Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 85: Tiểu Nguyệt Nha mở miệng
Bắc Đằng
19/09/2013
Sau khi rời khỏi di tích chiến trường cổ, suốt đoạn đường đó Vân Khê vẫn làm bạn với con trai, không rời con trai một bước.
Cho đến khi tâm tình của con trai ổn định hơn một chút nàng mới cố gắng nói một chút chuyện trêu chọc con khiến con vui vẻ, hoặc là ôm Tiểu Nguyệt Nha, làm cho bé tới trêu chọc ca ca vui vẻ.
“Tiểu Mặc, con nhìn này, Tiểu Nguyệt Nha đang cười với con đấy.” Vân Khê rất kinh ngạc khi nàng phát hiện con gái của mình đã có thể bò rồi, con gái vừa nghe mẫu thân kêu tên của mình, bé liền ngước cổ lên nhìn nàng cười ngây ngô, sau đó hướng mẫu thân bò đến, tốc độ bò của bé rất nhanh.
Tính ra thì con gái mình hiện tại đã hơn mười một tháng tuổi, mấy ngày nữa là tròn một tuổi.
Đứa nhỏ tròn một tuổi chắc là có thể nói vài câu đơn giản gọi người khác, rồi có thể nhờ người lớn đỡ mà chập chững đi vài bước, sau đó lại có thể khoa chân múa tay mà biểu đạt ý kiến của mình.
Cho đến bây giờ, Tiểu Nguyệt Nha cũng chưa mở miệng gọi bất kỳ người nào, không biết là vì bé chậm biết nói, hay là vì bé không được ở chung với người nhà của mình nhiều cho nên vẫn chưa biết nói. Nhưng đứa bé tròn một tuổi đã có thể hiểu những lời nói đơn giản.
“Tiểu Nguyệt Nha, Tiểu Mặc ca ca của con vừa chia tay người bạn tốt của mình, ca ca hiện tại rất khổ sở, con mau khuyên nhủ ca ca, ca ca không nên thương tâm khổ sở nữa, có được không?” Vân Khê vừa hoa hoa tay, vừa ôn nhu, tình cảm nói với con gái.
Tiểu Nguyệt Nha ngồi chồm hổm một chỗ, cái đỉnh đầu nho nhỏ của bé ngẩng lên, đôi mắt trong sáng mở to, nghiêm túc nhìn mẫu thân. Cho đến khi mẫu thân hoa hoa tay lần thứ hai, cái miệng nhỏ của bé nhếch lên, quay đầu nhìn về phía Tiểu Mặc ca ca.
Lạch bạch lạch bạch, bé bò mấy cái tới trước mặt ca ca, ngẩng đầu, cùng ca ca nhìn nhau.
Vân Khê mong đợi nhìn biểu hiện của bé, Tiểu Mặc cúi đầu, nhìn động tác tiếp theo của muội muội.
Một lúc lâu, cũng không thấy Tiểu Nguyệt Nha tiến thêm một bước, nàng cứ mang khuôn mặt nhỏ nhắn như vậy, im lặng nhìn ca ca, một đôi mắt dường như biết nói, lấp lánh lấp lánh, từ từ rưng rưng nước mắt. . . . . . Đột nhiên, cái miệng nhỏ nhắn của bé mếu máo, khóc rống lên.
Đây là tình cảnh gì?
Vân Khê ngây người, đứa bé này sao không giống bình thường chứ? Nàng để cho muội muội đi an ủi ca ca, làm sao chính mình lại khóc rồi?
Tiểu Mặc bước về phía muội muội một bước, đem muội muội ôm vào trong lòng, vừa vỗ nhẹ lưng muội muội, vừa nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Huyên Huyên, không khóc! Tiểu Huyên Huyên khóc, ca ca cũng rất đau lòng.”
Đang khóc lớn bỗng nhiên dừng lại, tay nhỏ bé của Tiểu Nguyệt Nha vung lên loạn xạ bắt lấy xiêm y (quần áo) của ca ca, nước mắt lưng tròng nhìn ca ca, trong miệng hàm hàm hồ hồ thốt ra mấy tiếng không thành câu chữ: “Ca ca. . . . . . Hức hức. . . . . . Ca ca. . . . . . Hức hức. . . . . .”
Hai mẹ con trong nháy mắt đều ngây dại, mẫu thân nhìn con trai, con trai nhìn mẫu thân, đều hoài nghi chính mình vừa rồi có nghe nhầm hay không.
