí Song ra suy tư hồi lâu, , “Ỷ Hồng viện! Đúng rồi, chính là Ỷ Hồng viện!”
Không khí trong chốc lát đông lại, theo sau đó, bên trong gian phòng bộc phát ra ít tiếng cười cố nén, phần lớn là từ trong miệng cao thủ Long gia phát ra.
Vân Khê mới tới Gia tộc Đoan Mộc, đối với phong cảnh phố xá hiểu lắm, nhưng sau khi nghe Bách Lí Song giải thích, nhịn được nén cười, nghĩ tới a nghĩ tới, Các chủ cũng có mặt phúc hắc hài hước như thế.
Vô Thương nguyên lão giận dữ, khó có thể tin chỉ vào Long Các chủ, môi phát run: “Ngươi lão già đứng đắn kia!”
“Lão già đứng đắn kia là mắng người nào?”
Long Thiên Tuyệt nối tiếp câu của bà ta, Vô Thương nguyên lão lòng đầy căm phẫn: ” Lão già đứng đắn kia là mắng !” Sau khi xong, Vô Thương nguyên lão lập tức ý thức được là lạ ở chỗ nào, sắc mặt nổi lên ửng hồng, giận trừng hướng hai người Long Các chủ và Long Thiên Tuyệt, chỉ muốn đem hai người xé nát tại chỗ.
“Được rồi, tất cả mọi người nên tiếp tục tranh luận chuyện vô nghĩa nữa!” Vân Khê thu hồi nụ cười, tình , “Gia tộc Đoan Mộc phải là chỗ ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ đặt an toàn hơn mới được. Hiện nay phần lớn địa phương ở Long Tường đại lục, cũng đều bị gia tộc Bắc Thần chiếm cứ, chúng ta muốn tìm chỗ an thân, cũng phải là chuyện dễ.”
“Hiện tại Nội tông bị khí độc nuốt hết, trong thời gian ngắn chúng ta thể nào trở về được,thế nhưng, chúng ta còn có thể nơi nào? Chúng ta ở Nội tông sinh sống nhiều năm như vậy, há lại rời là có thể rời ?” Vô Hi nguyên lão thở dài tiếng, lập trường của bà luôn ng bằng hợp lý, ra đại đa số tiếng , “Chẳng lẽ đại lục Long Tường có đất cho Vân tộc chúng ta dung thân?”
Hiện trường l vào yên lặng lâu.
Bọn họ phải là vì có dung thân đất, mới đến nơi này sao? Chẳng lẽ, bọn họ muốn ở lâu dài tại nơi này sao?
“Nếu như có thể trở lại đại lục Ngạo Thiên tốt rồi. . . . . .” Một thanh yếu ớt, vang lên, hấp dẫn chú ý của mọi người có mặt ở đây.
“Tiểu Mặc, con cái gì?” Vân Khê yên lặng nhìn về phía nhi tử, đáy lóng lánh ra từng sợi ánh sáng.
Tiểu Mặc bĩu môi, khờ dại : “Nếu như chúng ta có thể trở về đại lục Ngạo Thiên, vậy cần sợ gia tộc uy hiếp Bắc Thần nữa, bọn họ muốn đuổi giết chúng ta, cũng đuổi kịp. Nếu đúng như vậy, con có thể gặp lại được Đông Phương thúc thúc a.” Một câu cuối cùng mới là trọng ểm bé muốn đến.
Song, lời của bé, ở trong lòng những người khác lại khơi dậy nho bọt sóng.
Đúng vậy a, nếu tại cả đại lục Long Tường thành thiên hạ của gia tộc Bắc Thần, tại sao bọn họ tạm thời rời đại lục Long Tường, chọn nơi khác để lánh nạn chứ? Đợi đến ngày sau thời cơ chín muồi, bọn họ có đầy đủ thực lực cùng gia tộc Bắc Thần đối kháng, sau đó gióng trống khua chiêng quay trở lại giết hết, chẳng phải tốt hơn?
” Đại lục Ngạo Thiên đích xác là chỗ tốt, thế nhưng, ểm mấu chốt là lối thông đại lục Ngạo Thiên phải mở ra dễ dàng như vậy. Kể từ lần Khê Nhi dùng lực lượng thần khí mở ra cửa vào, vị trí đó xảy ra biến hóa, muốn tìm được nó lần nữa rất khó khăn, hơn nữa chúng ta cũng xác định, dựa vào lực lượng của chúng ta, có thể "> mẽ mở ra lối lần nữa hay . . . . . .” Long Thiên Tuyệt suy nghĩ được nhiều hơn.
