Chương 108
Dật Danh
21/10/2021
Mấy người chú bác khác cũng lần lượt rời đi, không muốn tiếp tục gặp phiền toái nữa.
“Ở đừng đi chứ, còn chưa bày đồ ăn lên mà”
Bạch Thu Vũ muốn giữ họ lại nhưng mọi người lần lượt đi hết.
“Kệ đi, để họ đi đi.” Phong Thể Nguyên kéo bà ta lại: “Lên tầng băng bó vết thương lại, giao chỗ này cho tôi.”
“Băng bó vết thương cái gì?” Bạch Thu Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thằng vào Phong Thiên Tuyết mà chửi: “Bữa cơm gia đình đang yên lành lại bị cô phá hoại, cô đúng là cái loại không biết tốt xấu..”
“Không phải do bà muốn mời tôi đến hay sao?” Phương Thiên Tuyết nhìn thẳng vào mắt bà ta, cười lạnh: “Bà đã dày công sắp đặt một vở kịch hay như vậy, sao tôi nỡ làm bà thất vọng chứ?”
“Mày nói cái gì đấy?” Bạch Lộ tức giận: “Mẹ tao có lòng tốt gọi mày đến ăn cơm, mày không những phá nát bữa cơm mà còn dám nói bà ấy hả? Mày vô học vậy luôn?”
“Ha ha, tốt bụng ghê… Phong Thiên Tuyết cầm giấy ăn trên bàn, cẩn thận lau thủy tinh với máu trên tay: “Đặc biệt mời nhiều diễn viên quần chúng đến tham gia diễn kịch như vậy, chẳng phải chỉ vì muốn để Tư Hạo Hiên xem tạo như trò cười hả?”
“Chuyện cười của mày mà còn cần diễn cho người khác xem hả? Mỗi việc
mày đẻ ra thôi đã là trò cười rồi.” Bạch Thu Vũ chanh chua chửi bới: “Mẹ mày
vừa rặn mày ra xong thì bỏ đi, ba mày chiều chuộng nuôi mày lớn nhưng không ngờ nuôi sao lại ra một con khốn không có liêm sỉ như mày!”
“Đủ rồi, Thu Vũ..” Phong Thể Nguyên quát khẽ, “Bà không được nói Thiên Tuyết như vậy.”
“Vì sao tôi không được nói?” Bạch Thu Vũ tức giận, “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà? Sao ông cứ bảo vệ cô ta mãi thế?”
“Bà”
“Ba, ba không cần lo đâu, ba lên gác đi.” Bạch Lộ đẩy Phong Thế Nguyên, “Ba cứ để mẹ dạy dỗ con khốn này một trận!”
“Rốt cuộc ai là con khốn? Rốt cuộc ai vô liêm sỉ?” Phong Thiên Tuyết hỏi lại, “Sự thật bốn năm trước rốt cuộc là như thế nào chẳng phải trong lòng mày biết rõ sao?”
“Cô, cô nói vớ vẩn gì vậy? Sự thật gì cơ?” Bạch Lộ lập tức hoảng hốt, “Rõ ràng cô vô liêm sỉ đến Dạ Sắc tìm trai bao, còn sinh con cho tên trai bao kia, bây giờ cô muốn vu oan cho tôi hả..”
“Là ai kéo tao đến Dạ Sắc? Là ai bảo tạo giả vờ tìm một người đàn ông để kích thích Hạo Hiển thì anh ấy mới chống đối người nhà vì tao? Là mày, Bạch Lộ! Mày chia rẽ tạo và Tư Hạo Hiên rồi sau đó cưới anh ấy, mày dám nói mày không có âm mưu không.”
“Im miệng!” Bạch Thu Vũ xông lên cho Phong Thiên Tuyết một cái bạt tai.
Phong Thiên Tuyết bị đánh đến nỗi lệch mặt, khóe miệng rớm máu.
Cô cúi đầu, đầu tóc rối tung, trong mắt tràn ngập hận thù…
“Đánh hay lắm!” Bạch Lộ nghiến răng nói.
Bạch Thu Vũ chưa hết giận, muốn đánh tiếp…
“Thu Vũ” Phong Thế Nguyên vội vàng kéo bà ta lại, “Bà làm cái gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, sao lại ra tay như thế!”
