Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
Chương 17: Muốn Lục Soát Nhà, Trống Rỗng Rồi? (2)
Tần Cửu Nguyệt
29/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cái khoảnh khắc nhìn thấy cái nhà kho trống rỗng thì giây phút đó ông ta cảm giác như cổ họng của mình như bị ai đó đang bóp chặt, khó thở, tại nghe những tiếng ù ù.
Đôi chân của ông ta lúc đó mềm nhũn, toàn thân trực tiếp ngã xuống đất.
Các quan binh ở bên cạnh cũng liền lập tức chạy đến: “Đại nhân!”
Phải biết là lần này hoàng thượng đã có mưu tính muốn lục soát Phó Gia, một phần nguyên nhân là vì nhà kho của nhà bọn họ, Hoàng Thượng muốn lấy vàng của Phó gia để lấp đầy kho bạc của nước.
Nhưng mà tình hình hiện nay kế hoạch của bọn họ đã thất bại rồi.
Vạn Thừa Tướng ngã xuống đất, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên tức giận, nói với những người quan binh bên cạnh: “Nhanh! Mau đem chuyện này bẩm báo cho Hoàng Thượng!”
Sau khi nói xong, lồng ngực ngột ngạt đến mức không thể thở nổi, ông ta vỗ vào lồng ngực, tiếp đó lại truyền đến một tiếng hét rống: “Đuổi theo! Đuổi theo cho ta! Cho dù phải dùng đến thủ đoạn nào thì cũng phải bắt bọn chúng đến đây cho ta!”
“Vâng, đại nhân!” Quan binh nhanh chóng tiếp lời rồi lui xuống.
Phía bên này, Vạn Thừa Tướng tức giận đến mức muốn đột quỵ.
Còn về phía khác, Hoàng cung và Thượng thư phủ cũng đang có một cuộc cãi vã.
Ở trong Thượng thư phủ, Chử phu nhân đang quát một bà tử ở bếp: “Cả một buổi sáng, các người chỉ làm cho ta vài cái màn thầu?!”
Bà tử ở bếp quỳ xuống đất, run rẩy mà đáp lại: “Phu nhân, buổi sáng lúc mà nô tỳ tỉnh dậy, thì đã phát hiện phòng bếp của nhà chúng ta đều đã trống rỗng rồi!”
“Trống rỗng rồi? Cái gì trống rỗng ? Ta không đưa ngân lượng để các ngươi làm việc sao? Chỉ còn thừa vài cái màn thầu này đưa cho ta sao!” Chử phụ nhân đưa tay ra véo mạnh vào cánh tay của bà ấy.
Bà tử làm việc ở bếp đau đến mức kêu lên: “Phu nhân, thật sự đều đã trống rỗng rồi, nếu người không tin thì đến mà xem, đừng nói đến là màn thầu, ngay cả đến một hạt gạo cũng không có!”
Chử Phu nhân dùng lực đẩy bà tử làm việc ở bếp một cái, nhìn về phía các nhà hoàn đang đứng ở bên cạnh nói: “Đỡ ta đi xuống bếp để xem!”
“Vâng, phu nhân.” Các tiểu nha hoàn liền lập tức cúi đầu mà đỡ lấy phu nhân.
Cả một đám người đều đi xuống bếp.
Sau khi Chử phu nhân nhìn thấy bếp trống rỗng, ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, đừng nói đến tiền gạo dầu muối, ngày đến cả nồi xoong bát đĩa cũng bị thiết đi một vài cái.
Bà ấy nổi giận liền đem tất cả các thuộc hạ ở bếp bắt lại, cho người đi bẩm báo lại với Chử Thượng Thư.
Sau đó, ở phía của Chử Thượng Thư cũng rất rối bời, ông ấy biết được chuyện nhà kho đã bị trống rỗng, cực kỳ tức giận liện đi xuống nhà kho, nhìn thấy kho trống trơn, chỉ còn lại hai từ “Tên khốn”, ông ta tức đến mức châm giẵm thật mạnh xuống đất, ngồi ở dưới đất không ngừng run rẩy: “Đồ khốn! Đã trộm đồ của ta còn dám chửi ta là đồ khốn! Thật tức chết! Tạ sẽ lấy mạng nhà ngươi.”
