Chương 255
Dật Danh
24/10/2021
Tim Phong Thiên Tuyết đập loạn xạ, cô sợ hãi đẩy anh.
Dạ Chẩn Đình lưu luyến buông cô ra. Anh ôm mặt cô bằng một tay, dùng ngón cái xoa nhẹ lên bờ môi sưng đỏ, ngọn lửa dục vọng đen tối dâng lên trong mắt anh, giọng khàn khàn…
“Đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. Nếu cô còn phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy nữa tôi mặc xác cô đấy!”.
“Ừ ừ” Phong Thiên Tuyết gật đầu liên tục, tủi thân: “Tôi sẽ không phạm sai lầm giống vậy nữa đâu, cũng sẽ không nhận làm người nữa.”
Đến tận lúc này cô mới biết anh không giống người khác. Dù ngoại hình giống nhau, nhưng hơi thở và mùi hương độc đáo của anh, còn có ánh mắt và giọng điệu khi nói cũng khác…
Anh là độc nhất.
“Đồ ngốc!”
Dạ Chẩn Đình xoa tóc cô, áp mặt cô vào ngực mình.
Anh cứ thấy khó hiểu, rõ ràng bản thân ghét cô muốn chết nhưng lại cứ quan tâm cô, để ý cô…
Chuyện này là sao?
Phong Thiên Tuyết ngoan ngoãn nằm sấp trên người anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm thấy thật an tâm.
Bầu không khí lúc này vừa ấm áp vừa lãng mạn, những xúc cảm lạ lẫm dần trào dâng trong lòng hai người…
Dạ Chẩn Đình nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai bóng loáng hoàn mỹ, dục vọng rục tịch tỉnh giấc…
“Call boy..” Phong Thiên Tuyết đột nhiên hỏi: “Anh là call boy thật sao?”
Dạ Chấn Đình dừng tay, anh nhíu mày: “Cái quái gì thế?”
“Haiz, nếu anh không phải call boy thì tốt biết mấy.”
Phong Thiên Tuyết thầm thở dài. Nếu anh không phải call boy, nếu anh thích trẻ con thì gia đình bảy người họ có thể đón nhận nhau, đoàn tụ với nhau rồi. Sẽ hạnh phúc biết bao…
“Cô mong tôi là người thế nào?” Dạ Chấn Đình chưa bao giờ chính thức nói về vấn đề này với cô.
“Gì cũng được, miễn anh có một công việc đứng đắn” Phong Thiên Tuyết khát khao: “Dù là tài xế Grab, shipper, bảo vệ hay nhân viên công ty đều được
hết.”
Dạ Chấn Đình cau mày, có vẻ như cô hoàn toàn không nghĩ anh sẽ mang những thân phận đó.
Vậy cũng coi là chuyện tốt đi, ít nhất trò chơi này vẫn có thể tiếp tục…
“Được rồi, ngủ đi.”
Dạ Chấn Đình đột nhiên trở mình, ôm Phong Thiên Tuyết nằm vật xuống giường.
Lúc kéo chăn, Phong Thiên Tuyết sơ ý kéo luôn khăn tắm của anh. Thấy anh không còn mảnh vải che thân, cô đỏ mặt, cuống quýt xích qua bên cạnh…
Dạ Chấn Đình lập tức kéo cô vào lòng, khuỷu tay thon dài kẹp chặt cô như một cái lồng giam: “Đừng nhúc nhích, giờ nó đã bị tôi khống chế. Nếu cô lại chọc nó thì cô chết chắc!”
Dạ Chẩn Đình lưu luyến buông cô ra. Anh ôm mặt cô bằng một tay, dùng ngón cái xoa nhẹ lên bờ môi sưng đỏ, ngọn lửa dục vọng đen tối dâng lên trong mắt anh, giọng khàn khàn…
“Đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. Nếu cô còn phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy nữa tôi mặc xác cô đấy!”.
“Ừ ừ” Phong Thiên Tuyết gật đầu liên tục, tủi thân: “Tôi sẽ không phạm sai lầm giống vậy nữa đâu, cũng sẽ không nhận làm người nữa.”
Đến tận lúc này cô mới biết anh không giống người khác. Dù ngoại hình giống nhau, nhưng hơi thở và mùi hương độc đáo của anh, còn có ánh mắt và giọng điệu khi nói cũng khác…
Anh là độc nhất.
“Đồ ngốc!”
Dạ Chẩn Đình xoa tóc cô, áp mặt cô vào ngực mình.
Anh cứ thấy khó hiểu, rõ ràng bản thân ghét cô muốn chết nhưng lại cứ quan tâm cô, để ý cô…
Chuyện này là sao?
Phong Thiên Tuyết ngoan ngoãn nằm sấp trên người anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm thấy thật an tâm.
Bầu không khí lúc này vừa ấm áp vừa lãng mạn, những xúc cảm lạ lẫm dần trào dâng trong lòng hai người…
Dạ Chẩn Đình nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai bóng loáng hoàn mỹ, dục vọng rục tịch tỉnh giấc…
“Call boy..” Phong Thiên Tuyết đột nhiên hỏi: “Anh là call boy thật sao?”
Dạ Chấn Đình dừng tay, anh nhíu mày: “Cái quái gì thế?”
“Haiz, nếu anh không phải call boy thì tốt biết mấy.”
Phong Thiên Tuyết thầm thở dài. Nếu anh không phải call boy, nếu anh thích trẻ con thì gia đình bảy người họ có thể đón nhận nhau, đoàn tụ với nhau rồi. Sẽ hạnh phúc biết bao…
“Cô mong tôi là người thế nào?” Dạ Chấn Đình chưa bao giờ chính thức nói về vấn đề này với cô.
“Gì cũng được, miễn anh có một công việc đứng đắn” Phong Thiên Tuyết khát khao: “Dù là tài xế Grab, shipper, bảo vệ hay nhân viên công ty đều được
hết.”
Dạ Chấn Đình cau mày, có vẻ như cô hoàn toàn không nghĩ anh sẽ mang những thân phận đó.
Vậy cũng coi là chuyện tốt đi, ít nhất trò chơi này vẫn có thể tiếp tục…
“Được rồi, ngủ đi.”
Dạ Chấn Đình đột nhiên trở mình, ôm Phong Thiên Tuyết nằm vật xuống giường.
Lúc kéo chăn, Phong Thiên Tuyết sơ ý kéo luôn khăn tắm của anh. Thấy anh không còn mảnh vải che thân, cô đỏ mặt, cuống quýt xích qua bên cạnh…
Dạ Chấn Đình lập tức kéo cô vào lòng, khuỷu tay thon dài kẹp chặt cô như một cái lồng giam: “Đừng nhúc nhích, giờ nó đã bị tôi khống chế. Nếu cô lại chọc nó thì cô chết chắc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.