Chương 260
Dật Danh
24/10/2021
“Tôi..” Phong Thiên Tuyết muốn giải thích một câu, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết nên đổi lời:
“Tôi sẽ làm sạch chiếc vòng tay và gửi cho anh vào ngày mai. Khi nào họ quay lại, xin anh hãy bảo bọn họ trả lại sợi dây chuyền cho tôi”
“Yên tâm, tôi chắc chắn không thất hứa đâu”
Tư Hạo Hiên bảo đảm với cô: “Hơn nữa, đừng gửi qua bưu điện một thứ có giá trị như vậy. Nếu em tiện thì ngày mai tôi tới chỗ em lấy nhé?”
“Cái này…” Phong Thiên Tuyết do dự một chút rồi nói: “Chúng ta gặp nhau ở bên ngoài ha”
“Được, vậy tới Blue Diamond đi, sáu giờ tối mai”
“Được.”
cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết ra khỏi phòng. Thím Chu đã lấy chiếc vòng tay khỏi lồng, bước đôi chân vừa thô vừa ngắn như chân voi chạy “bịch bịch bịch” về phía nhà vệ sinh.
“Của tôi! Của tôi!”
Tiểu Tứ Bảo lo lắng đuổi theo thím Chu, còn cong mỏ mổ vào tay thím Chu muốn giật lại chiếc vòng về.
“Tiểu Tứ Bảo, im lặng, đừng quấy rối!” Nguyệt Nguyệt vọng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm xua đuổi Tiểu Tứ Bảo.
“Bà mau vào đi” Thần Thần mở cửa phòng vệ sinh ra để cho thím Chu chạy vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
“Tiểu Tứ Bảo, đừng vô lễ!”
Long Long cầm chổi, chặn ngoài cửa như thần giữ cửa.
Tiểu Tứ Bảo giương cánh bay lượn quanh chiếc đèn chùm trong
phòng khách, liên tục lặp lại câu nói: “Của tôi! Của tôi!”
“Đồ mê của!” Nguyệt Nguyệt tức tới giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tao sẽ dạy mày một tiết tư tưởng chính trị, nhất định phải chỉnh đốn lại tam quan méo mó của mày!”
Thần Thần nghiệm mặt chỉ vào Tiểu Tứ Bảo.
“Đúng vậy, phải lên lớp cho nó thôi, bây giờ lớn lên như thế này thì phải làm sao?”
Long Long học giọng điệu nói chuyện của người lớn.
Phong Thiên Tuyết cười “ha ha”. Nhìn khung cảnh sôi động trong nhà, dù có khó khăn trắc trở, cô cũng cảm thấy ấm áp.
“Các cháu đừng đùa với Tiểu Tứ Bảo nữa. Mau ăn sáng rồi đi học đi làm, lề mề nữa là muộn đấy.”
Thím Chu hộ lên từ phòng tắm.
“Chao ôi, tiêu đời, bảy giờ bốn mươi rồi” Phong Thiên Tuyết nhìn thời gian, vội vàng tới phòng bếp bưng bữa sáng ra: “Mau ăn sáng đi”
“Dạ!” Ba đứa nhỏ đi tới phòng bếp rửa sạch tay, ngồi vào bàn, chờ Phong Thiên Tuyết chia cháo đã nấu xong.
Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng “tóm”, Tiểu Tứ Bảo ý một đống phân mà vừa hay lại rơi hết vào trong nồi…
Một lớn ba nhỏ đều ngơ ngác, ngay lập tức trong nhà phát ra tiếng hét kích động giận dữ.
“A, bữa sáng của con!!!”
“Tiểu Tứ Bảo, tao muốn tuyệt giao với mày!!!”
“Tiểu Tứ Bảo, tao muốn nhổ trụi lông của mày!”
“Tôi sẽ làm sạch chiếc vòng tay và gửi cho anh vào ngày mai. Khi nào họ quay lại, xin anh hãy bảo bọn họ trả lại sợi dây chuyền cho tôi”
“Yên tâm, tôi chắc chắn không thất hứa đâu”
Tư Hạo Hiên bảo đảm với cô: “Hơn nữa, đừng gửi qua bưu điện một thứ có giá trị như vậy. Nếu em tiện thì ngày mai tôi tới chỗ em lấy nhé?”
“Cái này…” Phong Thiên Tuyết do dự một chút rồi nói: “Chúng ta gặp nhau ở bên ngoài ha”
“Được, vậy tới Blue Diamond đi, sáu giờ tối mai”
“Được.”
cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết ra khỏi phòng. Thím Chu đã lấy chiếc vòng tay khỏi lồng, bước đôi chân vừa thô vừa ngắn như chân voi chạy “bịch bịch bịch” về phía nhà vệ sinh.
“Của tôi! Của tôi!”
Tiểu Tứ Bảo lo lắng đuổi theo thím Chu, còn cong mỏ mổ vào tay thím Chu muốn giật lại chiếc vòng về.
“Tiểu Tứ Bảo, im lặng, đừng quấy rối!” Nguyệt Nguyệt vọng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm xua đuổi Tiểu Tứ Bảo.
“Bà mau vào đi” Thần Thần mở cửa phòng vệ sinh ra để cho thím Chu chạy vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
“Tiểu Tứ Bảo, đừng vô lễ!”
Long Long cầm chổi, chặn ngoài cửa như thần giữ cửa.
Tiểu Tứ Bảo giương cánh bay lượn quanh chiếc đèn chùm trong
phòng khách, liên tục lặp lại câu nói: “Của tôi! Của tôi!”
“Đồ mê của!” Nguyệt Nguyệt tức tới giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tao sẽ dạy mày một tiết tư tưởng chính trị, nhất định phải chỉnh đốn lại tam quan méo mó của mày!”
Thần Thần nghiệm mặt chỉ vào Tiểu Tứ Bảo.
“Đúng vậy, phải lên lớp cho nó thôi, bây giờ lớn lên như thế này thì phải làm sao?”
Long Long học giọng điệu nói chuyện của người lớn.
Phong Thiên Tuyết cười “ha ha”. Nhìn khung cảnh sôi động trong nhà, dù có khó khăn trắc trở, cô cũng cảm thấy ấm áp.
“Các cháu đừng đùa với Tiểu Tứ Bảo nữa. Mau ăn sáng rồi đi học đi làm, lề mề nữa là muộn đấy.”
Thím Chu hộ lên từ phòng tắm.
“Chao ôi, tiêu đời, bảy giờ bốn mươi rồi” Phong Thiên Tuyết nhìn thời gian, vội vàng tới phòng bếp bưng bữa sáng ra: “Mau ăn sáng đi”
“Dạ!” Ba đứa nhỏ đi tới phòng bếp rửa sạch tay, ngồi vào bàn, chờ Phong Thiên Tuyết chia cháo đã nấu xong.
Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng “tóm”, Tiểu Tứ Bảo ý một đống phân mà vừa hay lại rơi hết vào trong nồi…
Một lớn ba nhỏ đều ngơ ngác, ngay lập tức trong nhà phát ra tiếng hét kích động giận dữ.
“A, bữa sáng của con!!!”
“Tiểu Tứ Bảo, tao muốn tuyệt giao với mày!!!”
“Tiểu Tứ Bảo, tao muốn nhổ trụi lông của mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.