“A! Mẫu thân, người nghe thấy không? Tiểu Huyên Huyên gọi ca ca! Tiểu Huyên Huyên gọi ca ca!” Trong lòng của Tiểu Mặc còn chứa đựng lo lắng đều bị quét sạch, giống như vừa trúng giải nhất, giơ cao muội muội, giật nảy mình.
Điều này lại khiến cho Vân Khê buồn bực, nàng thật sự nghe được con gái gọi người, nhưng là. . . . . . Vì sao người thứ nhất được con gái gọi, không phải là mẫu thân nàng chứ?
Thấy bên trong Ngọa Long cư rất náo nhiệt, Long Thiên Tuyệt lắc mình tiến vào phòng, tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Không đợi Vân Khê nói ra điều ủy khuất của mình, Tiểu Mặc đã vọt tới trước mặt phụ thân, khoe muội muội đang ôm trong ngực, đắc ý nói: “Phụ thân, mới vừa rồi muội muội gọi ca ca! Ha ha, Tiểu Huyên Huyên gọi ca ca rồi! Người muội muội gọi đầu tiên là con a!”
Người nào đó đang đắc ý, cái đuôi đều vểnh đến trời rồi.
Long Thiên Tuyệt thấy con trai từ trong bi thương khôi phục như cũ, trong lòng cũng yên tâm hơn, nhưng sau nghĩ lại lời của con trai, hắn lại buồn bực. Long Thiên Tuyệt hôn nhẹ con gái bảo bối, tại sao người đầu tiên được nhi nữ gọi không phải là phụ thân, mà lại là ca ca?
Đôi mắt đẹp hơi nghiêng, đem con gái từ trong tay con trai ôm lấy, dùng khuôn mặt tuấn tú vô địch của mình đùa với con gái: “Tiểu Nguyệt Nha, gọi phụ thân! đọc theo phụ thân, cha, cha. . . . . . Cha, cha. . . . . .”
Trên trán Vân Khê tức thì rơi xuống mấy cái hắc tuyến.
Quá vô sỉ rồi!
Lại cùng nàng đoạt vị trí thứ hai?
Không được, nói gì thì nói người được con gái gọi thứ hai phải là mẫu thân nàng đây!
Nàng liếc mắt nhìn sang Long Thiên Tuyệt, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, Vân Khê bỗng nhiên ôm bụng, thống khổ kêu lên: “Ai u, đau quá a! Đau chết mất. . . . . .”
Nàng ngồi chồm hỗm một chỗ, thân co rúc thành một đoàn, vừa kêu đau, vừa nặn ra tiếng khóc.
Long Thiên Tuyệt thấy thế, liền đem con gái cho con trai ôm, bước nhanh chạy tới bên cạnh Vân Khê, quan tâm hỏi: “Khê Nhi, nàng đau ở đâu? Mau cho ta xem xem.”
Vân Khê tiếp tục cúi đầu, khóc thút thít nói: “Đau! Chỗ nào cũng đau!”
Vân Khê coi như không thấy Thiên Tuyệt đang lo lắng cho mình, nàng bước vọt tới trước mặt con gái, gạt ra vài giọt nước mắt, đáng thương nói: “Tiểu Nguyệt Nha, mẫu thân đau quá a, mẫu thân thật đáng thương, con mau gọi mẫu thân đi. Chỉ có con gọi mẫu thân, mẫu thân mới có thể khỏi bệnh, nếu không mẫu thân đau chết mất, hic hic. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ giả bộ đau của nàng, dở khóc dở cười.
Tiểu Mặc điệu bộ giống như ông cụ non than thở: mình đang bị thôi miên, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được.
“Tiểu Nguyệt Nha, con mau gọi mẫu thân a, mẫu thân đau chết mất. . . . . .” Vân Khê cắn môi dưới, hướng con gái nháy mắt mấy cái, bày ra một bộ tội nghiệp, nàng cũng không tin con gái lòng dạ ác độc như thế, đối với nàng làm như không thấy.
“Mẫu thân. . . . . . phù phù. . . . . . Mẫu thân. . . . . . phù phù. . . . . .” Tay nhỏ bé quơ, loạn xạ lau nước mắt ở trên mặt của nàng, hai chữ “mẫu thân” cuối cùng cũng từ trong miệng con gái nói ra.
Vân Khê nhất thời hỉ cực nhi khấp (vui quá mà khóc), lần này thật sự rơi lệ, nàng ôm con gái, hôn con gái từ trên xuống dưới, tả tả hữu hữu (trái trái phải phải), hôn không biết bao nhiêu lần, cho đến khi chọc cho con gái cười khanh khách.
Khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Long Thiên Tuyệt, Vân Khê lè lưỡi cười với phu quân của mình. Nàng lợi dụng sự quan tâm của phu quân mình, đoạt đi vị trí gọi “lần thứ hai” của con gái, khụ khụ. . . . . . Thật sự có chút áy náy với chàng, ai bảo tiếng gọi “lần đầu tiên” của con gái bảo bối nhà mình đã bị con trai đoạt đi chứ?
“Tiểu Nguyệt Nha, con nhìn phụ thân, phụ thân cũng bị thương. Phụ thân bị thương rất nghiêm trọng, tóc của phụ thân đều thành màu vàng rồi, con mau gọi phụ thân đi a.” Vân Khê ôm con gái, đi tới trước mặt Long Thiên Tuyệt lấy lòng.
Long Thiên tuyệt không biết làm sao cười khổ, làm bộ bị thương, mới có thể tranh thủ sự đồng tình của con gái, để gọi bọn họ một tiếng phụ thân cùng mẫu thân, thật sự là. . . . . .
Nhưng mà, khi hắn chân chính nghe được thanh âm trong miệng của con gái phát ra hai chữ “Phụ thân”, hắn vẫn không thể kiềm chế được kích động.
“Phụ thân. . . . . . phù phù. . . . . . Phụ thân. . . . . . phù phù. . . . . .” tay nhỏ bé của con gái, níu lấy tóc màu vàng của phụ thân đem chơi.
Long Thiên Tuyệt trong lòng nóng lên, ôm lấy thê tử, con gái, còn có con trai, say sưa hôn một vòng.
Đoạn đường này, đi một chút lại ngừng, vì các bằng hữu đi theo bọn họ cùng tới lần này, lần lượt rời đi.
Đầu tiên là Dạ Tử Hi cùng ba huynh đệ Dạ gia, nói lời từ biệt với gia đình nhà Vân Khê, quay về thành trì nơi bọn họ sống trước đây;
Tiếp theo là Lam Mộ Hiên, huynh muội Mộ Vãn Tình, dẫn đầu bọn họ là Mộ lão quay về học viện Vạn Hoàng, chỉnh đốn lại Đan học viện;
Cuối cùng là Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở, lúc trước từ trong miệng của cao thủ Vân tộc biết được Hoa gia xảy ra biến lớn, Hoa Sở Sở không yên lòng mẫu thân cùng người nhà của nàng, quyết định trở về Hoa gia một chuyến, xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, ba huynh đệ của Bách Lý gia không có rời đi, ngược lại chủ động nói muốn cùng gia đình Vân Khê đi tới gia tộc Hiên Viên, nói là muốn đi bái kiến thông gia tương lai một chút.
Mà lúc này hai người Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song nghe được câu nói ‘bái kiến thông gia’ của ba huynh đệ cảm giác như bị sét đánh ngàn dặm, bát tự của 2 người còn chưa có đem qua (ý là khi đính hôn nhà trai nhà gái trao đổi bát tự tức ngày sinh tháng đẻ của 2 người cho nhau), làm sao lại gọi thông gia thông gia?
Không có biện pháp, không có cách nào từ chối nhiệt tình của mấy người huynh đệ Bách Lí, không thể làm gì khác hơn là để tùy ý bọn họ đi theo. Hơn nữa Bách Lí Thanh Hoa cùng Vân Trung Thiên lại là bằng hữu của nhau, Vân Khê càng không có lý do gì để xua đuổi bọn họ, bằng hữu của ca ca, cũng là bằng hữu của nàng.
Khi đoàn người đi tới gia tộc Hiên Viên, gia tộc Hiên Viên mới vừa trải qua một cuộc đại chiến, có chút hao tổn, may mà thương vong không lớn.
“Ông ngoại, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
Gia chủ Hiên Viên trên mặt hơi có chút tức giận, lão vỗ bàn, tức giận nói: “Còn không phải do tên tiểu tử Nam Cung Dực kia! Hắn quả nhiên nhớ kỹ toàn bộ thần đồ của gia tộc Hiên Viên ta, lại mang người tới đánh lén, khiến cho chúng ta hao tổn không ít cao thủ. May nhờ có con trước đó nhắc nhở chúng ta, ở các địa điểm quan trọng của gia tộc chúng ta đều dã đổi trạm gác cùng cơ quan, nếu không, e rằng tổn thất sẽ lớn hơn nữa.”
