Chương 161
Dật Danh
22/10/2021
Hai bên bàn dài là các thành viên của hội đồng quản trị, ai nấy đều
mặc vest chỉnh tề, đa số đều là những người lớn tuổi, chỉ có hai người
còn khá trẻ.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, người thì nhìn chằm chằm vào các loại giấy tờ tài liệu trước mặt, có người thì nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
Tất cả mọi người đều đã đến đủ, chỉ có mỗi ghế của chủ tịch là còn trống…
Dạ Chấn Đình còn chưa đến.
Phong Thiên Tuyết và Văn Ly cùng nhau đặt tài liệu lên bàn, ngoài ra còn có một thư ký cao cấp khác đang phụ trách việc chia tài liệu mới cho các thành viên hội đồng quản trị.
Một người thư ký cao cấp nào đó, bảo Phong Thiên Tuyết thu dọn các tài liệu cũ và những thứ thừa thãi trên bàn đi, sau đó gọi Văn Ly đến để phát tài liệu mới.
Phong Thiên Tuyết đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy thành viên hội đồng quản trị ngồi sau lưng cô nói: “Nếu không tìm lại được chip X thì phải tạm thời hoãn lại việc ra mắt các sản phẩm công nghệ mới rồi”
“Sao bảo là vẫn đang hợp tác với cảnh sát, tiến hành trục vớt ở biển Nam Tước cơ mà? Vẫn chưa có tin gì sao?”
Người khác lên tiếng hỏi.
“Hầy, có tin đã tốt… Thành viên hội đồng quản trị có mái tóc hoa râm thở dài: “Mỗi ngày phải trả mấy chục triệu để trục vớt đấy, tìm bảy tám ngày rồi mà vẫn chưa có tin gì cả.”
Nghe người đó nói vậy, Phong Thiên Tuyết sợ đến mức run người, má ơi, phí trục vớt mỗi ngày là mấy chục triệu lận, vậy tức là mấy ngày qua đã phải chi hơn trăm triệu rồi à?
“Ông Mã, ông Đổng, hai người đừng lo, chủ tịch đã đích thân ra trận rồi, kiểu gì cũng sẽ tìm lại được con chip đó thôi”
Một thành viên khá trẻ tuổi của hội đồng quản trị ngồi gần đó lên tiếng an ủi.
“Đúng đấy, hôm qua lúc báo cáo với chủ tịch, tôi nghe loáng thoáng thấy sếp bảo Dạ Huy để điều tra mấy đứa bé gì đó, hình như đang định ra tay theo kiểu khác.”
“Mấy đứa bé? Có ý gì vậy?”
Phong Thiên Tuyết không thể nghe nói câu tiếp theo nữa, bây giờ cô đang run lên vì sợ, nếu như Dạ Chấn Đình tìm được đến nhà cô thì tôi mất…
Không được, cô phải trả lại con chip ngay trong hôm nay!
“Tiểu Phong, Tiểu Phong!”
Giọng nói của Văn Ly vang lên, Phong Thiên Tuyết lại càng hoảng hơn, tay cô run run, không cẩn thận gạt vào cốc trà bên cạnh, làm rơi nó xuống đất.
Một tiếng “choáng” vang lên.
“Xin lỗi, xin lỗi..”
Phong Thiên Tuyết vội vàng ngồi xổm xuống dọn dẹp.
Các thành viên hội đồng quản trị quay lại nhìn, không vui nhíu mày lại.
“Sao lại thế?”
Trưởng phòng thư ký là một người ngoài năm mươi tuổi, bà ta quát khẽ: “Mau đi ra ngoài”
“Xin lỗi chị Hùng, cô ấy là người mới, tôi sẽ huấn luyện lại ạ”.
Văn Ly vội vàng xin lỗi rồi dẫn Phong Thiên Tuyết rời đi.
Phong Thiên Tuyết cúi người xin lỗi mọi người sau đó vội vàng đuổi theo Văn Ly.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, người thì nhìn chằm chằm vào các loại giấy tờ tài liệu trước mặt, có người thì nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
Tất cả mọi người đều đã đến đủ, chỉ có mỗi ghế của chủ tịch là còn trống…
Dạ Chấn Đình còn chưa đến.
Phong Thiên Tuyết và Văn Ly cùng nhau đặt tài liệu lên bàn, ngoài ra còn có một thư ký cao cấp khác đang phụ trách việc chia tài liệu mới cho các thành viên hội đồng quản trị.
Một người thư ký cao cấp nào đó, bảo Phong Thiên Tuyết thu dọn các tài liệu cũ và những thứ thừa thãi trên bàn đi, sau đó gọi Văn Ly đến để phát tài liệu mới.
Phong Thiên Tuyết đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy thành viên hội đồng quản trị ngồi sau lưng cô nói: “Nếu không tìm lại được chip X thì phải tạm thời hoãn lại việc ra mắt các sản phẩm công nghệ mới rồi”
“Sao bảo là vẫn đang hợp tác với cảnh sát, tiến hành trục vớt ở biển Nam Tước cơ mà? Vẫn chưa có tin gì sao?”
Người khác lên tiếng hỏi.
“Hầy, có tin đã tốt… Thành viên hội đồng quản trị có mái tóc hoa râm thở dài: “Mỗi ngày phải trả mấy chục triệu để trục vớt đấy, tìm bảy tám ngày rồi mà vẫn chưa có tin gì cả.”
Nghe người đó nói vậy, Phong Thiên Tuyết sợ đến mức run người, má ơi, phí trục vớt mỗi ngày là mấy chục triệu lận, vậy tức là mấy ngày qua đã phải chi hơn trăm triệu rồi à?
“Ông Mã, ông Đổng, hai người đừng lo, chủ tịch đã đích thân ra trận rồi, kiểu gì cũng sẽ tìm lại được con chip đó thôi”
Một thành viên khá trẻ tuổi của hội đồng quản trị ngồi gần đó lên tiếng an ủi.
“Đúng đấy, hôm qua lúc báo cáo với chủ tịch, tôi nghe loáng thoáng thấy sếp bảo Dạ Huy để điều tra mấy đứa bé gì đó, hình như đang định ra tay theo kiểu khác.”
“Mấy đứa bé? Có ý gì vậy?”
Phong Thiên Tuyết không thể nghe nói câu tiếp theo nữa, bây giờ cô đang run lên vì sợ, nếu như Dạ Chấn Đình tìm được đến nhà cô thì tôi mất…
Không được, cô phải trả lại con chip ngay trong hôm nay!
“Tiểu Phong, Tiểu Phong!”
Giọng nói của Văn Ly vang lên, Phong Thiên Tuyết lại càng hoảng hơn, tay cô run run, không cẩn thận gạt vào cốc trà bên cạnh, làm rơi nó xuống đất.
Một tiếng “choáng” vang lên.
“Xin lỗi, xin lỗi..”
Phong Thiên Tuyết vội vàng ngồi xổm xuống dọn dẹp.
Các thành viên hội đồng quản trị quay lại nhìn, không vui nhíu mày lại.
“Sao lại thế?”
Trưởng phòng thư ký là một người ngoài năm mươi tuổi, bà ta quát khẽ: “Mau đi ra ngoài”
“Xin lỗi chị Hùng, cô ấy là người mới, tôi sẽ huấn luyện lại ạ”.
Văn Ly vội vàng xin lỗi rồi dẫn Phong Thiên Tuyết rời đi.
Phong Thiên Tuyết cúi người xin lỗi mọi người sau đó vội vàng đuổi theo Văn Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.