Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 29: Thần thú Ngân Xà xuất thế
Bắc Đằng
19/09/2013
Sức mạnh của Vân Khê và huyễn thú Cửu Vĩ Hồ cùng Nhị trưởng lão và huyễn thú Thanh Long vốn đang ngang nhau, hiện tại vô duyên vô cớ tăng thêm ba sủng thú, lập tức làm rối loạn thế cân băng. Nhị trưởng lão thiếu chút nữa hộc máu. Đây cũng quá ăn gian rồi, gọi nhiều sủng thú như vậy trợ thủ, còn gì là công bình tỷ võ?
“Chờ chút!” Nhị trưởng lão đang muốn nói lên kháng nghị, đáng tiếc hắn không có cơ hội, Vân Khê cùng sủng thú không cho hắn bất kỳ thời gian và cơ hội.
Trên bầu trời, hai Thần Long, một Hổ Vương, một Cửu Vĩ Hồ, thêm Vân Khê cùng tung lưới hướng đỉnh đầu Nhị trưởng lão.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm. . . . . . Quyền đánh vào mặt, chân đá trúng mệnh căn, răng nanh gặm cắn lỗ tai, hổ trảo kéo tóc, long trảo giẫm ngực. . . Toàn diện công kích, cái gì cần có đều có, chồng chất, không có gì bọn họ làm không được, chỉ có ngươi không nghĩ tới!
Quần ẩu! Triệt triệt để để quần ẩu! Cuộc đời thật quá thoải mái! Chính là một từ thôi, sảng khoái!
Mọi người quan sát tỷ võ ngây như phỗng, đây là tỷ võ sao? Nhị trưởng lão cũng quá bi thảm đi. Bị sủng thú quần ẩu, đấm đá liên tục. . . . . . Quá bi thảm!
Đoàn người Côn Luân lão giả cười ngả nghiêng, rất là thống khoái, xem những cao thủ Long gia buồn cười cũng không dám cười, thần sắc khốn quẫn. Phải biết rằng Nhị trưởng lão là đại nhân vật đứng thứ hai trong hội trưởng lão, hiện nay rơi vào kết quả bi thảm như thế, phải cảm thán nhân sinh thật quá ảo diệu, khó lường.
“Dừng tay!” Đại trưởng lão ở trên đài nhìn không được, lên tiếng hô ngừng.
Vân Khê căn bản là không để ý tới hắn, tiếp tục kích động bọn Hổ Vương đánh Nhị trưởng lão, cho đến Đại trưởng lão hô ba lần “Dừng tay”, mắt thấy sẽ đứng dậy can thiệp , nàng mới ngừng lại, ra vẻ nghi ngờ nói: “Không phải nói đối phương không nhận thua, tỷ võ sẽ chưa kết thúc sao? Hiện tại Đại trưởng lão hô ngừng, vậy có phải Đại trưởng lão thay Nhị trưởng lão tự động nhận thua?”
Muốn đối phương nhận thua cũng phải cho người ta cơ hội mở miệng nói chuyện a! Nhìn Nhị trưởng lão hiện tại, mặt đầu heo, miệng đầy máu, hàm răng cũng không biết rớt bao nhiêu cái, làm sao có thể có lực nhận thua?
“Thua cái gì . . . . . . Ngươi dùng nhiều sủng thú như vậy..!” Nhị trưởng lão hàm hồ nói, hàm răng lộ gió, té trên đất nhìn Vân Khê, hận đến nghiến răng, hàm răng không đủ dùng đã sắp hỏng mất.
“Ai nha, thật ngại quá! Ta không cố ý!” Vân Khê biểu hiện vô tội, khoát tay nói, “Tỷ võ cũng không có quy định nói không thể gọi sủng thú, ta chỉ thấy nếu có thể gọi huyễn thú, vậy tại sao không thể gọi sủng thú? Cũng là giống nhau. . . . Chẳng qua nếu như Nhị trưởng lão cảm thấy như vậy không công bằng, vậy chúng ta đánh một lần nữa.”
Xem đi, nàng rất rộng lượng.
“Ngươi. . . . . .” Hắn thê thảm thét, trong miệng cuồng phun máu tươi, kia cũng là bị nàng chọc tức. Hắn như vậy làm sao có thể còn có tinh lực và thể lực, cùng nàng một lần nữa tỷ thí? Cố tình chọc tức hắn sao!
“Nhị trưởng lão, ngài bảo trọng.” Vân Khê hướng Long gia cao thủ phía dưới vẫy vẫy tay, “Nhanh đem Nhị trưởng lão đỡ xuống, máu của người sắp phun hết rồi.”
