Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
Chương 37: Tướng Quân Vừa Hư Vừa Sủng (2)
Tần Cửu Nguyệt
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm không nói nên lời, tiến đến gần nàng: “Sao vậy? Nàng tức giận à? Nàng đã quên tối qua ai đã kéo y phục của ta sao?"
Chử Trần Âm bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Phó Yến Đình cụp mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tà ác: “Ta không biết nương tử có thói quen cuồng loạn trong giấc mơ, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu không sẽ bị nàng ăn sạch."
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi lùi về phía sau, tiếp tục khoanh tay ngồi xuống, vạt áo chưa được khép lại trước ngực hơi cong lên, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, cộng thêm nụ cười tà ác trên môi, trông bộ dạng rất hư hỏng.
Chử Trần Âm cuối cùng một lần nữa hiểu ra vì sao người khác gọi hắn là hỗn thế Ma Vương.
Quả nhiên, sự vâng lời đều chỉ là biểu hiện giả dối.
Răng nàng đánh lập cập, thực sự muốn tự tát mình chết đi, hình như đêm qua sau khi ngủ say, nàng vì quá tò mò về cơ bụng của Phó Yến Đình, cho nên ngày nghĩ đêm mơ, nên đã giở trò trực tiếp lột đồ hắn.
Nàng nghiêng người không nhìn hắn nữa: “Thôi, chàng và ta là phu thê, ôm thì ôm đi.”
Có lẽ thấy nàng lại tức giận, Phó Yến Đình đột nhiên từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho nàng:“Đây.”
Chử Trần Âm nghiêng đầu lại, nhìn thấy một chiếc gương đồng khắc hoa cỡ lòng bàn tay, kinh ngạc hỏi: “Chàng lấy từ đâu ra vậy?"
Phó Yến Đình cười nói: “Ở Chử phủ của nàng, ta thấy nó rất đẹp nên thuận tay cất vào trong ngực. Trên đường đi chúng ta phải vội vàng lên đường, chiếc gương đồng này thích hợp để nàng mang theo bên mình.”
Chử Trần Âm cầm nó trong tay, cẩn thận xem xét, chiếc gương đồng tuy mộc mạc, nhưng chạm khắc rất tinh xảo, nếu đem tới hiện đại bán như đồ cổ, không chừng có thể mua được mấy căn nhà.
Bộ dạng nàng tham tiền hài lòng chạm vào những hoa văn chạm khắc trên gương đồng và mỉm cười: “Chàng cũng biết thuận tay thật đấy!"
Đêm đó khi dọn sạch Chữ gia, nàng chủ yếu nhìn chằm chằm vào nhà kho và kho lương, không có thời gian để ý đến những vật nhỏ như vậy, không ngờ ngày thường Phó Yến Đình trông có vẻ bất cần đời, vào những thời điểm quan trọng lại cẩn thận như vậy.
Lần trước là điểm tâm, lần này là gương đồng, Chử Trần Âm thật sự hoài nghi hắn còn lấy có rất nhiều thứ tốt.
Nghĩ nghĩ, nàng lén nhìn Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ gì, dang hai tay nói: “Hết rồi."
Chử Trần Âm vội vàng quay đầu đi.
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bản chất ham mê sắc đẹp bị hắn nhìn ra, mà bản chất tham tài cũng bị hắn phát hiện.
Chử Trần Âm chỉ có thể mặc kệ, nhìn mình trong gương đồng.
Không sao hết, da mặt nàng dày.
Lúc này xe ngựa dừng lại.
"Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, đã đến thôn Mộng Như rồi." Lưu thúc từ ngoài xe ngựa kêu lên.
Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm không nói nên lời, tiến đến gần nàng: “Sao vậy? Nàng tức giận à? Nàng đã quên tối qua ai đã kéo y phục của ta sao?"
Chử Trần Âm bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Phó Yến Đình cụp mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tà ác: “Ta không biết nương tử có thói quen cuồng loạn trong giấc mơ, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu không sẽ bị nàng ăn sạch."
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi lùi về phía sau, tiếp tục khoanh tay ngồi xuống, vạt áo chưa được khép lại trước ngực hơi cong lên, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, cộng thêm nụ cười tà ác trên môi, trông bộ dạng rất hư hỏng.
Chử Trần Âm cuối cùng một lần nữa hiểu ra vì sao người khác gọi hắn là hỗn thế Ma Vương.
Quả nhiên, sự vâng lời đều chỉ là biểu hiện giả dối.
Răng nàng đánh lập cập, thực sự muốn tự tát mình chết đi, hình như đêm qua sau khi ngủ say, nàng vì quá tò mò về cơ bụng của Phó Yến Đình, cho nên ngày nghĩ đêm mơ, nên đã giở trò trực tiếp lột đồ hắn.
Nàng nghiêng người không nhìn hắn nữa: “Thôi, chàng và ta là phu thê, ôm thì ôm đi.”
Có lẽ thấy nàng lại tức giận, Phó Yến Đình đột nhiên từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho nàng:“Đây.”
Chử Trần Âm nghiêng đầu lại, nhìn thấy một chiếc gương đồng khắc hoa cỡ lòng bàn tay, kinh ngạc hỏi: “Chàng lấy từ đâu ra vậy?"
Phó Yến Đình cười nói: “Ở Chử phủ của nàng, ta thấy nó rất đẹp nên thuận tay cất vào trong ngực. Trên đường đi chúng ta phải vội vàng lên đường, chiếc gương đồng này thích hợp để nàng mang theo bên mình.”
Chử Trần Âm cầm nó trong tay, cẩn thận xem xét, chiếc gương đồng tuy mộc mạc, nhưng chạm khắc rất tinh xảo, nếu đem tới hiện đại bán như đồ cổ, không chừng có thể mua được mấy căn nhà.
Bộ dạng nàng tham tiền hài lòng chạm vào những hoa văn chạm khắc trên gương đồng và mỉm cười: “Chàng cũng biết thuận tay thật đấy!"
Đêm đó khi dọn sạch Chữ gia, nàng chủ yếu nhìn chằm chằm vào nhà kho và kho lương, không có thời gian để ý đến những vật nhỏ như vậy, không ngờ ngày thường Phó Yến Đình trông có vẻ bất cần đời, vào những thời điểm quan trọng lại cẩn thận như vậy.
Lần trước là điểm tâm, lần này là gương đồng, Chử Trần Âm thật sự hoài nghi hắn còn lấy có rất nhiều thứ tốt.
Nghĩ nghĩ, nàng lén nhìn Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ gì, dang hai tay nói: “Hết rồi."
Chử Trần Âm vội vàng quay đầu đi.
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bản chất ham mê sắc đẹp bị hắn nhìn ra, mà bản chất tham tài cũng bị hắn phát hiện.
Chử Trần Âm chỉ có thể mặc kệ, nhìn mình trong gương đồng.
Không sao hết, da mặt nàng dày.
Lúc này xe ngựa dừng lại.
"Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, đã đến thôn Mộng Như rồi." Lưu thúc từ ngoài xe ngựa kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.