Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 1: Tiểu Mặc Mặc tự xông vào thành Thiên Hỏa.
Bắc Đằng
19/09/2013
Luyện khí minh nằm ở thành Thiên Hỏa, cách thành Bàn Long năm mươi dặm về phía đông nam.
Luyện khí minh không thuộc phạm vi của thành Bàn Long, cũng không thuộc phạm vi thế lực của bất cứ gia tộc nào. Nó độc lập, tách biệt, là nơi tập hợp tất cả các luyện khí sư xuất sắc ở Long Tường đại lục, là thánh địa trong lòng tất cả các luyện khí sư, cho nên nó có địa vị đặc biệt ở Long Tường đại lục. Cho dù đối phương có quyền lực cao đến đâu, đến Luyện khí minh hắn cũng chỉ có thể khiêm tốn mà thỉnh giáo, đó chính là mị lực của Luyện khí minh.
Khách điếm nổi tiếng nhất ở thành Thiên Hỏa là khách điếm Phong Vũ.
Tại chuồng ngựa của khách điếm, có hai gã sai vặt vừa cho ngựa ăn vừa tán gẫu.
“Tiểu Tam tử, con ngựa ngươi đang cho ăn chính là ngựa quý khó gặp đó. Ta nghe nói chỉ có ở biên cương phía tây mới có loại bảo mã này, mỗi con trị giá ngàn vàng. Ngươi nên cẩn thận hầu hạ, không nên để xảy ra sơ sót, nếu không, mang ngươi đi bán cũng không đền nổi con ngựa này đâu.
“Quý giá như vậy sao? Sao tiểu đệ không biết?” Tiểu Tam tử lắc đầu, vuốt lưng ngựa cười khúc khích.
“Tiểu tử ngươi thật ngu ngốc! Sau này chịu khó học hỏi đi. Tới đây toàn danh môn vọng tộc, quý nhân không thể đụng tới. Ngươi phải linh hoạt vào, nếu không rất khó sống.”
“Tiểu đệ biết rồi, sau này xin học hỏi Mã đại ca. Đúng rồi, Mã ca, mấy vị khách hôm nay đến là người ra sao? Thật khí phách!” Tiểu Tam tử thấp giọng hỏi.
“Ngươi chưa biết đâu. Mấy vị khách đó chính là người đến từ Long gia ở thành Bàn Long. Người đi đầu khí thế uy nghiêm đó chính là Tam trưởng lão của Long gia. Ông ấy chính là vị trưởng lão có thực lực đứng hàng thứ ba trong số các vị trưởng lão. Nghe nói, Tam trưởng lão chính là cao thủ của Long Nhị gia, người có thế lực mạnh nhất hiện nay ở Long gia. Lần này, ông ấy đi theo hộ tống Tứ công tử và Lục tiểu thư của Long Nhị gia đến Luyện khí minh bái sư học nghệ.”
“Vị công tử và tiểu thư kia chính là con trai và con gái ruột của Long Nhị gia sao? Khó trách cao sang, quý phái, khí độ phi phàm như vậy. Nhất là vị Lục tiểu thư kia, tuổi còn nhỏ mà khí thế uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, hống hách kiêu ngạo. Tiểu đệ không dám nhìn một chút nào…” Tiểu Tam tử nghĩ tới vị Lục tiểu thư vênh váo, hất hàm sai khiến, bộ dáng mười phần kiêu ngạo khiến cho hắn sợ hãi vô cùng, không dám trêu chọc nàng.
“Nói nhỏ thôi. Lời thế này mà ngươi cũng dám nói sao. Nếu để cho người Long gia nghe thấy, ngươi chết chắc rồi.”
Tiểu Tam tử vội vàng bịt miệng, ngó chừng xung quanh.
“Đúng rồi, Tam trưởng lão Long gia vừa mới sai ta tìm mấy nha đầu để Lục tiểu thư sai bảo. Tiểu Tam tử, chuyện này ngươi đi thu xếp một chút, ta còn bận chuyện khác. Ngươi nhớ tìm mấy nha đầu thông minh nhanh nhẹn một chút, dạy dỗ qua sau đó đưa tới để Lục tiểu thư chọn lựa. Ngươi làm tốt chuyện này nhất định Tam trưởng lão Long gia sẽ trọng thưởng.”
“Tốt, Mã ca. Chuyện này cứ giao cho tiểu đệ.” Tiểu Tam tử hớn hở đáp ứng.
Hai người vừa nói chuyện vừa cho ngựa ăn. Sau đó rời đi.
Sau đó không lâu, ở đống cỏ khô cách đó không xa, có một cái đầu nhỏ lộ ra. Đầu nhỏ ngó ngoáy, đôi mắt linh động nhìn ngó khắp nơi, thấy bốn phía không có ai, thân mình nho nhỏ mới bò từ đống cỏ khô ra ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn điêu ngọc mài, đẹp trai vô địch.
Đứa nhỏ này không phải ai khác, chính là Tiểu Mặc Mặc đang một mình tìm Tiểu Bạch.
“Phì phì phì…”
Tiểu Mặc phun cỏ khô trong miệng ra, sửa sang lại từ đầu đến chân, sau đó hít hít lỗ mũi liếc về phái con ngựa được gọi là ngựa quý kia.
“Hừ! Mày chính là ngựa của tên bại hoại kia?”
Bé nhặt lên một nhánh cây, huơ huơ trước mặt con ngựa, hừ hừ nói: “Mày giúp kẻ xấu làm điều ác, đừng trách tao không khách khí.”
Đi vòng quanh con ngựa mấy vòng, cuối cùng bé cũng không thể xuống tay. Chân mày nhỏ bé cau lại, Tiểu Mặc bĩu môi, vứt nhánh cây trong tay ra, ủ rũ nói: “Thôi, tao biết mày cũng là bất đắc dĩ. Tao tha thứ cho mày.”
Bé ngồi xổm xuống, chống cằm, chu miệng suy tư: “Phải làm gì mới có thể cứu được Tiểu Bạch đây? Bọn họ có làm Tiểu Bạch bị thương không? Tiểu Bạch, ngươi nhất định phải cố gắng. Ta sẽ tới cứu ngươi.”
Nắm chặt tay thành quả đấm, Tiểu Mặc quyết tâm.
Xa xa lại truyền lại giọng nói của hai người vừa nãy. Bé vội vàng trốn vào sau chuồng ngựa. Cái đầu nhỏ dễ dàng tránh né tầm mắt của người khác.
“Tiểu Tam tử ngươi hãy nhớ kĩ. Lục tiểu thư muốn những nha đầu từ mười tuổi đến mười lăm tuổi. Cố gắng chọn những nha đầu thông minh lanh lợi một chút, đừng có quá xấu xí khiến cho Lục tiểu thư không thoải mái. Đã biết chưa?”
“Mã ca, người cứ yên tâm. Chuyện nhỏ nhặt này không làm khó tiểu đệ được.”
Hai bóng người rất nhanh đi qua, Tiểu Mặc từ chuồng ngựa thò đầu ra, hai mắt cong cong, cười thật giảo hoạt, đáy lòng nảy ra sáng kiến. Thừa dịp không ai phát hiện, bé chuồn êm ra khỏi khách điếm, đi du ngoạn ở trên đường.