“Không ngờ Nam Cung Dực còn không hết hy vọng, còn muốn tiếp tục tấn công vào gia tộc Hiên Viên . . . . . . Không đúng, lúc ấy Nam Cung Dực được cung chủ cứu đi, nói cách khác, hắn tấn công gia tộc Hiên Viên, rất có thể là phụng lệnh cung chủ.” Vân Khê suy tư nói.
“Nói đến cũng kỳ quái, bọn họ bao vậy gia tộc Hiên Viên, cùng chúng ta giao đấu vài ngày, vẫn không muốn rút lui. Không biết là tại sao? Nhưng đến trước khi các ngươi tới một canh giờ thì bọn họ lại rút lui.” Gia chủ Hiên Viên nhớ lại nói.
Vân Khê hừ lạnh nói: “Con đoán rằng bọn họ được cung chủ hoặc là Bắc Thần Mẫn Nhi đưa tin, biết được chúng ta đang trên đường trở về gia tộc Hiên Viên, bọn họ vì bảo tồn thực lực, cho nên mới phải vội vàng rút lui. Nếu bọn hắn chậm một bước, gặp phải chúng ta, chúng ta nhất định cho bọn hắn sống không bằng chết!”
Gia chủ Hiên Viên lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Các con đi đến di tích chiến trường cổ, có xảy ra chuyện gì không? Có tìm được Trấn Ngục Thiên Hỏa không?”
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê liếc mắt nhìn nhau, hồi đáp: “Tìm được rồi. Tiểu Bạch sau khi nuốt chửng Trấn Ngục Thiên Hỏa, lột xác trở thành Long Hoàng, tạm thời đi theo Long Vương Long Hậu quay về Long Vương cốc.”
“Nó trở về Long Vương cốc rồi? Vậy chuyện luyện đan làm sao bây giờ?” Gia chủ Hiên Viên vội la lên, ông vẫn chờ cháu dâu ngoại luyện chế ra Tru Tiên đan, để cứu con gái lớn của ông.
Vân Khê an ủi: “Ông ngoại, ngài đừng nóng vội! Mồi lửa đã ở trong bụng của Tiểu Bạch, muốn chạy cũng không được. Chuyện quan trọng trước mắt mà chúng ta cần phải làm chính là trước sưu tầm đầy đủ dược liệu cần có, thuật luyện đan của con cũng cần phải tập luyện. Mấy ngày này, con sẽ thường xuyên đi đến Đan minh, vừa chú ý sưu tầm dược liệu, vừa cùng Minh Chủ và các vị tiền bối ở Đan minh lãnh giáo tài nghệ luyện đan. Chờ cho tất cả mọi thứ đều chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ đi đến Long Vương cốc xin phép cho Tiểu Bạch tới giúp chúng ta luyện đan, đến lúc đó cũng không muộn, dù sao luyện chế Tru Tiên đan cũng không phải là chuyện dễ, nếu không thể luyện thành công trong lần đầu tiên, sẽ chỉ là lãng phí dược liệu trân quý .”
“Không sai! Khê Nhi suy nghĩ thật chu toàn, chuyện luyện đan vẫn nên cẩn thận thì hơn. Mặt khác, Long Vương cốc muốn nghênh đón thái tử bọn họ trở về cũng là chuyện không có gì đáng trách, chúng ta cũng không thể vì muốn luyện đan, mà dùng sức mạnh để đem thái tử của bọn họ lưu lại? Ông ngoại cứ yên tâm đi, chuyện của mẫu thân cùng Thiên Thần, chúng ta đều nhớ ở trong lòng .” Long Thiên Tuyệt nói.
“Được rồi, các con đều nói như thế thì ông ngoại cũng không lo lắng chuyện này nữa.” Gia chủ Hiên Viên tầm mắt di chuyển, rơi trên người Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha, mới vừa mặt ông còn nghiêm túc, lập tức liền thả lỏng, cười hì hì đứng lên đi về phía trước, ngồi chồm hỗm nói, “Tiểu Mặc, cuộc đời tan hợp hợp tan là chuyện rất bình thường, chỉ cần cháu cùng người bạn nhỏ của mình tâm ý tương thông, cho dù không thể ở chung một chỗ, các cháu cũng sẽ cảm giác giống như chưa từng tách ra.”
Tiểu Mặc mỉm cười gật đầu: “Ân, Tiểu Mặc đã không có chuyện gì rồi. nếu cháu nhớ Tiểu Bạch, cháu liền đi Long Vương cốc tìm nó, Tiểu Bạch nếu như muốn gặp cháu, nó cũng sẽ tới tìm cháu .”