Người ở dưới đài choáng váng, đây còn không phải là bị ngươi chọc giận sao? Nhị trưởng lão vuốt miệng, thở hổn hển, hắn nhìn Vân Khê thêm một lần, nghe nàng nói thêm một câu, chỉ sợ sẽ thật sự hộc máu mà chết. Cuối cùng nhờ thành viên hội trưởng lão đỡ, Nhị trưởng lão đi xuống lôi đài, nghỉ ngơi chữa thương.
Vân Khê thắng!
Tả hộ pháp hí mắt đánh giá Vân Khê, trong lòng rất không vui, cho nên trút lửa giận xuống gia chủ: “Lần này gia tộc tỷ võ, chính là để so sánh cá nhân thiên phú và võ nghệ của từng cá nhân, nàng ta gọi ra nhiều sủng thú như vậy, thắng không hay, trận này hẳn là phán Nhị trưởng lão thắng!”
“Khụ, hộ pháp đại nhân, không thể nói như vậy. Sủng thú và huyễn thú giống nhau, đều thuộc về thực lực cá nhân, nếu không có thiên phú và thực lực nhất định, nàng sao có thể thuần phục nhiều sủng thú, mặc cho nàng sai khiến như vậy?” Gia chủ ho nhẹ, trong lòng đã choáng với số lượng sủng thú của Vân Khê, muốn vì Vân Khê biện hộ.
“Ngươi nói như vậy, rõ ràng muốn bao che nàng! Nếu là như vậy, vậy cần gì tiếp tục? Nàng căn bản không cần động thủ, trực tiếp làm cho sủng thú tỷ võ không phải sao?” tả hộ pháp nói.
“Vậy theo ý hộ pháp đại nhân. . . . .” Gia chủ nhăn mày.
“Hoặc là phán Nhị trưởng lão thắng, hoặc là quy định bắt đầu từ bây giờ, bất luận kẻ nào cũng không cho phép vận dụng sủng thú.” Tả hộ pháp nói.
“Khụ khụ, nếu như một con cũng không thể vận dụng, không khỏi quá hà khắc. Không bằng như vậy, bắt đầu từ bây giờ, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể gọi về một sủng thú, được không?” Gia chủ mặc dù bất mãn tả hộ pháp lộng quyền, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, ai bảo đối phương đến từ Tiêu Dao các, hơn nữa bối phận hắn cao hơn rất nhiều trưởng bối ở đây?
Tả hộ pháp suy tư , nhớ tới Nhị gia từng nói hắn có một sủng thú vô cùng lợi hại, có thể trong tỷ võ thắng chỗ mấu chốt, nên nếu cấm toàn bộ sủng thú, đối với Nhị gia ngược lại bất lợi, bất quá Hoàng Kim cự long của Vân nha đầu cũng không thể khinh thường, không biết sủng thú của Nhị gia có thể hay không địch nổi. Cũng được, lưu một con thì lưu một con, cho dù không thắng được nha đầu này, Nhị gia cũng có thể bằng vào lực lượng sủng thú chiến thắng những người khác, cuối cùng tiến vào ba vị trí đầu. Nghĩ đến chỗ này, hắn rốt cục gật đầu đáp ứng.
“Khụ khụ, vì bảo đảm tỷ võ công bình, bắt đầu từ bây giờ, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể gọi ra một sủng thú, nếu không nghe, hủy bỏ tư cách tỷ võ.” Gia chủ sau khi nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt rơi vào Vân Khê, tuyên bố.
Vân Khê nhún vai không sao cả, dù sao nàng có đòn sát thủ Cửu vĩ hồ ly, cũng không tin không giết chết đối thủ. Hơn nữa, nàng còn có thần khí hộ thân, nàng không sợ.
Sau khi vòng tỷ võ thứ hai chấm dứt, hiện trường chỉ còn lại có bốn cao thủ tiến hành trận cuối, bọn họ theo thứ tự là Long Thiên Tuyệt, Vân Khê, Nhị gia, còn có một cao thủ đứng đầu chi thứ, thực lực cũng không yếu.
“Tốt, hiện tại tiến hành rút thăm..” Gia chủ vừa mới bắt đầu tuyên bố, Long Thiên Tuyệt tựu cất bước tiến lên, cắt đứt hắn.
“Không cần rút thăm, ta muốn khiêu chiến hắn!” Long Thiên Tuyệt chỉ Nhị gia.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhị gia, nên tới, hai người này rốt cục muốn ở trên đại hội tỷ võ đánh nhau.