Thấy phía trước có cửa tiệm bán xiêm y, hắn bước nhanh đi vào.
Cửa tiệm có không ít khách hàng, Tiểu Mặc bé nhỏ đứng giữa đám người, không gây chú ý cho người khác. Bé đi tới trước quầy, tay nhỏ nhắn giơ lên cao, miễn cưỡng mới leo lên được, kiễng mũi chân, ở quầy tính tiền lộ ra một đôi mắt to đen láy.
Chưởng quỹ đang bận rộn tính toán ở trong quầy thu ngân, đột nhiên thấy xuất hiện một đôi tay nhỏ bé trên quầy thì sợ hết hồn, sau đó lại thấy một đôi mắt to đen láy, tay của hắn run lên, bàn tính bị hắn gẩy loạn xạ.
“Tiểu công tử, cháu muốn làm gì?” Chưởng quỹ thấy đứa bé này quần áo đắt tiền, toát ra vẻ quý khí, liền vô cùng khách khí với bé.
“Đại thúc chưởng quỹ, cháu muốn mua một bộ y phục.” Tiểu Mặc ngọt ngào nói.
“Mua quần áo sao, được được. Tiểu công tử muốn mua kiểu dáng gì? Tiểu điếm có đủ loại, muốn kiểu gì cũng có, nhất định sẽ thỏa mãn ý muốn của tiểu công tử.” Chưởng quỹ cười tủm tỉm.
“Cháu muốn mua một bộ y phục của bé gái.” Tiểu Mặc nói.
Chưởng quỹ sửng sốt, thử hỏi: “Tiểu công tử muốn tặng người khác sao?”
Tiểu Mặc lắc lắc đầu: “Không, là cháu mặc.”
Chưởng quỹ ngây người, thầm nghĩ, nhóc này là bé trai sao lại muốn mặc xiêm y của con gái? Bị bệnh sao?
Không đợi hắn hoàn hồn, Tiểu Mặc đã giơ hai ngón tay lên, nói thêm: “Bán cho cháu hai bộ, cháu còn phải thay đổi.”
Chưởng quỹ đổ mồ hôi, còn lấy hai bộ? Quả nhiên có bệnh.
“Tiểu công tử, cháu muốn mua y phục của bé gái, thế cha mẹ cháu có đồng ý không?” Ý của hắn chính là ham mê biến thái của tiểu công tử này nhất định là do cha mẹ của bé, nếu không phải cha mẹ dạy dỗ không nghiêm, thì một đứa bé đáng yêu này sao có thể thích mặc quần áo nữ nhân chứ?
“Phụ thân và mẫu thân bây giờ không ở cạnh cháu, nhưng hai người nhất định sẽ đồng ý.” Tiểu Mặc chắc chắn nói.
Chưởng quỹ lau mồ hôi, xem ra không có cách nào thuyết phục bé. Thôi vậy, nếu mở cửa buôn bán thì buôn bán quan trọng hơn, chiều ý khách hàng mới là việc bọn họ phải làm.
“Tiểu công tử vậy cháu có đủ ngân lượng không? Mua quần áo cũng cần bạc đó.”
“Bạc sao? Cháu có.” Tiểu Mặc cúi đầu, móc ra từ chiếc nhẫn trữ vật mấy thỏi bạc, đặt ở trên quầy, nghiêng đầu nói: “Bằng này đã đủ chưa ạ?”
Lúc này, có rất nhiều khách nhân khác đang vây quanh quầy thu ngân, nghe nói đứa nhỏ này muốn mua xiêm y của bé gái, mọi người càng cảm thấy tò mò, liền vây lại xem náo nhiệt. Đột nhiên thấy bé lấy ra nhiều bạc như vậy, những khách nhân này có chút kinh ngạc.
Chưởng quỹ cũng ngẩn ngơ.
Tiểu Mặc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, cho rằng bạc không đủ, lại mò mò trong chiếc nhẫn trữ vật của mình, móc ra hai viên Dạ Minh Châu. Bé đau lòng cắn răng, cầm hai viên Dạ Minh Châu đặt bên cạnh mấy thỏi bạc. Dù bất cứ giá nào cũng phải cứu bằng được Tiểu Bạch!
“Thêm ít này đã đủ chưa?”
Chưởng quỹ nhìn thấy hai viên Dạ Minh Châu đã ngây như phỗng.
Vị tiểu công tử này thật quá giàu a!
“Đủ rồi, đủ rồi, hai thỏi bạc này là đủ rồi!” Chưởng quỹ cũng không phải kẻ tham lam, chỉ lấy hai thỏi bạc của bé thôi.
Trong đám khách nhân, có một người ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm hai viên Dạ Minh Châu, hiện lên vẻ tham lam.
Tiểu Mặc mua hai bộ nữ trang thích hợp, cũng không mặc thử, vội vàng rời khỏi cửa tiệm đi tới khách điếm Phong Vũ.
Phía sau bé có người lén lút theo đuôi.
Đi tới khúc ngoặt, người nọ đột nhiên hiện thân, ngăn cản Tiểu Mặc, cười lạnh: “Nhóc con, mau đưa Dạ Minh Châu của mày cho tao.”
Kẻ này cũng thật có mắt như mù, chỉ thấy được Dạ Minh Châu đáng giá, không thấy được vật đáng giá chân chính trên tay bé là chiếc nhẫn.
Tiểu Mặc chớp chớp mắt, vô tội nói: “Thúc thúc, ăn cướp là không đúng. Ăn cướp của một đứa nhỏ lại càng không đúng.”
“Đừng nói nhiều! Mau giao Dạ Minh Châu ra, nếu không tao sẽ giết mày.” Một tia sáng lạnh chợt lóe, kẻ nọ lấy chủy thủ ra quơ quơ trước mặt Tiểu Mặc muốn uy hiếp bé.
Tiểu Mặc như không thấy chủy thủ trong tay hắn, bất đắc dĩ thở dài, buông tay nói: “Ta đã khuyên thúc rồi, nhưng thúc không nghe, ta cũng không còn cách nào khác.”
Thân ảnh nho nhỏ bay nhanh đến không trung, một cước đã bay chủy thủ trong tay đối phương, lại một cước đá vào má trái của kẻ đó, lưu lại một dấu chân nho nhỏ, đá bay hắn ra xa.
Tiểu tặc bị đá kia có chút ngốc, ai có thể nghĩ một đứa trẻ lại lợi hại như thế chứ?
“Tiểu tử thối! Mày muốn chết sao?” Tiểu tặc nảy sinh ý nghĩ ác độc, bò dậy, nắm quyền hướng đỉnh đầu Tiểu Mặc đánh tới. Tuy hắn chỉ là một tên côn đồ cắc ké, nhưng lại là ngươi trưởng thành, một quyền này lực đạo không nhỏ, xé gió mà tới, lãnh khí nhè nhẹ.