“Ông biển ngay!” Bạch Thu Vũ đẩy Phong Thế Nguyên ra, chỉ vào Phong Thiên Tuyết rồi mắng nhiếc…
“Ở đừng đi chứ, còn chưa bày đồ ăn lên mà”
Bạch Thu Vũ muốn giữ họ lại nhưng mọi người lần lượt đi hết.
“Kệ đi, để họ đi đi.” Phong Thể Nguyên kéo bà ta lại: “Lên tầng băng bó vết thương lại, giao chỗ này cho tôi.”
“Băng bó vết thương cái gì?” Bạch Thu Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thằng vào Phong Thiên Tuyết mà chửi: “Bữa cơm gia đình đang yên lành lại bị cô phá hoại, cô đúng là cái loại không biết tốt xấu..”
“Không phải do bà muốn mời tôi đến hay sao?” Phương Thiên Tuyết nhìn thẳng vào mắt bà ta, cười lạnh: “Bà đã dày công sắp đặt một vở kịch hay như vậy, sao tôi nỡ làm bà thất vọng chứ?”
“Mày nói cái gì đấy?” Bạch Lộ tức giận: “Mẹ tao có lòng tốt gọi mày đến ăn cơm, mày không những phá nát bữa cơm mà còn dám nói bà ấy hả? Mày vô học vậy luôn?”
“Ha ha, tốt bụng ghê… Phong Thiên Tuyết cầm giấy ăn trên bàn, cẩn thận lau thủy tinh với máu trên tay: “Đặc biệt mời nhiều diễn viên quần chúng đến tham gia diễn kịch như vậy, chẳng phải chỉ vì muốn để Tư Hạo Hiên xem tạo như trò cười hả?”
“Chuyện cười của mày mà còn cần diễn cho người khác xem hả? Mỗi việc
mày đẻ ra thôi đã là trò cười rồi.” Bạch Thu Vũ chanh chua chửi bới: “Mẹ mày
vừa rặn mày ra xong thì bỏ đi, ba mày chiều chuộng nuôi mày lớn nhưng không ngờ nuôi sao lại ra một con khốn không có liêm sỉ như mày!”
“Đủ rồi, Thu Vũ..” Phong Thể Nguyên quát khẽ, “Bà không được nói Thiên Tuyết như vậy.”
“Vì sao tôi không được nói?” Bạch Thu Vũ tức giận, “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà? Sao ông cứ bảo vệ cô ta mãi thế?”
“Bà”
“Ba, ba không cần lo đâu, ba lên gác đi.” Bạch Lộ đẩy Phong Thế Nguyên, “Ba cứ để mẹ dạy dỗ con khốn này một trận!”
“Rốt cuộc ai là con khốn? Rốt cuộc ai vô liêm sỉ?” Phong Thiên Tuyết hỏi lại, “Sự thật bốn năm trước rốt cuộc là như thế nào chẳng phải trong lòng mày biết rõ sao?”
“Cô, cô nói vớ vẩn gì vậy? Sự thật gì cơ?” Bạch Lộ lập tức hoảng hốt, “Rõ ràng cô vô liêm sỉ đến Dạ Sắc tìm trai bao, còn sinh con cho tên trai bao kia, bây giờ cô muốn vu oan cho tôi hả..”
“Là ai kéo tao đến Dạ Sắc? Là ai bảo tạo giả vờ tìm một người đàn ông để kích thích Hạo Hiển thì anh ấy mới chống đối người nhà vì tao? Là mày, Bạch Lộ! Mày chia rẽ tạo và Tư Hạo Hiên rồi sau đó cưới anh ấy, mày dám nói mày không có âm mưu không.”
“Im miệng!” Bạch Thu Vũ xông lên cho Phong Thiên Tuyết một cái bạt tai.
Phong Thiên Tuyết bị đánh đến nỗi lệch mặt, khóe miệng rớm máu.
Cô cúi đầu, đầu tóc rối tung, trong mắt tràn ngập hận thù…
“Đánh hay lắm!” Bạch Lộ nghiến răng nói.
Bạch Thu Vũ chưa hết giận, muốn đánh tiếp…
“Thu Vũ” Phong Thế Nguyên vội vàng kéo bà ta lại, “Bà làm cái gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, sao lại ra tay như thế!”
“Ông biển ngay!” Bạch Thu Vũ đẩy Phong Thế Nguyên ra, chỉ vào Phong Thiên Tuyết rồi mắng nhiếc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.