Chương 168
Dật Danh
22/10/2021
Vì quá khó chịu nên ông Tưởng ra sức giãy giụa, còn đánh cả vào phần vai bị thương của Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết, cố gắng nhịn đau, gảy tiếp.
Lúc này, ông Tưởng vung tay, đánh vào phần cổ bị thương của Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết đau đến mức run cả tay, nào ngờ cũng vì thế mà lại đẩy con chip xuống.
“We”
Ông Tưởng nôn ọe thêm một lúc nữa thì bình tĩnh trở lại, mặc dù vẫn đang thở gấp, nhưng nhìn ông ta không còn khó chịu như lúc nãy nữa, ánh mắt cũng dần trở nên bình thường lại.
“Ông Tưởng, ông ổn chứ?” Hai thành viên lớn tuổi của hội đồng quản trị kích động đi đến.
“Khá hơn nhiều rồi.” Ông Tưởng thở dốc, yếu ớt nói: “Vừa nãy… có thứ gì đó… kẹt vào họng tôi, suýt nữa thì khiến tôi bị… nghẹn chết”
“Cũng may là… có cô gái này… cứu tôi!”
Ông ta chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Cảm ơn cô”
“Không, không có gì.” Phong Thiên Tuyết máy móc mỉm cười: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi ạ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”.
Cô biết, trời xui đất khiển, bây giờ ông Tưởng đã nuốt con chip vào bụng rồi thì tiếp theo ông ta cũng sẽ giống Tiểu Tứ Bảo mà thôi.
Dạ Chẩn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết một lúc lâu với ánh mắt rất phức tạp.
“Không sao, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi” Ông Tưởng lắc đầu.
“Sao trong cà phê lại có thứ gì đó chứ? Rốt cuộc đó là gì vậy?” Có một thành viên của hội đồng quản trị đưa ra nghi vấn.
“Các vị, tôi sẽ điều tra thật rõ ràng chuyện này rồi đưa cho mọi người
một câu trả lời thỏa đáng” Dạ Chấn Đình tuyên bố: “Dạ Huy, lập tức phong tỏa toàn bộ công ty, kiểm tra video giám sát, một tiếng sau quay lại trả lời tôi”
“Vâng!” Dạ Huy lập tức đi làm việc.
Phong Thiên Tuyết thầm kêu chết dở, có camera giám sát, vậy có quay được cảnh cô cho con chip vào cà phê không?
Lúc này Lôi Vũ cũng dẫn các nhân viên y tế đến nơi, sau khi kiểm tra sơ bộ cho ông Tưởng theo lời dặn của Dạ Chấn Đình, cô lập tức báo cáo.
“Lúc uống cà phê, ông Tưởng đã uống phải thứ gì đó rất sắc nhọn, bị
mắc vào cổ họng, sau đó đã nuốt xuống rồi, còn cụ thể là vật gì thì phải chụp X-quang thì mới biết được.”
“Dẫn ông Tưởng đến bệnh viện để chụp X-quang và chữa trị đi” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
“Vâng.” Lôi Vũ gật đầu.
Nhân viên y tế vội vàng đẩy xe lăn đến, đỡ ông Tưởng ngồi lên đó.
Hai nhân viên lớn tuổi của hội đồng quản trị cũng lo lắng, muốn đi theo.
Trước khi rời khỏi phòng họp, ông Tưởng quay lại nói với Dạ Chấn Đình: “Sếp Dạ, cô gái này.”
Ông ta chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Là ân nhân cứu mạng của tôi, mong anh đừng làm khó cô ấy”
“Yên tâm đi” Dạ Chẩn Đình chỉ nhếch mép cười khẩy.
Phong Thiên Tuyết hơi rùng mình, cô cảm thấy nụ cười này thật đáng sợ.
Một tiếng sau, Dạ Huy mở video giám sát trong máy tính ra rồi tuyên bố trước mặt tất cả mọi người: “Tôi đã điều tra ra rồi, cà phê là do Hùng Mẫn pha, sau đó bà ấy sợ sếp Dạ nổi giận rồi cáu với mình nên đã bảo Phong Thiên Tuyết đưa vào phòng.”
“Thế trong cà phê là gì vậy?” Thành viên của hội đồng quản trị mạng hỏi.
“Cái này.”
“Là chip X đã bị mất!” Dạ Chấn Đình giơ tấm phim X-quang chụp dạ dày của ông Tưởng mà Lôi Vũ đã đưa đến rồi tuyên bố: “Tôi đã nói rồi mà, trong hôm nay, chip X sẽ quay về!”.
“Hả?” Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, chuyện này đúng là như kiểu gặp ma vậy.
Trong bệnh viện, y tá cầm thuốc xổ rồi dỗ ông Tưởng uống: “Ông Tưởng, ông nghe lời chúng tôi đi, uống thuốc này xong là có thể đưa chip ra ngoài rồi”
“Ông Tưởng, ông cứ uống đi, cả Thịnh Thiên, thậm chí là cả Dạ Thị đều đang trông chờ bãi phần này của ông đấy!”