Nhị gia cười lạnh đáp ứng: “Tốt! Lão phu hãy cùng ngươi tranh tài!”
Gia chủ nhăn mày, vốn định ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, thở dài gật đầu, coi như là đáp ứng.
Vòng bán kết không giống lúc trước đồng thời tiến hành, mà hai trận tách ra, lần lượt tiến hành. Trước yêu cầu của Long Thiên Tuyệt, trận đầu tỷ võ do hắn và Nhị gia bắt đầu. Trên lôi đài, Long Thiên Tuyệt và Nhị gia, một nổi lên sát cơ, mài kiếm mười mấy năm chỉ vì hôm nay đánh một trận; một tính trước kỹ càng, tựa hồ là ẩn giấu vũ khí bí mật, lòng tin tràn đầy. Nhị gia chính là một người luôn tính toán kỹ càng, cho dù là đến giờ khắc này, hắn vẫn không quên bày ra bộ nhân nghĩa: “Hiền chất, cháu có thể ở gia tộc tỷ võ đi tới giờ, đúng là không dễ. Nếu cha cháu biết cháu có tiền đồ như thế, tin tưởng người nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Nhị thúc, chuyện cho tới bây giờ, cần gì giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt? Năm đó mẹ ta và Viên thúc thúc là ở trong phòng trao đổi y lý, kết quả ngươi dẫn một đám cao thủ đi vào, nói hai người họ thành là thông dâm chưa đủ, còn ở trước mặt cha ta và gia chủ khích bác ly gián, khiến mẹ ta phải uống thuốc độc tự vận tại chỗ. Ngươi quả nhiên ác độc!”
“Hiền chất, mẹ cháu và họ Viên kia đúng là có chuyện lạ, lúc ấy tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, không phải là ta nói oan. Cháu lúc ấy tuổi còn nhỏ, như thế nào lại hiểu tình hình?” Nhị gia thở dài, lời nói thấm thía, “Nhị thúc biết, cháu là bởi vì năm đó bị gia chủ trục xuất, cho nên vẫn ghi hận trong lòng, ở bên ngoài chịu không ít khổ. Nhưng cháu cũng không thể trách gia chủ, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người thấy được sự thật, hoài nghi huyết mạch huynh đệ hai cháu. . .”
“Câm miệng!” Long Thiên Tuyệt quát lạnh, nghe được hắn nói tới chuyện mẫu thân, trong lòng hắn lửa giận bốc lên vùn vụt, “Nhị thúc, dã tâm của ngươi mọi người đều biết, không cần che che lấp lấp. Ngươi cho rằng ngươi năm đó lấy chuyện mẫu thân của ta làm đề, phá hủy chúng ta một nhà, có thể thuận lý thành chương đi lên vị trí gia chủ sao? Hừ, ngươi mơ tưởng! Chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi mơ tưởng đạt thành mong muốn! Ta cho ngươi biết, ngươi ngày đó phái người đuổi giết huynh đệ chúng ta, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, hôm nay ta khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Long Thiên Tuyệt nói xong, kiếm trong tay phóng ra, cả người khí thế trong nháy mắt bay lên tới đỉnh. Hắn mắt vàng sáng lên, Kim Cự Long phun lửa, quanh quẩn phía sau hắn. Giờ này khắc này, Long Thiên Tuyệt hơi thở đột nhiên trầm, trở nên vô cùng lãnh tĩnh, phảng phất mới vừa ngập trời tức giận cũng chỉ là giả bộ.
Nhị gia hừ nhẹ một tiếng, cũng triệu hồi ra Hắc Cự Long. Hai Cự Long đột nhiên chống lại, chiến ý không cách nào ức chế bị đốt lên.
“Hiền chất, nếu là công bình tỷ võ, cháu chớ trách Nhị thúc lấy lớn hiếp nhỏ, không chịu nhường nhịn.” Hắn bỗng nhiên gầm một tiếng, hướng trên trời gọi, “Xà Vương, hiện thân!”
Đang lúc mọi người kinh ngạc, một Ngân xà khổng lồ từ trên không trung phi tới đài tỷ võ. Thân hình của nó thô to, miệng chừng chén lớn, lân phiến màu bạc dưới ánh mặt trời chiết xạ nhấp nháy, song làm người khác chú ý là tia chớp ấn ký màu vàng trên trán khiến cho hơi thở tà ác bị thánh khiết màu vàng che giấu đi.