Tiểu Mặc hừ lạnh, tung người nhảy lên, đá ra một cước hóa giải quyền của đối phương. Bé cũng không dừng lại, hai chân lập tức linh hoạt, liên tiếp đá vào mặt của kẻ cướp.
Bốp bốp bốp…
“Kẻ xấu!” Tặng hắn hai chữ, Tiểu Mặc lúc này mới ngừng chân, hạ xuống đất, chắp tay đứng.
“Tiểu công tử tha mạng a! Tiểu nhân không dám nữa!” Hai gò má của tiểu tặc bị đánh cho sưng đỏ, hoàn toàn thay đổi, thấy Tiểu Mặc đi lại gần hắn, hắn bị dọa đến mức liên tục cầu xin tha thứ.
Tiểu Mặc chu miệng, cúi đầu nhìn hắn, hai mắt trừng trừng.
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mắt bé sáng lên, ngồi xổm xuống nói: “Thúc đi theo giúp ta một chuyện, sau đó ta sẽ thả thúc.”
Tiểu tặc ngẩn người: “Chuyện gì?”
“Sao lại hỏi nhiều vậy? Đi theo ta là được.” Tiểu Mặc lại mò trong chiếc nhẫn trữ vật, lấy ra một cái dây thừng to, vất vả trói hai tay của đối phương lại.
“Ha ha, đi theo ta!” Kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi hai người rời đi không lâu, ở góc đường, một khuôn mặt người già hiền lành lộ ra, ông đưa mắt nhìn một lớn một nhỏ từ từ đi xa, nở nụ cười.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Hàn viện trưởng vui mừng vuốt râu, một ngày một đêm đuổi theo cuối cùng cũng tìm được bé. Tốc độ bay của Hoàng Kim cự long và Tiểu Bạch, Bạch Hoàng của ông không thể sánh được. Ngày đó ông từ Vạn Hoàng học viện đuổi theo, không lâu sau liền mất dấu. May là trời không phụ lòng người, cuối cùng đã để cho ông tìm được người.
Nhưng tại sao chỉ có một mình Tiểu Mặc xuất hiện ở nơi này?
Ông híp mắt trầm tư, có lẽ nên để cho đứa nhỏ này tự mình trải nghiệm, thế mới tốt.
Khách điếm Phong Vũ.
Choang, choang. Tiếng đồ sứ vỡ vụn từ trong một gian sương phòng không ngừng truyền ra. Bên ngoài có không ít người, nhưng tất cả đều bó tay.
“Diệp thiếu gia, người mau vào khuyên nhủ Lục tiểu thư đi, tiểu thư cứ đập phá như vậy, cả khách điếm cũng không được an bình.” Nói chuyện chính là một nam tử trung niên, mặc trên người là y phục của thị vệ có thêu dấu hiệu riêng của Long gia, ngập ngừng nói với một nam tử mặc y phục màu đen.
Nam tử mặc đồ đen kia, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mi thanh mục tú, tư thái cao sang, hắn khinh miệt cười lạnh: “Tính tình của muội muội xấu như vậy, ngươi còn không biết sao? Sau này, loại chuyện nhỏ nhặt như này không được tới quấy rầy ta. Ta còn phải chuyên tâm luyện khí, chuẩn bị tham gia khảo hạch của Luyện khí minh. Có chuyện gì thì các ngươi đi tìm Tam trưởng lão, chuyện nhỏ này mà ông ta không xử lí tốt thì sẽ không xứng trở thành trưởng lão của Long gia.”
Xoay người, hắn không do dự nghênh ngang rời đi.
Nam tử trung niên càng thêm khó xử, Diệp thiếu gia tính tình không tốt, tính tình Tam trưởng lão có thể tốt sao? Tóm lại người nhà này kẻ tám lạng người nửa cân, đều khó chịu như nhau.
Quay đâu lại, thấy hai người chăn ngựa Mã ca và Tiểu Tam tử, nam tử trung niên hỏi: “Tam trưởng lão bảo các ngươi tìm nha hoàn đã tìm được chưa? Ta thấy, Lục tiểu thư chắc sẽ muốn đổi nha hoàn rồi, các ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt.”
Mã ca cười nịnh nọt: “Khách quý xin yên tâm, người đã sớm đưa đến, đang chờ ở bên ngoài, chỉ chờ tuệ nhãn của Lục tiểu thư chọn lựa.”
“Vậy thì tốt!” Nam tử trung niên hài lòng, hắn đi theo Lục tiểu thư đã lâu, trường hợp như này hắn thấy nhiều rồi. Lục tiểu thư là một vị tiểu thư rất khó hầu hạ ở Long gia, có gì không vừa ý là đánh chửi nha hoàn bên cạnh. Số lần nàng đổi nha hoàn khiến cho mọi người quen rồi.
Tiểu Tam tử ngây ngô cười cười, chuyện này do một tay hắn làm, hắn rất tự hào.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, từ bên trong bay ra một quả cầu lửa, khiến mọi người sợ hãi rối rít thối lui sang hai bên.
“Ta đã nói bao nhiêu lần không cho phép các ngươi động tới nguyên liệu luyện khí của ta! Các ngươi động vào khiến cho những nguyên liệu này loạn lên lại bẩn thỉu chết đi được, các ngươi nói xem ta còn luyện khí thế nào nữa?”
Một cô nương trẻ tuổi cất giọng mắng sa sả, ngay sau đó, truyền ra tiếng khóc nỉ non.
“Tiểu thư, nô tì sai rồi! Cầu tiểu thư tha thứ cho chúng nô tì! Chúng nô tì không dám động vào đồ của người nữa…”
“Biết sai? Hiện tại biết sai đã muộn rồi. Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta! Ta không cần các ngươi nữa! Các ngươi cút khỏi Long gia cho ta! Long gia chúng ta không cần thứ nha hoàn vô dụng!” Cô nương kia ngang ngược, kiêu ngạo mắng mỏ, không lưu tình chút nào.
“Tiểu thư xin người cho nô tì một cơ hội nữa. Tiểu thư van xin người đừng đuổi chúng nô tì đi. Ngoài Long gia chúng nô tì không biết đi đâu cả.” Hai nha hoàn đau khổ cầu xin, cuối cùng vẫn bị đá ra khỏi phòng.
“Thị vệ đại ca! Xin cứu nô tì! Nô tì không thể mất đi công việc này!” Hai nha hoàn quay đầu ôm lấy chân nam tử trung niên, cầu xin, đem hi vọng gửi gắm lên hắn.
Nam tử trung niên nhìn hai người bị cào cấu, bị Lục tiểu thư hành hạ quá đáng, không đành lòng móc ra mấy thỏi bạc, đưa cho hai người: “Các ngươi đi đi. Ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi.”
Hai nha hoàn mắt rưng rưng, nhận bạc, biết hắn đã tận lực, các nàng không thể làm gì khác ngoài chấp nhận sự thật này. Dập đầu với hắn mấy cái, hai người dắt díu nhau rời khỏi khách điếm.
“Kha thị vệ! Ngươi lăn tới đây cho bổn tiểu thư!” Thanh âm ngang ngược kiêu ngạo lại truyền tới, nam tử trung niên lấy lại bình tĩnh, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại ra hiệu cho Mã ca và Tiểu Tam tử sau đó tiến vào sương phòng.