Ông Tưởng hơi giật giật khóe môi, khóc không ra nước mắt.
Phong Thiên Tuyết, cố gắng nhịn đau, gảy tiếp.
Lúc này, ông Tưởng vung tay, đánh vào phần cổ bị thương của Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết đau đến mức run cả tay, nào ngờ cũng vì thế mà lại đẩy con chip xuống.
“We”
Ông Tưởng nôn ọe thêm một lúc nữa thì bình tĩnh trở lại, mặc dù vẫn đang thở gấp, nhưng nhìn ông ta không còn khó chịu như lúc nãy nữa, ánh mắt cũng dần trở nên bình thường lại.
“Ông Tưởng, ông ổn chứ?” Hai thành viên lớn tuổi của hội đồng quản trị kích động đi đến.
“Khá hơn nhiều rồi.” Ông Tưởng thở dốc, yếu ớt nói: “Vừa nãy… có thứ gì đó… kẹt vào họng tôi, suýt nữa thì khiến tôi bị… nghẹn chết”
“Cũng may là… có cô gái này… cứu tôi!”
Ông ta chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Cảm ơn cô”
“Không, không có gì.” Phong Thiên Tuyết máy móc mỉm cười: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi ạ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”.
Cô biết, trời xui đất khiển, bây giờ ông Tưởng đã nuốt con chip vào bụng rồi thì tiếp theo ông ta cũng sẽ giống Tiểu Tứ Bảo mà thôi.
Dạ Chẩn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết một lúc lâu với ánh mắt rất phức tạp.
“Không sao, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi” Ông Tưởng lắc đầu.
“Sao trong cà phê lại có thứ gì đó chứ? Rốt cuộc đó là gì vậy?” Có một thành viên của hội đồng quản trị đưa ra nghi vấn.
“Các vị, tôi sẽ điều tra thật rõ ràng chuyện này rồi đưa cho mọi người
một câu trả lời thỏa đáng” Dạ Chấn Đình tuyên bố: “Dạ Huy, lập tức phong tỏa toàn bộ công ty, kiểm tra video giám sát, một tiếng sau quay lại trả lời tôi”
“Vâng!” Dạ Huy lập tức đi làm việc.
Phong Thiên Tuyết thầm kêu chết dở, có camera giám sát, vậy có quay được cảnh cô cho con chip vào cà phê không?
Lúc này Lôi Vũ cũng dẫn các nhân viên y tế đến nơi, sau khi kiểm tra sơ bộ cho ông Tưởng theo lời dặn của Dạ Chấn Đình, cô lập tức báo cáo.
“Lúc uống cà phê, ông Tưởng đã uống phải thứ gì đó rất sắc nhọn, bị
mắc vào cổ họng, sau đó đã nuốt xuống rồi, còn cụ thể là vật gì thì phải chụp X-quang thì mới biết được.”
“Dẫn ông Tưởng đến bệnh viện để chụp X-quang và chữa trị đi” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
“Vâng.” Lôi Vũ gật đầu.
Nhân viên y tế vội vàng đẩy xe lăn đến, đỡ ông Tưởng ngồi lên đó.
Hai nhân viên lớn tuổi của hội đồng quản trị cũng lo lắng, muốn đi theo.
Trước khi rời khỏi phòng họp, ông Tưởng quay lại nói với Dạ Chấn Đình: “Sếp Dạ, cô gái này.”
Ông ta chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Là ân nhân cứu mạng của tôi, mong anh đừng làm khó cô ấy”
“Yên tâm đi” Dạ Chẩn Đình chỉ nhếch mép cười khẩy.
Phong Thiên Tuyết hơi rùng mình, cô cảm thấy nụ cười này thật đáng sợ.
Một tiếng sau, Dạ Huy mở video giám sát trong máy tính ra rồi tuyên bố trước mặt tất cả mọi người: “Tôi đã điều tra ra rồi, cà phê là do Hùng Mẫn pha, sau đó bà ấy sợ sếp Dạ nổi giận rồi cáu với mình nên đã bảo Phong Thiên Tuyết đưa vào phòng.”
“Thế trong cà phê là gì vậy?” Thành viên của hội đồng quản trị mạng hỏi.
“Cái này.”
“Là chip X đã bị mất!” Dạ Chấn Đình giơ tấm phim X-quang chụp dạ dày của ông Tưởng mà Lôi Vũ đã đưa đến rồi tuyên bố: “Tôi đã nói rồi mà, trong hôm nay, chip X sẽ quay về!”.
“Hả?” Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, chuyện này đúng là như kiểu gặp ma vậy.
Trong bệnh viện, y tá cầm thuốc xổ rồi dỗ ông Tưởng uống: “Ông Tưởng, ông nghe lời chúng tôi đi, uống thuốc này xong là có thể đưa chip ra ngoài rồi”
“Ông Tưởng, ông cứ uống đi, cả Thịnh Thiên, thậm chí là cả Dạ Thị đều đang trông chờ bãi phần này của ông đấy!”
Ông Tưởng hơi giật giật khóe môi, khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.