Chương 187
Dật Danh
22/10/2021
Lúc này thuốc Phong Thiên Tuyết uống đã phát huy tác dụng, cô quấn
lấy người Dạ Chấn Đình như rong biển, dụi dụi khuôn mặt nhỏ vào cổ anh,
tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh…
“Là anh à…” Phong Thiên Tuyết líu ríu nói, vòng tay qua cổ anh và dâng lên một nụ hôn nóng bỏng.
“Chết tiệt!” Dạ Chẩn Đình nhíu mày, “Cô bị người ta cho uống thuốc rồi”
Chẳng trách vừa rồi cứ nằm đó như một con ngốc không biết phản kháng…
Phong Thiên Tuyết vẫn đang cọ cọ lên người Dạ Chấn
Đình, quấn quanh anh như một quả cầu lửa, sự nhiệt tình nóng bỏng đã đốt cháy dục vọng của anh.
Dạ Chẩn Đình một tay lái xe, một tay ôm cô, để mặc cho cô bám lấy người mình, cố nhịn dục vọng trong cơ thể mà tiếp tục lái xe.
Nhưng Phong Thiên Tuyết đột nhiên trở nên càn rỡ, động tác càng phóng khoáng hơn…
Dạ Chẩn Đình không thể chịu đựng được nữa, lái xe vào khu rừng gần bờ biển Nam Tước, đè cô lên ghế xe, cắn thùy tại cô, giọng nói khàn khàn: “Là cô tự tìm đấy…”
Anh mạnh mẽ hôn cô, như một con dã thú đang gặm nhầm con mồi dưới thân.
Cô nhiệt tình như lửa, chủ động lại phối hợp, khiến anh quyến luyến không rời…
Ánh trăng diêm dúa xuyên qua cửa kính xe, chiếu vào hai người đang quấn chặt lấy nhau như dây leo…
Đêm nay, nhiệt tình mà điên cuồng.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào mắt Phong Thiên Tuyết, lúc này cô mới mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra và nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Anh ngồi trên phía trước xe hút thuốc, gió ban mai phải vào mặt anh, thổi mái tóc đen của anh ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cởi hẳn ra tung bay trong gió, khi vạt áo nhấp nhô hình xăm đầu sói trên eo lúc ẩn lúc hiện.
Phong Thiên Tuyết ngây người nhìn anh, rồi lại nhìn chính mình, cả người trần truồng, trên người đắp chiếc áo gió màu đen của anh, chỗ đó… đau như bị xé rách.
Cô sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại, tim đập dữ dội, sau đó sợ hãi hét ầm lên…
“A-_”
Tiếng hét kinh hãi của người phụ nữ phía sau phá tan buổi sáng yên tĩnh của anh.
Dạ Chẩn Đình khẽ nhíu mày, dập đầu thuốc, xoay người bước tới thùng xe lấy hai chai nước khoáng rồi lên xe, mở nắp chai rồi đưa cho cô.
“Chuyện gì vậy?” Phong Thiên Tuyết nắm chặt lấy cánh tay anh, không đầu không đuôi hỏi: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta, anh, tôi… anh đã làm gì tôi rồi?”
“Cái gì mà tôi đã làm gì cô rồi? Là bản thân cô bám lấy tôi không buông!” Dạ Chẩn Đình nghiêm nghị nói, “Tôi cũng miễn cưỡng thôi, rộng rãi giúp đỡ, cô nên cảm ơn tôi mới phải”
“Là anh à…” Phong Thiên Tuyết líu ríu nói, vòng tay qua cổ anh và dâng lên một nụ hôn nóng bỏng.
“Chết tiệt!” Dạ Chẩn Đình nhíu mày, “Cô bị người ta cho uống thuốc rồi”
Chẳng trách vừa rồi cứ nằm đó như một con ngốc không biết phản kháng…
Phong Thiên Tuyết vẫn đang cọ cọ lên người Dạ Chấn
Đình, quấn quanh anh như một quả cầu lửa, sự nhiệt tình nóng bỏng đã đốt cháy dục vọng của anh.
Dạ Chẩn Đình một tay lái xe, một tay ôm cô, để mặc cho cô bám lấy người mình, cố nhịn dục vọng trong cơ thể mà tiếp tục lái xe.
Nhưng Phong Thiên Tuyết đột nhiên trở nên càn rỡ, động tác càng phóng khoáng hơn…
Dạ Chẩn Đình không thể chịu đựng được nữa, lái xe vào khu rừng gần bờ biển Nam Tước, đè cô lên ghế xe, cắn thùy tại cô, giọng nói khàn khàn: “Là cô tự tìm đấy…”
Anh mạnh mẽ hôn cô, như một con dã thú đang gặm nhầm con mồi dưới thân.
Cô nhiệt tình như lửa, chủ động lại phối hợp, khiến anh quyến luyến không rời…
Ánh trăng diêm dúa xuyên qua cửa kính xe, chiếu vào hai người đang quấn chặt lấy nhau như dây leo…
Đêm nay, nhiệt tình mà điên cuồng.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào mắt Phong Thiên Tuyết, lúc này cô mới mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra và nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Anh ngồi trên phía trước xe hút thuốc, gió ban mai phải vào mặt anh, thổi mái tóc đen của anh ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cởi hẳn ra tung bay trong gió, khi vạt áo nhấp nhô hình xăm đầu sói trên eo lúc ẩn lúc hiện.
Phong Thiên Tuyết ngây người nhìn anh, rồi lại nhìn chính mình, cả người trần truồng, trên người đắp chiếc áo gió màu đen của anh, chỗ đó… đau như bị xé rách.
Cô sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại, tim đập dữ dội, sau đó sợ hãi hét ầm lên…
“A-_”
Tiếng hét kinh hãi của người phụ nữ phía sau phá tan buổi sáng yên tĩnh của anh.
Dạ Chẩn Đình khẽ nhíu mày, dập đầu thuốc, xoay người bước tới thùng xe lấy hai chai nước khoáng rồi lên xe, mở nắp chai rồi đưa cho cô.
“Chuyện gì vậy?” Phong Thiên Tuyết nắm chặt lấy cánh tay anh, không đầu không đuôi hỏi: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta, anh, tôi… anh đã làm gì tôi rồi?”
“Cái gì mà tôi đã làm gì cô rồi? Là bản thân cô bám lấy tôi không buông!” Dạ Chẩn Đình nghiêm nghị nói, “Tôi cũng miễn cưỡng thôi, rộng rãi giúp đỡ, cô nên cảm ơn tôi mới phải”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.