“Thuộc hạ bái kiến Lục tiểu thư. Vừa rồi tuy hai nha hoàn kia chọc giận tiểu thư nhưng xin tiểu thư chớ nóng giận quá mức. Thuộc hạ sẽ tìm những nha hoàn cơ trí, biết điều khác đến hầu hạ tiểu thư.”
Thật lâu không nghe được tiếng đáp, Kha thị vệ cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu nữ, chỉ thấy nàng có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt dịu dàng như phù dung, rõ ràng là một cô nương chưa trưởng thành, nhưng lại kiêu căng ngạo mạn, luôn luôn cậy mạnh lên mặt với người khác. Kha thị vệ trong lòng đánh giá nàng, nếu Lục tiểu thư không mở miệng nói chuyện, đó chính là mĩ nhân khí chất phi phàm, nhưng nàng vừa mở miệng, có thể dọa ngất một đại nam nhân. Thật sự không hề có tí tính cách nào của một cô bé mười ba mười bốn tuổi cả. Diệp thiếu gia nói đúng, đây chính là tính cách do Long Nhị gia dưỡng ra. Ai bảo Lục tiểu thư chính là nữ nhi có thiên phú luyện khí xuất chúng trong đám nữ nhi đông đảo của Long Nhị gia chứ.
“Hừ! Kha thị vệ ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Có phải đang âm thầm chửi mắng bổn tiểu thư không?” Long Thiên Di chống nạnh, căm tức trừng hắn, sắc mặt bất thiện.
“Thuộc hạ sao dám? Lục tiểu thư hiểu lầm.” Kha thị vệ vội vàng phủ nhận.
“Vậy ngươi đang nghĩ gì?” Long Thiên Di không tin.
“Thuộc hạ đang nghĩ, nên tìm một nha hoàn như thế nào đến hầu hạ để tiểu thư thấy thoải mái đây.” Kha thị vệ nói.
Long Thiên Di hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Vậy còn không nhanh chóng đưa người vào để bổn tiểu thư lựa chọn cẩn thận sao?”
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi gọi người.” Kha thị vệ đang muốn cáo lui, Long Thiên Di lại nói: “Nếu lần này tìm người không vừa ý bổn tiểu thư, chức thị vệ này ngươi cũng không cần làm nữa, sớm dọn dẹp cuốn gói ra khỏi Long gia đi!”
Kha thị vệ cả người chấn động, không ngờ Lục tiểu thư lòng dạ độc ác hẹp hòi như vậy, không bỏ qua cho hắn. Hắn âm thầm lau mồ hôi, xem ra lần này chỉ có thể dựa vào vận may thôi.
Đi tới hậu viện, những nha đầu do Mã ca và Tiểu Tam tử chọn đang xếp thành hai hàng, đợi Kha thị vệ tới kiểm tra. Bọn họ tìm được không ít, tổng cộng có mười người, mỗi hàng năm người, đều từ mười đến mười lăm tuổi, tát cả đều cúi đầu, không dám ngó nghiêng.
“Kha thị vệ, những người này đều do chúng tiểu nhân tìm được, ngài xem có vừa mắt không?” Mã ca khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt.
“Ta xem vừa mắt có ích lợi gì? Quan trọng là Lục tiểu thư có hợp ý hay không!” Kha thị vệ nghiêm nghị nói, đây chính là việc liên quan đến sự tồn vong của hắn ở Long gia, hắn không thể qua loa được.
Hắn đi tới trước mắt mấy nha đầu, chăm chú đánh giá.
“Ngẩng đầu lên!” Thấy hắn giọng nói uy nghiêm, hơn nữa trên người còn đeo kiếm, mấy nha đầu bị hắn dọa sợ, cả người run run, sao dám ngẩng đầu lên chứ.
Kha thị vệ không kiên nhẫn giơ tay ra, giữ chặt cằm của một nha đầu, nhìn qua cả đám.
Hắn vẫn nhíu chặt hai mày, không thấy một nha đầu nào hợp ý cả. Hắn hầu hạ Lục tiểu thư cũng đã lâu, tính tình của Lục tiểu thư cũng quen thuộc chút ít, nếu đưa những nha đầu không gan dạ, sáng suốt, suốt ngày chỉ biết khúm núm run rẩy này đến trước mặt Lục tiểu thư, chỉ sợ kết cục của bọn họ không khá hơn hai nha hoàn vừa nãy.
Tim của hắn càng ngày càng chìm, không thấy bất kì tia hi vọng nào.
Khi hắn đi đến trước mặt của hai người cuối cùng, nghĩ rằng sẽ phải bỏ qua, quay đầu lại, thấy người thứ hai từ cuối trở lên thoạt nhìn không tệ, là người cao nhất trong đám này, thân thể của nha đầu này cũng không giống những cô nương khác, có vẻ cường tráng, chắc chắn giỏi chịu đòn.
Kha thị vệ ánh mắt nhất thời sáng lên, cuối cùng cũng tìm được một người khác hẳn rồi, nói không chừng Lục tiểu thư tính tình quái dị sẽ thích nha hoàn cổ quái.
Có điều không biết dung mạo đối phương như thế nào.
Hắn muốn tự tay giơ cằm đối phương lên. Đối phương lại rút lui một bước tránh thoát tay hắn.
Hắn tiến lên một bước, đối phương lại lùi một bước.
Kha thị vệ nổi giận quát: “Ngươi đứng im cho ta! Ngẩng đầu lên!”
“Vị đại ca này… Tiểu nữ vô cùng xấu xí, sợ hù dọa đại ca, đại ca đừng nhìn” Thanh âm cô gái này rất không tự nhiên, vừa thô lại vừa khàn.
Kha thị vệ lại càng hiếu kì hơn, bước một bước rộng, một tay giữ vai đối nàng, một tay dừng sức nâng cằm đối phương lên.
“A!”
“A!”
Hai tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, hết Kha thị vệ lại đến lượt Mã ca bị dọa sợ.
Trên đời này tại sao lại có nữ nhân xấu xí như vậy chứ?
Kia rõ ràng là một khuôn mặt sưng như đầu heo!
“Đây là chuyện gì? Đây chính là người mà các ngươi tìm được sao? Các ngươi muốn dọa chết Lục tiểu thư sao?” Kha thị vệ nổi giận, trừng mắt nhìn Mã ca và tiểu Tam tử.
Mã ca dùng sức nháy mắt với Tiểu Tam tử, thật đúng là bị hắn hại chết.
Tiểu Tam tử nhức đầu, cẩn thận nói: “Tiểu nhân.. không cố ý! Hai tỷ muội các nàng cùng tới, muội muội nói muốn chữa trị cho tỷ tỷ nên tự nguyện bán mình làm nha hoàn. Tiểu nhân thấy hai người đáng thương nên cho vào.”
“Hồ nháo! Muội muội của nàng kia đâu? Là người nào?” Kha thị vệ trợn mắt, càng tức giận hơn. Phía sau đột nhiên có người chọc chọc hông của hắn, một thanh âm mềm mại vang lên
“Đại ca muốn tìm tiểu muội sao? Tiểu muội chính là muội muội của tỷ tỷ!”