“Đây là. . . . . . Ngân Xà Thần thú! Không nghĩ là ở trong tay của hắn. . . . . .” Vẫn trầm mặc không nói hữu hộ pháp đột nhiên mở miệng, hắn híp mắt, thần sắc từ từ ngưng trọng.
“Chờ chút!” Nhị trưởng lão đang muốn nói lên kháng nghị, đáng tiếc hắn không có cơ hội, Vân Khê cùng sủng thú không cho hắn bất kỳ thời gian và cơ hội.
Trên bầu trời, hai Thần Long, một Hổ Vương, một Cửu Vĩ Hồ, thêm Vân Khê cùng tung lưới hướng đỉnh đầu Nhị trưởng lão.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm. . . . . . Quyền đánh vào mặt, chân đá trúng mệnh căn, răng nanh gặm cắn lỗ tai, hổ trảo kéo tóc, long trảo giẫm ngực. . . Toàn diện công kích, cái gì cần có đều có, chồng chất, không có gì bọn họ làm không được, chỉ có ngươi không nghĩ tới!
Quần ẩu! Triệt triệt để để quần ẩu! Cuộc đời thật quá thoải mái! Chính là một từ thôi, sảng khoái!
Mọi người quan sát tỷ võ ngây như phỗng, đây là tỷ võ sao? Nhị trưởng lão cũng quá bi thảm đi. Bị sủng thú quần ẩu, đấm đá liên tục. . . . . . Quá bi thảm!
Đoàn người Côn Luân lão giả cười ngả nghiêng, rất là thống khoái, xem những cao thủ Long gia buồn cười cũng không dám cười, thần sắc khốn quẫn. Phải biết rằng Nhị trưởng lão là đại nhân vật đứng thứ hai trong hội trưởng lão, hiện nay rơi vào kết quả bi thảm như thế, phải cảm thán nhân sinh thật quá ảo diệu, khó lường.
“Dừng tay!” Đại trưởng lão ở trên đài nhìn không được, lên tiếng hô ngừng.
Vân Khê căn bản là không để ý tới hắn, tiếp tục kích động bọn Hổ Vương đánh Nhị trưởng lão, cho đến Đại trưởng lão hô ba lần “Dừng tay”, mắt thấy sẽ đứng dậy can thiệp , nàng mới ngừng lại, ra vẻ nghi ngờ nói: “Không phải nói đối phương không nhận thua, tỷ võ sẽ chưa kết thúc sao? Hiện tại Đại trưởng lão hô ngừng, vậy có phải Đại trưởng lão thay Nhị trưởng lão tự động nhận thua?”
Muốn đối phương nhận thua cũng phải cho người ta cơ hội mở miệng nói chuyện a! Nhìn Nhị trưởng lão hiện tại, mặt đầu heo, miệng đầy máu, hàm răng cũng không biết rớt bao nhiêu cái, làm sao có thể có lực nhận thua?
“Thua cái gì . . . . . . Ngươi dùng nhiều sủng thú như vậy..!” Nhị trưởng lão hàm hồ nói, hàm răng lộ gió, té trên đất nhìn Vân Khê, hận đến nghiến răng, hàm răng không đủ dùng đã sắp hỏng mất.
“Ai nha, thật ngại quá! Ta không cố ý!” Vân Khê biểu hiện vô tội, khoát tay nói, “Tỷ võ cũng không có quy định nói không thể gọi sủng thú, ta chỉ thấy nếu có thể gọi huyễn thú, vậy tại sao không thể gọi sủng thú? Cũng là giống nhau. . . . Chẳng qua nếu như Nhị trưởng lão cảm thấy như vậy không công bằng, vậy chúng ta đánh một lần nữa.”
Xem đi, nàng rất rộng lượng.
“Ngươi. . . . . .” Hắn thê thảm thét, trong miệng cuồng phun máu tươi, kia cũng là bị nàng chọc tức. Hắn như vậy làm sao có thể còn có tinh lực và thể lực, cùng nàng một lần nữa tỷ thí? Cố tình chọc tức hắn sao!
“Nhị trưởng lão, ngài bảo trọng.” Vân Khê hướng Long gia cao thủ phía dưới vẫy vẫy tay, “Nhanh đem Nhị trưởng lão đỡ xuống, máu của người sắp phun hết rồi.”
