Chương 238
Dật Danh
23/10/2021
“Thuốc gì vậy?” Thím Chu nhất thời không kịp phản ứng.
“Không uống thuốc, không uống thuốc” Tiểu Tứ Bảo trong lồng kêu to.
“Im miệng.”
Phong Thiên Tuyết quát nó một câu rồi nói với thím Chu, “Cái thuốc màu xanh mà lần trước Tiểu Tứ Bảo vừa uống xong liền thải ra con chip ngay ấy.”
“Còn non nửa lọ, sao vậy? Cô bị táo bón à?”
“Không phải, công ty có người cần dùng. Thím nấu giúp tôi một nồi cháo xương bò trước rồi làm mấy cái bánh bao chay, há cảo, bánh bao rau dại, sau đó mua giỏ hoa quả, tôi muốn mang đến bệnh viện thăm người bệnh.”
“Được.”
Phong Thiên Tuyết về phòng trông Nguyệt Nguyệt bị ốm một lát.
Một rưỡi chiều, thím Chu đã làm xong xuôi, thuốc cũng tìm thấy.
Phong Thiên Tuyết lập tức xách đồ chạy đến bệnh viện.
Trên xe, cô thấy trên lọ thuốc viết “uống vào thông ngay”, cái tên này đúng là quá hình tượng, uống vào thông ngay!
Đến nơi, Phong Thiên Tuyết mới phát hiện đây chính là nơi tối qua Nguyệt Nguyệt khám bệnh, bệnh viện Thánh Tâm!
Bệnh viện Thánh Tâm là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Hải, điều trị theo quy trình, không cần bệnh nhân và người nhà chạy lên chạy xuống làm thủ tục, mỗi bệnh nhân đều có y tá và bác sĩ riêng.
Phục vụ khá tốt, trình độ chữa bệnh khá tốt và tất nhiên, việc phí cũng khá đắt!
Lôi Vũ chờ Phong Thiên Tuyết ở cổng rồi dẫn cô đi tìm ông Tưởng.
Ông cụ đáng thương nằm một mình trong phòng bệnh xa hoa, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, ông Tưởng đã gầy đến nỗi da bọc xương, bất cứ loại thuốc gì ông ta cũng kháng cự quyết liệt.
Y tá cầm thuốc định tới gần, ông ấy đã nổi cáu: “Đi ra, tôi không uống… Tôi thà chết cũng không uống thuốc xổ.”
Y tá bất đắc dĩ lui ra, lắc đầu nói với Lôi Vũ: “Viện trưởng Lôi, chúng ta thật sự hết cách, dù có nói gì ông Tưởng cũng không chịu uống.”
“Cũng không trách ông ấy được, sếp Tưởng đã uống thuốc xổ năm lần, người đã suy nhược nên dĩ nhiên không chịu uống tiếp.” Lôi Vũ nhíu mày thở dài, “Huống hồ, cho dù uống tiếp cũng chưa chắc có thể bài tiết ra ngay được.”
“Tôi có một loại thuốc, uống vào nhất định có thể thải ra” Phong Thiên Tuyết móc ra cái lọ “uống vào thông ngay”, đung đưa rồi cười thần bí, “Tôi đã dùng thử rồi, có hiệu quả lắm!”.
“Ồ.” Lôi Vũ chớp mắt mấy cái, “Theo kinh nghiệm của tôi, thuốc này chắc không phải là thuốc chính thống… Nhưng Dạ Vương đã bảo cô thử thì cô cứ thử đi.”
“Ừm.” Phong Thiên Tuyết xách thức ăn và giỏ hoa quả đã chuẩn bị từ trước đi vào phòng bệnh.
“Biến.”
Ông Tưởng đang định nổi cáu, khi nhìn thấy Phong Thiên Tuyết thì sửng sốt, “Là cô à?”
“Không uống thuốc, không uống thuốc” Tiểu Tứ Bảo trong lồng kêu to.
“Im miệng.”
Phong Thiên Tuyết quát nó một câu rồi nói với thím Chu, “Cái thuốc màu xanh mà lần trước Tiểu Tứ Bảo vừa uống xong liền thải ra con chip ngay ấy.”
“Còn non nửa lọ, sao vậy? Cô bị táo bón à?”
“Không phải, công ty có người cần dùng. Thím nấu giúp tôi một nồi cháo xương bò trước rồi làm mấy cái bánh bao chay, há cảo, bánh bao rau dại, sau đó mua giỏ hoa quả, tôi muốn mang đến bệnh viện thăm người bệnh.”
“Được.”
Phong Thiên Tuyết về phòng trông Nguyệt Nguyệt bị ốm một lát.
Một rưỡi chiều, thím Chu đã làm xong xuôi, thuốc cũng tìm thấy.
Phong Thiên Tuyết lập tức xách đồ chạy đến bệnh viện.
Trên xe, cô thấy trên lọ thuốc viết “uống vào thông ngay”, cái tên này đúng là quá hình tượng, uống vào thông ngay!
Đến nơi, Phong Thiên Tuyết mới phát hiện đây chính là nơi tối qua Nguyệt Nguyệt khám bệnh, bệnh viện Thánh Tâm!
Bệnh viện Thánh Tâm là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Hải, điều trị theo quy trình, không cần bệnh nhân và người nhà chạy lên chạy xuống làm thủ tục, mỗi bệnh nhân đều có y tá và bác sĩ riêng.
Phục vụ khá tốt, trình độ chữa bệnh khá tốt và tất nhiên, việc phí cũng khá đắt!
Lôi Vũ chờ Phong Thiên Tuyết ở cổng rồi dẫn cô đi tìm ông Tưởng.
Ông cụ đáng thương nằm một mình trong phòng bệnh xa hoa, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, ông Tưởng đã gầy đến nỗi da bọc xương, bất cứ loại thuốc gì ông ta cũng kháng cự quyết liệt.
Y tá cầm thuốc định tới gần, ông ấy đã nổi cáu: “Đi ra, tôi không uống… Tôi thà chết cũng không uống thuốc xổ.”
Y tá bất đắc dĩ lui ra, lắc đầu nói với Lôi Vũ: “Viện trưởng Lôi, chúng ta thật sự hết cách, dù có nói gì ông Tưởng cũng không chịu uống.”
“Cũng không trách ông ấy được, sếp Tưởng đã uống thuốc xổ năm lần, người đã suy nhược nên dĩ nhiên không chịu uống tiếp.” Lôi Vũ nhíu mày thở dài, “Huống hồ, cho dù uống tiếp cũng chưa chắc có thể bài tiết ra ngay được.”
“Tôi có một loại thuốc, uống vào nhất định có thể thải ra” Phong Thiên Tuyết móc ra cái lọ “uống vào thông ngay”, đung đưa rồi cười thần bí, “Tôi đã dùng thử rồi, có hiệu quả lắm!”.
“Ồ.” Lôi Vũ chớp mắt mấy cái, “Theo kinh nghiệm của tôi, thuốc này chắc không phải là thuốc chính thống… Nhưng Dạ Vương đã bảo cô thử thì cô cứ thử đi.”
“Ừm.” Phong Thiên Tuyết xách thức ăn và giỏ hoa quả đã chuẩn bị từ trước đi vào phòng bệnh.
“Biến.”
Ông Tưởng đang định nổi cáu, khi nhìn thấy Phong Thiên Tuyết thì sửng sốt, “Là cô à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.