Luyện khí minh không thuộc phạm vi của thành Bàn Long, cũng không thuộc phạm vi thế lực của bất cứ gia tộc nào. Nó độc lập, tách biệt, là nơi tập hợp tất cả các luyện khí sư xuất sắc ở Long Tường đại lục, là thánh địa trong lòng tất cả các luyện khí sư, cho nên nó có địa vị đặc biệt ở Long Tường đại lục. Cho dù đối phương có quyền lực cao đến đâu, đến Luyện khí minh hắn cũng chỉ có thể khiêm tốn mà thỉnh giáo, đó chính là mị lực của Luyện khí minh.
Khách điếm nổi tiếng nhất ở thành Thiên Hỏa là khách điếm Phong Vũ.
Tại chuồng ngựa của khách điếm, có hai gã sai vặt vừa cho ngựa ăn vừa tán gẫu.
“Tiểu Tam tử, con ngựa ngươi đang cho ăn chính là ngựa quý khó gặp đó. Ta nghe nói chỉ có ở biên cương phía tây mới có loại bảo mã này, mỗi con trị giá ngàn vàng. Ngươi nên cẩn thận hầu hạ, không nên để xảy ra sơ sót, nếu không, mang ngươi đi bán cũng không đền nổi con ngựa này đâu.
“Quý giá như vậy sao? Sao tiểu đệ không biết?” Tiểu Tam tử lắc đầu, vuốt lưng ngựa cười khúc khích.
“Tiểu tử ngươi thật ngu ngốc! Sau này chịu khó học hỏi đi. Tới đây toàn danh môn vọng tộc, quý nhân không thể đụng tới. Ngươi phải linh hoạt vào, nếu không rất khó sống.”
“Tiểu đệ biết rồi, sau này xin học hỏi Mã đại ca. Đúng rồi, Mã ca, mấy vị khách hôm nay đến là người ra sao? Thật khí phách!” Tiểu Tam tử thấp giọng hỏi.
“Ngươi chưa biết đâu. Mấy vị khách đó chính là người đến từ Long gia ở thành Bàn Long. Người đi đầu khí thế uy nghiêm đó chính là Tam trưởng lão của Long gia. Ông ấy chính là vị trưởng lão có thực lực đứng hàng thứ ba trong số các vị trưởng lão. Nghe nói, Tam trưởng lão chính là cao thủ của Long Nhị gia, người có thế lực mạnh nhất hiện nay ở Long gia. Lần này, ông ấy đi theo hộ tống Tứ công tử và Lục tiểu thư của Long Nhị gia đến Luyện khí minh bái sư học nghệ.”
“Vị công tử và tiểu thư kia chính là con trai và con gái ruột của Long Nhị gia sao? Khó trách cao sang, quý phái, khí độ phi phàm như vậy. Nhất là vị Lục tiểu thư kia, tuổi còn nhỏ mà khí thế uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, hống hách kiêu ngạo. Tiểu đệ không dám nhìn một chút nào…” Tiểu Tam tử nghĩ tới vị Lục tiểu thư vênh váo, hất hàm sai khiến, bộ dáng mười phần kiêu ngạo khiến cho hắn sợ hãi vô cùng, không dám trêu chọc nàng.
“Nói nhỏ thôi. Lời thế này mà ngươi cũng dám nói sao. Nếu để cho người Long gia nghe thấy, ngươi chết chắc rồi.”
Tiểu Tam tử vội vàng bịt miệng, ngó chừng xung quanh.
“Đúng rồi, Tam trưởng lão Long gia vừa mới sai ta tìm mấy nha đầu để Lục tiểu thư sai bảo. Tiểu Tam tử, chuyện này ngươi đi thu xếp một chút, ta còn bận chuyện khác. Ngươi nhớ tìm mấy nha đầu thông minh nhanh nhẹn một chút, dạy dỗ qua sau đó đưa tới để Lục tiểu thư chọn lựa. Ngươi làm tốt chuyện này nhất định Tam trưởng lão Long gia sẽ trọng thưởng.”
“Tốt, Mã ca. Chuyện này cứ giao cho tiểu đệ.” Tiểu Tam tử hớn hở đáp ứng.
Hai người vừa nói chuyện vừa cho ngựa ăn. Sau đó rời đi.
Sau đó không lâu, ở đống cỏ khô cách đó không xa, có một cái đầu nhỏ lộ ra. Đầu nhỏ ngó ngoáy, đôi mắt linh động nhìn ngó khắp nơi, thấy bốn phía không có ai, thân mình nho nhỏ mới bò từ đống cỏ khô ra ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn điêu ngọc mài, đẹp trai vô địch.
Đứa nhỏ này không phải ai khác, chính là Tiểu Mặc Mặc đang một mình tìm Tiểu Bạch.
“Phì phì phì…”
Tiểu Mặc phun cỏ khô trong miệng ra, sửa sang lại từ đầu đến chân, sau đó hít hít lỗ mũi liếc về phái con ngựa được gọi là ngựa quý kia.
“Hừ! Mày chính là ngựa của tên bại hoại kia?”
Bé nhặt lên một nhánh cây, huơ huơ trước mặt con ngựa, hừ hừ nói: “Mày giúp kẻ xấu làm điều ác, đừng trách tao không khách khí.”
Đi vòng quanh con ngựa mấy vòng, cuối cùng bé cũng không thể xuống tay. Chân mày nhỏ bé cau lại, Tiểu Mặc bĩu môi, vứt nhánh cây trong tay ra, ủ rũ nói: “Thôi, tao biết mày cũng là bất đắc dĩ. Tao tha thứ cho mày.”
Bé ngồi xổm xuống, chống cằm, chu miệng suy tư: “Phải làm gì mới có thể cứu được Tiểu Bạch đây? Bọn họ có làm Tiểu Bạch bị thương không? Tiểu Bạch, ngươi nhất định phải cố gắng. Ta sẽ tới cứu ngươi.”
Nắm chặt tay thành quả đấm, Tiểu Mặc quyết tâm.
Xa xa lại truyền lại giọng nói của hai người vừa nãy. Bé vội vàng trốn vào sau chuồng ngựa. Cái đầu nhỏ dễ dàng tránh né tầm mắt của người khác.
“Tiểu Tam tử ngươi hãy nhớ kĩ. Lục tiểu thư muốn những nha đầu từ mười tuổi đến mười lăm tuổi. Cố gắng chọn những nha đầu thông minh lanh lợi một chút, đừng có quá xấu xí khiến cho Lục tiểu thư không thoải mái. Đã biết chưa?”
“Mã ca, người cứ yên tâm. Chuyện nhỏ nhặt này không làm khó tiểu đệ được.”
Hai bóng người rất nhanh đi qua, Tiểu Mặc từ chuồng ngựa thò đầu ra, hai mắt cong cong, cười thật giảo hoạt, đáy lòng nảy ra sáng kiến. Thừa dịp không ai phát hiện, bé chuồn êm ra khỏi khách điếm, đi du ngoạn ở trên đường.