Mọi người trong lòng dấy lên ngọn lửa nho , thoáng cái bị dập tắt.
Lúc này, tiểu phượng hoàng đột nhiên kêu lên: “Vân Khê, ngươi mau tới đây! Thất khiếu của Tiêu Dao chảy máu rồi, ngươi mau nghĩ biện pháp giúp chút!”
Vân Khê bước nhanh vọt tới bên giường, nhìn kỹ, quả nhiên đôi , lỗ mũi, miệng, bao gồm cả hai lỗ tai của Đinh Tiêu Dao, đều chảy máu, đó là máu độc màu đen, có khí độc mê tung Băng Vụ áp chế , thân thể Đinh Tiêu Dao mất thăng bằng, xảy ra biến hóa, tình thế trở nên nguy cấp.
“Xem ra, chỉ có Tạo Hóa Đan mới có thể giữ được tính mạng của ngài ấy. . . . . .” Vân Khê nhíu mày.
“Nha đầu Vân Khê, ngươi nhất định phải thử nghĩ biện pháp, chữa trị cho chưởng môn, coi như lão phu cầu xin ngươi!” Côn Luân lão giả , sau khi phát Đinh Tiêu Dao theo Vân Khê trở về, ông liền mang theo bốn người đồ đệ chờ đợi ở bên giường. Người nằm giường, chính là thủy tổ phái Côn Luân của bọn họ, cũng chính là người lão tổ tông của bốn người Ngọc Thụ L Phong, bọn họ tự nhiên hi vọng Đinh Tiêu Dao có thể sống.
“Côn Luân tiền bối, phải là ta muốn cứu, là luyện chế Tạo Hóa Đan quá khó khăn. Chờ ta thu thập đủ tất cả dược liệu, ta sợ ngài ấy sớm. . . . . .” Lời của Vân Khê đến nửa, Long Thiên Tuyệt bên kia tựa hồ có ểm kỳ quái, xen vào : “Vân Thanh Uyển mực nghĩ biện pháp cứu Đinh Tiêu Dao, chúng ta bằng nghe chút xem bà ta như thế nào.”
Hắn vung tay áo lên, đem Vân Thanh Uyển từ trong Kim Hòa Tháp ném ra.
Bịch tiếng, bóng người lăn xuống mặt đất, khi bà ta suy yếu ngg đầu lên, phần lớn mọi người Vân tộc có mặt tại đây sợ ngây người, ngưng nhìn Vân Thanh Uyển hé ra khuôn mặt già nua ước chừng bảy tám chục tuổi, người nào nguyện ý tin tưởng, bà ta chính là tông chủ từng ở Nội tông Vân Tộc oai phong cõi!
“Ngươi. . . . . . Ngươi là Vân Thanh Uyển? Ngươi rốt cuộc tại sao? Là ai đem ngươi hại thành như vậy?” Vô T nguyên lão vội vàng hỏi tới.
Những cao thủ Nội tông sinh sống ở đó mấy chục năm, mấy trăm năm, cho tới mấy ngàn năm, khí độc màu đen cắn nuốt nơi bọn họ sinh sống, đáy lòng mọi người tràn ngập tư vị khó .
Đi tới bờ, t tình các cao thủ của Nội tông Vân tộc rất nặng nề, ba người Vô Hi nguyên lão, Vô Thương nguyên lão và Vô T nguyên lão trước là ba người có quyền quyết định cao nhất ở Nội tông, lúc này cũng nghĩ ra biện pháp gì, các cao thủ Nội tông đông đảo như thế, rốt cuộc nên nơi nào?
Dưới đề nghị của Vân Khê, cao thủ Nội tông đồng loạt tới Gia tộc Đoan Mộc, tạm thời đặt .
Lúc này, Gia tộc Đoan Mộc có thể là thành viên đông nghịt, bên trong bên ngoài, bao gồm cả con đường cái cách gia tộc xa, cũng đều có đầy cao thủ.
Nhiều người, thị phi cũng nhiều.
Từ trước đến giờ những cao thủ Nội tông cao ngạo tự phụ quen, khi gặp phải các cao thủ Long gia đến từ Tiêu Dao các, bầu khí giữa bọn họ rất nhanh có tia lửa bắn ra.
“Sư phụ, tốt! Cao thủ Vân tộc và cao thủ Long gia đánh nhau!” Bách Lí Song vội vàng chạy vào, lúc này, Vân Khê cùng đông đảo cao thủ, vây quanh ở trước giường của Đinh Tiêu Dao, bàn bạc vấn đề của Đinh Tiêu Dao.