Cái khoảnh khắc nhìn thấy cái nhà kho trống rỗng thì giây phút đó ông ta cảm giác như cổ họng của mình như bị ai đó đang bóp chặt, khó thở, tại nghe những tiếng ù ù.
Đôi chân của ông ta lúc đó mềm nhũn, toàn thân trực tiếp ngã xuống đất.
Các quan binh ở bên cạnh cũng liền lập tức chạy đến: “Đại nhân!”
Phải biết là lần này hoàng thượng đã có mưu tính muốn lục soát Phó Gia, một phần nguyên nhân là vì nhà kho của nhà bọn họ, Hoàng Thượng muốn lấy vàng của Phó gia để lấp đầy kho bạc của nước.
Nhưng mà tình hình hiện nay kế hoạch của bọn họ đã thất bại rồi.
Vạn Thừa Tướng ngã xuống đất, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên tức giận, nói với những người quan binh bên cạnh: “Nhanh! Mau đem chuyện này bẩm báo cho Hoàng Thượng!”
Sau khi nói xong, lồng ngực ngột ngạt đến mức không thể thở nổi, ông ta vỗ vào lồng ngực, tiếp đó lại truyền đến một tiếng hét rống: “Đuổi theo! Đuổi theo cho ta! Cho dù phải dùng đến thủ đoạn nào thì cũng phải bắt bọn chúng đến đây cho ta!”
“Vâng, đại nhân!” Quan binh nhanh chóng tiếp lời rồi lui xuống.
Phía bên này, Vạn Thừa Tướng tức giận đến mức muốn đột quỵ.
Còn về phía khác, Hoàng cung và Thượng thư phủ cũng đang có một cuộc cãi vã.
Ở trong Thượng thư phủ, Chử phu nhân đang quát một bà tử ở bếp: “Cả một buổi sáng, các người chỉ làm cho ta vài cái màn thầu?!”
Bà tử ở bếp quỳ xuống đất, run rẩy mà đáp lại: “Phu nhân, buổi sáng lúc mà nô tỳ tỉnh dậy, thì đã phát hiện phòng bếp của nhà chúng ta đều đã trống rỗng rồi!”
“Trống rỗng rồi? Cái gì trống rỗng ? Ta không đưa ngân lượng để các ngươi làm việc sao? Chỉ còn thừa vài cái màn thầu này đưa cho ta sao!” Chử phụ nhân đưa tay ra véo mạnh vào cánh tay của bà ấy.
Bà tử làm việc ở bếp đau đến mức kêu lên: “Phu nhân, thật sự đều đã trống rỗng rồi, nếu người không tin thì đến mà xem, đừng nói đến là màn thầu, ngay cả đến một hạt gạo cũng không có!”
Chử Phu nhân dùng lực đẩy bà tử làm việc ở bếp một cái, nhìn về phía các nhà hoàn đang đứng ở bên cạnh nói: “Đỡ ta đi xuống bếp để xem!”
“Vâng, phu nhân.” Các tiểu nha hoàn liền lập tức cúi đầu mà đỡ lấy phu nhân.
Cả một đám người đều đi xuống bếp.
Sau khi Chử phu nhân nhìn thấy bếp trống rỗng, ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, đừng nói đến tiền gạo dầu muối, ngày đến cả nồi xoong bát đĩa cũng bị thiết đi một vài cái.
Bà ấy nổi giận liền đem tất cả các thuộc hạ ở bếp bắt lại, cho người đi bẩm báo lại với Chử Thượng Thư.
Sau đó, ở phía của Chử Thượng Thư cũng rất rối bời, ông ấy biết được chuyện nhà kho đã bị trống rỗng, cực kỳ tức giận liện đi xuống nhà kho, nhìn thấy kho trống trơn, chỉ còn lại hai từ “Tên khốn”, ông ta tức đến mức châm giẵm thật mạnh xuống đất, ngồi ở dưới đất không ngừng run rẩy: “Đồ khốn! Đã trộm đồ của ta còn dám chửi ta là đồ khốn! Thật tức chết! Tạ sẽ lấy mạng nhà ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.