Thấy phía trước có cửa tiệm bán xiêm y, hắn bước nhanh đi vào.
Cửa tiệm có không ít khách hàng, Tiểu Mặc bé nhỏ đứng giữa đám người, không gây chú ý cho người khác. Bé đi tới trước quầy, tay nhỏ nhắn giơ lên cao, miễn cưỡng mới leo lên được, kiễng mũi chân, ở quầy tính tiền lộ ra một đôi mắt to đen láy.
Chưởng quỹ đang bận rộn tính toán ở trong quầy thu ngân, đột nhiên thấy xuất hiện một đôi tay nhỏ bé trên quầy thì sợ hết hồn, sau đó lại thấy một đôi mắt to đen láy, tay của hắn run lên, bàn tính bị hắn gẩy loạn xạ.
“Tiểu công tử, cháu muốn làm gì?” Chưởng quỹ thấy đứa bé này quần áo đắt tiền, toát ra vẻ quý khí, liền vô cùng khách khí với bé.
“Đại thúc chưởng quỹ, cháu muốn mua một bộ y phục.” Tiểu Mặc ngọt ngào nói.
“Mua quần áo sao, được được. Tiểu công tử muốn mua kiểu dáng gì? Tiểu điếm có đủ loại, muốn kiểu gì cũng có, nhất định sẽ thỏa mãn ý muốn của tiểu công tử.” Chưởng quỹ cười tủm tỉm.
“Cháu muốn mua một bộ y phục của bé gái.” Tiểu Mặc nói.
Chưởng quỹ sửng sốt, thử hỏi: “Tiểu công tử muốn tặng người khác sao?”
Tiểu Mặc lắc lắc đầu: “Không, là cháu mặc.”
Chưởng quỹ ngây người, thầm nghĩ, nhóc này là bé trai sao lại muốn mặc xiêm y của con gái? Bị bệnh sao?
Không đợi hắn hoàn hồn, Tiểu Mặc đã giơ hai ngón tay lên, nói thêm: “Bán cho cháu hai bộ, cháu còn phải thay đổi.”
Chưởng quỹ đổ mồ hôi, còn lấy hai bộ? Quả nhiên có bệnh.
“Tiểu công tử, cháu muốn mua y phục của bé gái, thế cha mẹ cháu có đồng ý không?” Ý của hắn chính là ham mê biến thái của tiểu công tử này nhất định là do cha mẹ của bé, nếu không phải cha mẹ dạy dỗ không nghiêm, thì một đứa bé đáng yêu này sao có thể thích mặc quần áo nữ nhân chứ?
“Phụ thân và mẫu thân bây giờ không ở cạnh cháu, nhưng hai người nhất định sẽ đồng ý.” Tiểu Mặc chắc chắn nói.
Chưởng quỹ lau mồ hôi, xem ra không có cách nào thuyết phục bé. Thôi vậy, nếu mở cửa buôn bán thì buôn bán quan trọng hơn, chiều ý khách hàng mới là việc bọn họ phải làm.
“Tiểu công tử vậy cháu có đủ ngân lượng không? Mua quần áo cũng cần bạc đó.”
“Bạc sao? Cháu có.” Tiểu Mặc cúi đầu, móc ra từ chiếc nhẫn trữ vật mấy thỏi bạc, đặt ở trên quầy, nghiêng đầu nói: “Bằng này đã đủ chưa ạ?”
Lúc này, có rất nhiều khách nhân khác đang vây quanh quầy thu ngân, nghe nói đứa nhỏ này muốn mua xiêm y của bé gái, mọi người càng cảm thấy tò mò, liền vây lại xem náo nhiệt. Đột nhiên thấy bé lấy ra nhiều bạc như vậy, những khách nhân này có chút kinh ngạc.
Chưởng quỹ cũng ngẩn ngơ.
Tiểu Mặc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, cho rằng bạc không đủ, lại mò mò trong chiếc nhẫn trữ vật của mình, móc ra hai viên Dạ Minh Châu. Bé đau lòng cắn răng, cầm hai viên Dạ Minh Châu đặt bên cạnh mấy thỏi bạc. Dù bất cứ giá nào cũng phải cứu bằng được Tiểu Bạch!
“Thêm ít này đã đủ chưa?”
Chưởng quỹ nhìn thấy hai viên Dạ Minh Châu đã ngây như phỗng.
Vị tiểu công tử này thật quá giàu a!
“Đủ rồi, đủ rồi, hai thỏi bạc này là đủ rồi!” Chưởng quỹ cũng không phải kẻ tham lam, chỉ lấy hai thỏi bạc của bé thôi.
Trong đám khách nhân, có một người ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm hai viên Dạ Minh Châu, hiện lên vẻ tham lam.
Tiểu Mặc mua hai bộ nữ trang thích hợp, cũng không mặc thử, vội vàng rời khỏi cửa tiệm đi tới khách điếm Phong Vũ.
Phía sau bé có người lén lút theo đuôi.
Đi tới khúc ngoặt, người nọ đột nhiên hiện thân, ngăn cản Tiểu Mặc, cười lạnh: “Nhóc con, mau đưa Dạ Minh Châu của mày cho tao.”
Kẻ này cũng thật có mắt như mù, chỉ thấy được Dạ Minh Châu đáng giá, không thấy được vật đáng giá chân chính trên tay bé là chiếc nhẫn.
Tiểu Mặc chớp chớp mắt, vô tội nói: “Thúc thúc, ăn cướp là không đúng. Ăn cướp của một đứa nhỏ lại càng không đúng.”
“Đừng nói nhiều! Mau giao Dạ Minh Châu ra, nếu không tao sẽ giết mày.” Một tia sáng lạnh chợt lóe, kẻ nọ lấy chủy thủ ra quơ quơ trước mặt Tiểu Mặc muốn uy hiếp bé.
Tiểu Mặc như không thấy chủy thủ trong tay hắn, bất đắc dĩ thở dài, buông tay nói: “Ta đã khuyên thúc rồi, nhưng thúc không nghe, ta cũng không còn cách nào khác.”
Thân ảnh nho nhỏ bay nhanh đến không trung, một cước đã bay chủy thủ trong tay đối phương, lại một cước đá vào má trái của kẻ đó, lưu lại một dấu chân nho nhỏ, đá bay hắn ra xa.
Tiểu tặc bị đá kia có chút ngốc, ai có thể nghĩ một đứa trẻ lại lợi hại như thế chứ?
“Tiểu tử thối! Mày muốn chết sao?” Tiểu tặc nảy sinh ý nghĩ ác độc, bò dậy, nắm quyền hướng đỉnh đầu Tiểu Mặc đánh tới. Tuy hắn chỉ là một tên côn đồ cắc ké, nhưng lại là ngươi trưởng thành, một quyền này lực đạo không nhỏ, xé gió mà tới, lãnh khí nhè nhẹ.
Tiểu Mặc hừ lạnh, tung người nhảy lên, đá ra một cước hóa giải quyền của đối phương. Bé cũng không dừng lại, hai chân lập tức linh hoạt, liên tiếp đá vào mặt của kẻ cướp.