“Chuyện gì xảy ra?” Vân Khê hỏi.
“Cao thủ Vân tộc nhìn trúng Tây Sương phòng của cao thủ Long gia ở, muốn cao thủ Long gia chuyển ra, nhưng cao thủ Long gia chịu, cho nên hai bên liền đánh nhau.” Bách Lí Song xong, bất đắc dĩ bẹt miệng, đối với hành động của cao thủ Vân tộc, rất đồng tình. Người ta so với bọn họ chuyển vào trước bước, tại sao các ngươi muốn bọn họ chuyển, bọn họ liền phải chuyển? Điều này cũng khỏi quá bá đạo ?
Trong đám cao thủ có mặt ở đây, có mấy vị là nguyên lão của Vân tộc, cũng có mấy vị trưởng lão Long gia của Long Các chủ, nghe tin tức như thế, hai bên liếc nhìn nhau, khí thoáng cái trở nên mấy phần quỷ dị.
“Long Các chủ, chúng ta cũng được coi như là lão bằng hữu, Vân tộc cùng Long gia từ trước đến giờ cũng là giếng phạm sông, hôm nay khó được cơ hội hai nhà có thể chung đụng cùng nơi, coi như là duyên phận. Ngươi nhìn, các ngươi Long gia ở Tây Sương phòng cũng ở lại nhiều ngày rồi, có phải nên đổi Vân tộc chúng ta tới ở hay ?” Vô T nguyên lão cười tủm tỉm .
Các chủ mặt bình tĩnh có sóng, có bất kỳ đáp lại.
Vô Thương nguyên lão tiếp lời : “Thời ểm ta mới vừa vào phủ, cũng quan sát chút, ánh sáng gian phòng của Tây Sương phòng rất tốt, lại gần nguồn , phong thủy vô cùng tốt. Cao thủ Vân tộc chúng ta đa số là nữ nhân, nữ nhân lại chịu nổi hàn, gian phòng của Tây Sương phòng rất thích hợp với chúng ta, ta tin tưởng, Long Các chủ nhất định để ý cho Vân tộc ta đổi gian phòng ?”
“Long gia phần lớn là nam nhân, nam nhân nghỉ ngơi ở đâu cũng được? Ta nghĩ Long Các chủ chắc c hẹp hòi như vậy, chịu chuyển ra khỏi Tây Sương phòng.” Vô T nguyên lão thêm.
“Đương nhiên, danh tiếng Long Các chủ ở giang hồ, đây chính là nổi tiếng, ngài ấy tính toán chi li?” Vô Thương nguyên lão vừa , vừa hướng Bách Lí Song dặn dò , “Ngươi bây giờ liền ra truyền lời, Long Các chủ đáp ứng, đem Tây Sương phòng nhường lại cho cao thủ Vân tộc chúng ta ở lại. Vân tộc chúng ta nhiều người, thể an bài cho mỗi người được, trước hết để cho các nguyên lão tự mình chọn lựa gian phòng, còn lại, mới để cho những người khác chọn lựa. Nhớ kỹ, trước đó giữ lại cho ta và Vô Hi nguyên lão, Vô T nguyên lão ba gian phòng trống.”
“Này. . . . . .” Bách Lí Song chần chờ nhìn về phía Vân Khê, thầm nghĩ vị nguyên lão này tránh khỏi quá "> mẽ ngang ngược !
Vân Khê cau mày, muốn cái gì đó.
“Chờ chút!” Long Các chủ rốt cục lên tiếng.
Vô Thương nguyên lão quay đầu nhìn, lại nghe Long Các chủ : ” Vân tộc các ngươi đa số là nữ nhân, ở cùng với đám nam nhân, đúng là thích hợp. . . . . .”
Vô Thương nguyên lão gật đầu, trong lòng tự nhủ ngươi lão già này coi như thức thời.
“Ta biết nơi, có lẽ rất thích hợp với các ngươi.”
“Nơi nào?” Vô Thương nguyên lão hỏi.
“Chỗ kia ở thành Nam, chỗ phố xá sầm uất, lại an hưởng thanh tĩnh. Ba tầng cao lầu, quay lưng về phía Bắc hướng về phía Nam, ra cửa bộ hơn mười bước, là có thể các loại cửa hàng phấn bột , trang phục tơ, tửu lâu quán trà, giao thông dễ dàng, tấc đất tấc vàng, tuyệt đối là chỗ ở thượng đẳng.” Các chủ nghe rất êm tai.