“Tiểu Mặc thật kiên cường!” Gia chủ Hiên Viên khen bé một câu, từ trong tim trong mắt ông đều đau lòng thay Tiểu Mặc, ông cho là Tiểu Mặc cùng người bạn nhỏ của mình tách ra mà buồn bực không vui, cho nên muốn muốn khuyên nhủ mấy câu, ai ngờ ngược lại dư thừa.
“Còn có Tiểu Nguyệt Nha nữa, ông ngoại nhớ các cháu sắp chết rồi!” Gia chủ Hiên Viên cũng không để ý hai nhỏ có nguyện ý hay không, râu ria của lão định hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người béo mập cọ cọ.
Tiểu Mặc cười cười tránh đi một bên, vẫn không quên đem muội muội bảo vệ, không muốn cho cụ ngoại thực hiện hành vi của mình.
Gia chủ Hiên Viên không thể “âu yếm” các cháu, ra vẻ tức giận thổi một chút râu mép, chợt hí mắt cười nói: “Tiểu Nguyệt Nha cũng sắp một tuổi rồi nhỉ? Mấy ngày nữa sẽ mở yến tiệc mừng cháu tròn một tuổi, cho cháu chọn đồ vật đoán tương lai, xem sau này phát triển cùng trưởng thành như thế nào.”
“Chọn đồ vật đoán tương lai?” Vân Khê ánh mắt sáng ngời, nhất thời hưng phấn, mặc dù nàng cũng không tin chuyện chọn đồ vật đoán tương lai có thể phán định tương lai phát triển của một đứa bé, nhưng thử một chút cũng không sao, coi như đây là cơ hội để mọi người tụ tập một chỗ, chúc phúc cho Tiểu Nguyệt Nha.
“Được! Vậy thì mở tiệc mừng Tiểu Nguyệt Nha tròn 1tuổi, xem một chút con bắt được lễ vật gì.” Vân Khê khom người, trêu đùa Tiểu Nguyệt Nha, trong nội tâm nàng vẫn hi vọng con gái có thể văn tĩnh (dịu dàng ít nói) một chút, không nên giống như nàng suốt ngày đánh đánh, giết giết, con gái vẫn nên dịu dàng thục nữ một chút mới tốt.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Vân Khê ngắm nhìn bốn phía, kinh ngạc nói: “Đúng rồi, Tiểu Phượng Phượng đâu? Trong khoảng thời gian này cũng không có nhìn thấy nó?”
Tiểu Mặc mờ mịt lắc đầu, bé cũng không nhìn thấy Tiểu Phượng Phượng.
Long Thiên Tuyệt lại càng khó hiểu lắc đầu.
Vân Khê không khỏi có chút lo lắng, trong khoảng thời gian này cũng không có lưu ý đến Tiểu Phượng Phượng, nó lại không cánh mà bay rồi, khó trách gần đây bên tai thanh tĩnh rất nhiều.
Nghe được ba chữ “Tiểu Phượng Phượng”, Tiểu Nguyệt Nha hình như nghe hiểu được, quơ tay nhỏ bé của mình loạn xạ, trong miệng vừa nói y y nha nha chỉ có chính bé mới có thể hiểu. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, thoạt nhìn rất sung sướng.
“Mẫu thân, Tiểu Huyên Huyên hình như biết Tiểu Phượng Phượng đi nơi nào.” Tiểu Mặc quan sát nói.
“. . . . . .” Trên trán Vân Khê nhỏ vài giọt mồ hôi, nếu như nàng có thể hiểu Tiểu Nguyệt Nha đang nói cái gì, nàng cũng không cần hỏi nhiều người như vậy.
“Nhìn vẻ mặt của Tiểu Nguyệt Nha, Tiểu Phượng Phượng chắc là không xảy ra chuyện gì, hơn phân nửa là ham chơi, không biết đi chơi ở đâu.” Long Thiên Tuyệt nói.
Nhớ tới lúc trước Tiểu Phượng Phượng ở học viện Vạn Hoàng, đúng là có không ít lần tự mình chuồn đi đâu mất. Vân Khê cũng không quan tâm nó nữa, bây giờ nàng nên nghĩ xem phải chuẩn bị những thứ gì để cho con chọn trong dịp chọn đồ vật đoán tương lai, để có thể biết được tính tình cùng tiền đồ tương lai của con gái.
Được, nhất định phải chuẩn bị nhiều một chút những đồ vật mà những cô bé thích, tận lực để cho con gái phát triển theo hướng thục nữ.
Nàng hí mắt cười giảo hoạt một tiếng, bắt đầu có chút khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.