Bốp bốp bốp…
“Kẻ xấu!” Tặng hắn hai chữ, Tiểu Mặc lúc này mới ngừng chân, hạ xuống đất, chắp tay đứng.
“Tiểu công tử tha mạng a! Tiểu nhân không dám nữa!” Hai gò má của tiểu tặc bị đánh cho sưng đỏ, hoàn toàn thay đổi, thấy Tiểu Mặc đi lại gần hắn, hắn bị dọa đến mức liên tục cầu xin tha thứ.
Tiểu Mặc chu miệng, cúi đầu nhìn hắn, hai mắt trừng trừng.
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mắt bé sáng lên, ngồi xổm xuống nói: “Thúc đi theo giúp ta một chuyện, sau đó ta sẽ thả thúc.”
Tiểu tặc ngẩn người: “Chuyện gì?”
“Sao lại hỏi nhiều vậy? Đi theo ta là được.” Tiểu Mặc lại mò trong chiếc nhẫn trữ vật, lấy ra một cái dây thừng to, vất vả trói hai tay của đối phương lại.
“Ha ha, đi theo ta!” Kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi hai người rời đi không lâu, ở góc đường, một khuôn mặt người già hiền lành lộ ra, ông đưa mắt nhìn một lớn một nhỏ từ từ đi xa, nở nụ cười.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Hàn viện trưởng vui mừng vuốt râu, một ngày một đêm đuổi theo cuối cùng cũng tìm được bé. Tốc độ bay của Hoàng Kim cự long và Tiểu Bạch, Bạch Hoàng của ông không thể sánh được. Ngày đó ông từ Vạn Hoàng học viện đuổi theo, không lâu sau liền mất dấu. May là trời không phụ lòng người, cuối cùng đã để cho ông tìm được người.
Nhưng tại sao chỉ có một mình Tiểu Mặc xuất hiện ở nơi này?
Ông híp mắt trầm tư, có lẽ nên để cho đứa nhỏ này tự mình trải nghiệm, thế mới tốt.
Khách điếm Phong Vũ.
Choang, choang. Tiếng đồ sứ vỡ vụn từ trong một gian sương phòng không ngừng truyền ra. Bên ngoài có không ít người, nhưng tất cả đều bó tay.
“Diệp thiếu gia, người mau vào khuyên nhủ Lục tiểu thư đi, tiểu thư cứ đập phá như vậy, cả khách điếm cũng không được an bình.” Nói chuyện chính là một nam tử trung niên, mặc trên người là y phục của thị vệ có thêu dấu hiệu riêng của Long gia, ngập ngừng nói với một nam tử mặc y phục màu đen.
Nam tử mặc đồ đen kia, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mi thanh mục tú, tư thái cao sang, hắn khinh miệt cười lạnh: “Tính tình của muội muội xấu như vậy, ngươi còn không biết sao? Sau này, loại chuyện nhỏ nhặt như này không được tới quấy rầy ta. Ta còn phải chuyên tâm luyện khí, chuẩn bị tham gia khảo hạch của Luyện khí minh. Có chuyện gì thì các ngươi đi tìm Tam trưởng lão, chuyện nhỏ này mà ông ta không xử lí tốt thì sẽ không xứng trở thành trưởng lão của Long gia.”
Xoay người, hắn không do dự nghênh ngang rời đi.
Nam tử trung niên càng thêm khó xử, Diệp thiếu gia tính tình không tốt, tính tình Tam trưởng lão có thể tốt sao? Tóm lại người nhà này kẻ tám lạng người nửa cân, đều khó chịu như nhau.
Quay đâu lại, thấy hai người chăn ngựa Mã ca và Tiểu Tam tử, nam tử trung niên hỏi: “Tam trưởng lão bảo các ngươi tìm nha hoàn đã tìm được chưa? Ta thấy, Lục tiểu thư chắc sẽ muốn đổi nha hoàn rồi, các ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt.”
Mã ca cười nịnh nọt: “Khách quý xin yên tâm, người đã sớm đưa đến, đang chờ ở bên ngoài, chỉ chờ tuệ nhãn của Lục tiểu thư chọn lựa.”
“Vậy thì tốt!” Nam tử trung niên hài lòng, hắn đi theo Lục tiểu thư đã lâu, trường hợp như này hắn thấy nhiều rồi. Lục tiểu thư là một vị tiểu thư rất khó hầu hạ ở Long gia, có gì không vừa ý là đánh chửi nha hoàn bên cạnh. Số lần nàng đổi nha hoàn khiến cho mọi người quen rồi.
Tiểu Tam tử ngây ngô cười cười, chuyện này do một tay hắn làm, hắn rất tự hào.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, từ bên trong bay ra một quả cầu lửa, khiến mọi người sợ hãi rối rít thối lui sang hai bên.
“Ta đã nói bao nhiêu lần không cho phép các ngươi động tới nguyên liệu luyện khí của ta! Các ngươi động vào khiến cho những nguyên liệu này loạn lên lại bẩn thỉu chết đi được, các ngươi nói xem ta còn luyện khí thế nào nữa?”
Một cô nương trẻ tuổi cất giọng mắng sa sả, ngay sau đó, truyền ra tiếng khóc nỉ non.
“Tiểu thư, nô tì sai rồi! Cầu tiểu thư tha thứ cho chúng nô tì! Chúng nô tì không dám động vào đồ của người nữa…”
“Biết sai? Hiện tại biết sai đã muộn rồi. Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta! Ta không cần các ngươi nữa! Các ngươi cút khỏi Long gia cho ta! Long gia chúng ta không cần thứ nha hoàn vô dụng!” Cô nương kia ngang ngược, kiêu ngạo mắng mỏ, không lưu tình chút nào.
“Tiểu thư xin người cho nô tì một cơ hội nữa. Tiểu thư van xin người đừng đuổi chúng nô tì đi. Ngoài Long gia chúng nô tì không biết đi đâu cả.” Hai nha hoàn đau khổ cầu xin, cuối cùng vẫn bị đá ra khỏi phòng.
“Thị vệ đại ca! Xin cứu nô tì! Nô tì không thể mất đi công việc này!” Hai nha hoàn quay đầu ôm lấy chân nam tử trung niên, cầu xin, đem hi vọng gửi gắm lên hắn.
Nam tử trung niên nhìn hai người bị cào cấu, bị Lục tiểu thư hành hạ quá đáng, không đành lòng móc ra mấy thỏi bạc, đưa cho hai người: “Các ngươi đi đi. Ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi.”
Hai nha hoàn mắt rưng rưng, nhận bạc, biết hắn đã tận lực, các nàng không thể làm gì khác ngoài chấp nhận sự thật này. Dập đầu với hắn mấy cái, hai người dắt díu nhau rời khỏi khách điếm.
“Kha thị vệ! Ngươi lăn tới đây cho bổn tiểu thư!” Thanh âm ngang ngược kiêu ngạo lại truyền tới, nam tử trung niên lấy lại bình tĩnh, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại ra hiệu cho Mã ca và Tiểu Tam tử sau đó tiến vào sương phòng.
