Chương 264
Dật Danh
24/10/2021
“Tại sao cậu không tự đi mà lau hả?” Dạ Chẩn Đình trừng mắt với anh ta.
Dạ Huy hơi sững người sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cúi người chín mươi độ, cung kính xin lỗi Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, tôi xin
lỗi.”
Sau đó anh ta vội vàng lấy khăn từ tay Phong Thiên Tuyết, rồi quỳ một chân xuống lau cửa.
Phong Thiên Tuyết đứng ngẩn ra, chuyện này, chuyện này là sao vậy?
“Đi ra ngoài” Dạ Chấn Đình lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết chẳng hiểu gì, cứ vậy đi ra ngoài.
Đi được mấy bước, cô lại nhớ ra lúc nãy mình quên chưa lấy khay, cô lại quay lại lấy khay, lúc đi đến của cô lại vô tình nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Dạ Chấn Đình: “Ai cho cậu lá gan đấy hả? Lại còn dám sai bảo cô ấy?”.
“Tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, anh bớt giận” Dạ Huy liên tục sám hối.
“Không có lần sau đầu” Dạ Chấn Đình lạnh lùng cảnh cáo.
“Vâng vâng, tôi không dám, không dám nữa đâu ạ” Dạ Huy sợ đến mức không dám thở mạnh.
Nghĩ đến những câu nói đó của an, Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất rối bời, đồng thời cô còn có cảm giác hơi thấp thỏm.
Dạ Huy là nhân viên cao cấp của công ty, anh ta bảo lễ tân thấp cấp như cô lau dọn này nọ cũng là chuyện rất bình thường mà.
Tại sao Dạ Chẩn Đình lại phải nghiêm khắc dạy bảo anh như vậy chứ?
Huống chi, bây giờ anh còn đang bận như đánh giặc đến nơi rồi, vậy mà anh vẫn để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy?
Vừa nãy anh nói vậy giống như thể là đã coi cô là người phụ nữ của
mình, vậy nên anh mới không cho phép đàn em của mình xúc phạm đến cô.
Trong lúc vô thức, Phong Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, bị một người đàn ông mạnh mẽ như vậy đứng ra bao che, tâm trạng cô… thật sự rất khó tả.
Từ từ.
Tỉnh táo lại!
Người đàn ông đó là ma quỷ Dạ đấy!
Phong Thiên Tuyết rùng mình, tự nhắc bản thân không được làm như vậy nữa.
Làm thú cưng của thú dữ, mặc dù cũng có những lúc rất vinh dự, rất chói mắt, nhưng cũng có thể sẽ bị ăn sạch đến mức chẳng còn cái xương nào.
Tuyệt đối không được lơ là.
“Tiểu Phong!” Lúc này Văn Ly vội vàng gọi cô: “Mau, đi theo tôi.”
“Chị Văn, đi đâu vậy?” Phong Thiên Tuyết đi theo cô ấy vào thang máy.
“Sắp bắt đầu buổi họp báo rồi, hệ thống của công ty mình đã bị hacker tấn công, chủ tịch đứng phía sau khống chế mọi chuyện, bây giờ cần sếp Tưởng ra mặt để chủ trì hội đồng quản trị.
Trước kia ông Tưởng và chủ tịch đã cãi nhau một trận khá lớn, gần đây sức khỏe của ông ấy cũng không được ổn lắm, tôi sợ ông ấy cảm thấy khó chịu. Cô đã từng cứu ông Tưởng, hôm nay chắc cũng có thể ra đó khuyên bảo ông ấy.”
“Em hiểu.” Phong Thiên Tuyết gật đầu.
“Buổi họp báo ngày hôm nay rất quan trọng với Thịnh Thiên.” Văn Ly nhìn số trong thang máy, sốt ruột nhíu mày lại: “Sau khi làm xong chuyện này cô có thể nhận vào làm chính thức.
“Thật sao? Vậy tốt quá!”
Dạ Huy hơi sững người sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cúi người chín mươi độ, cung kính xin lỗi Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, tôi xin
lỗi.”
Sau đó anh ta vội vàng lấy khăn từ tay Phong Thiên Tuyết, rồi quỳ một chân xuống lau cửa.
Phong Thiên Tuyết đứng ngẩn ra, chuyện này, chuyện này là sao vậy?
“Đi ra ngoài” Dạ Chấn Đình lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết chẳng hiểu gì, cứ vậy đi ra ngoài.
Đi được mấy bước, cô lại nhớ ra lúc nãy mình quên chưa lấy khay, cô lại quay lại lấy khay, lúc đi đến của cô lại vô tình nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Dạ Chấn Đình: “Ai cho cậu lá gan đấy hả? Lại còn dám sai bảo cô ấy?”.
“Tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, anh bớt giận” Dạ Huy liên tục sám hối.
“Không có lần sau đầu” Dạ Chấn Đình lạnh lùng cảnh cáo.
“Vâng vâng, tôi không dám, không dám nữa đâu ạ” Dạ Huy sợ đến mức không dám thở mạnh.
Nghĩ đến những câu nói đó của an, Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất rối bời, đồng thời cô còn có cảm giác hơi thấp thỏm.
Dạ Huy là nhân viên cao cấp của công ty, anh ta bảo lễ tân thấp cấp như cô lau dọn này nọ cũng là chuyện rất bình thường mà.
Tại sao Dạ Chẩn Đình lại phải nghiêm khắc dạy bảo anh như vậy chứ?
Huống chi, bây giờ anh còn đang bận như đánh giặc đến nơi rồi, vậy mà anh vẫn để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy?
Vừa nãy anh nói vậy giống như thể là đã coi cô là người phụ nữ của
mình, vậy nên anh mới không cho phép đàn em của mình xúc phạm đến cô.
Trong lúc vô thức, Phong Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, bị một người đàn ông mạnh mẽ như vậy đứng ra bao che, tâm trạng cô… thật sự rất khó tả.
Từ từ.
Tỉnh táo lại!
Người đàn ông đó là ma quỷ Dạ đấy!
Phong Thiên Tuyết rùng mình, tự nhắc bản thân không được làm như vậy nữa.
Làm thú cưng của thú dữ, mặc dù cũng có những lúc rất vinh dự, rất chói mắt, nhưng cũng có thể sẽ bị ăn sạch đến mức chẳng còn cái xương nào.
Tuyệt đối không được lơ là.
“Tiểu Phong!” Lúc này Văn Ly vội vàng gọi cô: “Mau, đi theo tôi.”
“Chị Văn, đi đâu vậy?” Phong Thiên Tuyết đi theo cô ấy vào thang máy.
“Sắp bắt đầu buổi họp báo rồi, hệ thống của công ty mình đã bị hacker tấn công, chủ tịch đứng phía sau khống chế mọi chuyện, bây giờ cần sếp Tưởng ra mặt để chủ trì hội đồng quản trị.
Trước kia ông Tưởng và chủ tịch đã cãi nhau một trận khá lớn, gần đây sức khỏe của ông ấy cũng không được ổn lắm, tôi sợ ông ấy cảm thấy khó chịu. Cô đã từng cứu ông Tưởng, hôm nay chắc cũng có thể ra đó khuyên bảo ông ấy.”
“Em hiểu.” Phong Thiên Tuyết gật đầu.
“Buổi họp báo ngày hôm nay rất quan trọng với Thịnh Thiên.” Văn Ly nhìn số trong thang máy, sốt ruột nhíu mày lại: “Sau khi làm xong chuyện này cô có thể nhận vào làm chính thức.
“Thật sao? Vậy tốt quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.