Chương 166
Dật Danh
22/10/2021
Ông Tưởng uống một hơi hết sạch cốc cà phê, nhưng khi ông ta uống đến ngụm cuối cùng thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó kẹt vào cổ mình, ông ta
“ke” một cái, nhưng sau đó lập tức che miệng lại, không dám nhổ ra.
Bởi vì đây là cà phê mà Dạ Chẩn Đình đã thưởng cho ông ta.
Dạ Chẩn Đình ngồi ngả người trên chiếc ghế da của chủ tịch, ung dung nhìn ông Tưởng.
Dường như anh đang ngồi xem trò hay vậy.
Những thành viên khác của hội đồng quản trị thấy ông Tưởng khó chịu như vậy thì không đành lòng, nhưng họ cũng không dám nói câu nào.
“Ông, nếu ông muốn nhổ ra thì cứ nhổ ra đi” Chỉ có mỗi Phong Thiên Tuyết bạo dạn nói ra câu nói đó, sau đó cô còn vội vàng lấy thùng rác ra: “Nhổ vào đây này.”
Tất cả mọi người đều trợn ngược mắt lên.
Ai lại tuyển người thư ký nhiệt tình mù quáng như này vậy?
Ngu xuẩn thế này mà cũng có thể làm ở tận tầng sáu mươi tám?
Dạ Chấn Đình nheo mắt lại, gân xanh nổi đầy trên trán.
Rốt cuộc thì anh bị chập cái mạch nào vậy? Sao lại đưa của nợ ngu
ngốc này lên tận tầng sáu mươi tám để chọc giận chính mình chứ?
“…”
Ông Tưởng liên tục nôn mửa vào thùng rác, nôn hết cả cốc cà phê vừa uống xong.
Lúc này thì vẻ mặt Dạ Chấn Đình lại càng trầm xuống hơn, như những đám mây đen trước lúc trời sắp mưa to vậy.
Tất cả mọi người đều lo lắng đến mức toát cả mồ hôi, có mấy người đã bắt đầu lấy khăn tay ra lau mồ hôi, lúc thì nhìn biểu cảm của Dạ Chẩn Đình, lúc thì lại cúi xuống nhìn ông Tưởng đáng thương.
“Đúng rồi, đúng rồi, nôn ra thì tốt rồi.”
Phong Thiên Tuyết một tay cầm thùng rác, tay còn lại thì vuốt lưng cho ông Tưởng, chỉ mong rằng ông ta có thể nhổ con chip ra.
Nhưng ông ta nên cả buổi cũng chỉ có mỗi cà phê, không hề thấy con chip đầu.
“Phong Thiên Tuyết, cô đang làm cái quái gì thế?” Hùng Mẫn vào phòng họp thấy cảnh đó thì cuống quýt quát lớn: “Sao còn chưa cút xuống?”
“Tôi.”
“Mau đi ra ngoài.”
Phong Thiên Tuyết còn định nói gì đó nhưng Văn Ly vội vàng nháy mắt với cô, nên cuối cùng cô cũng chỉ đành phải đi ra ngoài.
Nhưng cô đi được vài bước thì đằng sau có tiếng rầm vang lên, sau đó mọi người hốt hoảng kêu lớn: “Trời ơi, ông Tưởng.”
Phong Thiên Tuyết quay lại nhìn thì thấy ông Tưởng nằm vật dưới đất, hai tay túm chặt vào cổ, mặt mày tím tái, mắt trợn ngược, đầu lưỡi cúng lại….
Bởi vì đây là cà phê mà Dạ Chẩn Đình đã thưởng cho ông ta.
Dạ Chẩn Đình ngồi ngả người trên chiếc ghế da của chủ tịch, ung dung nhìn ông Tưởng.
Dường như anh đang ngồi xem trò hay vậy.
Những thành viên khác của hội đồng quản trị thấy ông Tưởng khó chịu như vậy thì không đành lòng, nhưng họ cũng không dám nói câu nào.
“Ông, nếu ông muốn nhổ ra thì cứ nhổ ra đi” Chỉ có mỗi Phong Thiên Tuyết bạo dạn nói ra câu nói đó, sau đó cô còn vội vàng lấy thùng rác ra: “Nhổ vào đây này.”
Tất cả mọi người đều trợn ngược mắt lên.
Ai lại tuyển người thư ký nhiệt tình mù quáng như này vậy?
Ngu xuẩn thế này mà cũng có thể làm ở tận tầng sáu mươi tám?
Dạ Chấn Đình nheo mắt lại, gân xanh nổi đầy trên trán.
Rốt cuộc thì anh bị chập cái mạch nào vậy? Sao lại đưa của nợ ngu
ngốc này lên tận tầng sáu mươi tám để chọc giận chính mình chứ?
“…”
Ông Tưởng liên tục nôn mửa vào thùng rác, nôn hết cả cốc cà phê vừa uống xong.
Lúc này thì vẻ mặt Dạ Chấn Đình lại càng trầm xuống hơn, như những đám mây đen trước lúc trời sắp mưa to vậy.
Tất cả mọi người đều lo lắng đến mức toát cả mồ hôi, có mấy người đã bắt đầu lấy khăn tay ra lau mồ hôi, lúc thì nhìn biểu cảm của Dạ Chẩn Đình, lúc thì lại cúi xuống nhìn ông Tưởng đáng thương.
“Đúng rồi, đúng rồi, nôn ra thì tốt rồi.”
Phong Thiên Tuyết một tay cầm thùng rác, tay còn lại thì vuốt lưng cho ông Tưởng, chỉ mong rằng ông ta có thể nhổ con chip ra.
Nhưng ông ta nên cả buổi cũng chỉ có mỗi cà phê, không hề thấy con chip đầu.
“Phong Thiên Tuyết, cô đang làm cái quái gì thế?” Hùng Mẫn vào phòng họp thấy cảnh đó thì cuống quýt quát lớn: “Sao còn chưa cút xuống?”
“Tôi.”
“Mau đi ra ngoài.”
Phong Thiên Tuyết còn định nói gì đó nhưng Văn Ly vội vàng nháy mắt với cô, nên cuối cùng cô cũng chỉ đành phải đi ra ngoài.
Nhưng cô đi được vài bước thì đằng sau có tiếng rầm vang lên, sau đó mọi người hốt hoảng kêu lớn: “Trời ơi, ông Tưởng.”
Phong Thiên Tuyết quay lại nhìn thì thấy ông Tưởng nằm vật dưới đất, hai tay túm chặt vào cổ, mặt mày tím tái, mắt trợn ngược, đầu lưỡi cúng lại….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.