“Thuộc hạ bái kiến Lục tiểu thư. Vừa rồi tuy hai nha hoàn kia chọc giận tiểu thư nhưng xin tiểu thư chớ nóng giận quá mức. Thuộc hạ sẽ tìm những nha hoàn cơ trí, biết điều khác đến hầu hạ tiểu thư.”
Thật lâu không nghe được tiếng đáp, Kha thị vệ cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu nữ, chỉ thấy nàng có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt dịu dàng như phù dung, rõ ràng là một cô nương chưa trưởng thành, nhưng lại kiêu căng ngạo mạn, luôn luôn cậy mạnh lên mặt với người khác. Kha thị vệ trong lòng đánh giá nàng, nếu Lục tiểu thư không mở miệng nói chuyện, đó chính là mĩ nhân khí chất phi phàm, nhưng nàng vừa mở miệng, có thể dọa ngất một đại nam nhân. Thật sự không hề có tí tính cách nào của một cô bé mười ba mười bốn tuổi cả. Diệp thiếu gia nói đúng, đây chính là tính cách do Long Nhị gia dưỡng ra. Ai bảo Lục tiểu thư chính là nữ nhi có thiên phú luyện khí xuất chúng trong đám nữ nhi đông đảo của Long Nhị gia chứ.
“Hừ! Kha thị vệ ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Có phải đang âm thầm chửi mắng bổn tiểu thư không?” Long Thiên Di chống nạnh, căm tức trừng hắn, sắc mặt bất thiện.
“Thuộc hạ sao dám? Lục tiểu thư hiểu lầm.” Kha thị vệ vội vàng phủ nhận.
“Vậy ngươi đang nghĩ gì?” Long Thiên Di không tin.
“Thuộc hạ đang nghĩ, nên tìm một nha hoàn như thế nào đến hầu hạ để tiểu thư thấy thoải mái đây.” Kha thị vệ nói.
Long Thiên Di hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Vậy còn không nhanh chóng đưa người vào để bổn tiểu thư lựa chọn cẩn thận sao?”
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi gọi người.” Kha thị vệ đang muốn cáo lui, Long Thiên Di lại nói: “Nếu lần này tìm người không vừa ý bổn tiểu thư, chức thị vệ này ngươi cũng không cần làm nữa, sớm dọn dẹp cuốn gói ra khỏi Long gia đi!”
Kha thị vệ cả người chấn động, không ngờ Lục tiểu thư lòng dạ độc ác hẹp hòi như vậy, không bỏ qua cho hắn. Hắn âm thầm lau mồ hôi, xem ra lần này chỉ có thể dựa vào vận may thôi.
Đi tới hậu viện, những nha đầu do Mã ca và Tiểu Tam tử chọn đang xếp thành hai hàng, đợi Kha thị vệ tới kiểm tra. Bọn họ tìm được không ít, tổng cộng có mười người, mỗi hàng năm người, đều từ mười đến mười lăm tuổi, tát cả đều cúi đầu, không dám ngó nghiêng.
“Kha thị vệ, những người này đều do chúng tiểu nhân tìm được, ngài xem có vừa mắt không?” Mã ca khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt.
“Ta xem vừa mắt có ích lợi gì? Quan trọng là Lục tiểu thư có hợp ý hay không!” Kha thị vệ nghiêm nghị nói, đây chính là việc liên quan đến sự tồn vong của hắn ở Long gia, hắn không thể qua loa được.
Hắn đi tới trước mắt mấy nha đầu, chăm chú đánh giá.
“Ngẩng đầu lên!” Thấy hắn giọng nói uy nghiêm, hơn nữa trên người còn đeo kiếm, mấy nha đầu bị hắn dọa sợ, cả người run run, sao dám ngẩng đầu lên chứ.
Kha thị vệ không kiên nhẫn giơ tay ra, giữ chặt cằm của một nha đầu, nhìn qua cả đám.
Hắn vẫn nhíu chặt hai mày, không thấy một nha đầu nào hợp ý cả. Hắn hầu hạ Lục tiểu thư cũng đã lâu, tính tình của Lục tiểu thư cũng quen thuộc chút ít, nếu đưa những nha đầu không gan dạ, sáng suốt, suốt ngày chỉ biết khúm núm run rẩy này đến trước mặt Lục tiểu thư, chỉ sợ kết cục của bọn họ không khá hơn hai nha hoàn vừa nãy.
Tim của hắn càng ngày càng chìm, không thấy bất kì tia hi vọng nào.
Khi hắn đi đến trước mặt của hai người cuối cùng, nghĩ rằng sẽ phải bỏ qua, quay đầu lại, thấy người thứ hai từ cuối trở lên thoạt nhìn không tệ, là người cao nhất trong đám này, thân thể của nha đầu này cũng không giống những cô nương khác, có vẻ cường tráng, chắc chắn giỏi chịu đòn.
Kha thị vệ ánh mắt nhất thời sáng lên, cuối cùng cũng tìm được một người khác hẳn rồi, nói không chừng Lục tiểu thư tính tình quái dị sẽ thích nha hoàn cổ quái.
Có điều không biết dung mạo đối phương như thế nào.
Hắn muốn tự tay giơ cằm đối phương lên. Đối phương lại rút lui một bước tránh thoát tay hắn.
Hắn tiến lên một bước, đối phương lại lùi một bước.
Kha thị vệ nổi giận quát: “Ngươi đứng im cho ta! Ngẩng đầu lên!”
“Vị đại ca này… Tiểu nữ vô cùng xấu xí, sợ hù dọa đại ca, đại ca đừng nhìn” Thanh âm cô gái này rất không tự nhiên, vừa thô lại vừa khàn.
Kha thị vệ lại càng hiếu kì hơn, bước một bước rộng, một tay giữ vai đối nàng, một tay dừng sức nâng cằm đối phương lên.
“A!”
“A!”
Hai tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, hết Kha thị vệ lại đến lượt Mã ca bị dọa sợ.
Trên đời này tại sao lại có nữ nhân xấu xí như vậy chứ?
Kia rõ ràng là một khuôn mặt sưng như đầu heo!
“Đây là chuyện gì? Đây chính là người mà các ngươi tìm được sao? Các ngươi muốn dọa chết Lục tiểu thư sao?” Kha thị vệ nổi giận, trừng mắt nhìn Mã ca và tiểu Tam tử.
Mã ca dùng sức nháy mắt với Tiểu Tam tử, thật đúng là bị hắn hại chết.
Tiểu Tam tử nhức đầu, cẩn thận nói: “Tiểu nhân.. không cố ý! Hai tỷ muội các nàng cùng tới, muội muội nói muốn chữa trị cho tỷ tỷ nên tự nguyện bán mình làm nha hoàn. Tiểu nhân thấy hai người đáng thương nên cho vào.”
“Hồ nháo! Muội muội của nàng kia đâu? Là người nào?” Kha thị vệ trợn mắt, càng tức giận hơn. Phía sau đột nhiên có người chọc chọc hông của hắn, một thanh âm mềm mại vang lên
“Đại ca muốn tìm tiểu muội sao? Tiểu muội chính là muội muội của tỷ tỷ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.