Người ở dưới đài choáng váng, đây còn không phải là bị ngươi chọc giận sao? Nhị trưởng lão vuốt miệng, thở hổn hển, hắn nhìn Vân Khê thêm một lần, nghe nàng nói thêm một câu, chỉ sợ sẽ thật sự hộc máu mà chết. Cuối cùng nhờ thành viên hội trưởng lão đỡ, Nhị trưởng lão đi xuống lôi đài, nghỉ ngơi chữa thương.
Vân Khê thắng!
Tả hộ pháp hí mắt đánh giá Vân Khê, trong lòng rất không vui, cho nên trút lửa giận xuống gia chủ: “Lần này gia tộc tỷ võ, chính là để so sánh cá nhân thiên phú và võ nghệ của từng cá nhân, nàng ta gọi ra nhiều sủng thú như vậy, thắng không hay, trận này hẳn là phán Nhị trưởng lão thắng!”
“Khụ, hộ pháp đại nhân, không thể nói như vậy. Sủng thú và huyễn thú giống nhau, đều thuộc về thực lực cá nhân, nếu không có thiên phú và thực lực nhất định, nàng sao có thể thuần phục nhiều sủng thú, mặc cho nàng sai khiến như vậy?” Gia chủ ho nhẹ, trong lòng đã choáng với số lượng sủng thú của Vân Khê, muốn vì Vân Khê biện hộ.
“Ngươi nói như vậy, rõ ràng muốn bao che nàng! Nếu là như vậy, vậy cần gì tiếp tục? Nàng căn bản không cần động thủ, trực tiếp làm cho sủng thú tỷ võ không phải sao?” tả hộ pháp nói.
“Vậy theo ý hộ pháp đại nhân. . . . .” Gia chủ nhăn mày.
“Hoặc là phán Nhị trưởng lão thắng, hoặc là quy định bắt đầu từ bây giờ, bất luận kẻ nào cũng không cho phép vận dụng sủng thú.” Tả hộ pháp nói.
“Khụ khụ, nếu như một con cũng không thể vận dụng, không khỏi quá hà khắc. Không bằng như vậy, bắt đầu từ bây giờ, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể gọi về một sủng thú, được không?” Gia chủ mặc dù bất mãn tả hộ pháp lộng quyền, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, ai bảo đối phương đến từ Tiêu Dao các, hơn nữa bối phận hắn cao hơn rất nhiều trưởng bối ở đây?
Tả hộ pháp suy tư , nhớ tới Nhị gia từng nói hắn có một sủng thú vô cùng lợi hại, có thể trong tỷ võ thắng chỗ mấu chốt, nên nếu cấm toàn bộ sủng thú, đối với Nhị gia ngược lại bất lợi, bất quá Hoàng Kim cự long của Vân nha đầu cũng không thể khinh thường, không biết sủng thú của Nhị gia có thể hay không địch nổi. Cũng được, lưu một con thì lưu một con, cho dù không thắng được nha đầu này, Nhị gia cũng có thể bằng vào lực lượng sủng thú chiến thắng những người khác, cuối cùng tiến vào ba vị trí đầu. Nghĩ đến chỗ này, hắn rốt cục gật đầu đáp ứng.
“Khụ khụ, vì bảo đảm tỷ võ công bình, bắt đầu từ bây giờ, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể gọi ra một sủng thú, nếu không nghe, hủy bỏ tư cách tỷ võ.” Gia chủ sau khi nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt rơi vào Vân Khê, tuyên bố.
Vân Khê nhún vai không sao cả, dù sao nàng có đòn sát thủ Cửu vĩ hồ ly, cũng không tin không giết chết đối thủ. Hơn nữa, nàng còn có thần khí hộ thân, nàng không sợ.
Sau khi vòng tỷ võ thứ hai chấm dứt, hiện trường chỉ còn lại có bốn cao thủ tiến hành trận cuối, bọn họ theo thứ tự là Long Thiên Tuyệt, Vân Khê, Nhị gia, còn có một cao thủ đứng đầu chi thứ, thực lực cũng không yếu.
“Tốt, hiện tại tiến hành rút thăm..” Gia chủ vừa mới bắt đầu tuyên bố, Long Thiên Tuyệt tựu cất bước tiến lên, cắt đứt hắn.
“Không cần rút thăm, ta muốn khiêu chiến hắn!” Long Thiên Tuyệt chỉ Nhị gia.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhị gia, nên tới, hai người này rốt cục muốn ở trên đại hội tỷ võ đánh nhau.
Nhị gia cười lạnh đáp ứng: “Tốt! Lão phu hãy cùng ngươi tranh tài!”
Gia chủ nhăn mày, vốn định ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, thở dài gật đầu, coi như là đáp ứng.