“Nga? Thật có địa phương tốt như thế?” Vô Thương nguyên lão trong lòng vui mừng, cũng muốn cùng nhiều người ở cùng nhau như vậy, đánh mất mặt mũi thân phận cao thủ Vân tộc của .
Bách Lí Song nghe đến đó, cũng nhịn được nữa, xì tiếng bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Vô Thương nguyên lão bất mãn cau mày, ở xem, Bách Lí Song chỉ là tiểu nha đầu hèn mọn thể hèn mọn thêm nữa, tiểu nha đầu dám ở trước mặt chê cười, lá gan khỏi quá lớn .
Bách Lí Song len lén liếc về phía Long Các chủ, vừa vặn bắt gặp khóe miệng chợt kéo lên rồi biến mất của Long Các chủ, cho nên mới lớn mật ra: “Ta cười là vì Các chủ tìm chỗ ở cho các ngài, đích xác là địa phương tốt, rất thích hợp với các ngài, nhưng, chờ sau khi các ngài vào ở nơi đó, ta sợ trong lầu kia làm ăn náo nhiệt giống như trước nữa.”
“Làm ăn?” Vô Thương nguyên lão ánh sắc bén, mơ hồ cảm giác được chuyện trong miệng , phải nơi tốt đẹp như mình nghĩ.
“Không sai! Thành Nam kia phải là có ngồi Cao Lâu ba tầng sao? Bên ngoài cửa của cao lâu viết ba chữ, hình như tên là. . . . . .” Bách Lí Song ra suy tư hồi lâu, , “Ỷ Hồng viện! Đúng rồi, chính là Ỷ Hồng viện!”
Không khí trong chốc lát đông lại, theo sau đó, bên trong gian phòng bộc phát ra ít tiếng cười cố nén, phần lớn là từ trong miệng cao thủ Long gia phát ra.
Vân Khê mới tới Gia tộc Đoan Mộc, đối với phong cảnh phố xá hiểu lắm, nhưng sau khi nghe Bách Lí Song giải thích, nhịn được nén cười, nghĩ tới a nghĩ tới, Các chủ cũng có mặt phúc hắc hài hước như thế.
Vô Thương nguyên lão giận dữ, khó có thể tin chỉ vào Long Các chủ, môi phát run: “Ngươi lão già đứng đắn kia!”
“Lão già đứng đắn kia là mắng người nào?”
Long Thiên Tuyệt nối tiếp câu của bà ta, Vô Thương nguyên lão lòng đầy căm phẫn: ” Lão già đứng đắn kia là mắng !” Sau khi xong, Vô Thương nguyên lão lập tức ý thức được là lạ ở chỗ nào, sắc mặt nổi lên ửng hồng, giận trừng hướng hai người Long Các chủ và Long Thiên Tuyệt, chỉ muốn đem hai người xé nát tại chỗ.
“Được rồi, tất cả mọi người nên tiếp tục tranh luận chuyện vô nghĩa nữa!” Vân Khê thu hồi nụ cười, tình , “Gia tộc Đoan Mộc phải là chỗ ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ đặt an toàn hơn mới được. Hiện nay phần lớn địa phương ở Long Tường đại lục, cũng đều bị gia tộc Bắc Thần chiếm cứ, chúng ta muốn tìm chỗ an thân, cũng phải là chuyện dễ.”
“Hiện tại Nội tông bị khí độc nuốt hết, trong thời gian ngắn chúng ta thể nào trở về được,thế nhưng, chúng ta còn có thể nơi nào? Chúng ta ở Nội tông sinh sống nhiều năm như vậy, há lại rời là có thể rời ?” Vô Hi nguyên lão thở dài tiếng, lập trường của bà luôn ng bằng hợp lý, ra đại đa số tiếng , “Chẳng lẽ đại lục Long Tường có đất cho Vân tộc chúng ta dung thân?”
Hiện trường l vào yên lặng lâu.
Bọn họ phải là vì có dung thân đất, mới đến nơi này sao? Chẳng lẽ, bọn họ muốn ở lâu dài tại nơi này sao?
“Nếu như có thể trở lại đại lục Ngạo Thiên tốt rồi. . . . . .” Một thanh yếu ớt, vang lên, hấp dẫn chú ý của mọi người có mặt ở đây.
“Tiểu Mặc, con cái gì?” Vân Khê yên lặng nhìn về phía nhi tử, đáy lóng lánh ra từng sợi ánh sáng.