Vòng bán kết không giống lúc trước đồng thời tiến hành, mà hai trận tách ra, lần lượt tiến hành. Trước yêu cầu của Long Thiên Tuyệt, trận đầu tỷ võ do hắn và Nhị gia bắt đầu. Trên lôi đài, Long Thiên Tuyệt và Nhị gia, một nổi lên sát cơ, mài kiếm mười mấy năm chỉ vì hôm nay đánh một trận; một tính trước kỹ càng, tựa hồ là ẩn giấu vũ khí bí mật, lòng tin tràn đầy. Nhị gia chính là một người luôn tính toán kỹ càng, cho dù là đến giờ khắc này, hắn vẫn không quên bày ra bộ nhân nghĩa: “Hiền chất, cháu có thể ở gia tộc tỷ võ đi tới giờ, đúng là không dễ. Nếu cha cháu biết cháu có tiền đồ như thế, tin tưởng người nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Nhị thúc, chuyện cho tới bây giờ, cần gì giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt? Năm đó mẹ ta và Viên thúc thúc là ở trong phòng trao đổi y lý, kết quả ngươi dẫn một đám cao thủ đi vào, nói hai người họ thành là thông dâm chưa đủ, còn ở trước mặt cha ta và gia chủ khích bác ly gián, khiến mẹ ta phải uống thuốc độc tự vận tại chỗ. Ngươi quả nhiên ác độc!”
“Hiền chất, mẹ cháu và họ Viên kia đúng là có chuyện lạ, lúc ấy tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, không phải là ta nói oan. Cháu lúc ấy tuổi còn nhỏ, như thế nào lại hiểu tình hình?” Nhị gia thở dài, lời nói thấm thía, “Nhị thúc biết, cháu là bởi vì năm đó bị gia chủ trục xuất, cho nên vẫn ghi hận trong lòng, ở bên ngoài chịu không ít khổ. Nhưng cháu cũng không thể trách gia chủ, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người thấy được sự thật, hoài nghi huyết mạch huynh đệ hai cháu. . .”
“Câm miệng!” Long Thiên Tuyệt quát lạnh, nghe được hắn nói tới chuyện mẫu thân, trong lòng hắn lửa giận bốc lên vùn vụt, “Nhị thúc, dã tâm của ngươi mọi người đều biết, không cần che che lấp lấp. Ngươi cho rằng ngươi năm đó lấy chuyện mẫu thân của ta làm đề, phá hủy chúng ta một nhà, có thể thuận lý thành chương đi lên vị trí gia chủ sao? Hừ, ngươi mơ tưởng! Chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi mơ tưởng đạt thành mong muốn! Ta cho ngươi biết, ngươi ngày đó phái người đuổi giết huynh đệ chúng ta, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, hôm nay ta khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Long Thiên Tuyệt nói xong, kiếm trong tay phóng ra, cả người khí thế trong nháy mắt bay lên tới đỉnh. Hắn mắt vàng sáng lên, Kim Cự Long phun lửa, quanh quẩn phía sau hắn. Giờ này khắc này, Long Thiên Tuyệt hơi thở đột nhiên trầm, trở nên vô cùng lãnh tĩnh, phảng phất mới vừa ngập trời tức giận cũng chỉ là giả bộ.
Nhị gia hừ nhẹ một tiếng, cũng triệu hồi ra Hắc Cự Long. Hai Cự Long đột nhiên chống lại, chiến ý không cách nào ức chế bị đốt lên.
“Hiền chất, nếu là công bình tỷ võ, cháu chớ trách Nhị thúc lấy lớn hiếp nhỏ, không chịu nhường nhịn.” Hắn bỗng nhiên gầm một tiếng, hướng trên trời gọi, “Xà Vương, hiện thân!”
Đang lúc mọi người kinh ngạc, một Ngân xà khổng lồ từ trên không trung phi tới đài tỷ võ. Thân hình của nó thô to, miệng chừng chén lớn, lân phiến màu bạc dưới ánh mặt trời chiết xạ nhấp nháy, song làm người khác chú ý là tia chớp ấn ký màu vàng trên trán khiến cho hơi thở tà ác bị thánh khiết màu vàng che giấu đi.
“Đây là. . . . . . Ngân Xà Thần thú! Không nghĩ là ở trong tay của hắn. . . . . .” Vẫn trầm mặc không nói hữu hộ pháp đột nhiên mở miệng, hắn híp mắt, thần sắc từ từ ngưng trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.