Tiểu Mặc bĩu môi, khờ dại : “Nếu như chúng ta có thể trở về đại lục Ngạo Thiên, vậy cần sợ gia tộc uy hiếp Bắc Thần nữa, bọn họ muốn đuổi giết chúng ta, cũng đuổi kịp. Nếu đúng như vậy, con có thể gặp lại được Đông Phương thúc thúc a.” Một câu cuối cùng mới là trọng ểm bé muốn đến.
Song, lời của bé, ở trong lòng những người khác lại khơi dậy nho bọt sóng.
Đúng vậy a, nếu tại cả đại lục Long Tường thành thiên hạ của gia tộc Bắc Thần, tại sao bọn họ tạm thời rời đại lục Long Tường, chọn nơi khác để lánh nạn chứ? Đợi đến ngày sau thời cơ chín muồi, bọn họ có đầy đủ thực lực cùng gia tộc Bắc Thần đối kháng, sau đó gióng trống khua chiêng quay trở lại giết hết, chẳng phải tốt hơn?
” Đại lục Ngạo Thiên đích xác là chỗ tốt, thế nhưng, ểm mấu chốt là lối thông đại lục Ngạo Thiên phải mở ra dễ dàng như vậy. Kể từ lần Khê Nhi dùng lực lượng thần khí mở ra cửa vào, vị trí đó xảy ra biến hóa, muốn tìm được nó lần nữa rất khó khăn, hơn nữa chúng ta cũng xác định, dựa vào lực lượng của chúng ta, có thể "> mẽ mở ra lối lần nữa hay . . . . . .” Long Thiên Tuyệt suy nghĩ được nhiều hơn.
Mọi người trong lòng dấy lên ngọn lửa nho , thoáng cái bị dập tắt.
Lúc này, tiểu phượng hoàng đột nhiên kêu lên: “Vân Khê, ngươi mau tới đây! Thất khiếu của Tiêu Dao chảy máu rồi, ngươi mau nghĩ biện pháp giúp chút!”
Vân Khê bước nhanh vọt tới bên giường, nhìn kỹ, quả nhiên đôi , lỗ mũi, miệng, bao gồm cả hai lỗ tai của Đinh Tiêu Dao, đều chảy máu, đó là máu độc màu đen, có khí độc mê tung Băng Vụ áp chế , thân thể Đinh Tiêu Dao mất thăng bằng, xảy ra biến hóa, tình thế trở nên nguy cấp.
“Xem ra, chỉ có Tạo Hóa Đan mới có thể giữ được tính mạng của ngài ấy. . . . . .” Vân Khê nhíu mày.
“Nha đầu Vân Khê, ngươi nhất định phải thử nghĩ biện pháp, chữa trị cho chưởng môn, coi như lão phu cầu xin ngươi!” Côn Luân lão giả , sau khi phát Đinh Tiêu Dao theo Vân Khê trở về, ông liền mang theo bốn người đồ đệ chờ đợi ở bên giường. Người nằm giường, chính là thủy tổ phái Côn Luân của bọn họ, cũng chính là người lão tổ tông của bốn người Ngọc Thụ L Phong, bọn họ tự nhiên hi vọng Đinh Tiêu Dao có thể sống.
“Côn Luân tiền bối, phải là ta muốn cứu, là luyện chế Tạo Hóa Đan quá khó khăn. Chờ ta thu thập đủ tất cả dược liệu, ta sợ ngài ấy sớm. . . . . .” Lời của Vân Khê đến nửa, Long Thiên Tuyệt bên kia tựa hồ có ểm kỳ quái, xen vào : “Vân Thanh Uyển mực nghĩ biện pháp cứu Đinh Tiêu Dao, chúng ta bằng nghe chút xem bà ta như thế nào.”
Hắn vung tay áo lên, đem Vân Thanh Uyển từ trong Kim Hòa Tháp ném ra.
Bịch tiếng, bóng người lăn xuống mặt đất, khi bà ta suy yếu ngg đầu lên, phần lớn mọi người Vân tộc có mặt tại đây sợ ngây người, ngưng nhìn Vân Thanh Uyển hé ra khuôn mặt già nua ước chừng bảy tám chục tuổi, người nào nguyện ý tin tưởng, bà ta chính là tông chủ từng ở Nội tông Vân Tộc oai phong cõi!
“Ngươi. . . . . . Ngươi là Vân Thanh Uyển? Ngươi rốt cuộc tại sao? Là ai đem ngươi hại thành như vậy?” Vô T nguyên lão vội vàng hỏi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.